Từ Yến Thanh cúi xuống, dùng sức lắc đầu: “Tôi ghét cậu! Cậu xưa nay đều không cân nhắc đến cảm nhận của tôi, chỉ biết ép tôi…”
“Yến Thanh, anh nhìn tôi đi rồi nói lại lần nữa, anh thật sự không thích tôi sao?” Thẩm Quan Lan nâng cằm của y lên, đôi mắt kia còn ngấn nước như rượu được chưng cất lâu năm, chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy say. Thẩm Quan Lan không chờ được câu trả lời của y đã cúi đầu xuống hôn lên môi Từ Yến Thanh.
“Yến Thanh…” Thẩm Quan Lan khẽ liếm lại mơn trớn dấu răng cắn trên bờ môi Từ Yến Thanh, rủ rỉ: “Anh hãy thẳng thắn nói cho tôi biết đi. Tôi biết anh thích tôi mà, nếu không sao lại cho phép tôi làm những chuyện thân mật như vậy với anh.”
Đôi mắt Từ Yến Thanh khép hờ, giữa hơi thở tràn đầy hương rượu mơ trong miệng hắn. Nụ hôn này chầm chậm lại ôn nhu, Thẩm Quan Lan thậm chí còn không xâm nhập vào bên trong nhưng thật kỳ lạ vẫn khơi dậy những nhạy cảm của y.
Tay của y chống trên bả vai của Thẩm Quan Lan, hai má nóng bừng lên. Thẩm Quan Lan không có thêm bước hành động nào, cũng chẳng hề rời đi, cùng Từ Yến Thanh duy trì khoảng cách gần như vậy, thỉnh thoảng hôn một chút lên đôi môi của y, đợi câu trả lời.
Mi mắt Từ Yến Thanh khẽ run, lại không ngăn được cảm xúc trào dâng nơi đáy mắt. Y vẫn chưa say đến mức không nhận thức rõ điều gì, cũng tự biết những câu nói mình mới nói ban nãy có bao nhiêu lớn mật, nhưng Từ Yến Thanh không khống chế được bản thân mình.
Y vừa nãy quá khó chịu, cho rằng Thẩm Quan Lan đã đi thật rồi, Từ Yến Thanh cho là nói những lời quá đáng như vậy hắn chắc chắn không cần mình nữa.
Nhưng Từ Yến Thanh không ngờ rằng Thẩm Quan Lan không hề rời bỏ y, mà y cũng đánh giá quá cao sức chịu đựng của chính mình đồng thời đánh giá thấp phân lượng của mình trong lòng hắn.
Từ Yến Thanh không muốn tiếp tục đau khổ nữa.
Dưới ánh mắt nhìn mình tha thiết của Thẩm Quan Lan, y chậm rãi lắc đầu, rốt cuộc cũng thẳng thắn với tấm lòng mình: “Nhưng tôi không biết như thế nào mới là thích…”
Từ Yến Thanh không gạt Thẩm Quan Lan nữa, là y thật sự không biết.
Trước khi gả cho Thẩm Chính Hoành, có không ít những người mê kịch đã bày tỏ cảm tình với y, nhưng mục đích cuối cùng của những người đó đều là muốn chiếm hữu Từ Yến Thanh. Sự yêu thích mà mấy người đó thể hiện ra đều dựa vào lễ vật và tiền tài, cùng với tình yêu cảm động lòng người trong kịch bản các vở kịch được miêu tả hoàn toàn khác nhau.
Nhưng Từ Yến Thanh có thể phân biệt được Thẩm Quan Lan không giống như thế, tuy con người này sẽ ép y, nhưng loại bức bách đó không khiến y cảm thấy ghê tởm, trái lại còn có chút tâm tình khó hiểu thỉnh thoảng xuất hiện. Khiến cho Từ Yến Thanh chán ghét người này, nhưng đồng thời thật sự cũng không có cách nào từ chối đến cùng.
“Thích một người là sẽ muốn ở bên cạnh người ấy, từng giây từng phút cũng không muốn tách ra. Tôi chính là như vậy đó, đến nằm mơ cũng phải mơ thấy anh, mỗi lần được ôm anh trong lòng mình đều cảm thấy hạnh phúc. Còn anh thì sao? Có phải cũng rất muốn nhìn thấy tôi không? Có thích được tôi ôm lấy như vậy không?”
Thẩm Quan Lan ôn nhu nói, Từ Yến Thanh trầm mặc hồi lâu, mới khẽ gật đầu một cái.
Thẩm Quan Lan mỉm cười, hôn lên trán y một cái, lại nói: “Cùng người mình thích ở bên nhau, sẽ muốn cùng người ấy làm tất cả những chuyện thân mật. Giống như tôi lúc nào cũng muốn lột quần của anh, muốn làm gì đó để anh được thoải mái. Còn anh thì sao? Thật sự không thích cùng tôi làm những chuyện kia sao?”
Lời này so với vừa nãy lộ liễu hơn nhiều, vốn tưởng với tính khí của Từ Yến Thanh chắc chắn sẽ không đáp lại, nhưng không ngờ y chỉ vùi mặt vào trong hõm vai của Thẩm Quan Lan, một lát sau thế mà lại nhỏ giọng nói: “Không phải là không thích…”
Thẩm Quan Lan quả thật không thể tin vào tai mình, hắn buông Từ Yến Thanh ra, nhìn thấy thần sắc ngượng ngùng giữa mặt mày thanh tú của người kia, nhất thời không nhịn được, ôm lấy y đi ra ngoài.
Hắn dùng cánh tay để đỡ mông Từ Yến Thanh, kiểu ôm ấp này giống hệt như ôm một đứa trẻ. Từ Yến Thanh vừa thẹn vừa căng thẳng, vội la lên: “Cậu muốn đi đâu!”
“Đi làm chuyện yêu thích!” Thẩm Quan Lan trả lời đơn giản.
Từ Yến Thanh nghe xong liền hiểu ngay, dòng máu trong thân thể lập tức vọt lên tận đầu. Nhưng lần này y không cự tuyệt, chỉ vùi mặt vào trong tóc hắn, nhỏ giọng nói: “Trước tiên cho tôi đi nhà xí đã…”
Bước chân của Thẩm Quan Lan dừng lại, quay đầu nhìn y: “Anh làm sao vậy?”
Đi nhà xí còn có thể làm sao? Câu hỏi này thật khiến y không có đất dung thân, toàn thân giống như bị lửa đốt. Từ Yến Thanh vừa nãy mới uống nhiều rượu như vậy, sau khi ăn xong cũng chưa đi lần nào, vì vậy bây giờ mới không nhịn được.
Thấy y không trả lời, Thẩm Nhị thiếu mới tự mình nghĩ ra, cười cười vỗ mông Từ Yến Thanh: “Về phòng rồi đi.” Nói xong cũng không để ý đến sự phản đối của Từ Yến Thanh, nhanh chân ôm y về phòng.
Đợi đến sau khi vào được trong phòng, Thẩm Quan Lan bảo y khóa cửa lại, rồi ôm Từ Yến Thanh trở về giường, không cho y ngồi dậy đã đè xuống.
Từ Yến Thanh mới vừa rơi vào trên gối liền không thể nhúc nhích được nữa, Thẩm Quan Lan cứ như đói bụng lâu ngày, ra tay trực tiếp xé y phục của y. Từ Yến Thanh không kịp chặn lại đã nghe thấy âm thanh xé toang của vải vóc, trước ngực y trở nên mát lạnh, lồng ngực gầy gò liền hiện ra trước mắt Thẩm Quan Lan.
Thẩm Chính Hoành bây giờ còn đang nằm viện, trong thời gian ngắn không thể trở về. Thẩm Quan Lan không muốn nhẫn nhịn nữa, vùi đầu xuống gặm lên, kích động giống như muốn đòi lại những món nợ trước đây.
Từ Yến Thanh bị người này hết liếm lại cắn hút, khiến cho eo của y đều mềm nhũn, lại còn đang bứt rứt chuyện đi giải quyết nỗi buồn kia. Bụng dưới của y trướng lên, còn khó chịu hơn cả ban nãy, không khỏi đẩy người trên thân một cái.
Thẩm Quan Lan đang liếm đầu ngực của y, bị đẩy ra như thế liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt y tràn đầy ánh lệ, lồng ngực trần trụi trải đầy những vết tích tình sắc chính mình lưu lại. Còn tưởng rằng Từ Yến Thanh không kịp đợi, liền duỗi tay xuống cởi quần của y.
Từ Yến Thanh thấy hắn không chịu buông mình ra, vội la lên: “Khoan! Để tôi đi một chút đã…”
Bàn tay Thẩm Quan Lan ngừng lại động tác, chậm nửa nhịp mới có lại phản ứng, lại nhấn nhấn vào bụng y, quả nhiên thấy người dưới thân run lên một hồi cùng rên rỉ. Thẩm Quan Lan lại gần hôn lấy y, nhưng vẫn tiếp tục cởi dây quần ra: “Trước hết cứ nhịn một chút đã, đợi đến khi cao trào sẽ thoải mái hơn.”
Từ Yến Thanh chưa từng nghe thấy những lời hoang đường như thế, xấu hổ đến mức muốn đá người trên thân mình ra, chỉ là chân vừa mới nâng lên đã bị người kia cầm vào chỗ đó.
Thứ kia của Từ Yến Thanh đã hơi ngóc đầu dậy, bị Thẩm Quan Lan đặt trong lòng bàn tay xóc xóc, hắn cười nói: “Yến Thanh, anh có biết không, lúc nhịn tiểu cũng sẽ cứng đó, hơn nữa nếu làm chuyện ấy vào lúc này cảm giác sẽ càng mãnh liệt hơn. Anh không tin đúng không? Tôi biết ngay là anh không tin mà, nên tôi sẽ để cho anh trải nghiệm một lần.”
Thẩm Quan Lan tự biên tự diễn chuyển động, Từ Yến Thanh nói không lại người này, bây giờ còn bị ma sát như thế ở nơi nhạy cảm nhất, toàn thân y run lên bám chặt vào mảnh chiếu dưới thân, nhẫn nhịn khoái cảm đang dâng lan tràn.
Lúc mới bắt đầu y còn có thể xin tha hai tiếng, nhưng cảm giác trướng lên ngày càng mạnh mẽ, trong hô hấp cũng chỉ còn sót lại những tiếng rên rỉ gấp gáp.
Thẩm Quan Lan quả thật không gạt y, cũng không biết có phải vì căng thẳng nữa hay không, cảm giác thật sự nhạy cảm hơn rất nhiều, khoái cảm chồng lên nhau cũng nhanh hơn so với lúc trước. Nhưng y vẫn luôn lo lắng mình sẽ mất khống chế… cũng càng lưu ý động tác của Thẩm Quan Lan mà kiềm lại chính mình, chỉ là làm như thế cũng không chống đỡ được bao lâu, rất nhanh Từ Yến Thanh đã bị kích thích đến muốn bắn ra.
Cái cảm giác này so với những lần đụng chạm trước đó chưa từng có, y hoảng lên, bất chấp thân dưới sắp như sóng triều phun trào cũng vẫn phải kéo tay Thẩm Quan Lan ra không chịu tiếp tục nữa.
Thẩm Quan Lan hôn y, để Từ Yến Thanh thả lỏng. Nhưng dù thế nào y cũng vẫn cảm thấy lo lắng, làm sao cũng không chịu tiếp tục nữa. Thẩm Quan Lan chỉ có thể ngồi dậy, quan sát xung quanh, trông thấy ấm trà trên bàn.
Ánh mắt hắn sáng lên, lập tức đi qua, đổ hết nước trà trong bình xuống đất, cầm ấm không trở lại giường.
Từ Yến Thanh thở hổn hển, cực lực bình ổn lại cảm giác nóng hổi dưới thân. Thẩm Quan Lan ôm y ngồi dậy, để người kia dựa vào lòng mình rồi đặt ấm trà trước mặt, nâng vật kia lên để lên miệng ấm: “Vậy anh cứ tiểu ra đi, nào.”
Từ Yến Thanh dường như không thể tin được chuyện Thẩm Quan Lan đang làm, ấm trà kia là thứ bình thường y hay uống, làm sao có thể dùng để… Từ Yến Thanh cảm thấy mình không còn mặt mũi nào mà để nhìn người nữa, y lấy tay che mặt lại, đôi vai cũng run lên như lá cây bị nước mưa đập vào.
Thẩm Quan Lan biết y lại xấu hổ, chỉ là tình trạng bây giờ không lên không xuống, nếu cứ nhịn lại với y cũng không tốt. Chỉ có thể nói lý lẽ: “Yến Thanh, anh có tin tưởng tôi không? Tôi có lúc nào không làm anh thấy thoải mái chưa? Huống chi giữa chúng ta đã là quan hệ như vậy rồi, anh còn thẹn cái gì?”
Từ Yến Thanh gối đầu vào bả vai của hắn, lồng ngực kích động phập phồng. Hầu kết lăn mấy vòng, mãi một lúc lâu mới nói ra được: “Không được… cậu để tôi đi nhà xí… đi…”
Trong phòng ngủ chính có nhà xí, một gian phòng độc lập liên thông với căn phòng này, của một mình Từ Yến Thanh sử dụng.
Thẩm Quan Lan không cưỡng ép y nữa mà ôm người xuống giường, đi đến bên kia.
Từ Yến Thanh vừa mới tiến vào liền đóng cửa lại. Y dựa vào cửa thở gấp, cảm xúc dâng lên trong lòng không phải là lúng túng mà là những kích thích do những hành vi to gan khi nãy sinh ra.
Y trước nay chưa từng nghĩ qua sẽ ở bên Thẩm Quan Lan, sẽ có rất nhiều việc chưa từng xảy ra bao giờ xuất hiện trên người mình. Trong đầu y giống như đèn kéo quân, những chuyện hoang đường lại kịch liệt trước đây hỗn loạn lướt qua.
Trước khi biết Thẩm Quan Lan, y biết cũng biết đến chuyện này nhưng chưa từng trải qua. Nhưng sau khi quen biết với hắn, người này liền lật đổ hết những ấn tượng câu nệ gò bó xưa cũ trong đầu y.
Từ Yến Thanh không biết như vậy rốt cuộc là tốt hay không tốt, nhưng có một chút rõ rệt mà y cảm nhận được, đó chính là sự tồn tại của Thẩm Quan Lan khiến cho y có khát vọng được sống tiếp.
“Yến Thanh, anh có ổn không?” Có tiếng Thẩm Quan Lan từ bên ngoài cửa truyền vào, cắt ngang dòng suy nghĩ của y. Từ Yến Thanh hoảng hốt đáp lại rồi dựa vào vách tường đi tới. Thẩm Quan Lan không cho y mặc lại quần, vạt áo hất lên liền nhìn thấy quần mình đang treo ở đầu gối, thứ ngượng ngùng kia vừa đỏ vừa sưng, ngẩng đầu thẳng tắp, trên miệng nhỏ còn chảy ra một ít chất lỏng trong suốt rơi xuống.
Y cắn răng, cảm thấy cực kỳ mất thể diện, đang chuẩn bị tiểu ra thì lại nghĩ đến một chuyện.
Thẩm Quan Lan còn đang đứng ngoài cửa chờ y, hắn sẽ nghe thấy âm thanh này.
Như thế thì Từ Yến Thanh không đi được, y do dự không biết làm sao mới bảo được hắn đi ra xa một chút, mãi đến tận khi Thẩm Quan Lan giục, y mới mặc quần vào đi ra mở cửa.
“Có đỡ hơn chút nào không?” Thẩm Quan Lan vừa nhìn thấy y đã ôm lấy. Từ Yến Thanh vừa nãy uống rượu, trải qua những kích thích luân phiên, lúc này chất cồn đã phát huy tác dụng, y có hơi yếu ớt dựa vào trong lồng ngực Thẩm Quan Lan, vất vả lắc đầu: “Chóng mặt…”
“Vậy tôi ôm anh trở về giường nhé?” Thẩm Quan Lan nói xong lại muốn khom lưng xuống, nhưng Từ Yến Thanh kéo hắn lại: “Không… Tôi muốn đi tắm, cậu đi bảo Ly Nhi mang nước nóng đến đây.”
“Anh vừa uống rượu, tắm rửa bây giờ không tốt đâu, để ngày mai nhé có được không?” Thẩm Quan Lan khuyên nhủ nói.
Từ Yến Thanh nhẫn nhịn cảm giác bụng dưới sưng ê ẩm đến cực điểm, thấy Thẩm Quan Lan vẫn không chịu đi, ngữ khí không tránh khỏi nôn nóng: “Tôi muốn tắm bây giờ, cậu mau đi đi!”
“Được được được, nhưng để tôi ôm anh về giường nằm đã rồi sẽ đi.” Thẩm Quan Lan chỉ có thể thuận theo, đưa người về nằm lại trên giường liền đi ra ngoài. Chờ đến sau khi cửa đóng lại, Từ Yến Thanh dường như không thể chờ được nữa mà phải chạy ngay đến nhà xí, không nhịn được muốn phóng thích hết thứ kia ra ngoài.
Có thể là do phải nhịn quá lâu, thời điểm tiểu ra khiến Từ Yến Thanh có cảm giác như gần đạt đến cao trào, thoải mái đến mức khiến y sắp không đững vững nổi.
Y bám vào tường, chờ tiểu xong muốn mặc lại quần mà vật kia vẫn cứ thẳng tắp. Từ Yến Thanh liếc nhìn, trong lòng bỗng nhiên thoáng nảy ra một ý nghĩa lớn mật. Đợi đến khi có lại phản ứng, bàn tay y đã nắm chặt thứ kia vuốt ve lên xuống rồi.
Từ Yến Thanh vốn là đã bị rượu làm cho khó thể tự khống chế được, vừa động vào lại càng không thể dừng lại. Y dựa vào vách tường, trong đầu nghĩ đến Thẩm Quan Lan đã chạm vào mình như thế nào, không biết từ lúc nào liền trầm luân, trong miệng còn vô thức gọi tên hắn.
Cũng không biết có phải là thủ pháp không đúng hay không, vật kia vẫn còn rất trướng, y ve vuốt một hồi mà cũng không đến được, trong lòng không khỏi sốt ruột. Mồ hồi trên trán men theo những rung động của thân thể mà rơi vào trong mắt, cay xót khiến y nhắm chặt mắt lại, đang nghĩ muốn tăng thêm lực đạo lại cảm thấy có khí nóng phả bên tai mình.
Từ Yến Thanh cả kinh mở mắt ra nhìn, Thẩm Quan Lan chẳng biết đã trở lại từ lúc nào, lại còn đứng ngay bên cạnh.
Y cuống quýt bỏ tay ra, Thẩm Quan Lan từ bên cạnh ôm lấy eo của y, thay bàn tay của Từ Yến Thanh cầm lấy thứ kia, vừa hôn vừa xóc.
Không giống với những động tác lung tung của bản thân, đầu ngón tay Thẩm Quan Lan như có ma lực dễ dàng làm cháy lên khoái cảm. Từ Yến Thanh dần đứng không vững, trượt xuống dọc theo vách tường, Thẩm Quan Lan đỡ lấy mông y, khiến cả người y đều bám vào người mình, động tác trong tay càng nhanh hơn.
Từ Yến Thanh vừa nãy đã nhịn hai lần, lần thứ ba này cảm giác trào đến vô cùng mạnh mẽ. Y vùi mặt mình trong hõm vai Thẩm Quan Lan, ngửi mùi thơm đặc biệt trên thân thể người kia, bất giác liền đạt đến cao trào.
Thân thể đã phải chờ đợi quá lâu bất thình lình nhận được khoái cảm thơm ngọt trào dâng mãnh liệt, Từ Yến Thanh không nhịn được duỗi dài cổ ra, mất khống chế mà kêu lên.
Thứ trong tay Thẩm Quan Lan run rẩy, theo cao trào mà xuất ra một ít chất lỏng màu trắng ngà. Hắn chăm chú nhìn vào, dùng ngón tay sờ soạng, đổi lấy một trận rên rỉ gấp gáp của người trong lòng.
Một tay hắn ôm thật chặt Từ Yến Thanh, ngón tay quệt qua thứ trên bụng đưa đến bên miệng liếm liếm, nhất thời phấn khởi cười lên.
Hắn đưa thứ kia đến trước mặt Từ Yến Thanh để y nhìn. Từ Yến Thanh bởi vì cảm giác lên đỉnh quá cường liệt mà ý thức của y lúc này đã trầm luân, mệt đến mức đã ngủ mê man.
Thẩm Quan Lan chỉ có thể mặc quần vào cho y, ôm Từ Yến Thanh đến trên giường nằm xuống trước, định chờ đến mai sau khi tỉnh lại sẽ nói cho y biết tin tức tốt này.