Dạ Vũ Ký Bắc

Chương 53



“…… Ting.” Vận tốc quay của quả cầu thủy tinh giảm xuống, người nhỏ bên trong đang chạy cũng đứng im, bọn họ cứ chạy rồi chạy, hết lượt này tới lượt khác, cuối cùng khó khăn lắm mới trở về quỹ đạo rồi dừng lại.

“Bối Bối, chúng ta đi thôi.” Quý Quỳnh Vũ nhẹ rõ cửa phòng, con ngươi Chu Ký Bắc co rút rồi nhanh chóng trở về ôn hòa, buông mí mắt, che giấu cảm xúc bên trong, đẩy xe lăn về phía Quý Quỳnh Vũ, bỗng nhiên cười.

“Được.”

“Thầy Chu, thầy lên xe đi, đồ đạc này nọ để em cầm được rồi.” Trên tay Chu Thước còn cầm bao lớn bao nhỏ, Quý Quỳnh Vũ cầm lấy, thúc giục ông lên xe.

“Ba, ba lên xe đi.” Chu Ký Bắc đẩy xe lăn tới bên cạnh Chu Thước, ông ngẩng đầu nhìn cậu, Chu Ký Bắc nói thêm lần nữa, ông đành bỏ cuộc, mở miệng nói cám ơn Quý Quỳnh Vũ.

Ông cẩn thận mỗi khi đi, hiện tại hai tay trống trơn, có vẻ không quen, bước chân cũng chậm hơn.

“Bối Bối!” Chu Ký Bắc xoay người lại định cầm túi trên đất, bao đồ kia rất nặng, hai tay phải cố sức, đầu gối theo bản năng cũng dùng lực, Quý Quỳnh Vũ biết rõ chuyện này nên hết hồn, kêu ra hai chữ muốn ngăn cản.

Chu Thước cách bọn họ vài bước, nghe hai chữ này rõ ràng, ông kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Quý Quỳnh Vũ, hắn dường như không ý thức được chính mình, tập mãi thành thói quen, vô cùng thân thiết.

Hắn tiến lên từng bước, cúi thấp eo, nhặt bao dưới đất lên, Chu Ký Bắc buông tay, bị Quý Quỳnh Vũ cướp lấy.

“Đau không?” Quý Quỳnh Vũ theo phản xạ lại sờ tất của Chu Ký Bắc, cậu có hơi đau lại không nói.

Quý Quỳnh Vũ đau lòng nhưng cũng không muốn trách móc cậu, khi đứng dậy hắn vuốt ve gương mặt Chu Ký Bắc, như là an ủi.

“…..” Khi xoay người, Quý Quỳnh Vũ đối diện với Chu Thước, giờ khắc này hắn mới hồi phục tinh thần, lỗ tai chậm rãi đỏ lên, ánh mắt không tự nhiên né tránh tầm nhìn của Chu Thước.

Ông cũng cảm thấy có chút kỳ diệu, lên xe trước, Quý Quỳnh Vũ cắn môi, như ăn trộm bị người ta bắt được.

Chu Ký Bắc tự mình đẩy xe lăn đi tới bên cạnh Quý Quỳnh Vũ, lặng lẽ nhéo vào eo hắn một cái, Quý Quỳnh Vũ như giẫm phải bãi mìn, thoáng né qua một bên, xoay người, trừng mắt cảnh cáo nhìn Chu Ký Bắc, người kia môi cười như không, bàn tay không an phận ở sau lưng ôm lấy eo Quý Quỳnh Vũ.

“Đừng rộn chuyện!” Quý Quỳnh Vũ thấp giọng hung hăng nói, Chu Ký Bắc cúi đầu cười khẽ, cậu cong ngón tay, phần móng khẽ gãi qua da thịt ở thắt lưng, sau đó mới chậm chạp thu về.

Chu Ký Bắc ngồi song song với Chu Thước, dọc theo đường đi, hai người cũng không trao đổi gì nhiều, Chu Thước ngồi dựa vào cửa xe có chút xa, ngược lại Quý Quỳnh Vũ luôn mở miệng bắt chuyện.

Tính tình Chu Thước vốn hướng nội, nói ít hơn cả Chu Ký Bắc, hỏi một đáp một, giống như bóp kem đánh răng.

Chu Thước thường xuyên quay đầu lại nhìn qua Chu Ký Bắc, khẩn trương cắn môi mất lần, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

“Thầy Chu, sắp tới rồi.” Quý Quỳnh Vũ đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, Chu Thước ‘Ờ’ một tiếng, ngồi ngay ngắn lại, tứ chi nghiêm túc như trước mặt có con dao nhọn cột lại.

Xe ổn định dừng lại trước sân bay, Chu Thước không lập tức xuống xe mà luống cuống sờ soạng, Chu Ký Bắc quay lại, cuối cùng ông vẫn đưa tay sang nắm chặt tay Chu Ký Bắc.

Mí mắt cậu không khỏi run lên, không nhúc nhích, mặc cho Chu Thước nắm, tay bên trong đều nổi cộm khớp xương lên, lực tay từ từ thả lỏng.

“Nhớ phải chăm sóc bản thân kỹ càng, ba… Lần sau lại tới thăm con.” Chu Thước mang theo cảm giác tang thương, bàn tay cảm nhận được sự thô ráp, ánh mắt Chu Ký Bắc khẽ chuyển động, yết hầu lên xuống vài lần, không tự nhiên đáp lại một tiếng.

Quý Quỳnh Vũ đã sớm xuống xe, ra sau lấy đồ đạc của Chu Thước ra ngoài, hắn đứng cách đó không xa chờ, đột nhiên có hơi muốn hút thuốc, tay thò vào túi rồi lại từ bỏ.

‘Cạch’ Chu Thước cẩn thận đóng lại cửa xe lại, Quý Quỳnh Vũ đón tiếp, giúp ông đem hành lý vào trong.

“Không…  Không cần tiễn.” Chu Thước nhẹ nhàng cầm lấy tay Quý Quỳnh Vũ, hắn im lặng vài giây mới đáp lại.

“Cẩn thận, thầy Chu.”

“Tôi đi đây.” Chu Thước cầm hành lý bao lớn nhỏ chậm rãi quay đầu đi chỗ khác, bóng lưng ông gầy yếu, chất liệu quần áo mộc mạc, thậm chí bên mép vải đã sờn cũ, hành lý xung quanh lại làm ông có vẻ cô độc.

Quý Quỳnh Vũ trơ mắt nhìn ông đi thật xa, trong lòng khó chịu, khóe mắt như bị nhỏ axit, hô hấp cũng trở nên loạn nhịp.

Hắn cảm thấy mình tàn nhẫn như đảo phủ ngày xưa, giơ tay chém xuống, thịt xương chia lìa, không tránh được tội lỗi.

“Quỳnh Vũ.” Chu Ký Bắc đẩy cửa kính xe xuống, nhẹ nhàng gọi hắn, Quý Quỳnh Vũ giật mình hồi phục lại tinh thần, bước nhanh lại chỗ Chu Ký Bắc, tựa như vội vã ngoi lên bờ, nhìn về phía rạng đông duy nhất, nơi đó có tự do.

Bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.

Quý Quỳnh Vũ chở Chu Ký Bắc về rồi rời đi, trong lúc đó Chu Ký Bắc nhận được điện thoại của Kiều Diễm Chi, bảo cậu đừng quên trận bóng tối nay.

Chu Ký Bắc sảng khoái đáp được, cúp điện thoại, Quý Quỳnh Vũ nói: “Buổi tối tôi đưa cậu đi.”

Chu Ký Bắc vòng qua tay, áp sát vào hỏi: “Để làm gì?”

Quý Quỳnh Vũ siết chặt vô lăng, không nhìn Chu Ký Bắc, chỉ để ý đường phía trước, làm bộ như lơ đãng nói: “Rảnh rỗi không có việc gì làm.”

Chu Ký Bắc ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm Quý Quỳnh Vũ, thản nhiên ra tay, vói vào trong cổ áo hắn, nhiệt độ thấp khiến người ta sợ hãi, Quý Quỳnh Vũ theo bản năng rụt cổ lại, khẽ quát: “Thằng nhóc này!”

Chu Ký Bắc cười ngã trái ngã phải, trong mắt tinh ranh vẫn không giảm bớt, dùng khuỷu tay chống lên trán, đầu ngón tay miêu tả hình dáng Quý Quỳnh Vũ, đầu ngón tay cậu mềm mại khiến Quý Quỳnh Vũ ngứa ngáy, hé miệng muốn cắn.

Trên ghế dài.

Cuối cùng Chu Ký Bắc vẫn không cho Quý Quỳnh Vũ đi theo, trong tiềm thức cậu biết Quý Quỳnh Vũ không thích những nơi thế này, cũng không muốn cho hắn thấy bộ dạng mình ăn uống linh đình xuyên qua đám đông, vẫn một mình đi tới.

“Anh Bắc.” A Văn từ xa lên đón, Chu Ký Bắc chống gậy thẳng nhiên đi trước, A Văn mở cửa cho cậu, đám người Kiều Diễm Chi đã đợi sẵn bên trong.

“Ký Bắc tới rồi.”

“Ký Bắc.” 

Mọi người đồng loạt chào hỏi cậu, A Văn đầy ghế ra cho cậu, Chu Ký Bắc liếc nhìn cậu ta rồi ngồi xuống bên cạnh Kiều Diễm Chi.

“Ký Bắc, tới trễ nha.” Vương Phó ôm một cô gái, ngón tay cuốn tóc cô ta, nhắm mắt ngửi mùi hương trên cơ thể cô nàng, mí mắt cố gắng nhấc lên.

Chu Ký Bắc cười không thành tiếng, cậu biết tiệc tối đã mở, rót rượu vào cốc rỗng.

Chất lỏng màu nâu nhạt trong bóng tối bay lên mùi hương nồng nặc, cậu bưng lên một cốc nốc hết, không kêu một tiếng, cổ họng phát ra âm thanh nuốt xuống, một ly đã thấy đáy, sau đó lại rót tiếp cốc thứ hai, rồi thứ ba, Kiều Diễm Chi vươn tay đè lại cổ tay cậu.

“Anh Vương, mùi đàn bà còn kém hơn mùi rượu hả?” Kiều Diễm Chi dùng đuôi mắt ngó qua Vương Phó, giọng điệu không giả không thật, Vương Phó nhích nhích bật cười, người phụ nữ anh ta ôm chặt trong lòng, đưa tay mò vào quần áo cô ta: “Được, Ký Bắc đừng uống nữa.”

Chu Ký Bắc cầm cốc rượu, bờ môi chạm lên mép cốc nhưng vẫn không uống ngụm  nào.

“Vậy chờ thắng trận bóng này, cốc rượu này kính anh Vương.”

Vương Phó tươi cười hớn hở, ánh mắt bén nhọn dưới ánh đèn, TV đang truyền tới âm thanh của trận bóng mở màn hôm nay — Tối nay là trận đầu tiên của vòng bản World Cup, chủ nhà đấu với đội Mỹ, kết quả không có gì phải suy nghĩ, đội chủ nhà đè bẹp đội Mỹ với tỷ số 2-0.

Chu Ký Bắc không hề hứng thú với trận đầu, ngay cả bản biểu tiền bù cũng không dậy lên chút tò mò nào.

Nhưng trận đầu tiên hằng năm này, bọn họ luôn tụ tập lại xem với nhau, giống như là làm nghi thức khai chiến, trận đầu tiên chiến thắng là dấu hiệu tốt, bọn họ cần thứ đó, gần bốn năm nay Chu Ký Bắc vẫn giữ xác suất ổn định là 95%.

Ngọn đèn mờ nhạt, sương khói vờn quanh trong ghế dài, mùi dính vào người, cực kỳ cay nồng, Chu Ký Bắc tay cầm điếu thuốc, nhìn điểm đỏ đang từ từ bốc lên.

Ánh mắt cậu không kiên nhẫn, lại châm thuốc thêm lần nữa, vừa bỏ vào miệng, cổ họng rít vài hơi đã hết điếu.

“Ghi bàn! Cầu thủ số 11 Hoa Kỳ Gregory dùng một mình chắn hai người, đưa bóng vào lưới.”

Ngón tay Chu Ký Bắc đang cầm điếu thuốc bỗng run lên, tàn thuốc rơi xuống bắp đùi cậu, lửa còn đỏ nhảy nhót một chút rồi nhanh chóng lụi tàn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv