Dịch: Liêu Lạc Hà Hy
Biên: Duẩn Duẩn
Từ trước đến nay, cho dù mối quan hệ giữa tôi và Bóng ma xa lạ hay gần gũi, tôi cũng không cách nào đoán được suy nghĩ trong đầu chàng. Có quá nhiều chuyện đã xảy ra và chúng hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi. Gọi chàng là Bóng ma không đơn giản chỉ vì hành tung của chàng bất định, mà còn bởi bản thân chàng giống như một bóng ma, u tối, bí ẩn, mà lạnh lùng xa cách.
Nhưng vào lúc này đây, sự lạnh lùng và xa cách đó bỗng chốc biến mất, chàng không còn là "bóng ma" đáng sợ như lời đồn của tất cả mọi người, mà trở thành Erik, người đàn ông chỉ có tôi mới có thể chạm đến và vỗ về. Cũng chính trong khoảnh khắc này, tôi chợt phát hiện ra, dù cho trên phương diện tình cảm, Bóng ma có cuồng nhiệt và hung hăng mực nào, chàng vẫn là một người mang trong mình con tim yếu mềm và đầy thương tổn.
Nghĩ đến đây, tôi bất chợt thấy lòng đau khôn dứt. Dù rằng nỗi buồn này đến mà chẳng có lấy một lý do, nhưng nó vẫn khiến tôi hít thở khó nhọc.
Lúc này, dưới chân tôi bỗng rung lên, bốn phía truyền đến đến nước chảy róc rách, trong nháy mắt, tôi có cảm giác như mình đang ngồi trên một chiếc thuyền. Vài giây sau, tôi phát hiện bản thân, hay nói đúng hơn là toàn bộ chiếc lồng sắt thực sự đang ở trên một con thuyền nhỏ, đầu thuyền có một người hầu nam đang im lặng chèo chống, lướt êm trên mặt nước.
Không biết từ đâu phát ra tia sáng của ngọn nến, tôi nhìn thấy hai bên là bức tường đá lỏm chỏm và ẩm thấp, quang cảnh giống như mê cung dưới lòng đất. Trước đây, mỗi lần tôi xuống mê cung này đều bị màn sương mù dày đặc cản trở mất tầm nhìn, nhưng lần này thì không, mọi thứ hiện ra rất rõ ràng.
Con thuyền lướt qua cánh cổng sắt, tiến sâu vào hang đá, trước mắt tôi bỗng nhiên hiện ra một hành lang bằng đá, dài khoảng một dặm Anh, ngay lối vào là hai bức tượng đồng mạ vàng với dáng vẻ dữ tợn. Đốm sáng mà tôi cứ ngỡ là ngọn nến chính là những con đom đóm đang bay là là trên mặt sông phẳng lặng và âm u. Dọc đường đi, tôi có thể thấy được rất nhiều cánh cửa hình vòm phía hai bên, chúng được nâng đỡ bởi những cột cẩm thạch to lớn. Chạm khắc bên trên vách là những bức tranh bằng kính với màu sắc sặc sỡ. Chỉ có điều, phía trên lộng lẫy và rực rỡ là thế, mà phía dưới lại trông có vẻ bẩn thỉu với những thảm rêu và bụi bặm phủ đầy. Nhìn toàn cảnh nơi đây hệt như một cung điện hoàng gia thời Louis XVI, xa hoa nhưng đã thất thế.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn rõ quang cảnh của mê cung dưới lòng đất. Sự hoành tráng của nó khiến tôi không khỏi kinh ngạc.
Từng có lời đồn rằng, nơi đây từng được Đảng Cách mạng của Công xã Paris sử dụng làm phòng giam bí mật, nhiều phòng tra tấn dã man đã được xây dựng nên. Tôi cũng chẳng biết đó có phải là sự thật hay không. Định bụng quan sát cẩn thận thêm chút nữa, thì người hầu nam đột ngột lên tiếng làm tôi giật nảy mình: "Tiểu thư Giry, tôi thành thật khuyên cô một câu, nơi này cơ quan trùng trùng, đường đi quanh co, cô lại chỉ có một mình, bất luận thế nào cũng không thể trốn thoát khỏi đây đâu."
Thật đúng là "chủ nào tớ nấy", khẩu khí giống hệt như Bóng ma. Tôi yếu ớt xua tay, thở dài thườn thượt rồi ngồi bó gối, chống cằm ngơ ngác ngó xung quanh.
"Tiểu thư Giry, xin cô chớ trách tôi nhiều lời, nhưng chủ nhân thật sự rất yêu cô. Tính cách ngài ấy lạnh lùng và xa cách, nhưng mọi sự đều có nguyên do cả. Ngài ấy bị cha mẹ bỏ rơi từ khi còn rất nhỏ, một mình theo những đoàn thương nhân đi buôn hàng khắp nơi ở châu Âu. Lúc chủ nhân học được những trò ảo thuật từ người Gypsy, ngài ấy còn chưa đến 10 tuổi. Về sau, những con người kia cũng bỏ rơi chủ nhân, để ngài ấy một mình lại Florence. Ngài đã sống dưới cống của một nhà hát, tự mình học lỏm được cách biểu diễn và sáng tác. Năm 13 tuổi, ngài bị những người hát rong ở đường phố hăm dọa vì tài ảo thuật quá tuyệt vời của mình, cuối cùng phải chạy đến Ba Tư, tham gia vào đoàn công nhân làm nhiệm vụ sửa sang lại cung điện cho nhà vua."
Đây là những điều mà Madame Giry chưa bao giờ kể với tôi. Tôi cảm thấy Bóng ma thật giống với Don Juan, một nhân vật trong bài thơ của Byron, anh ta đã một mình đi khắp châu Âu và nếm trải hết thảy ấm lạnh của đời người. Chẳng trách chàng còn chưa tới 30 đã trở nên tài giỏi đến thế, những thứ mà Bóng ma làm được, đối với người bình thường có học cả đời cũng chẳng thể thạo nổi. Tôi chỉ thắc mắc một điều, tại sao sau đó Bóng ma lại lưu lạc đến rạp xiếc và trở thành diễn viên xiếc dị dạng.
Vừa nghĩ đến điều này, tôi đã nghe thấy người hầu nam tiếp tục: "Nhà vua từng hứa rằng, chừng nào cung điện biến thành một cơ quan mật thất, sẽ ban thưởng cho tất cả mọi người, vậy mà đến khi sửa sang xong, quốc vương liền nuốt lời. Ông ta hạ lệnh xử tử tất cả những ai tham gia vào công cuộc sửa chữa này. Khi đó, chủ nhân mới tròn 14 tuồi, một vị quan không đành lòng nhìn chủ nhân bị xử tử nên đã giúp ngài ấy trà trộn vào trong một đoàn xiếc và trốn ra khỏi cung. Nào ngờ ông chủ của đoàn xiếc là người cực tham lam, ông ta rõ chủ nhân biết ảo thuật, bèn ra lệnh cho người khác bắt nhốt chủ nhân lại, ép buộc và giám sát chủ nhân tập luyện các tiết mục để biểu diễn, thậm chí còn để ngài ấy vật lộn với sư tử. Nếu không nhờ Madame Giry giải cứu và đưa ngài ấy đến sống ở bên dưới nhà hát, hẳn chủ nhân đã chết trên đường lưu diễn của đoàn kịch."
Vừa nói, anh ta vừa tháo ngọn đèn hình đầu lâu treo trên mũi thuyền xuống, soi vào một hang đá, những chú dơi bị ánh sáng của ngọn đèn đánh thức, hốt hoảng bay loạn xạ ra ngoài. Người hầu nam vẫn bình tĩnh, tiếp tục chèo thuyền: "Điều tôi muốn nói là chủ nhân đã sống ở đây hơn 10 năm, từng căn phòng, từng ngóc ngách đều được ngài ấy sửa đổi rất nhiều. Chỉ trừ việc không thể nhìn thấy bầu trời, thì tìm khắp Paris này cũng chẳng thể tìm được nơi nào an toàn hơn chốn này. Tiểu thư Giry, cô hiểu ý tôi chứ?"
Tất nhiên là tôi hiểu. Nói tới nói lui từ nãy giờ, thì ra chỉ là muốn khuyên tôi đừng nên có ý nghĩ chạy trốn. Có chút gì đó buồn cười, lại có chút gì đó buồn bực. Tôi không muốn nghe tiếp lời của anh ta, đành dùng tấm mạng che mặt, dựa vào lồng rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Ai ngờ vừa chợp mắt một cái đã ngủ say lúc nào chẳng hay. Khi tôi thức dậy, con thuyền đã cập bờ, xung quanh vắng lặng không một bóng người.
Tôi với tay chạm vào ổ khóa của chiếc lồng, "cạch" một tiếng, ổ khóa đã được mở ra. Điều này nằm ngoài sự mong đợi của tôi. Chần chừ một lúc, tôi quyết định nhặt bó hồng vàng trên thuyền lên, xách váy bước lên bờ.
Mặt đất trải thảm len với hai màu vàng đỏ, trên vách tường cũng treo những tấm thảm cùng màu và vô số loại nhạc cụ khác nhau, có một vài loại tôi thậm chí chẳng biết tên chúng là gì. Đi đến cuối đường, tôi nhìn thấy một cây đàn organ bằng gỗ được sơn nước bóng loáng. Chiếc đàn này tôi từng nhìn thấy cách đây 3 năm, nhưng lúc đó nó chỉ có hai hàng phím với vài trăm ống đàn, nay đã được tu bổ lại trông như một công trình kiến trúc hoành tráng, có đến bốn hàng phím và hàng nghìn ống đàn. Chiếc đàn lớn dường này thường chỉ dùng cho những buổi lễ ở giáo đường.
Bước lên những bậc thang đá, tôi vô tình giẫm phải một tập viết nhạc đang mở, bên trong không có nốt nhạc nào, ngược lại viết rất nhiều dòng chữ lộn xộn. Tôi toan xem trên đó viết những gì thì sau lưng chợt vọng tới một giọng nói lạnh lùng: "Ngồi xuống."
Kiểu mệnh lệnh chẳng thể cãi lại thế này, không cần hoài nghi điều gì cả, chỉ có thể là Erik. Tôi cứ ngỡ sau khi tự mình tuyên bố trở thành chồng tôi, chàng sẽ đối xử với tôi dịu dàng hơn một chút, nhưng không, vẫn là cách cư xử thế này. Tôi lặng lẽ thở dài, ngồi xuống trước cây đàn organ.
Chiếc ghế đủ dài cho hai người ngồi, nhưng thay vì ngồi cạnh tôi, Bóng ma lại vòng ra đứng sau lưng tôi, nửa người trên của chàng gần như che hết cả người tôi. Hai bàn tay chàng vừa vặn ép chặt tay tôi lên phím đàn: "Biết chơi đàn không?"
Tôi vô thức mở miệng: "Biết một chút", nhưng rất lâu sau, Bóng ma cũng chẳng có phản ứng gì, tôi mới chợt nhớ ra lúc này tôi không nói chuyện được, câu trả lời ban nãy chỉ vang lên trong tiềm thức mà thôi. Vừa định gật đầu thì Bóng ma đã đứng thẳng người, tay tôi như được thả lỏng, chàng ngồi xuống bên cạnh, đưa mắt nhìn tôi: "Không trả lời được, vậy chúng ta đổi cách giao tiếp. Tôi nói, em làm theo." Đôi mắt chàng rất bình tĩnh, ít nhất là bình tĩnh hơn so với lúc biểu diễn trên sân khấu, nhưng hành động của bàn tay thì lại khiến tôi bối rối không thôi.
Bóng ma vỗ lên đùi mình, khoanh tay, thản nhiên nói: "Việc đầu tiên, qua đây, ngồi lên đùi tôi."