Quý Quỳnh Vũ bị lạnh tỉnh, giường và chăn đều để cho Chu Ký Bắc, hắn liền ngồi ở cái ghế cạnh ban công ngủ một đêm, gạt tàn đã chất một đống đầu lọc.
“Bối Bối?” Quý Quỳnh Vũ mới tỉnh, đầu óc còn mơ hồ, mở mắt liền thấy Chu Ký Bắc đang chống nạng đứng ở trước mặt hắn, sắc mặt cứng ngắc.
“Tại sao không lên giường ngủ?” Chu Ký Bắc lạnh lùng hỏi, tay chống nạng run lên.
Quý Quỳnh Vũ không để ý tới chất vất của cậu, sốc thảm mỏng lên, vươn tay định ôm Chu Ký Bắc, không ngờ cậu lại né tránh.
“……” cậu tránh được tay của Quý Quỳnh Vũ, không cho hắn chạm vào, hàm răng cắn chặt lại, không nói lời nào liền đi ra ngoài.
Cây nạng gõ xuống nền nhà phát ra tiếng vang, Chu Ký Bắc cong lưng lại, mỗi khi di chuyển một chút, xương bánh chè liền giống như kêu lên, cậu đau cũng không rên một tiếng, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, mạch máu dường như sắp nổ tung.
“Quý Quỳnh Vũ!” Chu Ký Bắc quát khẽ một tiếng, khi cậu còn chưa phản ứng thì người kia đã cõng cậu lên lưng.
Cây nạng rớt xuống đất, phát ra âm thanh thật lớn, Quý Quỳnh Vũ vòng hai chân cậu vào eo mình, cẩn thận đi xuống dưới lầu.
Chu Ký Bắc không thể không ôm lấy cổ hắn, cả người đều dính trên lưng hắn, hỗn hợp khí lạnh cùng mùi thuốc lá chui vào mũi cậu, đôi mắt không tự chủ được liền đỏ lên.
Tới cầu thang không có mấy bước, nhưng lại giống như đi thật lâu, mỗi một bước Chu Ký Bắc đều run rẩy một chút, Quý Quỳnh Vũ tay mắt lanh lẹ bắt được người cậu, bắt lấy đùi cậu không để cậu nhúc nhích.
Chu Ký Bắc thậm chí hoài nghi, có lẽ trên đùi cậu đã để lại mấy cái dấu tay rồi, Quý Quỳnh Vũ cũng để ý tới cậu mà.
Thật vất vả mới xuống tới dưới, Quý Quỳnh Vũ có chút thở hổn hển.
Dì Vương dìu Chu Ký Bắc lên xe lăn ngồi, vừa sờ đến ghế dựa lạnh lẽo, Quý Quỳnh Vũ nhịn không được nói một chút: “Bối Bối, muốn lấy cái gì thì kêu Dì Vương lấy là được rồi, không cần tự mình lên lầu, không an toàn.”
“Lạch cạch.” Một tiếng giòn vang—— là tiếng của cái nĩa, Quý Quỳnh Vũ tức thì ngẩng đầu.
“Tôi đi lấy một bộ mới cho cậu.” Dì Vương rất thông minh, bà hơi cúi người, dự định lấy cái trước mặt của Chu Ký Bắc đi đổi, kết quả tay vừa chạm tới cái nĩa đã bị Chu Ký Bắc đè xuống.
“Dì Vương có thể thay tôi đi tìm đồ vật này nọ, cũng không thể thay tôi đi tìm chú.”
Quý Quỳnh Vũ đang khuấy cà phê hơi dừng lại, hơi giương mắt, ánh mắt bỗng nguy hiểm, kéo khoé môi bình tĩnh hỏi: “Có ý gì?”
Chu Ký Bắc nhìn thẳng vào trong mắt hắn, cũng không lui bước, ngữ khí mang theo vài phần chế giễu: “Không có gì, là khách thì phải ở phòng khách, không nên đi lung tung.”
Chu Ký Bắc nhìn thấy rất rõ là ánh mắt Qúy Quỳnh Vũ trầm xuống, sự tức giận trong mắt như mây đen bị đè nén, càng lúc càng tích tụ nhiều, càng nhiều lại càng tai ác, mỗi cái liếc mắt của hắn với cậu đều như đang cảnh cáo.
“Ngày hôm qua tôi có việc cho nên về muộn, không có nói trước với cậu, là tôi không tốt.”
Quý Quỳnh Vũ đứng dậy đi đến phía sau Chu Ký Bắc, thở dài một hơi, vòng tay qua người cậu, vây cậu lại ở trong ngực, đem muỗng nĩa bày ra cho cậu.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, gần đến mức có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương của nhau, Chu Ký Bắc co tay lại bắt đầu ăn, mu bàn tay bị tay của Quý Quỳnh Vũ bao lấy, lòng bàn tay hắn khô ráo lạnh như băng, trên người còn vương mùi thuốc lá.
Lông mi Chu Ký Bắc run lên, nhanh một bước đem tay rút ra.
“Ngày hôm qua chú ở cùng một chỗ với Diêu Dật?”
“……” Quý Quỳnh Vũ trong nháy mắt đứng thẳng người, Chu Ký Bắc cảm giác phía sau không còn vòng vây nữa, hơi thở của hắn cũng biến mất.
“Ăn nhanh đi còn đi học, chú Chu sẽ đưa cậu đến trường.”
Quý Quỳnh Vũ thì đơn giản, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, bảo dì Vương đi lấy cho hắn bộ quần áo, dì Vương vội bỏ đồ trong tay xuống đi lấy đồ cho hắn.
Chu Ký Bắc bỗng nhiên xoay xe lăn lại, chặn trước mặt hắn không cho đi.
“Vì sao không trả lời?”
Ngón tay của cậu kẹt vào bánh xe lăn, cậu cũng không thèm để ý, cắn răng nhìn chằm chằm vào Quý Quỳnh Vũ, đôi mắt nhanh chóng đỏ lên.
“Đúng.” Quý Quỳnh Vũ đáp lại một tiếng rất rõ ràng, đối diện Chu Ký Bắc ánh mắt bễ nghễ.
Chu Ký Bắc trong nháy mắt tâm hoá tro tàn. Ngón tay cậu kẹt bên trong bánh xe, cạnh sắt cắt vào ngón tay cậu, nhanh chóng xuất hiện những vệt đỏ, cậu không rút ra được, càng rút thì kẹt càng chặt.
Chu Ký Bắc chuyển bánh xe lăn, ngón tay bị cắt ra máu, cậu cũng không kêu một tiếng, càng nhanh tay đẩy xe vượt qua mặt của Quý Quỳnh Vũ.
Đi lướt qua Quý Quỳnh Vũ, cậu ngay cả lời tạm biệt cũng không nói đã đóng cửa lại.
Giống như bây giờ mới có cảm giác đau, Chu Ký Bắc một phát rút ngón tay ra, đưa lên miệng liếm liếm, giống như một con thú nhỏ bị thương chỉ có thể tự vỗ về bản thân.
Công ty.
Chiếc xe Mercedes-Benz màu đen chở Quý Quỳnh Vũ tới công ty, vừa mới bước chân vào cửa, thư ký liền tiến lên đón.
“Quý tổng, ba giờ đi dự tiệc bên Hoàn Thanh đến sáu giờ, sau đó…”
Thư ký một bên thông báo lịch trình, Quý Quỳnh Vũ vừa nghe vừa gõ gõ, đôi lúc hỏi một hai câu, thư ký rành mạch trả lời từng câu.
“Tốt, tôi biết rồi.” Quý Quỳnh Vũ giơ tay bảo thư ký ngưng nói chuyện, thư ký đáp một tiếng, trước khi ra ngoài còn không quên đóng cửa.
Quý Quỳnh Vũ là một người cuồng công việc điển hình, khi đang làm việc nếu không phải trời sập thì chắc chắn không ai có thể chuyển được hắn. Trừ khi —
“A lô, chào ngài, xin hỏi có phải số điện thoại của ông Quý không ạ?”
Quý Quỳnh Vũ một bên nghe điện thoại, một bên rê chuột xem báo cáo.
“Là tôi.”
“Tôi là giáo viên của Chu Ký Bắc, họ Trương, Ký Bắc tới giờ cũng chưa lên lớp, là có việc nên xin nghỉ sao?”
Báo cáo đột nhiên xuất hiện một lỗi sai, nhưng tiếng nhấp chuột cũng không có vang lên. Quý Quỳnh Vũ cầm điện thoại, giọng nói căng thẳng: “Thầy nói cái gì? Cậu ấy chưa tới trường?”
“Đúng vậy.”
“…… Là xin nghỉ, quên gọi báo với thầy, thật có lỗi.”
Quý Quỳnh Vũ vừa nói vừa đứng dậy, với tay lấy chiếc áo khoác để trên salon, góc áo quét qua ống đựng bút làm nó rơi xuống sàn, hắn cũng không có tâm tình mà nhặt lên.
“Tiểu Triệu, tôi ra ngoài một chuyến, tất cả cuộc họp hôm nay huỷ bỏ hết đi. Bên Hoàn Thanh tôi sẽ tự mình gọi điện.”
Quý Quỳnh Vũ đẩy cửa ra, không đợi thư ký Triệu kịp phản ứng đã nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài, do dùng lực lớn cánh cửa sau khi hắn bỏ đi còn không ngừng lắc lư.
Quý Quỳnh Vũ lập tức gọi điện cho Chu Ký Bắc, nhấn nút chờ thang máy cạnh lối thoát hiểm, cặp chân dài sải bước lớn, hơi thở dồn dập, âm thanh từ đầu bên kia truyền tới: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện….”
Âm thanh máy móc của nữ tổng đài truyền ra, Quý Quỳnh Vũ nhịn không được mắng một câu, dưới chân như có gió, chạy vài bước đã tới bãi đổ xe.
Vừa bước lên xe đã nhanh chóng nhấn chân ga, xe ở trên đường cao tốc phi như bay, bánh xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng kêu bén nhọn, những người xung quanh cũng vì vậy mà không ngừng bấm còi chửi rủa, Quý Quỳnh Vũ cũng không thèm quan tâm.
“A lô …. Dì Vương … Cái gì?” Quý Quỳnh Vũ nhanh chóng phanh xe lại, tiếng thắng xe phát ra vang nghe nhức óc, người trên đường đều quay đầu nhìn hắn.
“Tôi lập tức quay lại.”
Quý Quỳnh Vũ mặt lạnh cúp máy, hàm dưới cắn chặt, tay đánh một vòng, không chút do dự lại đạp chân ga, tốc độ càng thêm điên cuồng.
Trong nhà.
“Ầm.”
Cánh cửa gỗ bị mở ra một cách thô bạo, va vào tường phát ra tiếng động lớn, Dì Vương bị hắn doạ cho xanh mặt, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì đã thấy Quý Quỳnh Vũ mang theo lửa giận đùng đùng đi tới trước mặt Chu Ký Bắc.
Chu Ký Bắc ngồi trên xe lăn, cúi đầu nghịch vết thương trên tay, móng tay gảy gảy vào bụng vết thương, còn dùng sức chọt vào thịt non, miệng vết thương lập tức nứt ra, máu chảy ròng ròng.
Chu Ký Bắc giơ tay lên, nhìn từng giọt máu đang chầm chầm chảy xuống rồi lại ngây ngốc cười.
Âm thanh xót xa cùng biểu tình làm cho lòng Quý Quỳnh Vũ chợt cứng lại.
Cảm thấy cười đủ, Chu Ký Bắc quay đầu nhìn lại. Bên ngoài ánh sáng xuyên qua cửa sổ cùng rèm cửa mỏng manh, chiếu lên gương mặt góc cạnh của cậu, có thể thấy rõ ràng từng mạch máu dưới làn da nhợt nhạt.
Chu Ký Bắc thấy Quý Quỳnh Vũ rồi lại cười, giấu tay sau lưng, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm môi rồi mở miệng: “Chú Quý, chú về rồi à?”
Chu Ký Bắc nói xong, xung quanh bỗng yên lặng, tuy gọi như vậy cũng rất bình thường, nhưng những người đứng ở đây lại cảm thấy da gà nổi đầy người.
Một lúc lâu cũng không thấy Quý Quỳnh Vũ đáp lại, Chu Ký Bắc cảm giác được bộ dạng của Quý Quỳnh Vũ hơi kì lạ, đáy mắt tối sầm lại.
“……Đi đâu vậy? Tại sao không đến trường?”
Chu Ký Bắc cúi đầu thật thấp, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào chân của mình, ánh mắt sắc bén như dao, dường như có thể mổ sẻ đôi chân ra ngay tại đây.
“Có đi, chú Chu có chở tôi đến trường, nhưng chú ấy vừa lên xe tôi liền rời khỏi.”
Chu Ký Bắc nhìn chân mình chằm chằm, dần lộ vẻ hưng phấn, đáy mắt cậu khô khốc, liền chớp mắt hai cái.
Quý Quỳnh Vũ nhắm mắt lại xoa xoa mi tâm, cảm thấy như có một trận lửa giận xộc thẳng vào đầu, hắn bước tới hung hăng xách tay cậu lên, khiến cậu không thể không ngẩn đầu.
“Chu Ký Bắc, cậu cho là cả thế giới đều phải vây xung quanh cậu à? Cậu còn muốn tuỳ hứng đến bao giờ hả? Đã bao nhiêu tuổi rồi, mỗi lần còn đùa giỡn như vậy?”
“Vậy cũng không cần chú quản.”
Chu Ký Bắc cười, lướt mắt liếc Quý Quỳnh Vũ một cái, tay cậu bị hắn cầm lấy, cổ tay truyền đến đau đớn, dường như trái tim cũng bị người ta véo một cái.
“Ông chủ.” Bỗng nhiên thấy Quý Quỳnh Vũ tức giận giơ tay lên, dì Vương sợ hãi kêu ra.
Chu Ký Bắc theo bản năng nhắm chặt hai mắt lại, tuy nhiên bàn tay trên không trung lại chầm chậm buông xuống.
“Tuỳ cậu muốn đi đâu thì đi, sau này cũng đừng có về nữa.”
Quý Quỳnh Vũ chỉ tay vào Chu Ký Bắc, Chu Ký Bắc không lên tiếng, kéo kéo khoé môi, cậu cúi đầu nhìn nơi khi nãy bị hắn cầm, trên đó đã hiện lên những lằn tay đỏ lòm.
Xuống tay thật độc ác, đối với Diêu Dật cũng như vậy sao?
Chu Ký Bắc ở trong lòng thầm oán, đáy mắt trở nên tối tăm, con ngươi bị mồ hơi rơi vào khiến tầm nhìn không rõ ràng, làm cho cậu chớp mắt cũng có chút run rẩy.
“Cậu Bắc Bắc… để tôi đi tìm thuốc thoa cho cậu.” Dì Vương cẩn thận hỏi, Chu Ký Bắc lấy lại tinh thần thì phát hiện Quý Quỳnh Vũ không nói một lời nào nữa đã đi.
Cậu cảm thấy vô vị, nhún vai nói: “Không cần, tôi không đau.”
“Nhưng mà…”
“Thật sự không cần đâu, để lại cho Diêu Dật dùng đi.”
“……” Dì Vương hơi ngây người, cũng không biết mở miệng như thế nào mới tốt.
Chu Ký Bắc cười chế giễu, tự mình chuyển xe lăn về phía phòng khách.
Tối nay Quý Quỳnh Vũ có lẽ cũng sẽ không về. Chu Ký Bắc đoán thế.