Dịch: Liêu Lạc Hà Hy
Biên: Duẩn Duẩn
Nhớ lại mấy câu mà cô nàng thoa son đỏ từng nói: "Tóc vàng, đôi cánh vàng và đàn harpsichord, cô nói xem, tình yêu mà ngài ấy dành cho Margaret phải nồng cháy đến nhường nào mới có thể viết lên một vở kịch đầy ẩn ý như thế chứ?"
Người tôi nóng ran... còn nhớ lúc đó tôi đã thốt lên một tiếng thở dài, tình yêu của Hearst thật kinh khủng biết bao. Thời điểm đó, tôi chưa bao giờ nghĩ đến người mà chàng yêu tha thiết ấy lại có thể là tôi.
Quả thực, lúc tôi lên sân khấu thử vai có thể quan sát và cảm nhận được tất cả: cách mà Bóng ma nhìn tôi, thái độ lúc nói chuyện với tôi đều rất khác thường. Nếu không vì ngoại hình của Hearst quá khác so với Bóng ma thì tôi đã không bỏ qua nhiều chi tiết quan trọng đến thế.
Nhớ lại tình cảnh lúc đó, chàng đã đứng quay lưng về phía khán giả rồi đặt một nụ hôn lên lọn tóc của tôi. Nước mắt tràn ra khiến hốc mắt tôi nóng hổi, tim đập mạnh đến nổi dường như không thở được. Như một người nông dân đang bị cuộc sống nghèo khó đeo bám chì chiết thì chợt phát hiện một rương vàng bạc châu báu dưới hầm nhà. Tôi vui mừng khôn xiết, cảm giác giống như một bước lên mây, nhưng tiếc rằng theo sau nó là những nghi ngờ, lo lắng và sợ hãi... Ngoại trừ những thứ đó ra, tôi cũng còn một ao ước cháy bỏng rằng có thể tỏ rõ cho chàng biết hết nỗi lòng mình.
Đợi màn trình diễn kết thúc, tôi sẽ nói cho chàng biết mọi suy nghĩ của tôi.
Nước mắt khiến tầm nhìn tôi mờ đi, tôi sụt sịt, len lén liếc nhìn chàng. Bóng ma không nhìn tôi nữa, chàng nới lỏng cà vạt, cởi chiếc áo khoác ra và ném nó sang một bên, sau đó bước thẳng vào hậu trường.
Nhạc đệm nhỏ dần, tiếng violon dừng lại và âm thanh của piano nối tiếp cất lên như những đợt gió lạnh trong bão tuyết. Màn sô lô này đã được nghệ sĩ cố ý giảm âm lượng, nhưng hiệu ứng mà nó mang lại còn dữ dội hơn gấp bội khi hợp tấu cùng các nhạc cụ khác.
Một luồng sáng trắng chiếu vào mép sân khấu, vài giây sau, Bóng ma từ trong cánh gà bước ra. Chàng đội một chiếc mũ hình chóp, mặc áo choàng và đeo chiếc mặt nạ trắng che đi nửa mặt phải. Đây là trang phục của nhân vật Bóng ma trong vở "Bóng ma trong nhà hát", dưới khán đài lại vang lên những tiếng vỗ tay và cổ vũ nồng nhiệt.
Bóng ma thờ ơ nhìn xuống khán giả rồi quay đầu nhìn tôi. Không biết có phải vì tiết tấu của điệu nhạc quá nhanh hay chăng, mà khi nhìn vào đôi mắt vì ánh đèn sân khấu nhấp nháy như ẩn như hiện của Bóng ma, tim tôi chợt phát ra một tiếng rơi "lộp bộp", lòng dâng lên nỗi sợ hãi vô hình.
Tôi vô thức thụt lùi về sau. Những bạn diễn nam xung quanh chợt thốt lên những tiếng kinh hô, lúc này tôi mới sực nhớ rằng mình không được di chuyển. Nhưng lùi cũng đã lùi rồi, trong chớp mắt, tôi chỉ còn cách chui vào vòng tay của một bạn diễn khác để che đậy hành động sai trái vừa mới rồi. Tôi lén nhìn về phía Bóng ma, ánh mắt của chàng chẳng có gì thay đổi, chỉ nhẹ nhàng khởi động các khớp tay, trên tay cầm theo một mảnh lụa satanh mỏng màu đen.
Những kí ức liên quan đến tấm lụa đen chợt ùa về, trong phút chốc, tiếng tim đập nhanh và nhịp thở dồn dập khiến tôi khó chịu như gần tắt cả thở. Nhận ra cơ thể giống như đang chờ đợi điều gì, vành tai chợt nóng bừng man dại. Hắng giọng đôi chút, tôi mới đè nén được sự nóng bức dưới mặt và cổ mình. Sau khi hắng giọng, tôi cảm thấy có điều hơi kỳ lạ, nhưng lại không nói được là lạ ở chỗ nào.
Lúc này Bóng ma đã đi đến cạnh tôi, cúi đầu nhìn chằm chặp vào tôi. Chàng nắm lấy cổ tay tôi, nâng cằm tôi lên. Ánh mắt Bóng ma nặng nề và rực lửa như hai viên đá lớn, cứ như thế khiến tôi có cảm giác nó đang đè nặng lên người mình. Tôi hít thở một cách đầy khó nhọc.
Bóng ma nhìn tôi rất lâu, lâu đến mức tôi cứ ngỡ rằng đoạn này không có lời thoại nào, bấy giờ chàng mới chậm rãi mở miệng: "Ta hiểu nỗi sợ hãi của em?"
Nói đến đây, chàng giơ bàn tay lên, ngón tay thon dài như những sợi dây xích quấn bện lấy cổ tôi, kéo tôi thoát khỏi vòng tay của bạn diễn nam khác. Không hiểu sao, một hành động đầy tính đe dọa như thế lại khiến lòng tôi dâng đầy một cảm giác ủi an. Chẳng nhẽ là vì biết được Bóng ma cũng thích thú với mối quan hệ này?
Tôi ngẩng đầu nhìn chàng, nhưng tấm lụa mỏng đã nhanh chóng che phủ mất tầm nhìn. Trong phút chốc, trước mắt chỉ còn lại vài quầng sáng mờ ảo. Tôi vô thức lùi về sau một bước, eo bỗng bị một bàn tay siết chặt. Trong khoảnh khắc, tôi không còn phân biệt được gì nữa, không phân biệt được phương hướng, thậm chí tôi còn không biết Bóng ma có còn đứng trước mặt mình hay không, chỉ cảm thấy lòng bàn tay của chàng dính chặt vào lưng tôi như một cái mỏ hàn.
Mất đi tầm nhìn, các giác quan khác bỗng trở nên nhạy bén. Hơi thở của chàng, mùi hương của chàng, sức nóng tỏa ra từ cơ thể chàng dường như đang quấn riết lấy tôi.
......Chỉ là tạm thời không nhìn thấy, thế nhưng tại sao tôi lại có cảm giác mình đã hoàn toàn bị Bóng ma khống chế?
Âm nhạc lúc này chợt chia làm hai nửa, một nửa u ám, một nửa đau thương. Bóng ma nắm chặt gáy tôi, lạnh lùng hát lên câu thứ hai: "Ta tha thứ cho tội lỗi của em."
Chàng đang đứng phía sau tôi.
Khi ý nghĩ này vừa mới ló khỏi đầu, hai tay tôi đã bị chàng ghìm chặt, gọn ghẽ bắt chéo ra sau lưng, giống như cách người ta vẫn hay làm với những tên tù nhân. Lúc tôi đọc qua tình tiết này trong kịch bản, không cảm thấy có vấn đề gì cả. Nhưng giờ khi nó thực sự xảy đến, tôi mới cảm giác động tác này thật quá ư xấu hổ. Bởi lẽ tôi hoàn toàn không biết khán giả sẽ xem cảnh này từ hướng nào.
Tôi quay đầu, muốn gọi tên chàng, nhưng không biết có phải vì quá lo lắng hay không mà tôi chỉ có thể phát ra mấy tiếng lí nhí trong cổ họng. Không đợi tôi gọi lại lần nữa, giọng Bóng ma đã trịch thượng vang lên, rõ ràng từng chữ một, điên cuồng đến mức không thể cưỡng lại được: "Bởi vì, em mãi mãi thuộc về ta."
Khi chữ cuối cùng vừa dứt tiếng, Bóng ma lấy tay đùa nghịch vành tai tôi rồi cất lên một tiếng cười ranh mãnh. Vốn dĩ tim tôi đã bị lời hát quậy cho loạn cả nhịp, thành thử khi thoáng nghe tiếng cười của chàng, đầu gối tôi bỗng nhiên mềm nhũn và ngồi khuỵu hẳn xuống. Chắc hẳn là chàng cố ý đây.
Đất diễn của nữ chính trong vở The Sheperdess vốn ít ỏi, theo kịch bản, đáng nhẽ đoạn này nên kết thúc rồi mới phải, vậy mà không hiểu vì cớ gì, khúc interlude(*) vẫn mãi chưa nổi lên. Tôi duỗi vài ngón tay kéo mạnh góc áo của Bóng ma, "nhìn" chàng với vẻ thực nghi hoài.
(*) Interlude là đoạn nhạc giải lao giữa hai màn của một vở kịch
Bóng ma không trả lời. Nếu chẳng phải vì bàn tay tôi đã bị chàng nắm chặt thì chắc có lẽ tôi còn tưởng rằng người đứng sau lưng tôi đã đổi thành người khác.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chàng không định diễn màn đầu tiên sao?
Lúc này, nhạc đệm chợt biến đổi mạnh mẽ. Tiếng organ long trọng và hùng hồn tấu lên giống hệt một nhà triết học đang cẩn thận lật giở trang đầu tiên của quyển sử oai hùng. Nó khiến người nghe tưởng tượng đến khung cảnh lòng đất nứt toạc ra và rồi xuất hiện một chiếc cầu thang xoắn ốc dài vô tận, không gian vang lên tiếng sét đùng đoàng trong một đêm mùa đông ảm đạm. Từng nốt từng nốt khiến da đầu tôi tê dại và hơi thở bỗng trở nên dồn dập, như thể tôi đang nghe tiếng gió lướt qua và ăn mòn bằng hết mọi thứ trên một vùng sa mạc khô cằn, nhưng đồng thời, nó cũng làm dấy lên một nghi vấn trong tôi – những bản nhạc chơi trong vở The Sheperdress tôi đều đã nghe qua, tuyệt nhiên không hề có bản nào thế này.
Cùng lúc đó, phần nhạc đệm nhỏ dần, những nghệ sĩ violon dùng hàng chục chiếc vĩ nhọn kéo căng những âm thanh trong trẻo, gãy gọn.
Tấm vải lụa trước mắt đột nhiên bị ai đó tháo xuống mà không hề báo trước, lạ thay tôi không hề chói mắt bởi mấy luồng sáng mãnh liệt trên sân khấu, ngẩng đầu lên, thì ra Bóng ma đã lấy tay chắn ngang trước mắt tôi. Song, đã quá trễ để hạnh phúc cho sự chu đáo này của chàng, bởi vai tôi đã bị Bóng ma nắm lấy, mạnh mẽ xoay ngược lại.
Trong khoảnh khắc chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau, nhịp tim tôi so với trường độ của nốt móc tư xem chừng còn ngắn hơn.
Trên sân khấu, bối cảnh của màn mở đầu đã được dỡ bỏ, ở giữa bây giờ đặt một đạo cụ cao chừng đến đầu chàng, rộng bằng ba người hợp lại, phía trên bao phủ bởi tấm vải nhung đen, tôi không biết nó là cái gì nữa. Các vũ công lần lượt rời đi, trên sân khấu nhất thời chỉ còn lại tôi và Bóng ma.
Bóng ma nhìn tôi chằm chằm và tiến lên một bước. Có lẽ do góc độ hoặc ánh sáng có vấn đề mà đôi mắt Bóng ma lúc này thay đổi cực kỳ lớn, không đẹp đẽ và cũng chẳng tao nhã, giống như đôi mắt của một con dã thú bị lưỡi kiếm xuyên qua, một hốc mắt khủng khiếp tựa hệt chiếc đầu lâu.
Tôi mơ hồ đoán định được điều gì, vừa toan mở miệng thì Bóng ma đã mau chóng đặt một ngón tay lên môi tôi: "Suỵt."
Chỉ với một âm tiết đơn giản, đôi mắt Bóng ma chợt phát ra thứ ánh sáng kỳ lạ và quỷ dị, ngón tay chàng run rẩy, yết hầu chuyển động lên xuống và tôi thấy cả những đường gân xanh hằn sâu trên cổ chàng.
Bóng ma đang dần mất kiểm soát.
Cùng lúc đó, dàn nhạc bỗng tấu lên một khúc rất quen tai. Hai mắt tôi trừng lớn, tôi cảm nhận được từng đợt máu đang dồn lên đỉnh đầu, đây là......
Bóng ma nhìn tôi chằm chằm, nắm lấy cằm tôi và nâng nó lên một cách nặng nề: "Đối với một tên quái vật, một nụ hôn cũng có thể khiến nó trở nên......" từ cuối cùng, Bóng ma kề sát tai tôi mà rủ rỉ: "trung thành."
Đây là đoạn kết của vở "Người đẹp và quái vật", chả trách sao lại nghe quen tai thế. Khác với giọng hát ổn định lúc đứng phía sau tôi, lần này giọng của Bóng ma vừa nhanh lại vừa gấp, một vài hợp âm còn có vẻ hưng phấn mà rung lên. Tôi thấy cả người nóng ran và mồ hôi bắt đầu ứa ra, trái tim đập nhanh đến mức sắp đụng vào cổ họng. Dưới khán đài bắt đầu xầm xì vài âm thanh, thậm chí còn có người lớn tiếng chất vấn liệu có phải nhạc trưởng đã chỉ huy sai bản nhạc rồi không.
Tôi giơ tay lên, định bụng xem phản ứng của Bóng ma thế nào. Ngặt nỗi giây tiếp theo, tay tôi đã bị chàng nắm lấy và buộc chặt lại bằng tấm lụa đen ban nãy. Bóng ma hôn lên từng ngón tay tôi, trong giọng nói điên cuồng lại bộc lộ chút kiềm nén hỗn loạn: "Đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn."
Nói thật lòng, đây là lần đầu tiên tôi thấy Bóng ma bộc lộ cảm xúc một cách rõ ràng và cuộn trào đến thế, trước mặt tôi, chàng chưa bao giờ thể hiện bất cứ tâm tư gì, cũng chẳng tỏ bày những điều bất thường gì. Nói tôi không hãi sợ là sai. Thế nhưng, tôi chưa bao giờ có ý định trốn chạy.
Hít vào một hơi thật sâu, tôi vừa định mở miệng vỗ về chàng: "Em không hề có ý định chạy trốn."
Nhưng chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Tôi không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tưởng rằng vì quá hãi hùng nên mới thế, tôi bèn hắng giọng và thử lại: "Em không hề có ý định chạy trốn."
Thế nhưng tôi vẫn không thể phát ra tiếng kêu nào.
Ngay lập tức, tôi liền nhớ đến lọ thủy tinh màu hồng khi nãy, bất giác ngước nhìn chàng với một vẻ nghi hoặc. Bóng ma nhìn thấy ánh mắt của tôi, như thể không khống chế được vẻ mặt của mình, thoáng chuyển một nét cười lạnh nhạt, sau đó nhìn lướt qua tôi, vẻ mặt bỗng đau thương và phức tạp giống hệt ngày đó trên sân khấu.
Bóng ma cúi đầu, lấy tay chạm vào môi tôi một cách đầy thương hại: "Meg, tha thứ cho tôi." Đây là lần đầu tiên chàng gọi tên tôi. Hai âm tiết phát ra một cách hời hợt, nhưng lại khiến người khác chìm đắm vào một bản nhạc thương cảm.
Nói xong, Bóng ma chững lại một nhịp, chàng nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng lên xuống, khi mở mắt ra, vẻ thương hại đã biến mất, chỉ còn lại một sự hờ hững đầy nguy hiểm: "Ta không thể để em rời đi."
Lại chuyện gì nữa đây?
......Lẽ nào chàng chưa bao giờ nghĩ rằng, em vốn dĩ không thể rời xa chàng?