Hai cha con Long Tiêu Vân thoát hẳn ra ngoài, trong lòng họ rất khoan khoái, rất đắc ý.
Long Tiêu Vân không dằn được, hắn bật cười:
- Con hãy nhớ, nhược điểm của người khác tức là cơ hội tốt cho mình, người nắm vững cơ hội sẽ không bao giờ thất bại.
Long Thiếu Vân nói:
- Nhược điểm của Lý Tầm Hoan bây giờ con hoàn toàn biết rõ.
Long Tiêu Vân nói:
- Vì thế cho nên sớm muộn gì rồi hắn cũng sẽ chết về tay mình.
Hắn chợt nghe có tiếng cười.
Tiếng cười từ bên hông nhà đối diện.
Một con người đang đứng dưới hiên miệng ngậm chiếc đùi gà.
Hai cha con Long Tiêu Vân giật nảy mình: lão Hồ điên.
Mắt của Hồ Bất Quy dán chặt vào chiếc đùi gà, không thấy hắn nhìn cha con Long Tiêu Vân, hình như hắn thấy chiếc đùi gà quý hơn hai cha con họ.
Hắn không ngó nhưng hắn nói:
- Khỏi cần phải chạy nhanh, Lý Tầm Hoan nhất định không đuổi theo đâu bởi vì nếu không thế, hai cha con ngươi làm sao ra cửa.
Long Tiêu Vân xám mặt.
Hắn đã hiểu rồi.
Hắn hiểu tại sao Lý Tầm Hoan suốt mười mấy ngày nhịn đói mà bỗng nhiên còn sức phóng phi đao chính xác.
Hắn đã biết ai cho Lý Tầm Hoan ăn trong suốt mười mấy ngày nay.
Nhưng Hồ điên đâu phải người dễ chọc, vì thế nên Long Tiêu Vân lậy đật vòng tay:
- Trong suốt mười mấy ngày nay để cho các hạ tổn phí chiếu cố cho người bằng hữu của tôi thật có lỗi hết sức.
Hồ Bất Quy nhún nhún vai:
- Không có chi, không có chi.
Hắn chợt gật gật đầu như thấm thía một điều gì và vụt cười ha hả:
- Thật ra thì cũng chẳng có chi, Lý Tầm Hoan ăn cũng chẳng nhiều, mỗi ngày hắn chỉ nuốt sơ sơ vài cái đùi gà, năm sáu cái bánh bao.
Hắn ngưng lại rồi vỗ tay cười hô hố:
- Nghĩ tức cười cho cái tên thủ ngục của ngươi, mỗi lần ta điểm vào huyệt ngủ của hắn đến khi hắn tỉnh dậy, hắn lại tưởng mình ngủ thật... hà hà...
Long Tiêu Vân nghiến răng nhưng không dám nói.
Hồ Bất Quy nói tiếp:
- Ngươi nói với ta cũng có chỗ tốt, ta cũng đã giúp cho ngươi một việc, như vậy là huề, bây giờ ta cũng cần nói cho ngươi biết một điều, cái thứ con người như ngươi, nửa tiếng ta cũng không thèm nói.
Long Tiêu Vân chỉ còn cách cười khỏa lấp.
Hồ Bất Quy lại nói:
- Nhưng có một câu ta không nói không thể được, một câu nói cuối cùng.
Long Tiêu Vân nói:
- Tại hạ xin nghe.
Hồ Bất Quy nói:
- Ngươi tuy là một thằng chết bầm, Thượng Quan Kim Hồng càng chết bầm hơn nữa, nếu ngươi muốn cùng hắn kết giao thì tốt hơn ngươi nên đi kiếm một sợi dây treo cổ mình lên cho thoải mái.
Đùng là câu nói cuối cùng, vì vừa dứt lời là hắn đã nhún chân nhảy tót lên nóc nhà và mất hút ở phía sau.
Long Tiêu Vân nhìn theo nở nụ cười đắc ý:
- Không ngờ chuyện kết giao giữa ta và Thượng Quan Kim Hồng được giang hồ hay nhanh như thế!
Men theo chân tường chầm chậm bước đi, Lý Tầm Hoan và Tiểu Phi không nói một lời.
Họ cùng biết rằng trong hoàn cảnh này lặng thinh nhưng hơn cả ngàn câu nói.
Bóng hoàng hôn đổ xuống, từ trong bức tường cao tiếng sáo vụt cất lên réo rắt.
Tiếng sáo tuy không quá bi thương nhưng nghe nặng trĩu ưu tư.
Tiếng sáo đặt dìu gợi lòng ngươi thương nhớ xa xôi.
Tiểu Phi vụt nói:
- Tôi về.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Nàng đang đợi phải không?
Tiểu Phi làm thinh.
Trầm ngâm thật lâu, Lý Tầm Hoan vụt hỏi:
- Anh cho rằng nàng nhất định đợi anh phải không?
Da mặt của Tiểu Phi hơi xạm lại, hắn nói:
- Lần này chính nàng muốn tôi đến cứu anh.
Lý Tầm Hoan lặng thinh.
Hắn rất hiểu Lâm Tiên Nhi nhưng lần này hắn thấy khó mà xét đoán.
Tiểu Phi nói tiếp:
- Trong đời của tôi chỉ có hai người thân cận, tôi hy vọng... hy vọng cả hai sẽ cũng sẽ là... bằng hữu của nhau.
Một câu nói không dài nhưng hắn phải ngưng đi ngưng lại mấy lần mới nói xong chứng tỏ câu nói đó đối với hắn quá khó khăn.
Nhìn dáng cách đau khổ của người bạn tâm giao, Lý Tầm Hoan càng cảm thấy bi thương vô hạn.
Chỉ có những người có yêu, biết yêu, đã thông cảm một cách sâu xa chân giá trị của ái tình, mới thấy được nỗi thống khổ của những người nặng mang lấy nó.
Tiếng sáo còn văng vẳng nhưng chính cái chìm cái nổi ấy càng khiến cho người nghe nặng trĩu thương tâm.
Lý Tầm Hoan vụt nói:
- Tôi cũng muốn gặp nàng.
Vành môi của Tiểu Phi khép vào nhau thật chặt.
Lý Tầm Hoan cười cười:
- Nếu không thấy tiện lắm thì xin anh hãy thay tôi mà cảm tạ nàng.
Tiểu Phi buồn buồn:
- Tôi chỉ mong anh đừng làm tổn thương tình cảm của nàng.
Thật tình Tiểu Phi không bao giờ nói một câu như thế với Lý Tầm Hoan, bình sinh hắn không làm tổn thương tình cảm một ai, nếu có hắn chỉ làm tổn thương chính hắn.
Nhưng vì Lâm Tiên Nhi, hắn cắn răng nói ra câu ấy.
Ngầng mặt nhìn lên. Phía trước đèn đuốc huy hoàng.
Lý Tầm Hoan và Tiểu Phi đã bước tới một con đường lớn trong thị trấn.
Con đường này là chỗ sinh hoạt về đêm, tối đến không khí thật tưng bừng, giới ăn chơi chiếm nhiều hơn cả.
Tiếng rao hàng, tiếng cười nói lộn xộn, tiếng chửi thề, người qua đường không lúc nào không có cảm tưởng lùng bùng.
Gian hàng bán trái cây rim đường có lẽ thu hút người nhiều nhất, hầu hết khách hàng của nó là những cô cậu còn để chỏm.
Nói thế không có nghĩa gian hàng này không có người lớn đến mua nhưng nếu đứng lâu lâu sẽ nhận ra những người lớn đến đều toàn là người lớn gái.
Những xâu trái cây rim đường, bất cứ nho táo hay trái mốc dưới ánh đèn cũng trở nên tươi mát lạ thường.
Lý Tầm Hoan chợt dừng lại trước gian hàng đó.
Hắn nhìn đăm đăm vào gian hàng, hắn cảm thấy làm như mỗi xâu trái cây rim đờng đều có ẩn đôi mắt lóng lánh ngây thơ.
Hắn bất giác lầm bầm:
- Linh Linh có còn đó hay không?
Hắn bỗng nghe thèn thẹn, hắn đã bỏ quên chuyện đó trong lòng của hắn.
Sự thật thì cũng không đáng trách, bất cứ ai khi gặp phải cảnh khốn đốn gần đến cái chết như thế cũng không còn lòng dạ nào quan tâm đến chuyện nhỏ nhen.
Nhưng với Lý Tầm Hoan thì khác, chuyện đó đối với hắn tuy không phải là chuyện quan trọng trong những chuyện quan trọng trong đời hắn những cũng không phải là chuyện không đâu.
Nàng chỉ có một chỗ nương tựa vững chắc nhất trong đời là hắn, hắn không có quyền bỏ nàng lạc lõng bơ vơ.
Tiểu Phi cũng dừng ngay lại.
Ánh mắt của hắn cũng đăm đăm nhìn vào những xâu trái cây, mắt hắn mở to.
Y như Linh Linh khi mới đặt chân đến đó, Tiểu Phi nhìn đều sững sờ.
Lý Tầm Hoan mỉm cười.
Người bạn trẻ của hắn vẫn chưa mất tình ngây thơ, điều mà hắn cảm thấy vui sướng nhất.
Tiểu Phi vụt nói:
- Chúng mình lâu lắm rồi chưa uống lại với nhau một chén nào.
Lý Tầm Hoan cười:
-Anh muốn uống à?
Tiểu Phi nhoẻn miệng:
- Không biết tại sao ở gần bên anh là tôi thấy muốn uống rượu.
Bây giờ Lý Tầm Hoan bắt gặp lại nụ cười của Tiểu Phi, nụ cười ngày xưa.
Lý Tầm Hoan đã rất buồn khi gặp lại Tiểu Phi sau hai năm nơi gian nhà của Lâm Tiên Nhi, hắn buồn nghe như muốn chết khi thấy nụ cười đã mất, hắn buồn khi thấy nụ cười đổi thay.
Bây giờ hắn nghe lòng rộn rã, không phải cái rộn rã của lứa tuổi ngày xưa, bây giờ hắn đã sắp quá bốn mươi tuổi nhưng sự rộn rã trong lòng hắn vẫn không khác ngày xưa cho mấy, hắn được thấy chỉ nụ cười của bạn.
Lý Tầm Hoan cười:
- Giờ này mà ăn bánh bao uống rượu thì tuyệt lắm, tuy ăn bánh bao không phải là thứ đưa cay nhưng tôi muốn mình dùng nó.
Tiểu Phi cười:
- Được lắm, chỉ sợ chỗ sang là tôi mời anh không nổi chứ bánh bao thì dư sức.
Trên đời có rất nhiều chuyện lạ kỳ.
Lạ kỳ đến mức nói lại không ai tin nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Chẳng hạn như một cô gái càng xấu bao nhiêu lại càng làm chuyện lố lăng, một kẻ nghèo mạt rệp thì lại ưa mời khách.
Mời khách so với được mời khoan khoái hơn nhiều, chỉ có điều hơi tiếc là cái khoan khoái ấy rất ít người chịu hưởng thụ.
Quán bánh bao này cũng không khá gì mấy vì những hàng sạp bánh bao bên ngoài đã dịu bớt khá nhiều, vì thế bây giờ chính đúng vào bữa ăn tối nhưng trong quán vẫn lưa thưa.
Trong quán chỉ có bốn năm bàn có khách.
Bàn trong góc tận cùng một người áo trắng.
Lý Tầm Hoan bước vào là thấy ngay người ấy.
Tiểu Phi bước vào cũng thấy hắn.
Nghĩa là cả hai cùng nhìn vào người áo trắng trước nhất hay nói bằng cách khác là ánh mắt của họ bị thu hút trước nhất bởi người áo trắng.
Không phải chỉ riêng Tiểu Phi và Lý Tầm Hoan mà bất cứ người nào bước vào quán này đều cũng bị hắn thu hút như thế cả.
Tuy ngồi trong chiếc quán bình dân, dưới cây đèn dầu ám khói nhưng con người của hắn gần như không có lấy một chút bụi nào, chiếc áo trắng của hắn nếu để cho người nào khác mặc, nhất định người ấy sẽ không biết ngồi vào đâu khi vô cái quán này, không chỉ cái quán này mà có thể ở bất cứ nơi đâu chắc chắn người mặc chiếc áo ấy sẽ cứ lấy quây không dám ngồi, không dám dựa.
Chiếc áo trắng quá, sạch quá.
Nhìn vào chiếc áo ấy người ta có cảm tưởng như đang ở trong tiện giặt và người ấy vừa lấy chiếc áo tròng vào.
Người áo trắng tuy cũng có những đường nhăn ở tận cùng đuôi mắt nhưng không một ai có thế nói hắn già.
Hắn ăn vận rất giản đơn nhưng cũng rất là sang trọng.
Nhưng những thứ đó không phải những thứ thu hút người khác - cái làm cho mọi người đều bị thu hút nơi con người của hắn là khí chất của hắn.
Hắn không làm một cử chỉ nào, hắn không nói một lời nào nhưng chỉ nhìn qua, người ta thấy ngay cái khí chất đó, cái khí chất hơn người.
Nhưng nếu bảo phân tách vì đâu mà có cảm giác ấy, nhất định không ai có thể giải thích được.
Gần bàn của hắn có mấy bàn xoay quanh nhưng những chiếc bàn ấy đều bỏ trống.
Hình như ai cũng đều có mặc cảm khi thấy hắn, nhìn vào hắn người ta cảm thấy mình dơ dáy quá.
Đó chính là người áo trắng đứng dưới mái hiên hôm nào, người đã dùng nén bạc đánh gãy cây đòn gánh của bọn thầy bói mù, người đã dùng hai ngón tay làm kéo cắt cây côn bạc từng khoanh.
Nhưng làm sao mười mấy ngày nay mà hắn vẫn còn láng cháng ở đây?
Chẳng lẽ hắn chờ đợi người hắn hẹn?
Hắn vừa nâng chén thì Lý Tầm Hoan và Tiểu Phi bước vào, hắn vội ngưng tay nửa chừng, mắt hắn nhìn sững Lý Tầm Hoan.
Đối diện với hắn là một cô gái áo hồng tóc bím, nàng theo ánh mắt của hắn và quay lại, nàng thấy Lý Tầm Hoan.
Gần như không kịp đẩy ghế ra, nàng đứng phắt lên và chạy lại chụp lấy tay Lý Tầm Hoan dật dật:
- Tôi biết, tôi biết không khi nào anh lại bỏ tôi, tôi biết không khi nào anh lại quên tôi.
Lý Tầm Hoan nhìn sâu vào mắt Linh Linh, giọng hắn kích động:
- Cô... cô vẫn đợi đấy à?
Linh Linh gật đầu... hai mắt nàng ửng đỏ:
- Tại làm sao mà lâu quá vậy? Đợi anh lo muốn chết.
Tiểu Phi vụt hỏi:
- Đợi ở đây?
Bây giờ Linh Linh mới thấy Tiểu Phi, nàng giật mình tự nhiên là nàng biết hắn nhưng hắn không nhận biết nàng, chẳng những hắn không biết nàng mà hắn cũng không khi nào biết được rằng Lâm Tiên Nhi còn có một tổ ấm khác nữa, hắn không biết nổi rằng cô gái đứng trước mặt mình chính là người giúp việc cho mình.
Linh Linh chớp mắt:
- Nếu không đợi anh ấy thì tôi ngồi ở đây làm chi?
Tiểu Phi xẵng giọng:
- Thiếu gì chuyện làm chứ đâu phải nhất thiết vì đợi người nên mới ngồi đây?
Như không muốn nói nữa, nhưng vừa ngưng là hắn vội nói liền theo:
- Nếu đợi người thì sao lại quay lưng ra cửa. Đợi người là phải trông ngóng dòm chừng.
Một câu nói thật bất ngờ, Lý Tầm Hoan không ngờ Tiểu Phi lại nói một câu như vậy.
Bình thường hắn là một con người ít nói, càng ít muốn đả động tình cảm của riêng bây giờ bỗng nhiên lại nói một câu nhọn hoắt, nhọn đến dễ sợ.
Nhất là đối với một cô gái lạ như Linh Linh.
Tại sao?
Lý Tầm Hoan hiểu ngay, hắn không bằng lòng kẻ nào lừa gạt bằng hữu của hắn.
Lý Tầm Hoan nhè nhẹ thở ra, hắn không dám để ai nghe tiếng thở buồn đau của hắn.
Cái nhìn sự vật của Tiểu Phi chẳng những bén nhạy mà lại còn khác hơn người rất nhiều chuyện, cái nhìn của hắn thật thấu triệt, rõ ràng.
Thế nhưng trước mặt Lâm Tiên Nhi thì hắn lại trở thành người mù mắt.
Lý Tầm Hoan khẽ liếc Tiểu Phi và đưa mắt về phía Linh Linh.
Nàng ứa nước mắt:
- Nếu anh đợi một người đến mười mấy ngày thì anh sẽ hiểu tại sao tôi lại ngồi quay lưng ra cửa.
Nàng nhẹ lau nước mắt và nói tiếp bằng một giọng bùi ngùi:
- Lúc bắt đầu, mỗi một ai đi vào quán là tim tôi nhảy rộn lên vì tôi nghĩ là anh ấy, mấy ngày sau tôi biết thêm một chuyện, tôi phải quay lưng trở ra vì nếu tôi không làm thế thì bây giờ tôi đã phát điên.
Tiểu Phi làm thinh.
Hắn cảm thấy hắn nói hơi nhiều.
Linh Linh cúi mặt:
- Nhưng cho dầu ngồi quay lưng ra cũng chưa chắc tôi còn tỉnh nỗi, nếu không nhờ vị Lữ. Lữ đại ca đây giúp thêm lòng tin thì..
Cô ta nghẹn ngào nói không thành tiếng.
Lý Tầm Hoan dời tia mắt về phía người áo trắng, hắn mỉm cười:
- Đa tạ.
Ngườiáo trắng ngắt lời:
- Các hạ không cần phải cảm tạ bởi vì tôi ở lại đây không phải vì giúp cô nương này mà là vì cũng chờ các hạ.
Lý Tầm Hoan nhướng mắt:
- Chờ tôi?
Người áo trắng gật đầu:
- Phải, tôi đợi các hạ.
Hắn cười cười, trong cái cười đó có ẩn kín một cái gì ngạo nghễ:
- Trong đời này có rất ít người đáng cho tôi đợi, một trong số đó là Tiểu Lý Phi Đao.
Lý Tầm Hoan chưa kịp lộ một cử chỉ ngạc nhiên thì Linh Linh đã hỏi:
- Ủa, tôi không có nói tôi đợi ai mà... mà tại sao Lữ đại ca biết tôi đợi Lý thám hoa?
Người áo trắng điềm đạm trả lời:
- Nếu cô muốn sống trong giang hồ, muốn sống được lâu thì có những người mà nhất định cô phải biết, trong những người ấy, Tiểu Lý Phi Đao là một.
Tiểu Phi hỏi:
- Còn những người nào nữa?
Người áo trắng nói:
- Người nào nữa thì không cần nói, ít nhất cũng phải biết thêm tôi và các hạ.
Tiểu Phi liếc xuống tay mình, ánh mắt của hắn thật là ảm đạm, hắn vụt xoay mình qua bàn bên ngồi xuống gọi tiểu nhị:
- Rượu.
Tiểu nhị cúi đầu:
- Chẳng hay khách quan có gọi món chi để đưa cay?
Tiểu Phi nói:
- Rượu.
Những ai biết uống rượu cũng đều hiểu rằng một người khi mà muốn say thì khi dùng rượu họ sẽ đưa cay bằng rượu.
Chuyện ấy bất cứ người uống rượu nào cũng biết những rất ít người dùng vì những người không có gì quá thống khổ trong lòng khi uống rượu họ luôn luôn muốn chậm say. Càng chậm say chừng nào càng tốt chừng ấy.
Người áo trắng không dời tia mắt nhìn Tiểu Phi, hình như hắn có thở phào, thứ thở phào thất vọng.
Nhưng khi hắn dời ánh mắt qua Lý Tầm Hoan thì mắt hắn ngời lên, đổng tử thu nhỏ lại lần lần, đó là ánh mắt đặc trưng của con nhà võ.
Lý Tầm Hoan cũng nhìn hắn:
- Chẳng hay đại ca.
Người áo trắng đáp:
- Lữ Phụng Tiên.
Đó là một đại danh hiển hách, một đại danh mà người nghe nhất định thường đổi sắc.
Nhưng Lý Tầm Hoan không lộ vẻ ngạc nhiên, hắn điềm đạm mỉm cười:
- Đúng là Ngân Kích Ôn Hầu Lữ Phụng Tiên.
Lữ Phụng Tiên lạnh lùng:
- Ngân Kích Ôn Hầu đã chết mười năm về trước.
Lần này thì Lý Tầm Hoan có vẻ ngạc nhiên. Nhưng hắn không hỏi tới bởi vì hắn biết câu nói đó của Lữ Phụng Tiên chưa hết.
Quả nhiên Lữ Phụng Tiên nói tiếp:
- Ngân Kích Ôn Hầu đã chết nhưng Lữ Phụng Tiên chưa chết.
Lý Tầm Hoan trầm ngâm, hình như hắn cố hiểu cái thâm ý trong câu nói đó.
Trong Binh Khí Phổ của Bá Hiểu Sinh đã liệt Ngân Kích của hắn vào hàng thứ năm. Với người khác thì đó là một điều vinh quang nhưng với hắn thì đó có thể là điều sỉ nhục.
Hắn tuyệt nhiên không thể đứng dưới một ai nhưng hắn cũng biết không khi nào Bá Hiểu Sinh nhận lầm.
Nhất định hắn đã hủy bỏ Ngân Kích của mình để luyện một môn võ công khác lợi hại hơn.
Lý Tầm Hoan chầm chậm gật đầu:
- Đúng, tôi đã nghĩ rằng Ngân Kích Ôn Hầu đã chết.
Lữ Phụng Tiên nhìn hắn đăm đăm:
- Lữ Phụng Tiên cũng đã chết hồi mười năm về trước và bây giờ sống lại.
Lý Tầm Hoan chớp mắt:
- Bằng vào chuyện chi mà khiến cho Lữ đại hiệp sống lại?
Lữ Phụng Tiên chầm chậm đặt một bàn tay trên bàn, bàn tay phải.
Hắn nhìn bàn tay của mình nói:
- Khiến cho ta sống lại là bàn tay này.
Nhìn vào bàn tay thì móng tay cắt rất khéo, rất sạch, da tay mịn màng.
Bàn tay rất hợp với vóc dáng của Lữ Phụng Tiên.
Nhưng nếu biết nhìn thì bàn tay ấy có chỗ khác lạ.
Ngón tay cái, ngón tay giữa và ngón trỏ màu da không giống những nơi khác trong bàn tay.
Da của ba ngón tay ấy tuy cũng rất trắng, rất mịn nhưng nó lại ngời ngời, nó không giống sự cấu thành bởi máu thịt, nó giống một thứ kim thuộc.
Nhưng ba ngón tay ấy rõ ràng nằm trong bàn tay của hắn.
Nếu móng tay được cấu thành bởi máu thịt thì tại sao móng tay lại bằng kim thuộc.
Và màu da cũng không giống màu da toàn bộ?
Lữ Phụng Tiên nhìn sững bàn tay mình và khẽ thở ra:
- Chỉ tiếc là Bá Hiểu Sinh không còn.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Nếu ông ấy chưa chết thì sao?
Lữ Phụng Tiên nói:
- Nếu lão chưa chết thì ta sẽ đến hỏi lão tay có thể liệt vào binh khí hay không?
Lý Tầm Hoan cười:
- Hôm qua tôi có nghe người ta nói một câu rất thú vị.
Lữ Phụng Tiên hỏi:
- Nói sao?
Lý Tầm Hoan đáp:
- Hắn nói, chỉ cần có thể giết người thì có thể gọi là lợi khí.
Hắn mỉm cười nói tiếp:
- Tay vốn không phải là binh khí nhưng nếu là thứ tay giết người thì không những nó chính là binh khí mà còn là lợi khí.
Lữ Phụng Tiên lặng thinh, hắn không nói mà hình như cũng không cử động.
Nhưng ngón tay cái, ngón giữa và ngón trỏ trong bàn tay của hắn chợt lún mất dưới mặt bàn.
Không nghe một tiếng động, cho đến chén rượu đầy tràng kế đó cũng khồng chao động.
Ngón tay của hắn ấn lún xuống mặt bàn y như người ta dùng một thanh đao thật bén cắt vào miếng thịt bò non.
Lữ Phụng Tiên thư thả nói:
- Bàn tay nếu có thể là binh khí thì không biết trong Binh Khí Phổ sẽ liệt vào hàng thứ mấy nhỉ?
Lý Tầm Hoan nói:
- Cái đó thì bây giờ rất khó nói.
Lữ Phụng Tiên hỏi:
- Tại sao?
Lý Tầm Hoan đáp:
- Bởi vì bất cứ món binh khí nào cần đối phó là người chứ không phải chiếc bàn.
Lữ Phụng Tiên bật cười.
Giọng cười của hắn rất ngạo nghễ mà cũng rất tàn khốc.
Cứ dưới mắt ta thì thế nhân so sánh với chiếc bàn tay này cũng không hơn kém là bao.
Lý Tầm Hoan nhướng mắt:
- Sao?
Lữ Phụng Tiên nói:
- Trong đó cũng có người ngoại lệ.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Mấy người?
Lữ Phụng Tiên lanh lảnh:
- Ta vốn nghĩ rằng có sáu người nhưng bây giờ thấy lại thì chỉ có bốn mà thôi.
Hắn nữa như vô tình nửa như cố ý quét mắt về phía Tiểu Phi và nói tiếp:
- Bởi vì Quách Tung Dương đã chết, còn một người nữa tuy còn sống nhưng so với chết thì cũng chẳng khác gì.
Tiểu Phi ngồi quay lưng về phía Lữ Phụng Tiên, hắn vốn không thấy cử chỉ của họ Lữ nhưng ngay lúc ấy mặt hắn vụt tái xanh.
Tự nhiên hắn đã nghe và hiểu rất rõ ý nghĩa trong lời nói của Lữ Phụng Tiên.
Lý Tầm Hoan vụt nói:
- Người ấy cũng sống lại rồi nhưng không phải “chết” đến mười năm.
Lữ Phụng Tiên nhún vai:
- Chưa chắc.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Các hạ có thể “sống lại” thì tại sao người khác không thể “sống lại”?
Lữ Phụng Tiên đáp:
- Tại vì không giống nhau.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Không giống ở chỗ nào?
Lữ Phụng Tiên đáp:
- Bởi vì tôi “chết” nhưng không phải chết trong tay của đàn bà, nhất là cái tâm của tôi không chết.
Bụp!
Chén rượu trong tay của Tiểu Phi nát ngứu ra như bụi.
Nhưng hắn vẫn không động đậy... làm như cái chén bể không do tay hắn bóp.
Mắt Lữ Phụng Tiên vẫn nhìn Lý Tầm Hoan:
- Tôi đến đây lần này mục đích là để tìm bốn người, để chứng minh bàn tay này có phải là lợi khí hay không và chính vì thế nên tôi mới ở lại đây chờ các hạ.
Làm thinh hơi lâu, Lý Tầm Hoan mới hỏi:
- Các hạ nhất định cần phải chứng minh.
Lữ Phụng Tiên gật đầu:
- Nhất định.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Các hạ muốn chứng minh cho ai xem?
Lữ Phụng Tiên đáp:
- Cho chính ta xem.
Lý Tầm Hoan vụt cười:
- Đúng, tất cả ai cũng đều có thể dối được, chỉ có tự mình là không dối được.
Lữ Phụng Tiên đứng lên nói từng tiếng một:
- Ta ở ngoài chờ các hạ.
Tiệm bánh bao khác hơn những tiệm ăn khác.
Đó là nơi không có lựa giờ, không phải lúc thì đông và lúc thì nhất định không có khách.
Bây giờ chỉ còn có bọn Lý Tầm Hoan.
Linh Linh cắn môi ngồi im lặng.
Lý Tầm Hoan nhè nhẹ đứng lên.
Linh Linh vụt kéo tay hắn và hỏi nhỏ:
- Anh... anh nhất định ra ngoài ấy?
Lý Tầm Hoan cười buồn:
- Trong kiếp người có những chuyện mà khi gặp không làm sao tránh được.
Hắn nói mà mắt ngó Tiểu Phi.
Tiểu Phi vẫn quay lưng lại.
Lữ Phụng Tiên đã ra tới cửa.
Tiểu Phi vụt trầm giọng:
- Đứng lại.
Lữ Phụng Tiên đứng lại nhưng không quay mặt:
- Các hạ cũng có chuyện muốn nói.
Tiểu Phi đáp:
- Đúng, ta cũng có một chuyện muốn chứng minh.
Lữ Phụng Tiên hỏi:
- Các hạ muốn chứng minh chuyện chi?
Tay Tiểu Phi vẫn còn nắm cứng những mảnh chén bể, máu từ kẽ tay nhỏ từng giọt xuống bàn.
Hắn nói gằn từng tiếng:
- Ta chỉ muốn chứng minh xem ta đã chết hay còn sống.
Lữ Phụng Tiên quay phắt người trở lại.
Làm như bây giờ hắn mới thấy có mặt Tiểu Phi và sau đó hai mắt hắn như thu nhỏ lại, hắn cười khô khốc:
- Tốt, ta cũng sẽ đợi các hạ.