- Chương 6 -
Ta đói
***
Ta đói.
Có lẽ đối với người bình thường, đây là hai chữ vô cùng đơn giản phổ biến. Nhưng qua tai Thích Văn Khê lại tựa như một hiệu ứng âm thanh ghê rợn trong phim kinh dị.
Hai âm tiết ngắt quãng, giật sạn như được phát ra từ một cái máy ghi âm đời cổ bị nhiễu sóng.
Đặc biệt rùng rợn là, âm thanh phát ra còn quánh lại bên trong cổ họng.
Yết hầu của cô gái này là sao thế, hỏng dây thanh quản à?
"Đói............"
Từ khoang họng của cô gái trên mặt còn dính đầy cát sỏi, một lần nữa phát ra thứ âm thanh kỳ quái ấy.
Thích Văn Khê căng thẳng nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục duy trì khoảng cách tương đối an toàn, sau đó khẽ xua tay, uyển chuyển tỏ ý trên người mình thật sự không mang đồ ăn.
Nhìn thấy Thích Văn Khê ra dấu không muốn dâng lên lương thực, đôi mắt vàng kim của Kình Liễm che kín khó hiểu cùng hoang mang. Tại sao con thú hai chân này không hành xử giống với những nhân loại trước đây?
Nàng mơ hồ nhớ tới rất nhiều năm trước, nàng buồn chán, không có việc gì làm nên đã ngó lên bờ xem thử. Lúc ấy, một đám cư dân thuộc giống thú hai chân của địa phương hướng về mình vái lễ. Nói thật nàng hoàn toàn không cần họ quỳ lạy như thế, chẳng qua những nhân loại này còn rất thông minh. Biết nàng đói bụng, họ bày biện một đống đồ ăn tươi ngon ở ven biển để cung phụng cho nàng, cùng vô số loại đá lấp lánh, quý hiếm đầy cổ quái nữa.
Nàng cảm thấy, có lẽ kiểu nghênh đón khua chiêng, gõ trống ấy cũng không đến nỗi quá ồn ào như nàng nghĩ.
Bây giờ trái lại, nữ nhân loại trước mặt vừa cùng nàng chơi trò đuổi bắt này, rõ là chẳng hiểu ý nàng một chút nào hết!
Đừng bảo con thú hai chân gầy yếu này tưởng nàng định ăn thịt cô ta nhé?
Kình Liễm khẽ nghiêng đầu, nhìn Thích Văn Khê vẫn luôn duy trì trạng thái mọi thời khắc đều có thể trốn khỏi nàng, lông mày của Kình Liễm sắp rơi xuống tận chân trời rồi.
Làm ơn đi, nhìn nhà ngươi dám chẳng đủ để ta dắt răng đâu.
"Ngươi...... Ăn...... Không...... Ngon, ta... Muốn ăn...... kiểu như gan...... Cá Mập ấy." Kình Liễm hổn hển nói, âm thanh dây thanh quản tắc nghẽn toát ra đầy nghẹn ngào, nghe đã thấy nổi cả da gà, nhưng thực tế bản thân nàng ta chẳng cảm thấy gì hết.
Thích Văn Khê nhìn người con gái lõa thể ngôn ngữ thì nghèo nàn, giọng thì ngọng líu ngọng lô như nhìn con quái vật. Đối phương vậy mà nói nhìn cô ăn chán, kém xa gan cá mập máu chảy đầm đìa ấy hả!?
Thích Văn Khê quyết đoán liệt đối phương vào dạng nguy hiểm, tâm lý không bình thường, kể cả vừa rồi cô nàng quái dị này vừa cứu mình lúc đang chạy, nhưng cũng tuyệt đối không chứng minh được đầu óc nàng ta bình thường.
Cô thật sự không thể ở cạnh cái con người đầu óc có vấn đề này được nữa, vả lại cô cũng không thể chạy được, chỉ cần cô chạy là nàng ta lập tức không để yên, thần kinh vận động của đối phương tương đối nhanh nhẹn, mình càng trốn tránh thì đối phương càng hưng phấn.
Giằng co một hồi, Thích Văn Khê dưới ánh nhìn chăm chú của đối phương, đành phải tiếp tục đưa ra biện pháp, "Tôi có thể giúp cô đi kiếm...... Cá mập để ăn, cô ở chỗ này chờ tôi, tôi đi ra ngoài tìm giúp cô."
Thời khắc mấu chốt, cô chỉ có thể dùng lời nói dối mang thiện ý như vậy để thoát khỏi đối phương.
Sau khi Thích Văn Khê bình tĩnh mà bảo đảm xong sau, ngẩng đầu nhìn cô gái, đối phương cứ lẳng lặng như cũ nhìn nàng, đôi mắt trong suốt hồn nhiên đầy chăm chú làm Thích Văn Khê có chút chột dạ. Thấy đối phương không nói lời nào, Thích Văn Khê chỉ coi đó như là ngầm đồng ý nên bắt đầu chậm rãi bước đi.
Ở phía sau, cô gái cũng không hề đuổi theo.
Thần kinh căng chặt của Thích Văn Khê rốt cuộc thả lỏng xuống một chút, cô bước đi càng lúc càng nhanh, chuyển thành chạy bộ hướng bậc thang. Chỉ có điều, hai cánh cổng ra vào Liễm Hải đã bị đóng chặt. Dù đã nhìn thấy chiếc xe mình đậu ở bên ngoài khu vực phong tỏa, lại không thể làm được gì cả.
Vì rốt cuộc cũng có ra được đâu.
Trong bản tin được phát cho người dân trước đó, nói đại lộ Toại Vinh dẫn tới Liễm Hải đã bị phong tỏa hoàn toàn cả đoạn đường, bởi vì ảnh hưởng của bão lốc gió giật, chính phủ dứt khoát đóng cửa Liễm Hải từ mọi phía.
Cho nên, cô cũng không biết làm cách nào chiếc xe của mình lại có mặt ở cửa khẩu phía Tây nữa.
Nhìn lên rào chắn bằng sắt màu xanh lam cao vượt đầu, bên trên còn treo biển "Cấm vào".
Cô rất bực mình, không hiểu bản thân rốt cuộc đến cái xó này kiểu gì, bỏ lại xe rồi vượt rào chắn điện để vào bãi biển này?
Cô bị điên rồi sao? Tất nhiên là không phải, hoàn toàn là không hợp với lẽ thường, cô cũng không có cái khả năng đó.
Vì vẫn thường trực ở trong trại thái căng thẳng lo âu, Thích Văn Khê thậm chí không thèm để ý quần áo của mình nhớp nháp lại khó chịu, còn dính lên thứ mùi trộn lẫn của đất với nước biển, đã hoàn toàn phá vỡ thói quen cẩn thận gọn gàng, không cẩu thả của mình.
"Không ra được......" Thích Văn Khê đi vòng quanh rào chắn bãi biển rất lâu, toàn bộ bị đóng kín.
Phía trên rào chắn có mấy chỗ lắp thiết bị theo dõi, Thích Văn Khê đành phải đứng trước camera chống trộm khoa tay múa chân, làm dấu cầu cứu.
Thật đáng tiếc, máy theo dõi cũng chẳng cho cô bất cứ sự hồi đáp nào cả.
Trong khi đó, Kình Liễm vẫn đứng quan sát nãy giờ. Nhìn nữ nhân loại đi từ đông sang tây, rồi lại vòng lại từ tây về đông, thậm chí còn khoa tay múa chân một cách kỳ quái trước mấy thứ đồ vật đã bị nàng... chẳng may không khống chế tốt sóng âm phá hỏng lúc lên bờ, Kình Liễm chỉ cảm thấy có hơi buồn cười.
Tư thế nhảy nhót của con thú hai chân này buồn cười quá đi.
Kình Liễm thừa dịp đối phương còn đang tìm lối thoát, nàng chậm chạp đi tới cánh cửa phía tây cách mình gần nhất.
Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc kim loại đụng nhau, xích sắt chuyên dụng siêu cứng bị đứt làm đôi.
Kình Liễm nhặt khoá cửa rơi trên mặt đất lên, véo nhẹ một cái, cái khóa cao cấp trở thành một đống sắt vụn. Sau đó nàng chán chường ném mấy thứ nhìn đã thấy không ăn được này đi, xoay đầu nhìn về phía nữ nhân loại vẫn đang miệt mài lay qua lay lại rào chắn, tìm kiếm cái gì đó.
Nàng từ trong cổ họng phát ra âm thanh cao tần eo éo, cốt muốn gọi "hai chân" lại đây nhìn xem.
Thích Văn Khê cách đó rất xa cũng nghe thấy thứ tiếng quái dị như tiếng cá voi kêu đó, cô lập tức ngẩng đầu nhìn phía mặt biển, sau đó lại nhìn phía nữ nhân kia với vẻ kỳ quái, đối phương đang đứng ở cửa tây nhìn cô.
Sau một thoáng nghi hoặc, Thích Văn Khê đành phải kéo theo thân thể mỏi mệt đi về phía cô gái kia.
Cô nàng trần truồng có dáng người thướt tha kia, Thích Văn Khê chỉ nhìn lướt qua rồi vội vàng rời mắt đi chỗ khác.
Mà khiến cô mừng rúm chính là, cái khóa ở cửa tây hóa ra bị hỏng, một nửa dây xích nằm chỏng chơ ở trên nền cát đá. Vậy mà lúc trước cô lại không nhìn thấy!
Tiếng lạch cạch vang lên, cô mở được cửa rồi, cái khóa hỏng bị bẻ đôi rốt cuộc chỉ móc vào như đồ trang trí.
Thích Văn Khê tuy cảm thấy thật kỳ lạ khi bản thân vừa rồi không phát hiện ra chi tiết này, nhưng bây giờ cô không cho phép mình nghĩ quá nhiều, mau chóng rời khỏi đây mới là quan trọng nhất.
Khi cửa sắt vừa bị đẩy ra, Thích Văn Khê quan sát tứ phía một lát, rồi ra khỏi khu vực phong tỏa. Xe của cô đang đỗ ở trên lề đường, bình yên vô sự, chờ đợi người chủ nhân mang theo thể xác và tinh thần mệt mỏi là cô đây.
Cô dợm tiến bước, phát hiện phía sau còn đi theo một người.
Cô gái kia cũng đi theo cô ra đây.
"Cô" Thích Văn Khê đi tới bên chiếc xe của mình, quay người lại nhìn người con gái đi theo phía sau lưng mình. Cô những tưởng sẽ tiếp tục lừa gạt đối phương, nói đi giúp đối phương tìm thức ăn, để nàng ngoan ngoãn ở chỗ này chờ cô.
Nhưng khi Thích Văn Khê nhìn vào con ngươi vàng rực lóa mắt đầy thiên chân, hồn nhiên kia, cuối cùng lại không muốn nói tiếp nữa. Cô cũng không quá giỏi trong việc sử dụng ngôn từ ma quỷ, xảo trá đi lừa gạt kẻ khác.
May mắn thay, trên đường lúc này không có xe cộ khác đi ngang qua, bằng không cái con bé trần truồng này sẽ bị người ta vây kín bàn luận rôm rả cho mà xem, thậm chí còn sẽ bị những kẻ nhiều chuyện chụp ảnh lại, đăng lên mạng để chế giễu nữa.
Thích Văn Khê cấp tốc mở cửa xe, từ trên ghế sau lấy ra cái áo gió đuôi dài màu nâu nhạt của mình, ước lượng người kia cao hơn cô một chút, sau đó đưa cho đối phương.
"Cho cô." Thích Văn Khê nói.
Kình Liễm nhìn áo chắn gió dày dặn trong tay hai chân, cái này có phải đồ ăn đâu, không thể ăn, cũng không thấy đưa cái gì khác.
Thích Văn Khê cảm thấy mình bị lo chuyện bao đồng hơi nhiều, rõ ràng có thể thừa dịp đối phương không chú ý, nhanh chóng lái xe bỏ lại cái con bé đầu óc không bình thường này lại. Nhưng chung quy vẫn bị lòng trắc ẩn quấy nhiễu, bản thân còn vung tay cho nàng ta mượn áo chắn gió nữa.
Tuy rằng trên mái tóc bết cả vào mặt của cô gái này đấy bùn đất, trí lực dường như cũng không tốt lắm, nhưng nếu cứ vứt đối phương tại đây trên đường mặc kệ, không tránh được sẽ bị những kẻ ác ôn gây thương tổn.
Thích Văn Khê nghĩ đến điều đó, giúp đối phương cài chặt lại khóa áo, chùm không một khe hở, rốt cuộc bọc được bà nội khiến cô đau đầu này kín mít.
Chẳng qua, vị cụ tổ tiền sử nào đó bị bắt mặc quần áo rầu rĩ nhíu mày, nàng không thích cảm giác làn da non mịn của mình bị tròng thứ dày cộm này lên.
Cái thứ gọi là quần áo của con người.
Nàng muốn vung tay xé cái thứ đang trói buộc trên người xuống.
Chẳng qua nàng vừa muốn dùng sức xé, tay nàng đã bị Thích Văn Khê túm chặt lấy.
"Tôi không biết rốt cuộc cô đã trải qua những chuyện gì, nhưng hiện tại cô ngoan ngoãn mặc quần áo cho đầy đủ, coi như tôi xin cô, không mặc thật sự không tốt đâu." Còn may, Thích Văn Khê sớm phát hiện đối phương có phản ứng bài xích, vội vàng nắm lấy cái tay lạnh băng của nàng ta, mang theo chút nghiêm túc cùng chân thành mà yêu cầu đối phương làm theo mình nói.
Kình Liễm nhìn mu bàn tay của nhân loại đang nắm lấy mình, chớp chớp đôi mắt vàng, lòng bàn tay đối phương truyền đến hơi ấm cũng không khiến nàng chán ghét, cũng coi như thoải mái.
Được rồi, xem như con thú hai chân cũng không có ý bất kính với nàng, nàng cũng không cần thiết so đo.
Kình Liễm không tiếp tục giãy giụa nữa, ngược lại thuận thế nắm lấy Thích Văn Khê tay, đem tay đối phương khóa lại trong lòng bàn tay mình.
Thích Văn Khê sửng sốt, hoàn toàn không hiểu được phương thức hành xử của người con gái trước mặt, cô muốn rút về tay, có điều nàng ta túm quá chắc, đơn giản là không giãy được ra.
"Cô...... túm tôi làm gì." Thích Văn Khê cường điệu, ý bảo đối phương buông ra.
Kình Liễm chớp đôi mắt xinh đẹp với Thích Văn Khê, trong cổ họng phát ra hai cái âm tiết.
"Thoải...... mái......"
Cũng chính vì thoải mái, cho nên Kình Liễm vẫn luôn cầm lấy tay phải của Thích Văn Khê, mặc kệ đối phương nói thế nào hay hành vi tỏ vẻ "như vậy thật không tốt" lung tung, Kình Liễm đều không chịu buông ra.
Cuối cùng Thích Văn Khê nói một câu "Cô mà cứ nắm chặt tôi như thế sẽ không đời nào có gan cá mập mà ăn đâu", lúc đấy cô gái tóc đen mới lưu luyến không rời mà buông lỏng tay ra.
Thoát được khỏi gông xiềng chói buộc, Thích Văn Khê lập tức cúi đầu nhìn lại cổ tay tay phải của mình, bị cô gái siết đến hằn cả vệt đỏ.
Lực tay của người này vậy mà to lớn một cách không ngờ.
Cô cần cấp tốc đem cái củ khoai lang phỏng tay này quăng sớm mới được.
Vì thế Thích Văn Khê ra một cái quyết định xem như tận tình tận nghĩa, mang đối phương đi cục cảnh sát gần nhất.
Đưa đi rồi, người nhà cô gái này nhất định sẽ đi tìm nàng ta, chuyện sau đó thế nào không liên quan gì đến cô nữa, cũng không còn phải giao tiếp với con bé bị thiểu năng ngôn ngữ này nữa.
Cũng coi như là làm một chuyện tốt đi.
"Ngồi đi, đừng nhúc nhích, tôi thắt đai an toàn cho cô, nếu cô muốn được ăn cá mập mỹ diệu thì nghe lời." Thích Văn Khê làm vẻ nghiêm khắc nói, một đằng đem Kình Liễm ấn ở bên ghế phụ, chật vật mãi rốt cuộc cũng thắt được đai an toàn cho cái kẻ chết tiệt này.
Cô có cảm giác mệt muốn đi nửa cái mạng.
Sau khi cài xong đai an toàn, Thích Văn Khê vừa muốn đóng cửa xe, nhưng rồi ngước mắt lại nhìn thấy trên mặt nàng kia còn che kín cát sỏi.
Cô chưa bao giờ chở người khác trên xe của mình, một là bởi cô luôn chỉ có một mình, hai là cô có thói sạch sẽ.
Cho nên, Thích Văn Khê có chút nhịn không nổi, quyết đoán rút ra tờ khăn giấy đưa cho đối phương.
"Trước hết lau mặt đi."
Kình Liễm nhìn tờ khăn giấy trên tay với vẻ ghét bỏ, nàng đã đủ phối hợp với con thú hai chân xuẩn ngốc này, vì sao mãi không thấy đồ ăn đâu.
Là một sinh vật tiền sử đầy ngạo nghễ, Kình Liễm không quá muốn nghe theo yêu cầu của đối phương, chờ được đến đồ ăn lại nói.
Nàng đem khăn giấy vò thành một cục, đặt ở trong tay thưởng thức.
Cho dù đối phương trên mặt che kín cát sỏi, nhưng Thích Văn Khê vẫn dễ dàng có thể từ trong cặp mắt óng ánh vàng kia nhìn ra sự "Khinh thường".
Tên khốn này thật đúng là tự coi chính mình là bệnh nhân tâm thần đòi được chăm sóc.
Thích Văn Khê đành phải rút thêm hai tờ khăn giấy khác, nắm lấy cằm đối phương, nhanh chóng lau sạch toàn bộ cát sỏi trên mặt cô nàng.
Ý của cô chỉ là hy vọng đối phương sạch sẽ khi ngồi trên xe cô, cũng không phải tò mò muốn xem mặt mũi người ta như thế nào.
Chẳng qua, đến khi thật sự thấy rõ dung mạo của cô gái, Thích Văn Khê ngây người, tay khựng lại ở giữa không trung.
Nhìn nàng ta so với mình thì trẻ hơn nhiều, cảm giác chỉ khoảng hơn kém hai mươi tuổi, không hề hợp với chất giọng khàn khàn đầy khủng bố kia.
Ngược lại, khuôn mặt nàng ta có một sự cân bằng kỳ diệu, là vẻ đẹp kết hợp giữa hồn nhiên cùng tà mị.
Mà người con gái sau khi được lau mặt hơi ngẩng đầu, hướng về Thích Văn Khê nở một nụ cười nhẹ.
Lần này khiến trái tim Thích Văn Khê thoáng chốc ngừng đập.
Nụ cười vô hại tựa thiên sứ này rất khó khiến người ta liên tưởng đây là một cô gái nguy hiểm.
Chẳng qua giây tiếp theo, cô gái tóc đen mở miệng ra, cắn phập một cái lên tay Thích Văn Khê.
[ a...... Cái bụng...... Đói bụng. ]
Hết chương 6
【Đôi lời của tác giả 】
Kình muội: Không phải ăn tay tay, là nếm thử hương vị mà thôi.
Giáo sư Thích hai mắt tối sầm, xỉu qua đi.
- -------
Cảm tạ dưới bảo bối đầu uy ~