Vương Phó ăn đau nhíu mày, tầm nhìn vì bị tấn công bất ngờ mà hơi mơ hồ, giấy trắng rơi xuống bên người, anh ta trợn mắt ra sức nắm lấy, tay phải vung lên, cầm được tờ giấy, luống cuống tay chân mở giấy ra, hàng chữ đen xếp chỉnh tề bên trên, hé ra vài phần lạnh lùng, dưới ngọn đèn mờ mờ không phân rõ nhưng có vài chữ đặc biệt rõ ràng.
Cổ phần công ty Kiều Nghiệp, bên đống cổ đông có thêm một cái tên.
“……!” Giấy trắng nhăn nhúm, sau đó lại bị xé toạc thành mảnh vụn, mu bàn tay Vương Phó vì vậy mà run rẩy, đám gân xanh ác liệt chồng lên nhau, tựa như dính dấp mấy máy, mơ hồ tanh tưởi.
“Đệt mẹ nó…!” Vương Phó hoàn toàn mất lý trí, mở miệng nói lời thô tục khó nghe, tức tối bước lên vài bước.
Sắc mặc Kiều Diễm Chi trắng bệnh, theo phản xạ chắn trước mặt Chu Ký Bắc, khoảng cách không quá gang tay, nguy hiểm kề trước mắt.
“Anh Lê!”
Đau đớn lường trước không xuất hiện, nhưng một tiếng gọi này xé cổ họng Kiều Diễm Chi tuôn ra, đáy mắt anh bị tơ máu bủa vây, máu nóng toàn thân như chảy hết ra ngoài, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lê Lạc đứng chắn trước mặt Kiều Diễm Chi, anh ta đứng thẳng tắp, dáng người thon dài che khuất Kiều Diễm Chi.
Lê Lạc dùng kỹ thuật khóa tay phải của Vương Phó lại, sau đó dùng mùi chân hất lên, tấn công khiến Vương Phó quỳ xuống.
“Anh Lê!”
“Lê Lạc, mày…”
Toàn bộ người trong ghế dài như bùng nổ, bạn bè của Vương Phó đồng loạt đứng lên, kêu rào um sùm.
“Vương Phó, anh còn nhớ nhà tôi làm gì không?” Lê Lạc cúi người, chân dài đạp lên vai Vương Phó, tay còn lại đặt lên đùi, áo khoác rộng thùng thình che mất cổ tay anh ta, nhưng không che được dấu nơi hổ khẩu, Lê Lạc giơ năm ngón tay lên, đầu ngón tay được cắt tỉa gọn gàng, anh ta nhìn chăm chú, hai ngón tay lơ đãng vuốt ve, bỗng nhiên nhíu mày, cảm nhận được lớp chai sạn dày trên đó.
Một đôi tay cầm súng.
Hai bên thái dương Vương Phó tuôn đầy mồ hôi, giống như vòi nước bị hỏng, chảy mãi không ngừng, thân thể anh ta cũng không tự chủ được run rẩy, âm thanh Lê Lạc phun ra nuốt vào giống như nam châm, mang theo cảnh cáo trí mạng, trái tim Vương Phó rít gào.
“… Lê Lạc, có gì từ từ nói.” Đôi mắt Vương Phó xoay tròn, âm thanh cố gắng bình tĩnh.
“Trò chơi có nguyên tắc của trò chơi, đương nhiên thương lượng được thì tốt. Mỗi người muốn chia một phần, không có gì để nói. Nhưng ao không lớn, cứng rắn không nên việc, không có kim cương thì lấy đồ sứ thay nha, anh Vương.” Lê Lạc cười như không, khi nói chuyện hơi thở bồi hồi bên cạnh Vương Phó, ý móc mỉa bên trong lạnh lùng không dứt.
Trong cổ họng Vương Phó có mùi máu tanh rất đậm, răng nanh cắn vào đầu lưỡi, đầu gối bị sỉ nhục khiến tim gan phèo phổi của anh ta như bị đâm thủng.
“Anh Vương!”
“Anh Vương!’
Cảm giác sau lưng Vương Phó không còn, sau đó lảo đảo ngã về phía bàn trà, Lê Lạc quay đầu liếc mắt nhìn Chu Ký Bắc và Kiều Diễm Chi, ý bảo bọn họ rời đi.
“Cám ơn anh Lê, vất vả anh đi một chuyến.” Vừa ra khỏi cửa, Chu Ký Bắc vươn tay với Lê Lạc, anh ta bắt tay với cậu, bả vai thuận tiện đụng đụng.
“Khách sáo với tôi cái gì.”
Chu Ký Bắc cười, khóe mắt nhìn thấy Kiều Diễm Chi còn chưa lấy lại tinh thần, định há mồm, Lê Lạc buông tay cậu ra, đi tới từng bước, khoảng cách rất gần Kiều Diễm Chi.
“Diễm Chi, có khỏe không?” Mặt Kiều Diễm Chi nửa trắng, anh còn hơi sợ hãi, ánh mắt vội vàng đối diện với Lê Lạc, sau đó dời đi, càng thêm hồi hộp.
“Anh Lê, cổ của anh…”
Lê Lạc ngẩn ra, đưa tay sờ lên cổ, rụt tay về mới thấy đầu ngón tay dính chút máu và vụn thủy tinh nhỏ do bàn trà bị bể.
“Anh Lê, mau tới bệnh viện xử lý một chút, đừng để uốn ván.” Sắc mặt Chu Ký Bắc cũng không tốt, cậu bình tĩnh nói, lấy điện thoại ra định gọi.
“Không có gì, chỉ trầy da thôi, có lẽ khi nãy bị văng trúng.” Lê Lạc đè cổ tay Chu Ký Bắc lại, lơ đễnh lại vỗ vai cậu vài cái, trong đôi mắt sâu như đầm lầy toát ra ý cười, hào quang đó khó có thể phai mờ.
“Đi thôi, tôi đưa các cậu đi.” Tay Lê Lạc bỏ vào túi, anh ta nâng cằm, ánh sáng chiếu lên lộ ra sức hấp dẫn chết người.
“Anh Lê, tôi đi bệnh viện với anh, vẫn phải khử trùng một chút cho an toàn.” Kiều Diễm Chi rất kiên trì, mặt mày toàn bộ là lo lắng, lại suy nghĩ xa xôi, ánh mắt Lê Lạc khẽ động, nhìn chăm chú đôi mắt Kiều Diễm Chi, trong ánh nhìn đó có sự xâm lược khó hình dung, nóng bỏng chiếm đoạt.
“Anh Diễm đưa anh ấy đi đi, A Văn sẽ đưa tôi về.” Chu Ký Bắc cầm gậy chống, A Văn lập tức tiếng lên đỡ cánh tay cậu chậm rãi di chuyển.
Con mắt Lê Lạc còn dính chặt trên người Kiều Diễm Chi, trong túi quần lấy chìa khóa xe ra, khẽ cười nói: “Đi thôi.”
Kiều Diễm Chi uống rượu nên không thể lái xe, anh ngồi ghế phó lái, con đường tối đen như mực hệt không có điểm cuối, chút đèn đường le lói chiếu vào kính chắn gió, chiếu lên thân thể hai người.
Lê Lạc lái xe, quẹo hết đường này tới lộ kia.
“Anh Lê?!” Kiều Diễm Chi phát hiện hướng đi của anh ta thì không khỏi lo lắng, sau khi vượt qua đèn xanh, bánh xe lăn một vòng dừng lại trước khu chung cư.
Hai tay Lê Lạc giao nhau đặt trên vô lăng, ánh mắt liếc qua, đặt cằm lên cánh tay, trong ánh sáng mờ nhạt trong xe, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi khẽ mở của Lê Lạc.
“Ngủ ngon, Diễm Chi.”
Cửa xe được anh ta mở ra, ‘cạch cạch’ một tiếng, tựa như nói tạm biệt.
Lòng dạ Kiều Diễm Chi nhảy bình bịch, trong thùng xe quá mức im lặng khủng bố, âm thanh của Lê Lạc càng làm người ta hồi hộp, nguồn sáng duy nhất chiếu vào là đôi môi mỏng hé mở của anh ta.
“Anh Lê, còn vết thương của anh…”
“Không có gì nghiêm trọng đâu, yên tâm ngủ đi.” Lê Lạc hối thúc anh, Kiều Diễm Chi chẳng biết làm sao, trong lòng lộp bộp, có một cảm giác đè nén nói không nên lời.
Lê Lạc nâng mắt nhìn Kiều Diễm Chi, đưa tay nắm lấy cổ tay anh ta.
“……” Bàn tay của Kiều Diễm Chi không có vết chai sạn, xúc cảm mềm mại, lực tay của anh cũng dịu dàng, ý bảo Lê Lạc cùng xuống xe.
Anh rõ ràng dùng rất ít lực, bộ dạng cũng rất dịu dàng, Lê Lạc trở tay, cảm giác bị đánh bại nhanh chóng.
Trong phòng.
Lê Lạc giẫm lên thảm bước vào, anh ta ngồi xuống ghế sô pha, giương mắt nhìn bốn phía, phát hiện phòng ốc được quét dọn rất sạch sẽ, trên bàn trà có một quyển sách về tài chính, đã đọc được nửa, bên trong có kẹp một cái bút máy.
Kiều Diễm Chi ngồi xổm trước tủ đồ tìm kiếm thuốc, một lát sau quay trở lại, ngồi xuống bên cạnh Lê Lạc, khoảng cách giữa hai người rất ngắn, anh mở lọ thuốc ra, dùng nhíp chấm bông gòn khử trùng trước.
“Anh Lê, tôi bôi thuốc lên cho anh.”
Lê Lạc không nhúc nhích, Kiều Diễm Chi cảm thấy khoảng cách hơi xa, cho nên lại nhích về phía trước, anh lấy lọ thuốc, dùng bông gòn cỡ lớn chấm thuốc, thoa lên.
“……” Chất liệu may mặc rất tốt, dán cùng một chỗ, phát ra âm thanh tĩnh điện nho nhỏ, áo che xương quai xanh, bông gòn hơi lớn nên chỉ có thể đi tới một số vị trí nhất định, không thể lần xuống nữa, tay trái Kiều Diễm Chi kéo mép áo xuống, mùi máu biến mất, thịt non lộ ra ngược lại khiến không khí làm người ta có suy nghĩ kỳ quái.
“…. Anh Lê!”
“Diễm Chi, tôi vốn không đau không ngứa, hiện tại thật sự bị em làm đau rồi.” Lưng Kiều Diễm Chi dán sát lên ghế sô pha, nhìn thấy gương mặt ngày càng phóng đại của Lê Lạc, anh hết hồn.
_________________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tôi hi vọng bọn họ ji tình một đêm.