Dạ Vũ Ký Bắc

Chương 38



Quý Quỳnh Vũ hơi ngẩn ra, lấy mắt thường nhìn cũng thấy gương mặt hắn đang dần cứng lại, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt Chu Ký Bắc nhìn mình ghét bỏ, mũi nhọn đó đâm thẳng vào lưng hắn, xương cột sống đau đớn hệt bị kim châm, chân giống như mang phao bị thủng, tự dưng chìm xuống.

“Đầu gối còn đau không?” Trong giọng nói của Kiều Diễm Chi tràn đầy lo lắng, loáng thoáng còn kèm vẻ đau lòng.

“Không đau.” Chu Ký Bắc khoác tay lên cánh tay Kiều Diễm Chi, mượn lực đi, âm thanh cây gậy chống được phóng đại trong tai Quý Quỳnh Vũ, hô hấp của hắn nghẽn lại, yết hầu nóng lên, cả người như mất đi động lực.

“… Quỳnh Vũ, chú về đi.” Âm thanh Chu Ký Bắc phiêu phiêu theo gió, xẹt qua bên người Quý Quỳnh Vũ, tay nhẹ vỗ vào vai hắn rồi nhanh chóng rời đi.

Quý Quỳnh Vũ ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ có thể thấy được bóng dáng của cậu, lạnh nhạt to lớn, cậu dựa vào người khác, tình nguyện dựa vào người khác cũng không cần sự giúp đỡ của hắn.

Quý Quỳnh Vũ nghĩ trong đau khổ, nơi trái tim đau đớn như có cái khoan không ngừng tạo lỗ hổng, hắn không thể nuốt vào cũng không thể phun ra. Dường như Kiều Diễm Chi càng hiểu Chu Ký Bắc hơn hắn, thậm chí anh ta còn không cần điều chỉnh bước chân mà vẫn có luôn đồng hành cùng cậu.

Mỗi khi mắt cá chân nâng lên hạ xuống đều như đang châm chọc Quý Quỳnh Vũ.

Hắn đã bị thay thế.

“Nào.” Bọn họ đã đi qua mấy bậc thang, bởi vì tối qua hôm mưa to nên có nhiều vũng nước nhỏ đọng lại, Chu Ký Bắc không thể đi về phía trước, Kiều Diễm Chi biết điều đó cho ngồi xổm trước mặt cậu, Chu Ký Bắc hạ mắt, không hề do dự mà cúi người xuống, cánh tay ôm trọn cổ của Kiều Diễm Chi, cằm dựa vào hõm vai anh ta, mặt nghiêng qua cùng nhau, vô cùng thân thiết.

Cả người Quý Quỳnh Vũ hơi lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống, trơ mắt nhìn hai người kia đi xa, ngay cả lên tiếng gọi lại cũng không cất lên được.

Cổ họng hắn như có một cây sắt nóng rực đâm vào, đầu lưỡi máu chảy đầm đìa, không thể nói chuyện bình thường.

Kiều Diễm Chi đưa Chu Ký Bắc đến xe, mở cửa bằng một tay, thận cẩn thận cúi người, hình bóng Chu Ký Bắc ngày càng nhỏ, dần không còn nhìn thấy rõ nữa.

Kiều Diễm Chi lại tỉ mỉ cẩn thận, ngồi xổm xuống giữ cửa xe, một tay thắt dây an toàn lại cho cậu, đồng thời dựa người vào sát, hai người thầm thì gì đó, sau đó mới đóng cửa xe.

“……” Khi Kiều Diễm Chi trở về vị trí lái thì đụng mắt với Quý Quỳnh Vũ, hắn như trở thành người máy, mí mắt hơi rung lên, ánh nhìn nóng bỏng, thần thái kia giống hệt như Chu Ký Bắc.

Kiều Diễm Chi và Quý Quỳnh Vũ đối diện nhau, cả hai không ai lên tiếng, anh ta cũng là người nhạy cảm, quan sát sắc mặt người khác là miếng cơm của anh ta, nhìn ra được bản tính một người là bản năng của anh ta.

Lần thứ hai nhìn thấy Quý Quỳnh Vũ sau bốn năm, anh ta đã mẫn cảm ngửi được ra có gì không thích hợp, mà lúc này đây, đáp án đó đang được bày ra trước mắt anh ta.

Đối với anh ta mà nói, đáp án không chỉ là mất mác, mà còn đi kèm khó chịu.

“Quỳnh Vũ, tôi đi trước. Tạm biệt.” Chu Ký Bắc kéo cửa kính xe xuống, hơi nhoài người ra ngoài, không mặn không nhạt chào Quý Quỳnh Vũ.

“Bối Bối…” Quý Quỳnh Vũ vội vàng mở miệng, bởi vì sốt ruột mà cắn mấy lần vào môi, hắn đi tới vài bước, hô hấp dần hỗn loạn, nhanh chóng giữ cửa kính xe lại, tốc độ nói cũng dồn dập hơn “Bối Bối, tối nay đến…”

“Tối nay tôi có việc bận, sẽ không đến đâu.” Chu Ký Bắc chặn ngang lời Quý Quỳnh Vũ, thậm chí gương mặt còn đang mỉm cười, cơ thể thong dong không giống như hắn.

Quý Quỳnh Vũ nghẹn lời, ngón tay co rút, móng tay bấu chặt vào kính xe, chỉ là không dễ làm vỡ kính xe.

Kiều Diễm Chi lên vị trí lái, xe dần lăn bánh, Quý Quỳnh Vũ cảm giác được xe đang khởi động cho nên buông tay.

Xe chạy sát qua người Quý Quỳnh Vũ, biểu tình Chu Ký Bắc vừa quay đầu lập tức biến đổi lớn, đáy mắt mới đó đã tối tăm, con ngươi co rút lại, hàm dưới buộc chặt, ngón tay từ màu hồng đã chuyển sang trắng bệch.

Kiều Diễm Chi nhìn từ kính trước quan sát Chu Ký Bắc, anh ta mở miệng rồi khép, bàn tay đang cầm vô lăng cũng hơi bất an.

“…… Tại sao tối qua lại đến đây?”

Trong xe không có tí tiếng vang gì, im lặng tới mức quỷ dị.

“Oang.” Cây gậy đập mạnh vào bên cạnh, tiếng vang lớn làm Kiều Diễm Chi giật mình, không thể không nắm chặt tay lái.

“… Xin lỗi.” Kiều Diễm Chi hạ mắt, nhẹ giọng đáp lại, trong âm thanh là sự đè nén.

“Tôi nhớ tôi đã từng nói với anh rồi mà.” Ánh mắt Chu Ký Bắc sắc bén như dao đục, trong thoáng chốc làm không khí hạ xuống âm độ, Kiều Diễm Chi cảm thấy lòng đau như cắt, nơi đó có một ngọn lửa đang cháy lớn, đau tới mức anh ta không thể mở miệng.

Chu Ký Bắc liếc mắt, trong đầu toàn là hình ảnh của Quý Quỳnh Vũ vừa rồi cứ chợt lóe lên, đáy mắt buồn bã, dừng lại nơi những vết sẹo ở cổ tay.

“Anh Diễm, đưa tôi tới bệnh viện đi.”

Bệnh viện

“Gần đây thời tiết thay đổi, cậu nhớ chú ý giữ ấm, thân thể không thể quá mệt mỏi, tôi thấy chứng viêm của cậu nghiêm trọng hơn rồi.” Bác sĩ nắn nắn xương bánh chè của cậu, Chu Ký Bắc đau đớn đổi mặt, răng nanh cắn chặt môi, tay nắm ga giường thành một đống nhăn nhúm.

Sắc mặt Kiều Diễm Chi càng khó coi, theo bản năng muốn ôm Chu Ký Bắc, lại bị cậu khéo léo tránh đi.

“Tiêu viêm trước đi.” Bác sĩ kê đơn, Kiều Diễm Chi nhận lấy, anh ta lo lắng nhìn Chu Ký Bắc, người sau nhìn anh ta mỉm cười như an ủi.

“Nằm xuống đi.” Bác sĩ mang khẩu trang, mạch xung điện được hạ xuống thấp, Chu Ký Bắc chống tay chậm rãi nằm xuống, trên trán toàn là mồ hôi, ánh mắt dần mơ hồ, trước mắt xuất hiện nhiều hình ảnh chồng chéo lên nhau.

“Làm mạch xung điện rất đau, người bình thường không thể chịu được. Cậu cắn khăn đi, đau lắm đấy.” Bác sĩ cuốn khăn mặt lại đưa cho Chu Ký Bắc, cậu nhận lấy ngậm trong miệng, lúc dụng cụ dần được làm nóng, âm thanh của dòng điện giống như đang chạy bên tai cậu, mí mắt Chu Ký Bắc run rẩy, giây tiếp theo, đôi mắt không ngừng trợn lớn.

“A!—-A!—-A!” Mặt Chu Ký Bắc nhanh chóng đỏ rần, đầu gối cong lên, rõ ràng là dùng điện thế mà cậu cảm thấy như có vô số kim tiêm đang đâm vào người, mỗi cây kim sau đều sâu hơn cây trước, đau đớn như núi lở, giống như biển lớn mà ập tới, lực công kích không ngừng nghỉ, cho dù mặc áo giáp cũng sợ sẽ bị hủy diệt trong chớp mắt.

“A!—-A!—-A!” Miệng cậu cắn chặt vào khăn mặt, tầng vải bên trên như muốn cắn đứt, nước miếng không khống chế được chảy dài, hai mắt đỏ sậm, tơ máu không ngừng phình to, rốt cuộc khóe mắt không chịu nổi chua xót, vô số ảo ảnh xuất hiện.

Kiều Diễm Chi đang thanh toán tiền thuốc men ở hành lang nghe thấy chạy như điên tới, hóa đơn vô dụng như bông tuyết rơi, phòng vật lý trị liệu của Chu Ký Bắc nằm ở góc tận cùng bên trong, Kiều Diễm Chi chạy ngày càng gần, âm thanh đau đớn của Chu Ký Bắc cũng rõ ràng hơn.

“A——— Quý Quỳnh Vũ!” Tay Kiều Diễm Chi vừa muốn đẩy cửa vào bỗng thu lại.

Mặt Chu Ký Bắc đầy nước mắt, đầu gối bị cưỡng chế dùng dụng cụ như bị nghiền nát, bộ dạng khóc than đau khổ của cậu giống như khi cậu mười hai tuổi lần đầu tiên phải nhận chữa trị bằng mạch xung điện thấp.

Không, có thể là còn đau đớn tim gan hơn, bởi vì khi đó, Quý Quỳnh Vũ ở bên cạnh cậu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv