Sau khi từ thành phố D trở về, việc học hành bận rộn của tuần cuối cùng của khóa học mùa hè cũng sắp trôi qua, tuy Sở Hà và Kỷ Quân không hề cảm thấy vậy, vì dù sao chỉ cần hai người ngây ngốc một chỗ với nhau mỗi một khoảnh khắc đều đủ lấp đầy mọi tâm tư.
Hạng mục mà nhóm nhỏ của hai người hợp tác cũng thuận lợi hoàn thành, không chỉ lấy được thành tích đẹp đẽ, mà còn nhận được giáo sư chủ nhiệm nghiêm khắc khen ngợi.
Trong một tuần cuối cùng, những người khác trong khóa học sắp xếp rất nhiều lần tới thành phố B chơi bời, mùa hè trôi đi rất nhanh, dường như rất muốn dùng cách này cố gắng bắt lấy chiếc đuôi của mùa hè nơi đất khách. Nhưng hai người trong tình yêu nóng cháy gần như chẳng mấy khi tham gia, dù sao thời gian ngây ngẩn trong khách sạn làm tình họ còn chê ít. Thực ra hai người đối với bản thân khóa học hè này đều chẳng mấy lưu luyến, nói trắng ra bọn họ mỗi người đều có quá nhiều chuyện cần phải để tâm, huống chi trong khóa học hè lần này bọn họ đều có được thu hoạch lớn nhất, và còn đóng gói bảo bối này lên máy bay cùng quay về thành phố A.
Khi hai người ngồi kề nhau trên khoang máy bay, Sở Hầ nhìn tầng mây từng quen biết ngoài cửa sổ, nhớ lại bản thân mình khi tới, thực sự có cảm giác không thuộc về mình. Lúc ấy cô ngẩn người rất lâu, là nhìn tầng mây kia bay đi khỏi tầm mắt, đám mây giao nhau rồi tan đi bay tới nơi chân trời, mà hiện tại, cô đang nhìn cùng một tầng mâu, chỉ nhìn thấy đám mây đã từng như xa không với tới bay về phía cô. Phải rồi, tâm trạng hoàn toàn khác biệt.
Đương nhiên Sở Hà rất ngại cũng không dám nói thật, ngay sau lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, quay về khách sạn để ngực trần rồi tưởng tượng ra màn play trong khoang máy bay kia….cái tốt của tưởng tượng chính là, bên trong ấy thực sự không có người khác, nếu như nói cho Kỷ Quân biết, nhất định anh sẽ có lòng tốt giúp cô biến tưởng tượng thành hiện thực…..Sở Hà không dám tưởng tượng nữa.
Đối với chuyện liên quan tới thành phố A này, khi mới bắt đầu mối quan hệ, cô đã nhiều lần nghĩ ngợi sau khi khóa học kết thúc thì sẽ thế nào, rất nhiều lần sợ hãi mối quan hệ này được gắn thêm câu “Thời hạn ngày hè” , nhưng sau khi hiểu rõ lòng nhau ở thành phố D, trong lòng cô đã không còn bất cứ gánh nặng nào nữa.
Thực ra cô rất tự tin, sau khi Kỷ Quân thực sự buông bỏ phòng bị chấp nhận mối quan hệ này, hai người đã không còn chướng ngại gì nữa. Tình cảm gắn bó, người nhà thừa nhận, sắp xếp sự nghiệp tương lai của cả hai, cần cố gắng thì đều có thể dùng cố gắng của hai người giải quyết. Ông ngoại cứng rắn lõi đời kia củ Kỷ Quân cũng hơi khó nhằn, nhưng nếu như cái kết của chuyện này chỉ còn lại lợi ích, vậy thì lại dễ dàng hơn rồi.
Còn về thanh mai trúc mã Dư Minh Nhan của Kỷ Quân mà trước kia Ngụy Tình từng nhắc với cô, sau khi cô hiểu biết Kỷ Quân Sở Hà cảm thấy người này chẳng tạo nên uy hiếp gì. Dư Minh Nhan rất tốt, cô ta đẹp đẽ rực rỡ, gia thế rất thích hợp với Kỷ Quân, khéo léo khôn ngoan, được nhiều người yêu thích, trong giới gần như chẳng có người nào cảm thấy cô ta không tốt, nhưng Kỷ Quân trước nay đều chẳng hề để tâm tới cái nhìn của người trong giới, Kỷ Quân muốn là một người có thể đưa anh thoát khỏi giới vì nguyên nhân gia đình mà anh đã chán ngấy từ lâu, nhưng lại có thể cùng anh kề vai sát cánh chiến đấu với những con người ấy. Cô hoàn toàn không cần lo lắng bất cứ thứ gì.
Nhưng mà có một chuyện khiến cô hơi lo lắng___Trước khi cô về nước đã đồng ý với anh trai đưa Kỷ Quân về ra mắt người lớn. Anh trai rất kinh ngạc chỉ vì trong thời gian một tháng mà cô đã chắc chắn là người này. Thực ra đừng nói đến anh trai mình, ngay cả cô cũng không ngờ tới, cô độc thân hơn hai mươi năm nay lại nảy mầm xuân, mà lại có thể phát triển nhanh như vậy, nhưng cho đến ngày hôm nay, trái tim chưa hề xác định lại bị lấy mất như vậy, không thể làm ra bất cứ lựa chọn nào nữa, huống hồ tương lai của hai người chẳng còn mây đen nữa, sớm hay muộn cũng chỉ là vấn đề của thời gian.
Nhưng trước kia anh trai Sở Dự đã từng giao thủ với Kỷ Quân ở sân bay….Cô hiểu anh trai mình nhất, tuy tính cách nghiêm túc thành thục, nhưng thực ra trong nội tâm vẫn là đứa trẻ, độc miệng tính toán ghim thù, càng không bằng lòng dâng tặng em gái bảo bối của mình cho người khác. Nói không chừng Kỷ Quân trong lòng anh ấy còn chẳng ra hình tượng gì kia….Sở Hà khóc không được cười không xong, rồi thầm đau đầu.
*
Lúc thực sự gặp người lớn, Kỷ Quân đã thu hết lạnh lẽo quanh thân, dựa vào vẻ mặt người dạ thú kia, đã dỗ dành bố mẹ sở vui như hoa nở, công thêm bọn họ luôn yêu thương con gái, nếu đã là lựa chọn chắc chắn của cô, vậy bọn họ cũng không làm khó nữa. Nhưng anh trai lại đen mặt trong suốt quá trình, nhưng dường như vẫn lo cho tâm trạng của em gái, không phát ngôn châm chọc Kỷ Quân đã là giới hạn lớn nhất có thể làm được rồi, dáng vẻ như muốn hạ bệ anh, cuối cùng sau khi kéo người vào trong phòng sách trò chuyện một thời gian dài, sắc mặt của anh ấy mới hòa hoãn hơn một chút. Sở Hà tò mò, hỏi Kỷ Quân và anh trai nói gì vậy, nhưng anh không bằng lòng nói, chỉ nắm chặt tay cô bảo cô yên tâm.
Tuy không thể cạy miệng của hai đương sự, nhưng Sở Hà vẫn đoán được đại khái nội dung cuộc trò chuyện có liên quan tới ông ngoại của Kỷ Quân. Sau khi trở về, Kỷ Quân đã bắt đầu có từng động tác nhỏ công khai trong công ty, tăng ca bận rộn một khoảng thời gian, cuối cùng liên hợp với lực lượng bên ngoài (Có lẽ cũng khó thoát khỏi quan hệ với nhà họ Sở) thâu tóm toàn bộ quyền lực của ông ngoại, cũng coi như mãi cũng rút được chiếc đinh cuối cùng cắm trong lòng anh, có thể yên tâm buông tay đi làm những chuyện mình muốn làm.
Sau khi hai người quay về thành phố A đã công khai mối quan hệ, quần chúng hóng thịt náo nhiệt mấy ngày, nhưng cũng chẳng tạo thành gợn sóng lớn gì, có lẽ cảm thấy cho dù hai người này không ở bên nhau, thì cũng chẳng có chuyện của người khác, căn bản không thể coi thành người trong giới hóng hớt này được. Nhưng Dư Minh Nhan có giãy giụa đôi lần, trước khi Kỷ Quân thâu tóm quyền lực đã liên kết với ông ngoại anh làm ra vài động tác, nhưng Sở Hà thấy mánh khóe này đúng là vô vị, cô chẳng coi đó là chuyện to tát.
Thứ mà cô cảm khái chính là, trước khi gặp được Kỷ Quân, tuy bản thân cô khát khao tình yêu, nhưng cũng từng lo lắng mối quan hệ không được bền lâu. Dù gì, cô không hề muốn bị ép phải thay đổi, không muốn hòa nhập vào những thứ mà cô thực sự không muốn hòa nhập, mà nếu cô rời xa bầy đàn, mà người cô yêu lại đứng trong trung tâm rực rỡ ấy, lâu dần, thực ra cô cũng chẳng có bao nhiêu lòng tin. Vậy nên, khi gặp được Kỷ Quân càng khiến cô cảm kích vô ngần.
Vốn dĩ cô chẳng có bất cứ mong chờ gì với tương lai, nhưng từ khi có Kỷ Quân tương lai dương như được điểm thêm sắc màu. Cùng anh vận hành nền tảng nghệ thuật mang theo duyên phận của hai người rất thú vị, cùng nhau thảo luận về vấn đề giao nhau giữa lĩnh vực pháp luật và tài chính luôn có thể kích phát ra lối suy nghĩ thú vị….Ban đầu luôn cảm thấy cuộc sống như dán ở chỗ cũ, tuy thoải mái, nhưng không có phương hướng, nhưng hiện tại hình như có người đồng hành cùng mỗi một bước, đều là phương hướng mà cô muốn đi tới.
Mọi người không cần vội, chuyện tốt luôn cần phải chờ đợi, giống như áng mây bay lâu rồi sẽ gặp được áng mây khác, hệt như băng đã sẽ tan chảy, mà sau khi tuyết tan sẽ trở thành mùa xuân.