Toàn thân Quý Quỳnh Vũ cứng ngắc, hơi lạnh chạy từ đầu tới chân, cổ họng ứa máu, mùi tanh tưởi như xộc tới, mấy lần không nhịn nổi, Chu Ký Bắc đè nặng trên người cậu, siết chặt cổ tay.
Hắn không thể động đậy, sợ đụng vào vết thương của Chu Ký Bắc nên không dám động đậy, vì thế không thể không đối mặt với Chu Ký Bắc.
Phát hiện ánh mắt cậu tối tăm, cố chấp, rõ ràng là ánh mắt muốn gây sự, bén nhọn, giống như súng máy, khi nhắm ngay mục tiêu sẽ bắn cho không còn xương cốt, mặc kệ mục tiêu vỡ vụn, máu thịt tràn lan cũng không thu tay lại.
Quý Quỳnh Vũ không trả lời, chỉ có thể lăng lặng nhìn Chu Ký Bắc, bàn tay cậu rảnh rỗi đột nhiên di chuyển, ngón tay gõ vào gối như đang chơi piano, cậu nắm tay rồi mở lại ba lần, cuối cùng mới đứng lên.
“……” Cảm xúc của Chu Ký Bắc không phải bùng nổ trong nháy mắt, cậu như cái thùng dự trữ, mỗi ngày đều dành ra một chút tình yêu và dịu dàng chậm rãi tiếp cận hắn, hắn có thể không cảm giác được, nhưng tình yêu này kéo dài, hắn sẽ từ từ bị lấp đầy, đến lúc không thể gánh vác được, chính bản thân sẽ mất khống chế.
Bàn tay của Quý Quỳnh Vũ đặt trên tóc của cậu, lòng bàn tay vuốt ve chậm rãi từ trong ra ngoài, sau đó dần hạ xuống, rơi trên gương mặt.
Đầu tiên là phác họa gương mặt cậu, lần theo đường viền, trán, xương lông mày, hai gò má đến xương hàm, sau đó từ dưới lên, viền môi, sống mũi, đôi mắt.
Tay hắn run rẩy, đầu ngón tay vì dính mưa mà lạnh băng, trước mặt hắn là người sống chân thật, là Chu Ký Bắc bằng xương bằng thịt, không phải là thứ Quý Quỳnh Vũ đêm nằm mơ thấy, cũng không phải ảo ảnh, càng không phải là người mà hắn tìm kiếm cả ngày vẫn không thấy được chút hồi đáp.
Quý Quỳnh Vũ cười, xoang mũi nghẹn ngào, tròng mắt đầy nước, hai hàng lệ chảy dài xuống.
Khoảnh khắc này, cõi lòng Chu Ký Bắc hoàn toàn tan nát.
“…… Tôi nhớ cậu, rất nhớ cậu.” Quý Quỳnh Vũ vùi mặt vào hõm vai Chu Ký Bắc, hắn nhắm mắt lại, trong phút chốc nghe được mùi hương trên người cậu, lạnh nhạt mang theo mùi vị của nước mưa, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Quý Quỳnh Vũ sống chết không muốn ngẩng đầu lên, không nhịn được vuốt ve gáy cậu, hít một hơi thật sâu, giống như cá không thể sống thiếu nước, một giây cũng không dám dừng lại, cũng không dám buông lỏng bản thân.
Hai mắt Chu Ký Bắc ngây dại, tầm nhìn mơ hồ, ánh sáng của ngọn đèn đầu giường chiếu lên bóng dáng hai người chỗ sáng chỗ tối, Chu Ký Bắc nhìn không rõ lắm, hai mắt cậu nheo lại, cảm giác như ngực bị người ta tạt đầy axit.
Khoảnh khắc nụ hôn hạ xuống, ngoài cửa sổ mưa dường như to hơn, từng hạt nước nặng nề đánh vào cửa sổ, âm thanh được phóng đại vang lên nhưng những gì diễn ra ở đây cũng không vì thế mà bị cắt ngang.
Chu Ký Bắc dựa vào gáy Quý Quỳnh Vũ, cậu cảm thấy bầu trời quay cuồng, ngay cả khóe miệng cẩn thận cũng không nhịn được nỉ non biểu lộ.
Từ khi cậu còn là thằng nhóc, cậu đã yêu Quý Quỳnh Vũ, yêu hắn tới mức trơ mắt nhìn hắn yêu người khác, lại vì yêu mà ly biệt. Cậu lê thân xác không trọn vẹn đầy đủ của mình đi yêu Quý Quỳnh Vũ, dùng cơ thể tàn phế xây dựng tự tin để truy đuổi Quý Quỳnh Vũ, cậu cũng từng nghĩ mình sẽ được đáp lại, nhưng rốt cuộc vẫn là thân xác phàm nhân.
“Còn đau không?” Quý Quỳnh Vũ nằm trên mép giường cạnh Chu Ký Bắc, tay đặt lên đầu gối cậu, nhẹ nhàng mát xa, trong lòng chỉ cảm thấy đau đớn.
“Không đau.” Chu Ký Bắc lật tay lại đặt lên mu bàn tay hắn, Quý Quỳnh Vũ ngồi dậy, vén tóc rơi trên trán cho cậu.
Hắn nhẹ giọng hỏi: “Buổi tối cậu chưa ăn cơm phải không? Tôi đi làm chút gì cho cậu ăn.” Chu Ký Bắc gật đầu cười, Quý Quỳnh Vũ lập tức xoay người xuống giường, mang dép lê đi vào phòng bếp. Chu Ký Bắc thấy cây gậy bên giường, cậu cầm lấy, cắn răng đứng lên.
Nơi này cũng không lớn, đi vài bước đã tới phòng bếp, Quý Quỳnh Vũ đưa lưng về phía bàn ăn, Chu Ký Bắc chống đỡ người hạ lưng ngồi xuống ghế, chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt.
Nhìn động tác của Quý Quỳnh Vũ, cậu bỗng nhiên mở miệng: “Ở chỗ này bao lâu rồi?”
Quý Quỳnh Vũ bị dọa sợ, quay đầu nhìn Chu Ký Bắc, nhỏ giọng than: “Làm tôi giật mình.”
Trong mắt Chu Ký Bắc xuất hiện một loại tình cảm không nói nên lời, cậu xoay gậy trong tay hai ba vòng, đùa giỡn nói: “Sợ cái gì chứ?”
Quý Quỳnh Vũ định quay lại lườm, nghe vậy tay hơi dừng lại, cũng không nói gì.
“Ăn đi, cẩn thận nóng.”
Quý Quỳnh Vũ ngồi đối diện Chu Ký Bắc, đưa cho cậu cái thìa, hai ngón tay thân thiết chạm vào nhau, Chu Ký Bắc dùng thìa đảo vài cái, sau đó múc lên miệng thổi, đưa tới bên miệng Quý Quỳnh Vũ.
“Tôi không đói, cậu ăn đi.” Quý Quỳnh Vũ xua tay, Chu Ký Bắc vẫn như thế, duy trì động tác này, hắn nhìn cậu, trong lòng mềm như bãi nước, há mồm, ăn vào miệng.
Chu Ký Bắc đút hắn ăn một cái hoành thánh mới tự múc cho mình một cái, Quý Quỳnh Vũ khoanh tay lại nghiêng người hỏi.
“Ăn ngon không?”
Chu Ký Bắc ngậm thìa trong miệng, đầu lưỡi đảo qua vài lần mới ‘ừ’ một tiếng.
Quý Quỳnh Vũ lại gần, nhìn đầu lưỡi cậu thật cẩn thận, không hiểu sao mặt đỏ lên, chật vật né tránh ánh mắt, tay phải vội vàng nắm thành nắm đấm, đưa tới bên miệng giả vờ ho khan.
“Buổi tối cậu ngủ ở đây đi, mưa lớn lắm, không an toàn.” Mười ngón tay Quý Quỳnh Vũ giao nhau, móng không ngừng bấm bấm vào bụng ngón tay khiến chúng xuất hiện vài vệt, hắn cúi đầu, khẩn trường sờ sờ ngón tay, đầu cũng không nâng lên, Chu Ký Bắc chỉ có thể thấy đỉnh đầu hắn.
“Được.” Chu Ký Bắc thong thả đáp ứng, cậu đẩy chén ra, nhẹ nhàng dựa vào sau ghế “Nhưng tôi không có quần áo.”
“Tôi có đồ mới, để tôi lấy.” Quý Quỳnh Vũ thuận thế ngẩng đầu, không ngờ chạm phải ánh mắt Chu Ký Bắc đang nhìn mình, hô hấp trở nên dồn dập, tim đập quên lối về.
“Bên này là nước nóng, quay sang phải là nước lạnh.”
Quý Quỳnh Vũ chỉ vào vòi sen, Chu Ký Bắc nhìn trong phòng tắm, phát hiện ở góc sáng sủa, thấy một chiếc ghế dựa, cậu nhìn ra, độ cao này, cậu ngồi xuống vừa vặn thoải mái, Quý Quỳnh Vũ mở vòi thay cậu, nước lập tức xà xuống, dính trên cánh tay Quý Quỳnh Vũ, một vài giọt nước thấm qua lớp quần áo.
“Cậu tắm đi… Tôi ra ngoài.”
Quý Quỳnh Vũ cầm quần áo tắm rửa để bên cạnh, một giây cũng không dám chậm trễ vội xoay đầu chạy ra ngoài như bị ma đuổi, khi hắn lướt ngang qua vai Chu Ký Bắc, cậu cũng không giữ lại.
Một lúc sau, tiếng nước vang lên, Quý Quỳnh Vũ đứng dựa ban công, hai tay nắm chặt rào chắn.
Mưa không có dấu hiệu nhỏ lại, gió lớn hung hăng thổi ngoài kia, đầu Quý Quỳnh Vũ cúi thấp, mưa rơi tí tách, văng lên mu bàn tay đầy gân xanh vì lạnh của hắn.
Bỗng nhiên hắn rụt tay lại, luống cuống tay chân bỏ vào túi quần, không nghĩ tới đụng vào hộp thuốc lá, Quý Quỳnh Vũ cai thuốc bốn năm, theo lý mà nói không thể thèm lại, chỉ là cổ họng ngứa ngáy, đầu lưỡi đắng ngắt, hai ngón không nhịn được vuốt ve.
“Ting… ting…” Điện thoại đặt ở tủ đầu giường run lên, màn hình lóe sáng rồi tối sầm, Quý Quỳnh Vũ tưởng điện thoại mình kêu vì thế đi tới, vừa cầm điện thoại lên, màn hình sáng ngời, hiển thị ba chữ ‘Kiều Diễm Chi’, ba chữ này đau đớn như dùng laser bắn vào lòng Quý Quỳnh Vũ, tay không chịu được run lên, thiếu chút nữa làm rơi điện thoại.
Điện thoại vẫn kiên nhẫn reo tiếp, tiếng nước cũng chưa dừng, Quý Quỳnh Vũ nhìn thấy cái tên này không hiểu sao lại phát cáu, trong lòng như có mạch nước bị nghẽn, đầu quả tim bị một cái tua vít được mài nhọn rồi đâm.
Quý Quỳnh Vũ hít một hơi thật sâu, cảm giác này vẫn không giảm bớt.
Lúc này tiếng nước từ phòng tắm ngừng lại, Quý Quỳnh Vũ nhìn thoáng qua, đặt điện thoại trở lại vị trí cũ, cửa phòng tắm mở ra, hắn chạy tới chỗ cậu một cách lưu loát, người Chu Ký Bắc hơi run rẩy, Quý Quỳnh Vũ ôm lấy cậu, nửa dìu trở về.
“Chậm chút, Bối Bối.” Trên người Chu Ký Bắc có mùi hương rất thoải mái sau khi tắm rửa sạch sẽ, hắn dựa gần nên ngửi thấy rất rõ.
Chu Ký Bắc mặc quần áo mới, bộ này chắc hẳn nằm ở nhà Quý Quỳnh Vũ đã lâu rồi, hắn dựa theo những gì Chu Ký Bắc thường mặt mà mua, nhưng size thì không vừa, hơi nhỏ.
Trong lòng Quý Quỳnh Vũ thấp thỏm không yên, tay vịn thắt lưng của Chu Ký Bắc cũng khẩn trương.
Hai người khập khiễng đi tới bên giường, Quý Quỳnh Vũ trải sẵn chăn niệm, sốc lên một góc chăn cho Chu Ký Bắc nửa nằm xuống.
Hắn đi tới mép giường ngồi, lại đắp chăn lên cho Chu Ký Bắc, cụp mắt nhẹ giọng nói: “Tôi đi hâm sữa, cậu uống một chút ngủ sẽ ngon hơn.”
Chu Ký Bắc vừa định trả lời, điện thoại lại vang lên, cậu nhấn nút nghe, âm thanh bình tĩnh mềm mại.
“Alo, anh Diễm.”
Hành động nắm tay cửa của Quý Quỳnh Vũ ngưng lại, hàm dưới căng chặt.
“Không về được, bên ngoài trời mưa rồi.” Giọng điệu Chu Ký Bắc trong trẻo chạy vào lỗ tai hắn, tuy không phải điệu bộ thân thiết nhưng cũng rất gần gũi, Quý Quỳnh Vũ cố nén không quay đầu lại, hai câu kia dài như không bao giờ kết thúc.
“Tôi mệt rồi, không nói nữa, ngày mai tới đón tôi đi.” Câu nói cuối cùng của Chu Ký Bắc như chặt đứt dây thần kinh hoảng sợ của Quý Quỳnh Vũ, hắn đóng sầm cửa lại, ván cửa đụng vào tường bật trở về, Chu Ký Bắc nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn, nhưng không thấy Quý Quỳnh Vũ đâu.
Quý Quỳnh Vũ núp người trong bóng tối, trái tim nghẹn lại, tất cả không khí bên trong như bị rút cạn.
Bọn họ…… Không lẽ là?