- Chương 2 -
Làm ơn hãy cứu tôi...
***
Không trung ngày hôm nay vẫn luôn bị bao trùm bởi một màu u ám, đều đặn rớt những giọt nước mắt xuống nhân gian.
Dọc trên đường đi, Thích Văn Khê cứ thế thong thả lái xe, trên mặt cô nhìn không ra biểu tình gì.
Chỉ có đôi bàn tay đang nắm chặt vô-lăng mới mơ hồ lộ ra chút cảm xúc trong cô.
Chỉ đến khi dừng lại ở điểm vẫn thường tới để mua hoa, cô mới hít một hơi thật sâu, điều tiết lại tâm tình phiền muộn.
Bạch diên vĩ.
Là loài hoa mà sinh thời mẹ cô yêu thích nhất.
"Đến rồi đấy à, tôi cứ tưởng trời mưa cô sẽ không tới cơ đấy."
Nghe thấy tiếng chuông gió ở cửa, bà chủ tiệm hoa ngẩng đầu để thấy một hình dáng quen thuộc, lập tức cất lời tiếp đón.
Thích Văn Khê đem ô che mưa đặt trên giá gần cửa, sửa sang lại một chút ống tay áo bị dính ít nước, sau đó đi đến.
"Mỗi năm tầm này trời đều mưa đấy thôi, có lần nào cô thấy tôi không tới chưa?" Thích Văn Khê nhận hoa bạch diên vĩ từ bà chủ, nhạt nhẽo nói.
"Ờ ha...... hình như thế, đúng là mấy năm nay lần nào cô cũng tới." Bà chủ Ngu cười nhìn Thích Văn Khê, ngẫm nghĩ lại, quả nhiên là lần nào cũng tới thật.
Văn Khê tiểu thư vẫn luôn đeo một khuôn mặt buồn bã, những tưởng trời sinh đã mang loại khí chất u sầu quạnh quẽ như vậy.
Cũng chính bởi vì thế, lần đầu tiên đối phương đến tiệm mua hoa, cô ta còn cho rằng người phụ nữ này vừa từ bệnh viện tâm thần chạy ra. Trời mưa to như vậy, cả người ướt dầm dề như thủy quỷ đứng sừng sững trước cửa, còn ngay vào lúc bản thân định đóng tiệm nữa.
Chỉ hỏi mỗi một câu: Chào cô, trong tiệm còn bạch diên vĩ không?
Bà chủ Ngu hồi tưởng lại đoạn ký ức ngắn ngủi vừa đáng sợ, vừa buồn cười năm nào. Lúc ấy, cô ta thật sự đã bị Thích Văn Khê dọa cho có chút choáng váng, rốt cuộc giữa đêm hôm mưa rền gió dữ, ở cửa đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ mặc đồ trắng toát, toàn thân thì ướt sũng, ai mà không sợ đây?
"Hoa đã được xử lý hoàn hảo, của cô đây." Ngu lão bản đem bạch diên vĩ đã được sửa soạn tốt đưa cho Thích Văn Khê, để đối phương xem qua.
Thích Văn Khê nhận lấy đóa bạch diên vĩ tố nhã, tỉ mỉ ngắm nghía, nói lời tự đáy lòng, "Rất đẹp, cảm ơn."
Bà chủ Ngu vẻ mặt trách móc, nhanh chóng xua tay, từ trong ngăn tủ cầm một cái túi chắn gió cầm tay bọc hoa lại cho đối phương, tránh cho bị mưa xối vào làm hỏng.
"Thật là, còn cùng tôi khách khí làm gì," bà chủ Ngu nghiêm túc mà đem hoa đóng gói cẩn thận, nhẹ quở trách đối phương, sau đó về tới bên cạnh quầy bar, chuẩn bị rửa tay, pha cho Văn Khê một ly trà hoa, "Hôm nay trời vừa mưa vừa lạnh, để tôi pha chút trà, cô uống xong hẵng đi."
"Không cần đâu, bà chủ Ngu, tôi nên đi sớm chút cho kịp thời gian." Thích Văn Khê khéo léo từ chối ý tốt của bà chủ tiệm, cô chỉ muốn được sớm tới gặp baba, mama, cả ông nội nữa.
Bà chủ Ngu nhìn ra sự kiên quyết của Thích Văn Khê, cũng không cố giữ đối phương lưu lại nữa.
Ở thời điểm đối phương cầm lấy đồ che mưa chuẩn bị ra cửa, cô ta mới nhớ ra, hôm nay lúc mở cửa tiệm có nghe được hàng xóm láng giềng đồn đãi, cũng không biết là thật hay giả.
"Cô chờ một chút, lát nữa cô định đi qua đại lộ Toại Vinh sao?"
"Phải, sao thế?" Thích Văn Khê gật đầu, có chút nghi hoặc.
"Sáng nay tôi nghe người ta nói, đại lộ Toại Vinh cùng hướng bắc của đoạn đường đều bị phong tỏa, bị chặn hết rồi, không biết bên kia xảy ra sự cố hay có vấn đề gì, cụ thể không rõ lắm, dù sao thì hiện tại chỗ đấy vẫn đang bị chặn."
Thích Văn Khê cảm ơn lời nhắc nhở của bà chủ Ngu, cô mở dù, thật cẩn thận ôm bó hoa vào trong ngực, sau đó nhanh chóng chui vào xe đang đỗ ở ven đường.
Cô lên trên mạng tra xét qua một chút, không thấy bất cứ tin tức nào về việc đại lộ Toại Vinh bị phong tỏa. Nhưng để đề phòng, cô vẫn quyết định đi đường nhỏ.
Cô hạ cửa sổ xe, bên ngoài trời mưa vẫn chưa ngớt.
Số lượng xe cộ ở đây tăng đáng kể so với ngày thường, có vẻ đại lộ Toại Vinh thật sự đã bị phong tỏa.
Tới lúc cô đi được hơn nửa đường, đài phát thanh mới lề mề thông báo tin tức về tình trạng giao thông, tỷ như đại lộ Toại Vinh bị chặn là bởi có liên quan tới vấn đề kiến trúc thi công, chỉ đề cập tới một mẩu ngắn, rất nhanh đã bị những tin tức khác bao phủ.
Tuy rằng hiện tại đi lối này xác thật hơi lòng vòng, cũng may còn coi như nhàn nhã, đường xá vẫn tính là thuận tiện.
Trước đây đi Toại Vinh chỉ tốn một giờ lộ trình, bây giờ thì cần tới một tiếng rưỡi.
Di chuyển trên đường núi, tựa hồ chỉ có một chiếc xe của cô chạy về hướng trước mặt.
Cũng phải, dưới thời tiết mưa dầm như vậy, nếu không có việc gì người ta sẽ không đi lên ngọn núi này.
Tuy rằng dưới chân núi được mệnh danh là "Viên ngọc xanh" của vùng biển Liễm Hải, nhưng một phần trên đỉnh núi lại được xây dựng thành nghĩa trang.
Phần lớn thời gian, bãi biển bên dưới vô cùng náo nhiệt và rất đông khách du lịch, mà ở trên đỉnh núi thì dân cư thưa thớt, ai cũng kiêng kị.
Còn cô mặc kệ hết thảy đi tới nơi này, bởi vì hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ cô.
Những người duy nhất từng quan tâm đến cô trên thế giới này, cha mẹ thân sinh cùng với ông nội, hiện tại đều đang yên nghỉ tại đây.
Mưa mùa thu vẫn không ngừng tuôn rơi, hạt mưa đập lên kính cửa sổ ô tô tạo thành những giai điệu tí tách, tí tách.
Điều này khiến Thích Văn Khê đang có chút mỏi mệt buộc phải đánh lên tinh thần, hạ tốc độ xe xuống.
Ngay sau khi đi xuyên qua đường hầm, cô nhìn thấy dưới ánh bình minh, một cụ ông lưng gù đang từ tốn lê bước sát ven đường. Dưới cơn mưa như vậy, chỉ một mình ông ta là không mang đồ che mưa.
Tay chống nạng, chậm chạp di chuyển về phía trước.
Xe của cô lướt qua cụ ông.
Cô đi thêm khoảng chừng 30 giây, cuối cùng vẫn quyết định đỗ lại.
Nhìn hình bóng cô độc giữa màn mưa qua kính chiếu hậu, cô bỗng nghĩ tới ông nội của mình.
Vì thế, Thích Văn Khê lấy ra ô dự phòng trong xe, chạy lon ton tới trước mặt cụ ông, đưa chiếc ô vẫn chưa tháo túi bọc, còn nguyên niêm phong cho ông ta.
Cụ ông tóc bạc trắng vốn đang chậm rãi đi đường lập tức ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn cô gái đưa ô cho mình.
Ông ta cười lên theo bản năng, sau đó lắc đầu từ chối ý tốt của đối phương.
Ông ta không e ngại trời mưa một chút nào, thậm chí đối với ông mà nói, nó còn rất sảng khoái là đằng khác.
Nhưng cô gái chỉ lặng lẽ nhét ô cho ông, sau đó quyết đoán bỏ đi rồi.
Cụ ông đành mở chiếc dù màu đen lên che đầu, thừa dịp đối phương còn chưa chui lại vào xe, vừa cười vừa nói lời cảm ơn với đối phương.
"Cảm ơn ngươi, cô gái nhỏ tốt bụng, thần linh nhất định sẽ chiếu cố ngươi."
Giọng nói của ông ta thập phần trung khí, cùng dáng dấp lọm khọm tạo nên sự đối lập kỳ dị.
Nghe lời cảm ơn của cụ ông qua tiếng mưa rơi, Thích Văn Khê khẽ gật đầu rồi lập tức đánh xe tiếp tục lên đường.
Khoảng mười phút sau
Cô dừng xe trước cổng nghĩa trang, từ trong xe lấy ra bó hoa bạch diên vĩ trắng.
"Mưa gió thế này, cũng chỉ mình cô có thể kiên trì đến thăm bọn họ, tôi còn nghe nói đại lộ Toại Vinh bị phong tỏa, người tới lại càng ít."
Thích Văn Khê vừa đăng ký với người giữ cửa, vừa nghe đối phương lải nhải không ngừng.
Viết xong đăng ký, cô gật đầu cùng đối phương tỏ vẻ cảm tạ, rồi một mình cầm ô đen tiến vào.
Cô vẫn như thường lệ thơ thẩn nơi đó cả buổi chiều, cứ thế lẳng lặng mà đứng trước bia mộ của cha mẹ, dọn sạch một ít vụn vặt lá rụng, thật lâu sau mới có thể nói được một lời.
"Ba mẹ, cuộc sống của con vẫn như trước đây, mọi người ở bên kia không cần lo lắng, mỗi ngày con đều thật nỗ lực mà sống, con......"
Cô gục đầu xuống, môi chật vật mím lại.
Có lẽ đời này cô sẽ chẳng bao giờ được nói mấy chữ "con rất nhớ mọi người". Như vậy, cha mẹ mới có thể yên lòng mà đi.
Thích Văn Khê chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn ảnh chụp trên những bia mộ với vẻ mặt thống khổ, rồi thật cẩn thận lau sạch chúng.
Đột nhiên, từ phía xa truyền đến một loại âm thanh cô chưa bao giờ nghe qua, trầm thấp lại hùng tráng, tiếng vang kỳ quái như thể được phát ra từ hai vạn dặm dưới đáy biển sâu.
Cô khẽ nhíu mày, cho tới khi âm thanh trầm đục quái dị vang lên lần nữa, cô lập tức đứng dậy, ngẩng đầu nhìn mặt biển tựa như gần mà lại rất xa.
Giờ phút này bãi biển không có lấy một bóng người, nhưng mặt biển lại dần biến hóa ra đủ loại màu sắc sặc sỡ, thong thả dị thường mà vờn quanh, tạo thành một vòng xoáy.
Hết thảy đều quá sức kỳ lạ.
Thích Văn Khê tựa như bị nước biển lung linh mê hoặc, yên lặng nhìn chằm chằm hiện tượng kỳ quái ấy rất lâu.
Thậm chí sau khi rời khỏi nghĩa trang, cô còn chủ động hỏi người giữ mộ có thấy cảnh tượng lạ lùng dưới chân núi Liễm Hải kia hay không. Người giữ mộ nhìn cô như nhìn một con quái vật, thậm chí còn an ủi cô không cần mãi sống trong quá khứ, nên tiến về phía trước.
Tận tới khi đang trên đường xuống núi, trong đầu cô vẫn không ngừng lặp lại cảnh tượng bất thường kia, có cảm giác như thể linh hồn đang bị triệu hồi.
Đến lúc ý thức được, cô thấy mình đã sớm đứng ở bãi biển lạnh lẽo đầy yên tĩnh này.
Nước mưa rét buốt xối cô ướt nhẹp, giá lạnh khiến cô nhịn không được mà rùng mình.
Cô ngây ra trước bãi biển không một bóng người, còn cả vùng nước xoáy sặc sỡ sắc màu kia.
Cô đang thực sự hoài nghi có phải gần đây vì căng thẳng thần kinh, rối loạn giấc ngủ khiến cô phải dùng lượng lớn thuốc an thần, dẫn tới hiện giờ cô bị xuất hiện ảo giác hay không.
Nếu như không phải, đây chẳng lẽ lại là quang cảnh kỳ ảo trước tận thế sao?
Thích Văn Khê tự cười nhạo chính những suy nghĩ ấy của mình, cô lấy tay vỗ mặt để khiến bản thân tỉnh táo hơn, cô từ chối đứng ở nơi này thưởng thức những ảo cảnh do mình tự huyễn hoặc ra.
Ngay lúc cô chuẩn bị xoay người rời khỏi,
Vòng xoáy sặc sỡ khổng lồ trên mặt biển bỗng chốc bình lặng trở lại, rồi biển trời đông loạt tối sầm đi.
Giây phút Thích Văn Khê vừa ngẩng đầu lên, một con sóng thần cao 15m từ đáy biển dâng lên.
Thủy triều đen ngòm quái dị xuất hiện trước mắt cô, che khuất cả bầu trời, căn bản không cho cô thời gian để suy nghĩ, nháy mắt nhấn chìm toàn bộ bãi biển, cuốn theo cả cô vào bụng con quái vật biển sâu đáng sợ.
Con sóng tàn nhẫn nuốt chửng mọi thứ, cô nhanh chóng bị nhấn chìm trong biển đen.
Bốn bề là bóng tối.
Cô sắp chết sao?
Cô căn bản không có cơ hội sống sót giữa dòng chảy xiết, cô cảm thấy buồng phổi bị nước biển lấp kín, trong miệng nồng đậm vị rỉ sắt, cát đá sắc nhọn trong nước biển cắt qua cánh tay cô, mắt cá chân bị dây leo biển kịch độc khứa vào. Miệng vết thương bị nước biển lạnh băng kích thích, cùng với độc tố lan rộng khiến cô sớm đã mất đi tri giác.
Nghe nói trước khi chết người ta sẽ hồi tưởng lại vô số ký ức, rất nhiều mảnh vỡ.
Nhưng cô không hề, chỉ có nước biển đen như mực cùng với đáy biển sâu hoắm.
Lại là thứ âm thanh bí ẩn đó.
Có những âm thanh khác đang ngày một tiến đến gần khiến Thích Văn Khê run rẩy, cô biết máu của mình sẽ đưa tới cái gì.
Cô không muốn trở thành thức ăn cho cá mập.
Nhưng dường như đã không còn kịp nữa rồi......
Ngay khi cô chuẩn bị chấp nhận số phận, trước mắt đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng.
Màu vàng ánh kim quang sắc bén lại nghiêm nghị, ở giữa nước biển đen nhánh lạnh băng, giống như một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
Trong bóng tối càng lúc càng trở nên rõ ràng, đột nhiên cô sinh ra một thứ hy vọng quái dị, duỗi tay muốn bắt lấy, rồi lại quá xa chẳng thể với tới được.
Nếu trên thế giới này có các vị thần,
Nếu như họ thực sự tồn tại,
Vậy thì,
『 Làm ơn...... Hãy cứu tôi. 』
Hết chương 2
【 Đôi lời của tác giả 】
Tấu chương như cũ tùy cơ nắm nhắn lại tiểu bảo bối phát bao lì xì ~