Dạ Vũ Ký Bắc

Chương 9



Tài xế giúp Chu Ký Bắc lấy xe lăn từ cốp sau ra, Chu Ký Bắc mở cửa xe, từ chối sự giúp đỡ của bạn học nam, một tay vịnh khung cửa, dùng hết sức để nâng thân thể lên.

Huyệt thái dương giật liên hồi, vì đau mà phát run.

“Cám ơn chú, chú về đi.” Chu Ký Bắc kéo cái chân tàn phế đi nửa bước, mồ hôi sau lưng đã túa ra, cậu cắn chặt răng, vất vả ngồi xuống.

Bạn học nam muốn lên tiếng giữ cậu lại, nhưng miệng mở một nửa cũng không biết nên nói gì.

Chu Ký Bắc đối với người khác lúc nào cũng lạnh lùng thờ ơ, sau lưng luôn có một cái lá chắn, ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài, cậu không bước ra cũng không muốn cho ai đi vào.

Nhạy cảm — quái dị.

“Chú, đi thôi.” bạn học nam vỗ lưng ghế tài xế, giục lái xe đi, xe lăn bánh để lại cho Chu Ký Bắc một trận bụi mù.

Chu Ký Bắc ho khan một tiếng, nhìn áo khoác trên người, hờ hững. Khi ra khỏi nhà, chính tay Quý Quỳnh Vũ mặc chiếc áo này cho cậu, thế nhưng lại quên cái bao tay.

Gió lạnh thổi qua, hai tay cậu run rẩy, Chu Ký Bắc đưa tay gãi gãi mu bàn tay, làn da trắng muốt liền biến đỏ, nhìn giống như bị con gì cắn, hiện ra một cái lỗ, vừa sưng vừa đau.

Lại nứt da.

Chu Ký Bắc lạnh lùng nhìn, cũng không để ý. Cậu rụt lại nửa tay vào áo khoác, xe lăn chậm rãi đi, phía trước khoảng hai trăm mét có một công viên trò chơi, lúc trước, Quý Quỳnh Vũ thường dẫn cậu đến đó chơi.

Nguy hiểm nhất và cũng khó khăn nhất của chuyện tự đẩy xe lăn, chính là qua đường.

Xe chạy đến chạy đi, tốc độ nhanh đến chống mặt, Chu Ký Bắc lập tức khẩn trương.

Hai bên đường dòng người qua lại tấp nập, có người đụng bả vai cậu, có người va phải xe lăn, có người thì đá trúng, Chu Ký Bắc bối rối, nhưng cũng không có chỗ trốn.

Hiện tại là đèn xanh, Chu Ký Bắc nhìn thoáng qua, còn mười lăm giây.

Cậu dồn sức vào hai tay, tăng tốc độ lăn bánh, xe băng tới đường cái, âm thanh chói tai do ma sát với đường nhựa.

Chín, tám, bảy…

Có một giọng nói đang không ngừng thủ thỉ bên tai Chu Ký Bắc, ngón tay kẹt vào bánh xe cậu cũng không để ý, cũng không cảm thấy đau.

“Két.” mắt thấy công viên đã ở trước mắt, ai ngờ đèn tín hiệu lại chuyển màu, ô tô xung quanh nhanh chóng nhấn còi cảnh cáo.

Tiếng còi dồn dập, khó chịu, khiến Chu Ký Bắc không thể không quay đầu lại nhìn.

Chiếc ô tô kia không để ý đến cậu, lưu loát xoay bánh, lách qua người cậu, hai bên đường xe chạy như nước chảy, Chu Ký Bắc giống như bị cô lập ở nơi này, vô lực chống lại.

Giống như có gông cùm xiềng xích đang trói cậu lại ở đây, chờ đợi đèn xanh tiếp theo.

Công viên trò chơi.

Giờ này công viên đã đông nghẹt người, không phải gia đình ba người thì cũng là đôi tình nhân dắt tay nhau, Chu Ký Bắc một người một xe lăn không ăn nhập gì.

“Tôi muốn mua vé, cám ơn.” Chu Ký Bắc móc tiền ra đưa cho nhân viên bán vé, cô nàng thấy cậu liền dòm nhiều hơn một chút, cậu đã quen, trực tiếp lơ đi.

“Người tàn tật có thể miễn phí vé vào cổng.”

Nhân viên bán vẻ lấy tiền trả lại cho cậu, Chu Ký Bắc hơi ngẩn ra, nhân viên chỉ vào tấm poster trên tường. ngôn tình hài

“Chính sách mới mở, cậu trực tiếp vào đi.”

“…”

Chu Ký Bắc cầm tiền run lên, tờ tiền trong tay bị nắm nhăn nhúm lại, tiền này là Quý Quỳnh Vũ cho cậu khi ra khỏi nhà.

Hắn nói nếu đói bụng, khát nước thì mua chút gì ăn bỏ đụng.

Không ngờ ngay cả tiền vé vào cổng cũng được miễn.

Gục đầu xuống, cậu không biết nên nói gì, bảo vệ thấy cậu như vậy thì chỉ cậu đi vào lối dành cho người khuyết tật, Chu Ký Bắc máy móc đi theo, tốc độ tay rất chậm.

Lúc cậu mới tới nhà họ Quý, mỗi tuần Quý Quỳnh Vũ đều dẫn cậu tới công viên trò chơi này.

Hắn sẽ giúp mình đẩy xe, cùng mình tản bộ, đi dọc theo bờ hồ, cậu nhớ rõ, bên đường còn có một chỗ bán cái thổi bong bóng, lần nào Quý Quỳnh Vũ cũng mua cho cậu, Chu Ký Bắc là đứa nhỏ dưới quê mới lên, thấy cái gì cũng tò mò, cái gì cũng mới mẻ.

Chu Ký Bắc không biết những thứ này, trong thế giới của cậu, từ nhỏ tới lớn chỉ có ba ba, sau này lại dư ra thêm một Quý Quỳnh Vũ, mà hiện tại, cái gì cũng không có.

“Cái thổi bong bóng này bao nhiêu tiền?” một giọng nói hấp dẫn tầm nhìn của Chu Ký Bắc, cậu quay đầu, thấy bên kia có đôi tình nhân, chàng trai móc ví mua thổi bong bóng cho bạn gái.

Trái tim Chu Ký Bắc co rút đau đớn, chờ cặp tình nhân đi rồi, cậu mới chậm rãi đẩy xe lăn qua.

“Tôi muốn mua cái này.” Cái thổi bong bóng được bật lên, vô số bong bóng trong suốt chạy ra, Chu Ký Bắc giương mắt nhìn, mấy bong bóng nhỏ bị gió cuốn đi, Chu Ký Bắc còn chưa kịp nhìn kĩ.

Quý gia.

Quý Quỳnh Vũ có chút đứng ngồi không yên, trong một giờ đồng hồ mà hắn nhìn điện thoại không dưới chục lần.

Màn hình điện thoại vẫn luôn tối, không có một tin nhắn, không có một cuộc điện thoại nào.

Chu Ký Bắc rất ít ra khỏi nhà, càng chưa bao giờ đi một mình với người khác, Quý Quỳnh Vũ tâm như treo cành cây, một khi kinh hoảng có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.

“……” Quý Quỳnh Vũ mở khoá điện thoại, mới bấm được vài số, lại bỏ xuống.

Hắn hít sâu một hơi, cố gắng đè xuống lo lắng đang trào dâng trong lòng, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Quý Quỳnh Vũ đẩy ngăn kéo lấy hộp thuốc lá ra, mở hộp thuốc mới phát hiện bên trong đã trống không. Khi nãy hắn hút hết thuốc mà hồn nhiên không biết, hộp thuốc lá rơi xuống, Quý Quỳnh Vũ lúc này mới hồi thần.

Đã bảy giờ rồi, sao còn chưa về.

Công viên trò chơi.

Chu Ký Bắc đi vòng quanh công viên, nhìn cái thổi đã hết, thở dài, vứt vào thùng rác.

Bụng phát ra tiếng réo, Chu Ký Bắc đưa tay sờ sờ, cả ngày không ăn gì rồi.

Nhân viên của công viên đã giục cậu rời khỏi, Chu Ký Bắc không tiếng động lăn xe đi, nghĩ tới việc còn phải qua đường, trong mắt liền loé lên tia phiền não.

Sắc trời ngày càng đậm, mùa đông, buổi tối luôn đến sớm.

Chu Ký Bắc có chút khó phân biệt đường, tay cậu đã lạnh cóng, chỗ bị nứt da lại đau, rụt tay về.

Quý gia đã ngay trước mắt, Chu Ký Bắc vươn tay hết sức, rốt cuộc chạm được chuông cửa.

Cậu vừa nhấn xong đã thấy bóng dáng dì Vương đi ra mở cửa.

“Cậu Bắc Bắc, cậu về rồi!” dì Vương vừa thấy cậu liền vui vẻ vòng ra sau đẩy xe giúp cậu.

Trong nhà mở máy sưởi, nhiệt độ ấm áp xua đi khí lạnh trên người Chu Ký Bắc.

Chỗ nứt khi thì quá lạnh khi thì nóng lên, lập tức khiến cậu đau khổ.

Chu Ký Bắc không nhịn được cong tay đi gãi, móng tay vừa đi qua liền khiến cậu kêu lên.

“Tay cậu làm sao vậy?” dì Vương nghe vậy nóng vội hỏi, Chu Ký Bắc đưa tay nhét vào túi áo, lơ đểnh lắc đầu, ánh mắt lại nhìn lên trên.

Quý Quỳnh Vũ nghe chuông cửa vang lên liền giống như bị điện giật, đứng phắt dậy, nghĩ cũng chưa kịp nghĩ lập tức chạy như bay, nhưng khi đến nắm cửa liền đứng hình, nhiệt độ lạnh băng nắm cửa truyền tới làm hắn thanh tỉnh một ít.

Hắn chậm rãi rút tay về, chần chờ do dự hồi lâu, rồi đứng bất động.

Hắn làm gì mà khẩn trương thế?

Chu Ký Bắc không thấy Quý Quỳnh Vũ đâu, cũng không nghe tiếng mở cửa, hạ mắt, tự biết không thú vị. 

Trong lòng rụt rè lo sợ đẩy xe về phòng.

Cậu nghĩ Quý Quỳnh Vũ sẽ hỏi hôm nay tới bảo tàng xem được cái gì? Hỏi cậu buổi tối ăn gì, sau đó lại hỏi vài vấn đề nhàm chán. 

Nhưng mà, một cái cũng không có.

Chu Ký Bắc trở về phòng ngủ, mở đèn bàn lên, phát hiện vết sưng đỏ trên mu bàn tay có chút nghiêm trọng, tính hỏi dì Vương có thuốc mỡ để bôi hay không, ý niệm vừa dâng lên trong đầu lập tức bị cắt đứt.

Lúc trước đau đớn như thế nào cũng có thể nhịn, tại sao bây giờ không nhịn được?

Mà ngoài cửa, Quý Quỳnh Vũ giơ tay lên muốn gõ cửa phòng Chu Ký Bắc, nhiều lần đưa lên rồi bỏ xuống. 

Hắn tự thuyết phục bản thân, đây chỉ là xã giao bình thường, hắn cần gì dò hỏi, càng căng thẳng càng khiến Bối Bối nghĩ đến chuyện kia.

Coi như xong.

Quý Quỳnh Vũ lẩm bẩm, tay nắm thành nắm đấm quyết tâm hạ xuống.

Hiện tại cả hai đang giữ một khoảng cách an toàn, thử trở lại như cũ, khiến mối quan hệ trở nên bình thường. Bọn họ đều cố gắng mới đúng, Quý Quỳnh Vũ nhắm mắt, rốt cuộc vẫn quyết tâm quay đầu.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tình cảm phải chậm rãi bồi dưỡng. Cầu ngôi sao hu hu hu.

______________________________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tình cảm phải chậm rãi bồi dưỡng. Cầu ngôi sao hu hu hu

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv