“Kỷ Quân….Thực ra người đó là em.”
“Thật đó!” Có một ý nghĩ lạ lùng bỗng xông thẳng lên đầu, Sở Hà không kìm được nhấn mạnh thêm một câu.
Vừa nói xong, Sở Hà không ngừng hối hận xanh ruột. Nhấn mạnh cái gì chứ hả…..Nhấn mạnh rằng “Em chính là tác giả mà anh thích kia mau thích em đi à” , Hay là nhấn mạnh rằng “Em thích anh lắm mau khen ngợi em đi” sao? Bình thường cô đâu có nói mấy câu trẻ con như thế này.
Nhất là vừa dứt lời xong, nhưng chủ nghĩa hoàn hảo và chứng bệnh băn khoăn giờ mới xuất hiện. Rõ ràng chẳng phải là tác phẩm làm tốt đến đâu….Tại sao lại bày ra vẻ mặt mèo khen mèo dài đuôi, giống như một chú chó nhỏ đang khát cầu chủ nhân mình khen ngợi vậy, trong lòng Sở Hà vô cùng ảo não.
Nhưng dường như Kỷ Quân lại rất kinh ngạc, anh giật minh trong chốc lát, mới gọi một tiếng “Sở Hà.”
“Dạ?”
Anh ngập ngừng một chút, sau đó nói ra một câu du dương, nhẹ nhàng thổi qua không trung.
“Như thế rất tuyệt.”
Thực ra câu anh muốn nói chính là, dường như em luôn có thể mang tới cho anh ngày càng nhiều bất ngờ. Hoặc là còn có, vẻ em khó nén nhấn mạnh thêm như vậy rất đáng yêu.
Nhưng câu nói như thế này dường như rất dễ dẫn tới liên tưởng khác, mà hiện giờ chưa phải thời cơ thích hợp.
Bầu không khí trong xe hình như đã trở nên mập mờ hơn một chút, Kỷ Quân thấy hơi nguy hiểm, anh quyết định chuyển chủ đề kịp lúc, nói tới kế hoạch tiếp theo của nhóm hạng mục. Nhưng khi bầu không khí nguội lạnh, dường như mọi thứ lại quya về như lúc bình thường, Kỷ Quân có hơi không nỡ. Buổi đêm này mang theo hương thơm của cỏ xanh và lon bia vị mạch nha, trộn lẫn với tiếng âm nhạc Ramp;B, cùng nhau buông bỏ phòng bị rời xa cuộc sống thường ngàu, anh muốn lặng lẽ vĩnh viễn giấu nó trong hồi ức.
*
Ngày hôm sau đương nhiên là chủ nhật, nhưng buổi sáng cũng có một tiết tự thảo luận tự chọn, chẳng qua không phải hai người cùng học chung một môn. Cả buổi sáng không nhìn thấy Kỷ Quân, Sở Hà đã cảm thấy tiếc nuối, tới buổi trưa lại nhìn thấy Kỷ Quân ngồ trong một góc ở căng tin cách cô mấy chiêc bàn, được mấy cô gái xinh đẹp người nước ngoài vây quanh, cô càng không nén nổi hơi oán giận bĩu môi.
Vừa ăn cơm vừa liên lục ngẩng đầu lên, âm thầm đánh giá tình hình ở góc kia. Trong một nhóm người Kỷ Quân luôn là người sáng chói nhất, có lẽ là do có gen con lai, nên cho dù có ở nước ngoài cũng rất được chào đón.
Dù sao cũng chẳng có ai phát hiện, cô dứt khoát để mặc vị chua lên men trong tim mình. Mấy cô gái vây quanh anh đúng là đủ mọi sắc màu, từ bầu ngực đẫy đà cho tới nhỏ nhắn đáng yêu, cũng chẳng rõ anh thích loại hình nào hơn.
Cho dù mấy cô gái xung quanh chẳng thể lọt vào trong mắt anh được, nhưng danh tiếng lẫy lừng của cậu cả họ Kỷ, mấy năm nay có lẽ bên người chẳng thiếu oanh yến vây quanh, chắc cũng sẽ có mấy người hấp dẫn anh nhỉ.
Lý trí dần trở về vị trí, cô ở đây ghen tuông gì chứ, cho dù là ai cũng biết, đối với người trong lòng xuất sắc như thế này mà nói, đây là việc không thể nào tránh khỏi. Sở Hà nhớ lại cái đêm mà cô nhận ra đối tượng mình yêu từ cái nhìn đầu tiên là Kỷ Quân, cô mang theo lo âu gửi tin nhắn cho Ngụy Tình nghe ngóng tin tức linh tinh về Kỷ Quân. Ngụy Tình là bạn thân nhất mà cô hiếm hoi có được, là chị em tốt mà cô quen biết rất nhiều năm, nhưng tính cách của hai người khác nhau một trời một vực, tính cách Ngụy Tình phóng khoáng nồng cháy, có cảm giác như bông hoa xã giao vậy, những tin tức vỉa hè mà Sở Hà biết được đa phần đều do Ngụy tình nói cho cô.
Sau khi ngụy tình trêu ghẹo cô một trận, cô ấy mới nói cho cô biết, tuy tính cách của Kỷ Quân thờ ơ lãnh đạm, nhưng chẳng ngăn nổi người theo đuổi. Tuy ngày thường chẳng mấy khi ló mặt ở trường, người muốn theo đuổi anh cũng chẳng tìm thấy người, nhưng nghe giang hồ đồn đại, có một Dư Minh Nhan, Dư đại mỹ nhân là thanh mai trúc mã của Kỷ Quân, tấn công anh vô cùng mãnh liệt, coi như là sự kết hợp của trai tài gái sắc trên mặt ý nghĩa truyền thống. Tuy nghe nói Dư đại mỹ nhân vẫn chưa tóm được người vào tay, nhưng mà thi thoảng cũng nhìn thấy hai người xuất hiện thành đôi với nhau, thỏ còn ăn cỏ gần hang kia mà, quanh đi quẩn lại biết đâu lại về bên nhau thì sao. Ngụy Tình kìm lòng không đầu dội cho chị em tốt một chậu nước lạnh.
“A Hà à, một tiên nữ như cậu không xuống trần gian còn tốt, nhưng đừng vừa xuống trần gian lại chọn cấp độ ma quỷ khó chơi này chứ. Đàn ông hai chân nhiều vô số, tuy tớ cảm thấy nếu cậu ra tay, phần thắng nói không chừng còn lớn hơn Dư Minh Nhan đấy, nhưng lỡ như hai người kia đã dính vào nhau rồi thì sao? Hoặc là nói cô gái xinh đẹp như Dư Minh Nhan theo đuổi lâu như vậy mà còn không được, công thêm tớ nghe nói trong nhà họ Kỷ hình như có chút vấn đề, nói không chừng thực sự bị ám ảnh tâm lý dẫn tới bệnh lãnh đạm thì sao, vậy thì cậu thảm lắm đó. Nhưng mà nếu cậu thực sự xuống tay, hãy nhớ rằng có tớ ủng hộ cậu!”
Được thôi, bản thân cô còn chưa xuống tay, con đường tấn công hình như lại khó thêm một chút nữa rồi, nhưng mà cô cũng không thể dễ dàng bỏ cuộc trước khi nếm thử đâu, ít nhất phải làm rõ chuyện anh còn độc thân hay không đã, cho dù cô có cố chấp đến đầu cũng không thể nào tới mức độ chen chân vào tình cảm của người khác được.
Cô nhớ về câu “Như vậy rất tuyệt” của anh ngày hôm đó dường như bên khóe miệng còn mang theo ý cười dịu dàng, Sở Hà suy ngẫm, lỡ như anh thích những người biết làm âm nhạc thì sao? Cô không nén nỗi bị bản thân chọc cười.
*
Nhóm nhỏ của một môn học buổi tối có người đề nghị mọi người đi trải nghiệm nightclub ở nước C, lập tức có không ít người đồng ý, cuối cùng hình như biến thành tất cả mọi người đều đi. Sở Hà từ chối, quả thực cô chẳng có hứng thú gì với nightclub cả, nhưng chẳng ngăn nổi lời mời nhiệt tình và nhõng nhẽo của cô bạn bên cạnh, lôi kéo qua lại mất lần ung đầu nhức óc, đang vắt kiệt óc để tìm cớ. Có lẽ nhìn ra được cô quả thực lúng túng, Kỷ Quân đi tới giải vây.
“Lúc trước đồng ý mời anh ăn cơm, cảm ơn anh đã ra mặt giải quyết rắc rối giúp em, không bằng tối nay luôn đi.”
Thấy trên người Kỷ Quân tỏa ra vẻ người lạ chớ tới gần, gương mặt lạnh lẽo, giọng điệu lại cứng rắn, mang theo chút ý tứ không cho phép từ chối, những người khác cũng không dám nói thêm gì, chỉ đành để Sở Hà đi “báo ân” thôi.
Trong lòng Sở Hà cảm kích vô cùng, nhưng lại có chút ngượng ngập, dù sao trước kia cô cũng chẳng có dự định mời khách, cũng chẳng rõ thành phố B có nơi nào thú vị không. Nhưng Kỷ Quân chẳng để cho cô thời gian xấu hổ, kéo thẳng cô lên xe mình, nói rằng muốn đưa cô tới một thánh địa bí mật mà lần trước anh tới thành phố B đã khám phá ra.
Phong cảnh ngoài cửa sổ vụt qua, thấy dường phố hai bên đường dần nhuộm lên sắc màu, Sở Hà có hơi khó nén được mong đợi trong lòng. “Thánh địa bí mật” đó, hình như lại gần anh thêm một chút rồi nhỉ?
Cuối cùng chiếc xe dừng lại trên một đỉnh núi ở giữa trung thâm thành phố B, lái xe mất khá lâu, lúc này sắc trời gần như đã tối hẳn, phía không xa còn có mấy ngôi sao lấp lánh. Kỷ Quân đưa cô vào một quán rượu nhỏ xinh, trang trí bên trong phần nhiều là kim loại, đã hoa cương và gỗ, bài trí thoáng đãng sạch sẽ, cũng khá yên tĩnh, có chút đồng nhất với khí chất thờ ơ trên người Kỷ Quân, chỉ là gu nhạc jazz độc đáo cộng với ban công lộ thiên bao phủ được toàn bộ cảnh đêm trong thành phố đã tăng thêm không ít tình thú.
Sở Hà hơi khẩn trương, nơi này trông có vẻ không giống với nhà hàng “báo ân” cho lắm, càng giống như nơi hẹn hò dành riêng cho các cặp tình nhân. Nếu như nhất định phải nói tới “báo ân” , vậy có lẽ nên lấy thân báo đáp mới đúng. Cô bị suy nghĩ trong lòng mình chọc cười.
Trước khi tới đây Kỷ Quân đã đặt bàn xong, ngồi xuống chẳng bao lâu đồ ăn đã được đưa lên liên tục, khẩu vị quả thực rất tinh tế lại có một phong vị khác, không hổ là nơi mà cậu cả nhà họ Kỷ kén chọn thích. Hấp dẫn ánh mắt cô nhất là một món đồ uống có tên “Tro tàn 50 độ” , bên trong chiếc ly thủy tinh trong suốt từ tầng đồ uống cho tới kem bơ đều là màu xám giống như mây đen, bên dưới trà bạch đào ô long còn cho thêm rượu Baileys, mật đào ngọt ngào, mùi trà thanh mát và hương rượu quyến rũ được pha chế vừa đủ độ. Cái tên khiêu gợi phối hợp với sự quyến rũ của mật đào, e thẹn của trà, thờ ơ của màu xám, Sở Hà cảm thấy nó gợi cảm khiến con người ta rung động.
“Nơi này thực sự rất kì diệu. Anh thường đưa bạn tới đây sao?” Bầu không khí đúng lúc, cô không kìm nổi thăm dò.
“Có lẽ em cũng có thể nhìn ra được phần nào, anh cảm thấy một mình càng tự tại hơn.”
“Vậy….Mạo muội hỏi một câu, hiện giờ anh cũng một mình sao?”
Bỗng Kỷ Quân yên lặng chốc lát, anh không trả lời. Từ góc độ của anh nhìn xuống, trong đôi mắt xinh đẹp kia vì kinh ngạc vui mừng mà sáng lấp lánh, giống như vì sao rơi vào trong đầm nước lạnh, được gột rửa trở nên sáng hơn. Gương mặt trắng ngẫn hơi ửng đỏ, giống như một trái mật đào chín mọng đợi hái. Anh nghĩ, thực ra cô cũng rất giống ly “Tro tàn 50 độ” này, trêu chọc khiến trái tim anh ngứa ngáy, không nén được mở rộng hơn.
Anh không trực tiếp trả lời, mà là hỏi, “Sở Hà, em có từng nghe nói tới chuyện trong nhà anh không?”
Chẳng đợi cô trả lời, anh tiếp tục nói: “Trong giới này có lẽ đều biết, hôn nhân của bố mẹ anh là vì lợi ích, gia đình của mẹ anh là nhà giàu có tiếng của thành phố A, bố anh là trợ thủ đặc lực dưới trướng mà ông ngoại anh thích nhất, năng lực làm việc vô cùng mạnh mẽ, chỉ là kết hôn chưa được mấy năm đã tan vỡ, hai người vẫn luôn anh chơi mệnh nấy, tuy rằng không tái hôn, nhưng đều có một đống con riêng.”
“Nhưng dường như mọi người đều biết, ban đầu bọn họ ở bên nhau không phải vì lợi ích. Trong mắt của bất cứ người bình thường nào, lúc ấy bố mẹ anh tuyệt đối là tình yêu chân thành. Tuy không được coi là môn đăng hộ đối, nhưng cũng được xưng tụng là kim đồng ngọc nữ, không có trở ngại của gia đình, cũng bởi vì cực kì yêu nhau mới kết hôn. Tình cảm của bọn họ khi ấy mãnh liệt tới mức, có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết ngôn tình.”
“Đau đớn nhất chẳng phải chỉ có thế thôi sao, rõ ràng chẳng có bất cứ vấn đề gì, nhưng dần dần cũng tan. Có lẽ đứng trước cám dỗ, có yêu sâu đậm đến mấy cũng sẽ mất đi. Hoặc là nói thực ra chưa từng biến mất, bọn họ vẫn thường ở bên nhau. Tuy ai chơi mệnh nấy, nhưng nguyên nhân khiến họ mãi không ổn định được, yêu nhất vẫn là đối phương. Hoặc là nói, chơi càng cởi mở, bởi vì càng khiến đối phương ghen hơn, bọn họ cảm thấy tình yêu như vậy sẽ càng nóng bỏng hơn.”
“Vì nguyên nhân từ bọn họ, tuy anh tin tưởng tình yêu, nhưng anh mãi cũng không thể nào hiểu được. Điều anh không hiểu được nhất chính là, rõ ràng anh là kết tinh của tình yêu giữa hai người họ, nhưng bọn họ mãi chìm đắm trong con đường theo đuổi tình yêu, tuy rằng điều kiện vật chất cơ bản đều không thiếu, nhưng trước giờ anh chỉ một mình lớn lên. Người chăm lo cho anh chỉ có ông ngoại, ông ngoại tiến hành giáo dục nghiêm khắc bồi dưỡng người thừa kế với anh, cảm nhận của anh về người nhà gần như chỉ có mong đợi, chẳng có bất cứ tình cảm gì.”
“Anh cũng hiểu được, có lẽ tình yêu của bọn họ quá mức cố chấp, nhưng khá nhiều tình yêu bình thường đều rất đẹp đẽ. Nhưng anh vẫn từ chối theo bản năng. Anh không đụng tới tình cảm.”
Nội tâm của Sở Hà chấn động, nhưng nhiều hơn là thương xót đau lòng. Trong đầu cô tràn ngập dáng vẻ của chàng trai ấy, trơ mắt nhìn cuộc hôn nhân đẹp đẽ khiến người khác ngưỡng mộ tan đàn xẻ nghé, khát vọng tình thân nhưng chỉ có thể cô độc trưởng thành, dùng thờ ơ tạo thành một bức tường dày để không bị những thứ ám ảnh kia gặm nhấm. Cho dù anh trưởng thành đã trở thành người vô cùng giỏi giang, đối mặt với gia đình hoang đường, đám con riêng nhìn chằm chằm vào tài sản như hổ rình mồi, ông ngoại nghiêm khắc lạnh lùng, phải chăng thực ra mỗi một bước trông thì huy hoàng nhưng cũng vô cùng khó khăn?
Trong khoảnh khắc tình cám phá vỡ mất lý trí, cô vươn tay nắm chặt lấy bàn tay đang đặt trên bàn.
“Kỷ Quân, vậy em bên cạnh anh nhé.”
Rất nhiều lời nói ẩn sâu trong yên lặng. Trong trái tim của Kỷ Quân bỗng trào dâng lên xúc động nóng bỏng, không kìm được tiến lại gần cô, khoảng cách giữa hai người gần như vành tai chạm mái tóc.
Ánh mắt dần phác họa lên đường nét gương mặt tuyệt đẹp của cô, sau đó là chăm chú nhìn đôi mắt đẹp đẽ kín đáo kia.
Kỷ Quân dần tiến lên phía trước, ngậm lấy cánh môi của cô.