Chu Ký Bắc đi rồi.
Khi Quý Quỳnh Vũ nói ra những lời đó, cậu không thể tiếp tục kiếm cớ được nữa, cậu cuối cùng cũng hiểu rõ địa vị của chính mình, dùng một lớp bọc giả dối để vây lấy bản thân, lớp bọc này dơ bẩn, khó coi vô cùng.
Thậm chí so với đám chuột cống còn ghê tởm, tanh tưởi và dị dạng đến khiến người ta chán ghét.
Cậu không thể chờ đến lúc xuất viện, cũng không biết nên đối mặt với Quý Quỳnh Vũ như thế nào, cậu không biết nên nói cái gì, không biết bản thân nên làm gì.
Vì Quý Quỳnh Vũ, cậu đã làm tất cả, nhưng chúng lại bị khinh thường, bị vứt bỏ.
Hắn chưa bao giờ đặt mình trong lòng.
Chu Ký Bắc đợi Quý Quỳnh Vũ ngủ say, để lại một bức thư, giấy bút là do buổi sáng mượn của ý tá, cậu ghé vào tủ đầu giường viết thư.
Cánh tay còn vết thương đang đau nhói, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, cậu cẩn thận xuống giường trong bóng tối, ngồi lên xe lăn, hít sâu một hơi, bắt chính mình ngừng lại, cậu căng thẳng.
Trong lòng âm thầm đến ngược vài số, sau đó đem đùi phải hạ xuống dưới.
“…. A!” Chu Ký Bắc gầm nhẹ một tiếng, ngực đau đớn như bị mổ sống, trong chớp mắt dường như thân thể vào xương cốt bị tách ra làm hai.
Sắc mặt cậu trắng như tờ giấy, trái tim đập ở tần suất kinh hoàng.
Cậu xiết chặt xương bánh chè, nâng tay trái lên lau mồ hôi trên trán.
Quý Quỳnh Vũ vẫn ngủ say.
Chu Ký Bắc giằng co nửa ngày, cuối cùng mới ngồi được lên xe lăng.
Cậu lăn bánh, ngón tay như cũ kéo vào trong bánh xe.
Chu Ký Bắc nhìn bằng khoé mắt, dựa vào ánh sáng mờ nhạt trong phòng say mê nhìn Quý Quỳnh Vũ, cậu cố gắng mở to mắt, nhìn thật kỹ gương mặt kia, cặp mày, cái mũi, đôi môi, khắc sâu vào xương cốt.
Chu Ký Bắc rất muốn lại gần hôn hắn, nhưng cậu không dám.
Cậu rút mình vào trong bóng đêm, cuộn cả người lại như không tồn tại.
Đường lớn, người đi lại rất thưa thớt, lúc này gần hai giờ sáng.
Chu Ký Bắc ở trên đường lăn xe đi, tay đã đau đớn nhưng vẫn không gặp được chiếc xe nào.
Chu Ký Bắc đành dừng lại, nhìn xung quanh, hình như trong lúc vô ý đã đi rất xa, quần áo trên người mỏng manh, không đủ để chống lạnh, Chu Ký Bắc rùng mình, run rẩy.
“Cậu trai nhỏ, đi đâu đấy?” tài xế nghiêng đầu hỏi Chu Ký Bắc, Chu Ký Bắc giật mình, đưa tay che đi vết máu đọng ở khoé môi, hạ giọng đáp.
“Bến xe đường dài, cám ơn.”
Chu Ký Bắc vặn tay, không khí trở nên trầm tĩnh. Cậu nhìn cửa sổ, bên ngoài đèn giao thông không ngừng loé lên, xanh đỏ thay đổi, ánh mắt cậu như phủ một tầng sương mù.
Cậu bỗng nhiên nhớ đến, năm trước trước khi thi vào đại học.
Lúc ấy khoảng chừng tháng sáu, thời tiết dần nóng, vết thương cũ của cậu rất dễ tái phát.
Quý Quỳnh Vũ sợ cậu khó chịu, mấy ngày cậu đi thi hắn cũng không đi làm, ở nhà tự mình chườm nóng cho Chu Ký Bắc, thấy cậu bị cháy nắng liền mua kem bôi cho cậu.
“Thi xong… chú đưa tôi ra ngoài chơi được không?” Chu Ký Bắc dùng đôi mắt trông mong nhìn Quý Quỳnh Vũ, chọc cái thìa vào bát kem.
“Đương nhiên là được, Bối Bối muốn đi đâu?” Quý Quỳnh Vũ cúi người, động tác trên tay càng thêm dịu dàng, Chu Ký Bắc nhẹ giọng đáp.
“Thật ra… không ra ngoài cũng được, chú ở nhà chơi với tôi một ngày là được rồi…”
Quý Quỳnh Vũ nghe xong ngẩng đầu, ánh mắt Chu Ký Bắc chưa kịp thu lại, nhìn chằm chằm Quý Quỳnh Vũ, trong mắt toàn bộ là tình yêu, trong lúc bất cẩn hoàn toàn biểu hiện ra.
“Chúng ta ở nhà xem phim đi, vừa hay có mấy bộ phim mới tôi chưa xem.”
Chu Ký Bắc nghe xong liền cật lực gật đầu, hai mắt sáng như đèn pha, tay chân có chút luống cuống, cục kem bị cậu dẫm nát nhừ.
Chu Ký Bắc múc một muỗng kem đưa tới bên môi Quý Quỳnh Vũ, đôi mắt đong đầy ý cười, tình yêu say đắm tràn như biển lớn, dây thần kinh mẫn cảm của Quý Quỳnh Vũ thoáng chốc bị đập vào, hắn sợ hết hồn.
Quý Quỳnh Vũ né, xoay mặt sang hướng khác, có chút xấu hổ nói: “Tôi không thích đồ lạnh.”
Thìa kem ở giữa không trung không biết làm sao, Chu Ký Bắc có chút tức giận thu tay lại, nhưng rất nhanh cậu đã thu cảm xúc lại, không đặt trong lòng.
Ngày thi xong môn cuối cùng, Quý Quỳnh Vũ tuân theo lời hứa tới đón Chu Ký Bắc, Chu Ký Bắc luôn luôn mặt lạnh liền xuất hiện tươi cười hiếm thấy, Quý Quỳnh Vũ thấy cậu vui vẻ trong lòng cũng thoải mái.
Hai người câu được câu không nói chuyện, thoáng chốc đã về tới nhà, Quý Quỳnh Vũ nửa ôm nửa dìu Chu Ký Bắc xuống xe, vào nhà, dì Vương chạy nhanh tới đỡ hộ.
“Dì Vương, con cảm thấy hôm nay thi tốt lắm.” Chu Ký Bắc hưng phấn nói, dì Vương không giấu được vui sướng, bà cười cười, liên tục khen ‘cậu Bắc Bắc thông minh’, Chu Ký Bắc vậy mà đỏ mặt, có chút ngượng ngùng hạ mắt.
“Tích… tích.” di động Quý Quỳnh Vũ rung lên, mọi người theo hướng đó mà nhìn.
Quý Quỳnh Vũ đơ hai giây, sau đó vói tay vào túi quần móc điện thoại ra, trên màn hình hiện lên hai chữ.
Hai chữ đó khiến Chu Ký Bắc cứng đờ, trong lòng có cảm giác bất an.
Quý Quỳnh Vũ nhìn Chu Ký Bắc một cái, cố ý đi ra xa một chút mới bắt điện thoại, ánh mắt Chu Ký Bắc đuổi theo bóng dáng Quý Quỳnh Vũ, loại bản năng này như từ khi mới sinh ra đã có.
“… Tôi ở nhà… Muộn chút đi… Hiện tại tôi không đi được…” Quý Quỳnh Vũ cố ý đè thấp âm thanh khi nói chuyện, có chút khẩn trương nhìn lén Chu Ký Bắc, biểu tình khó xử.
Chu Ký Bắc cúi đầu, dùng tay cào góc áo, không nói tiếng nào.
“Đừng quậy mà… Một lát tôi sẽ đến…” câu cuối cùng giọng điệu của Quý Quỳnh Vũ dịu dàng hẳn, vô cùng dịu dàng, dỗ dành người yêu ở đầu dây bên kia.
Cuối cùng cúp máy còn có chút lưu luyến không đành.
“Chú phải đi sao?” Chu Ký Bắc nặng nề mở miệng, đầu vẫn cúi gầm.
“A? Không phải bây giờ, muộn một chút.”
Quý Quỳnh Vũ giống như không để ý trả lời, hắn nói nhẹ nhàng như không, tay phải cầm điều khiển, ánh mắt nhìn chằm chằm TV, chăm chú xem, nhưng thực chất ánh mắt đang chia làm hai nhìn về Chu Ký Bắc.
“…Không phải nói bên cạnh tôi một ngày sao…” Chu Ký Bắc rốt cuộc nhéo rách góc áo, cậu vẫn đứng, cho dù hai chân không thể chống đỡ được thân thể, nhưng cậu vẫn đứng.
Âm lượng TV lớn lên, Quý Quỳnh Vũ nhíu mày.
“Bối Bối, muộn một chút tôi mới đi mà, tầm mười giờ gì đó.”
“… Một ngày chính là hai mươi tư giờ, ít hơn một giờ cũng không được.” Chu Ký Bắc bùng nổ, ngẩng mạnh đầu, cả người vì khổ sở mà run lên, giọng điệu mang theo điên cuồng, hốc mắt nhanh chóng đỏ.
“Chu Ký Bắc, cậu lại bướng bỉnh cái gì?” Quý Quỳnh Vũ gọi thẳng cả họ và tên, giọng khá bình tĩnh, Chu Ký Bắc biết hắn tức giận, Chu Ký Bắc sửng sốt, hàm dưới rung lên.
Cậu không được tức giận sao?!
“Tôi nói, muộn chút tôi mới đi mà.” Quý Quỳnh Vũ lộ vẻ không kiên nhân, dùng tay xoa xoa vùng giữa hai chân mày.
“Chú có…”
“Diêu Dật cần tôi.”
Quý Quỳnh Vũ độc ác lạnh lùng mà cắt ngang, chậm rãi quay đầu, cái nhìn kia nóng nảy lại lạnh lùng, Chu Ký Bắc sau này nhìn mãi mới quen được.
“……” chính tai nghe câu nói này, trái tim như bị moi ra, máu chảy thành dòng.
Anh ta cần chú, tôi cũng cần.
Nhưng tôi không có cách nào giữ chú lại, cũng không có tư cách đi tranh giành, tôi là cái thá gì chứ.
______________________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Mẹ quyết định để hai người tách ra một khoảng thời gian, khi biết trân trọng, lần sau gặp lại sẽ tìm tình yêu về.