“Vậy cậu có cần tôi không?”
Ít ỏi chỉ mấy từ, ý trên mặt chữ, cực kỳ dễ hiểu.
Trong chớp mắt Kiều Diễm Chi lại hối hận, anh ta không nên nói lời này, anh ta cẩn thận bao lâu nay, bây giờ thất bại trong gang tấc.
Chu Ký Bắc để đồ trong tay xuống, chống trên bàn, mượn lực đỡ mình, cầm gậy đi tới, Kiều Diễm Chi trơ mắt nhìn cậu ngày càng gần, hơi thở cũng ngày càng gần.
Mùi hương của cậu xâm chiếm hơi thở anh ta, Kiều Diễm Chi hồi hộp nuốt nước miếng.
Chu Ký Bắc nhìn Kiều Diễm Chi, ánh mắt rất chăm chú, nhưng lại quá mức sắc bén và lạnh nhạt, người bị nhìn lâu sẽ cảm thấy khó chịu, trong lòng rối bời.
“… Đi với tôi tới một nơi.” Chu Ký Bắc xẹt qua người Kiều Diễm Chi, khi lướt qua vai, Kiều Diễm Chi giật mình, không kịp phản ứng cậu có ý gì.
Anh ta xoay lại, Chu Ký Bắc quan sát anh lặp lại lần nữa, Kiều Diễm Chi thoáng hoảng hốt, cậu túm lấy anh ta, người này mới ngây ngốc theo sau.
“A Văn, đi tới bãi biển cát đen.”
“……” Kiều Diễm Chi hơi kinh ngạc, đầu ngón tay bấu chặt ghế da, Chu Ký Bắc dựa vào cửa xe không giải thích, cây gậy trong tay ngăn cách hai người, nhưng khoảng cách này có cũng như không.
Bình thường A Văn không phải là người lắm mồm, hiện tại chỉ lo chuyên tâm cầm vô lăng lái xe, thân xe vững vàng, Chu Ký Bắc ngồi không nhúc nhích, mặt vẫn luôn hướng ngoài cửa sổ, thủy tinh trong suốt phản chiếu ra ngũ quan của cậu.
Trong xe im lặng tới mức áp lực, đáy mắt Kiều Diễm Chi dần tối lại, bên trong có chút khổ sở, hai tay anh ta trống không, muốn nặn thành nắm đấm cũng không có lực.
“Anh Bắc, anh Diễm, tới rồi.”
“Được, cậu đi xung quanh gần đây đi, lát tôi gọi cho cậu.” Chu Ký Bắc đẩy cửa xuống xe, A Văn muốn dìu cậu nhưng bị ngăn lại.
A Văn vươn tay được một nửa lại rụt trở về, cậu ta gật đầu, biết điều tránh đi.
Chu Ký Bắc thản nhiên bước đi, chân lún trong cát đen, bước chân khập khiễng có chút chậm chạp, Kiều Diễm Chi duy trì khoảng cách cố định với cậu, bên tai trên mặt là gió lạnh thổi qua, cát đen cuồn cuộn như gió xoáy, nện lên mu bàn tay có chút đau đớn.
“Ngồi ở đây, có thể thấy mặt trời lặn.” Chu Ký Bắc chỉ vào một cục đá, Kiều Diễm Chi liếc mắt nhìn cũng bước tới, đá ngầm nhỏ hẹp, hai người ngồi xuống có chút miễn cưỡng, cơ thể đụng chạm là điều không thể tránh.
Bắp đùi hai người chạm vào nhau, khoảng cách chỉ bằng một lớp vải may mặc, cảm giác da thịt mơ hồ.
Thủy triều lên cao, gió lớn rít rào, Chu Ký Bắc luồn tay vào túi áo lấy ra hộp thuốc lá, cầm một điếu nhét vào miệng, sau đó bật hột quẹt đốt thuốc, khi đầu thuốc đỏ lên, cậu rít một hơi.
“……” Kiều Diễm Chi cảm thấy khuỷu tay mình bị đụng phải, anh ta cúi đầu, do dự dùng hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc.
“Thời điểm tôi vừa tới Macao, có một lần tài xế chở tôi đi hóng gió, tình cờ chạy tới đây.” Gió hơi lớn, thổi mái tóc Chu Ký Bắc rối loạn, cậu không thể không nheo mắt lại nhìn ra xa, đùi phải vô thức cuộn lại, tay trái đặt lên trên.
“Quê tôi lúc trước có một bãi biển, gọi là Bạch Vân Sa, tôi thường một mình chạy tới bờ biển, cầm cát trong lòng bàn tay, ngây ngốc một ngày.”
Kiều Diễm Chi tiếp tục hút thuốc, anh ta im lặng không nói, ánh mắt tối tăm, ngón tay kẹp thuốc run rẩy.
“Trước mười hai tuổi tôi chưa từng thấy biển, tôi không thường ra khỏi nhà, cũng không biết ở thành phố S có biển hay không.” Tay Kiều Diễm Chi run lên, tàn thuốc cũng vì thế tung bay hơn nửa, anh ta tiện tay lắc cho rơi hết.
Chu Ký Bắc cụp mắt, cậu nhìn chằm chằm đầu gối hồi lâu, chiếc quần dài bao bọc lấy cơ thể tàn phế.
“Thời gian lâu dần, không nghĩ nữa.”
Tay Kiều Diễm Chi quơ quào, bụi thuốc rơi xuống cát đen, trái tim anh ta như treo ở cuống họng, mà lúc này, anh ta đã không còn ngây thơ, gắng gượng không được nữa.
“Anh Diễm, ở lại đi.” Chu Ký Bắc bỗng nhiên tới gần, hơi thở giống như cát đen dưới lòng bàn chân, cứng ngắc, lạnh lùng, vô cảm.
Kiều Diễm Chi là một người mẫn cảm như thế nào chứ, mẫn cảm tới mức có thể cảm nhận được xúc xắc có nhảy thêm lần nào nữa không, nhạy tới mức nghe được hình dạng xúc xắc đã xếp tới mức nào, tâm tư tinh tế như thế, anh ta có thể không hiểu ý của Chu Ký Bắc sao.
Anh ta là hắc sa hải, không phải bạch vân sa, hắc sa hải không thể thay thế bạch vân sa, chỉ có thể bổ sung không thể thay thế.
(Sa là cát, Kiều Diễm Chi hiểu là anh ta là cát đen, không phải cát trắng, không thể thay thế cát trắng được.)
Hắc sa hải cũng có thể gây sóng gió, cũng có thể trở thành người bảo hộ đưa đi, có lẽ chiếc thuyền kia chưa từng dừng lại.
“Anh Diễm, đừng đi.” Chu Ký Bắc nhắc lại lần nữa, âm thanh hơi yếu đi đôi chút, nghe có chút lưu luyến, lại có chút mềm nhẹ, mũi Kiều Diễm Chi chua xót, anh ta cúi đầu, thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Kết quả là, điếu thuốc rơi xuống lớp đá sỏi đen tuyền kia.
“……” Kiều Diễm Chi cảm thấy có một bàn tay chạm vào trán mình, ngón tay lạnh lẽo nhưng khi chạm vào làn da lại có vẻ nóng bỏng.
Chu Ký Bắc nhìn về phía trước, cảm nhận được nơi mình sờ lên bắt đầu nóng dần, theo hướng mặt trời dần lặn xuống nơi chân trời, hoàng hôn tới.
Kiều Diễm Chi cảm thấy thất bại, anh ta cắn chặt răng, chua xót khó nhịn, một đợt đau đớn qua đi, mùi máu tươi trong miệng bốc lên, anh ta nghiêng người dựa vào lòng ngực Chu Ký Bắc, cánh tay kia dường như đã sớm chuẩn bị, ôm anh ta thật chặt.
Cánh tay mang theo hơi lạnh, lòng bàn tay như miếng băng mỏng, đặt trên người Kiều Diễm Chi khiến tay chân anh ta run rẩy, mặt Kiều Diễm Chi chôn trong ngực Chu Ký Bắc, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, khi anh ta nhắm mắt lại, tất cả đều là gương mặt của Chu Ký Bắc, âm thanh lạnh lùng, đuôi mắt vô tình, anh ta kiên trì lâu như thế, chỉ mong người này có thể cho mình chút dịu dàng, giờ phút này anh ta có được nó.
Đôi con ngươi của Chu Ký Bắc khẽ đảo, mỗi bước đi trong lòng đều như đi trên băng mỏng.
Dưới sự bảo vệ như cánh chim của Quý Quỳnh Vũ, cậu rào nhốt bản thân, mà bốn năm nay bên cạnh Kiều Diễm Chi, cậu mới được bay nhảy.
Kiều Diễm Chi nhỏ hơn Quý Quỳnh Vũ mấy tuổi, trên người không có hơi thở bá đạo chuyên chế như Quý Quỳnh Vũ, nhiều hơn là anh ta tự nguyện hạ thấp vị trí của mình để nói chuyện với cậu, anh ta dịu dàng, càng là dịu dàng thì càng yếu ớt.
Chu Ký Bắc không phải người dịu dàng, cũng sẽ không nương tay với ai, nhưng đối với Kiều Diễm Chi, phần lớn là cảm kích, cho nên ngoài chút dịu dàng này, cũng không còn ý nghĩa nào khác.
Tình yêu của cậu ở thời khắc đó, đã hao hết cho một người, không còn sức lực.
Nhà họ Chu.
Màn đêm buông xuống, đường núi càng khó đi, A Văn đi qua vài đèn đường, cuối cùng dừng xe.
Chu Ký Bắc cầm lấy gậy chống, Kiều Diễm Chi bước xuống trước một bước, anh ta đi tới bên kia, mở cửa cho Chu Ký Bắc, cậu nương cổ tay anh ta đứng lên, Kiều Diễm Chi theo phản xạ muốn giúp cậu, Chu Ký Bắc chỉ thấp giọng nói cảm ơn.
“Cẩn thận một chút.” Kiều Diễm Chi và cậu đi hết bậc thang, đưa cậu tới tận cửa, khoảnh khắc anh buông tay cậu muốn rời đi, cậu nắm tay anh ta lại.
“Ngày mai gặp.” Kiều Diễm Chi nhìn cậu, đôi mắt như có sóng nước nhẹ sánh, yết hầu chuyển đầu, anh ta ‘Ừ’ một tiếng, sau đó tay được buông ra.
Chu Ký Bắc nhìn anh ta lên xe, quay đầu đi vào trong.
Khi cậu chống gậy, âm thanh rất lớn, Chu Thước nghe được tiếng nên ra đón cậu, Chu Ký Bắc không chút dấu vết tránh né, không mặn không nhạt như không có gì.
Vừa ngẩng đầu thì thấy Quý Quỳnh Vũ đang ôm túi chườm nóng đứng ở cầu thang, hắn thấy Chu Ký Bắc, bất thình lình cũng không lên tiếng chào hỏi, sắc mặt không tốt, môi có chút trắng bệch, túi chườm nóng đang cầm trong tay không biết nên làm sao mới phải.
Trong lòng Chu Ký Bắc thở dài một hơi, chống gậy đi tới cạnh hắn, Quý Quỳnh Vũ xoay người vào phòng, khi cậu vào theo, hắn xoay tay đóng cửa lại, vẫn quay lưng.
“Sao thế?” Chu Ký Bắc đi tới sau Quý Quỳnh Vũ, hắn đưa túi chườm nóng ra, giơ tay lên thử độ ấm, âm thanh có chút buồn bực trầm thấp.
“… Không có gì, cậu ăn cơm chưa?”
Chu Ký Bắc không tiếng động nhếch khóe miệng lên một tí, cậu dựa vào bàn làm việc, ánh mắt như đục khoét gương mặt Quý Quỳnh Vũ, hơi khiêu khích nói: “Ăn rồi, đi ăn với anh Diễm.”
‘Bịch’ vang một tiếng, túi chườm nóng rơi xuống, Quý Quỳnh Vũ cụp mắt, thấp giọng mắng cái gì đó, xoay người nhặt lên, hắn khẽ phủi bụi dính trên túi chườm, lòng bàn tay trở mình.
“Chu Ký Bắc! Cậu!” Quý Quỳnh Vũ bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, giận dữ bùng phát, hô hấp bị chặn lại, hàm dưới bị nắm đau nhói, hơi hé miệng, ngay cả cơ hội để nói chuyện cũng không có đã bị Chu Ký Bắc một tay vịn chặt sau ót, không phân phải trái hôn lên.
Quý Quỳnh Vũ khó thở, há miệng muốn cắn mạnh xuống môi Chu Ký Bắc một cái, Chu Ký Bắc ăn đau khẽ rên một tiếng, cuối cùng mới chịu buông ra.
“……”
“Ghen hở?” Trong khe hở giữa răng môi, Chu Ký Bắc dùng ngón cái vô cùng thân thiết cọ lên môi Quý Quỳnh Vũ, âm thanh trầm thấp giống như ma quỷ khẽ truyền tới bên tai hắn, trái tim hắn đập như điên dại, mặt đỏ do vừa thẹn vừa giận, trở tay bắt lấy tay cậu, lại bị người ta phản đòn nắm lại.
“Chú Quý, chậm nửa nhịp rồi.” Chu Ký Bắc nhíu mày, ánh mắt như cười như không, đong đầy khiêu khích, Quý Quỳnh Vũ trừng mắt trợn ngược, lộ rõ tức giận, hắn dùng sức muốn giãy tay ra nhưng không được.
“Thằng nhãi thỏ con, làm phản rồi hả!” Quý Quỳnh Vũ giãy dụa, cổ tay dần đỏ, Chu Ký Bắc vẫn mỉm cười, cậu cầm cổ tay hắn đưa tới bên miệng, lưỡi chậm rãi đưa ra liếm lên, cười ghẹo nói.
“Phải không?”