*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Liêu Lạc Hà Hy
Biên: Duẩn Duẩn
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của tôi, Hearst cúi đầu trông xuống. Khoảnh khắc hai đôi mắt giao nhau, tất cả đèn đóm trong hội trường lần lượt phụt sáng, mặt anh ta tựa hồ nước trong vắt, phản chiếu lại ánh vàng của đèn trần. Từ xương mày đến khuôn cằm, ngũ quan hoàn mỹ giống hệt một vị thần, quả thực không chê vào đâu được.
Chẳng lẽ vừa rồi tôi bị ảo giác thật?
Nhưng hình ảnh mới nãy thực sự rất chân thực, khuôn mặt anh ta như thể bị những nhánh dây leo gớm ghiếc dữ tợn đâm xuyên qua da thịt, rạch mất lớp da và nở ra những bông hoa thối rữa. Nếu như đó chỉ là ảo ảnh, làm sao có thể chân thực đến thế.
Thắt lưng tôi đột nhiên bị siết chặt, thì ra bàn tay khi nãy còn đặt ở sau gáy đã di chuyển xuống dưới, dừng lại trên eo tôi với ham muốn giam cầm mạnh mẽ. Tôi không tự chủ bám vào người anh ta, cả hai gần kề đến mức có thể nghe thấy rõ nhịp tim quá đỗi bình tĩnh của anh ta đang đập trong lồng ngực. Hearst nắm lấy cổ tay tôi, giơ ngón trỏ của tôi ra và đặt nó lên trái cổ anh ta.
Lúc này, thân trên của tôi hoàn toàn không cảm nhận được gì nữa, da đầu căng cứng và buộc phải cảm nhận sự nhấp nhô lên xuống của trái cổ.
"Vĩnh viễn đối diện mặt với gương mặt này," anh ta siết chặt các đầu ngón tay tôi, kéo nó trượt dọc từ cổ lên đến cằm, theo xương quai hàm tuấn tú đến má trái rồi hát nốt nửa câu còn lại, " là lời nguyền tôi dành tặng em."
Tôi kiềm lòng không đặng mà cử động ngón tay. Xem chừng lúc nãy quả thực là ảo giác, làn da Hearst ấm áp và mềm mại, dọc theo xương quai hàm còn lún phún những sợi râu thô ráp. Có lẽ dạo này công việc quá nhiều, tinh thần lại có chút kiệt quệ nên việc sinh ra ảo giác cũng là điều dễ hiểu. Làn da của một người bình thường sao có thể giống như một mảnh lụa đắt tiền được chứ, cũng chẳng thể nào hiện lên những mạch máu và xương thịt bên trong như thế.
Đến đây, phần hát của nam chính kết thúc, tiếp đến là lời thoại đau thương của nữ chính. Tiếng sáo và tiếng violon cùng dừng lại, nhạc công Contrebasse* nhắm mắt kéo từng nốt trầm hùng như sóng cuộn, tiếng dương cầm đơn điệu lặp lại hai âm tiết nặng nề.
(*) Contrebasse: Đại hồ cầm, hay còn được gọi tắt là bass, là cây đàn có kích thước lớn nhất trong họ đàn vĩ kéo. Cao đến 1m9 nên khi chơi người nhạc công phải đứng thẳng người và kéo.
Tôi vừa định lùi lại thì sức mạnh ở eo đột ngột tăng vụt. Sau mấy lần giãy giụa chẳng có kết quả, tôi chỉ đành giữ nguyên tư thế ấy, ngửa đầu lên chất vấn: "Lẽ nào anh thực sự cho rằng tôi sẽ để anh định đoạt?"
Hearst không có lời thoại, trong khi tiếng dương cầm ngày một dồn dập lên cao độ, anh ta nghiêng đầu thể hiện sự nghi ngờ.
Theo kịch bản, đến đoạn này nữ chính sẽ đập đầu vào lồng để tự sát, hiềm nỗi bây giờ xung quanh chẳng có lồng. Thế là tôi định va vào tường để thay thế tình tiết, có điều tay anh ta cứ giữ chặt lấy eo tôi khư khư, nhất quyết không cho tôi rời đi. Bất đắc dĩ, tôi đành lấy sợi dây thừng quấn quanh cổ, giả vờ như nữ chính đang treo cổ tự tử.
Nhìn thấy động tác này, lực tay của Hearst càng được đà mạnh hơn, như thể anh ta muốn siết chặt eo tôi đến thâm tím mới thôi. Giữa những nốt vĩ cầm trầm bổng, nhịp thở của anh ta rối loạn mà rõ rệt.
Tôi cố chịu đựng cơn đau ở eo, và nhìn thẳng vào mắt anh ta. Thế nhưng anh ta lại đột nhiên ngoảnh đi, anh ta có ý gì đây? Mà thôi quên đi, cứ tiếp tục đoán mò suy nghĩ của anh ta thì cũng chẳng có tác dụng gì. Tôi hạ giọng, cố hát ra một câu mang đầy thù hận: "Tôi đã từng thích anh, từng muốn ở bên anh, nhưng giờ đây tôi chỉ muốn nguyền rủa anh... vĩnh viễn sẽ không một ai chấp nhận anh... yêu thương anh..."
Siết chặt sợi dây thừng, tôi giả vờ nhắm mắt rồi gục xuống trong vòng tay của Hearst. Tôi có thói quen không bao giờ nhắm chặt mắt khi biểu diễn với những bạn nhảy nam xa lạ, mà chỉ dùng lông mi vờ che đi và mở hờ một khe nhỏ để có thể nhìn thấy hành động của bạn diễn. Thói quen này đã giúp tôi tránh được rất nhiều sự quấy rối cũng như phiền phức không đáng có. Lần này cũng không ngoại lệ, tôi hé mắt nhìn anh ta.
Hearst không có hành động gì mới, ngoại trừ ánh mắt trở nên khá phức tạp và pha chút buồn bã. Tiếng violon réo lên trầm buồn và u uất, như tiếng của cơn mưa nặng hạt bắt đầu trút đổ xối xả xuống sân khấu tĩnh lặng.
Nói chung, diễn viên kịch dùng giọng hát để truyền tải cảm xúc, còn diễn viên múa dùng hành động để biểu thị ý nghĩa. Vì khoảng cách từ sân khấu đến chỗ ngồi của khán giả khá xa nên cũng ít ai quan tâm đến việc biểu cảm qua ánh mắt, huống hồ lúc này anh ta còn đang quay lưng về phía khán giả nữa.
Cho nên tôi mới lấy làm lạ, sao ánh mắt anh ta lại phức tạp thế kia? Là đang nhìn tôi, hay đang nhìn nữ chính thật sự của vở kịch, hoặc thể anh ta chỉ lấy tôi làm tấm bình phong, chứ thực chất đang nhìn về phía cô nàng Margaret ngồi dưới khán đài kia?
Dường như rất lâu sau đó, tất cả nhạc đệm mới dừng hẳn. Tôi nhìn thấy Hearst cúi người, dùng hai ngón tay quấn lấy một lọn tóc của tôi và hôn lên đó.
Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng lại mang một sự chiếm hữu khó cưỡng. Tôi nắm chặt góc váy, một cảm giác kỳ lạ không tên khẽ lướt qua trái tim.
Và rồi cảm giác kỳ lạ đó đã biến mất nhanh chóng mà không để lại chút dấu vết. Sau khi biểu diễn xong, Hearst lập tức buông tôi ra. Nếu không nhờ hé mắt trông coi hành động của anh ta thì chắc mẩm giờ này tôi đã nằm dài dưới đất.
Mọi người dưới khán đài không mấy chú ý đến chi tiết này, người thì nhiệt liệt vỗ tay hoan hô, người thì reo hò tán thưởng. Ngay cả khi ai đó không quá hài lòng với phần trình diễn của tôi thì cũng hòa theo bầu không khí náo nhiệt này vỗ tay cho có.
Hearst ném phần còn lại của sợi dây thừng cho tôi rồi cúi đầu thắt lại chiếc thắt lưng. Cầm trên tay một đống dây thừng, tôi đứng trân ngượng ngùng, không biết phải xử trí thế nào cho thỏa. Anh ta chỉnh đốn lại cổ áo, để mặc chiếc thắt lưng buông thõng xuống hai bên đầu gối rồi lạnh nhạt lên tiếng: "Người tiếp theo."
Tôi cảm thấy không được thoải mái lắm. Nhưng cũng chẳng sao, việc này cũng nằm trong dự liệu cả thôi. Anh ta thích Margaret đến thế, vở kịch này cũng viết cho cô ta, vậy cớ gì phải giao vai nữ chính cho tôi. Khẽ thở dài một hơi, tôi cúi đầu, bước xuống sân khấu, đưa sợi dây cho một nhân viên đạo cụ đứng gần đấy.
Anh ta nhận lấy sợi dây trong tay tôi, giơ chai rượu lên và nói: "Tiểu thư Giry, đừng nản lòng, cô múa rất đẹp!"
Một thợ chỉnh sửa máy móc đứng gần đó cũng hùa theo cười nói: "Đúng vậy, đặc biệt là động tác ở đoạn giữa, lúc cô cúi người xuống để thoát khỏi chiếc thắt lưng của ngài Hearst ấy. Tôi xem múa ba lê nhiều năm rồi, nhưng dám cá cô là người múa động tác này đẹp nhất!"
Tôi mỉm cười: "Cảm ơn."
Bước xuống sân khấu, đi về phía khán đài. Thật ngạc nhiên là có rất nhiều người tán thưởng, vậy mà tôi cứ tưởng họ chỉ vỗ tay một cách lịch sự thôi chứ. Có vài người ban sáng còn nghi ngờ chất vấn, nay cũng sượng sùng đỏ mặt đến xin lỗi, hứa hẹn từ bây về sau sẽ không hùa theo những người khác làm khó dễ tôi nữa. Chưa hết, bọn họ còn khen tôi hát rất hay, nhảy rất đẹp. Nói thật thì tôi đã quên mất họ là ai, đành bối rối chấp nhận lời xin lỗi. Thực chất tôi vẫn hiểu, giọng hát và khả năng múa của mình cũng chỉ ở mức tầm trung, nếu không muốn nói trắng ra là bình thường, không thể gọi là rất hay, hay rất đẹp được.
Chẳng biết Christine đã chạy biến đi đâu, đến khi trở lại thì mặt mũi ửng hồng như ráng chiều. Trông thấy tôi bị một đám người vây quanh, chị ấy tưởng rằng cô em đã được chọn làm nữ chính nên cũng vội chạy đến tay bắt mặt mừng. Tôi vừa định mở miệng, song chưa kịp giải thích rõ ràng thì người thử vai tiếp theo đã lên sân khấu.
Bầu không khí rơi vào lúng túng. Christine sững lại một nhịp, lát sau mới bình tĩnh quay sang hỏi: "Không phải em sao, Meg?"
"......Không phải."
Nói xong, tôi và Christine nhìn nhau, tâm trạng trùng xuống một lúc lâu.
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau: "Chắc hẳn đã luyện tập rất lâu rồi nhỉ?" Quay đầu nhìn lại, thì ra là Margaret. Cô nàng đã thay một bộ váy trông có vẻ đắt tiền và trang nhã, mái tóc vàng thả xuống như thác nước.
Tôi nhìn quanh bốn phía: "Xin lỗi, cô đang nói chuyện với tôi sao?"
"Đúng vậy." Cô nàng phe phẩy chiếc quạt, giọng ngọt ngậy như mật, thật không thể tưởng tượng nổi một ngày nào đó tôi cũng sẽ có chất giọng 'kẹo kéo' tựa thế, "Tôi ngồi dưới này xem cô diễn cảm động lắm. Thật sự diễn rất cừ, có vài tình tiết xử lý quá đỉnh, nhìn là biết bỏ không ít công sức."
Tôi mỉm cười lịch sự, nói: "Cảm ơn."
"Không có gì. Tôi đến đây chỉ muốn nhắn nhủ đôi lời, tôi và cô thoạt nhìn rất giống nhau, nếu như Hearst có làm điều gì đó khiến cô hiểu lầm, mong cô đừng oán trách ngài ấy. Hearst làm vậy cũng chỉ vì ngài ấy quá yêu tôi."
Câu nói này làm tôi nổi da gà. Bình thường vẫn có kẻ tỏ ra ác cảm với xung quanh chỉ vì nghĩ người khác muốn tranh giành người tình của mình, nhưng thực tế thì có mấy ai quan tâm đến đâu chứ.
Hearst rất được lòng phụ nữ, song ấn tượng của tôi với anh ta chỉ dừng lại ở việc anh ta "rất giống với bậc thầy âm nhạc Bóng ma". Nghĩ ngợi hồi lâu, tôi trả lời: "Tất nhiên, tôi đã có người trong lòng rồi."
"Vậy sao." Cô ta hơi ngạc nhiên, sau đó nói thêm với tôi vài câu rồi gấp quạt duyên dáng rời đi.
Buổi tuyển vai kết thúc, kết quả vẫn chưa công bố. Hearst đội mũ và mang mặt nạ lại, khoanh tay tuyên bố anh ta phải cẩn thận suy nghĩ.
Tuy nói là vậy, nhưng không ít người biết rằng nữ chính sẽ là Margaret nên chạy đến vây xung quanh cô ta, nô nức chúc mừng. Có lẽ vì cảm thấy tôi không còn là đối thủ của mình nên những cô gái trước đây vẫn mang tâm lý thù địch bỗng nhiên rối rít đến an ủi, nom có vẻ còn náo nhiệt hơn chỗ Margaret bên cạnh.
Tôi không muốn tham gia cuộc vui này, từ chối khéo lòng tốt của bọn họ, sau đó lấy lại chiếc cột tóc ngọc trai rồi nhanh chóng rời khỏi sảnh phụ. Cho đến buổi tối, sau khi ăn cơm và tắm rửa xong xuôi, tôi vẫn chưa gặp lại Christine, mấy ngày nay trông chị ấy có vẻ thần bí lắm.
Một mình cô đơn đem bộ quần áo bẩn đến phòng giặt ủi, tôi ngáp ngắn ngáp dài quay về phòng, vừa định tắt đèn đi ngủ thì chợt thấy trên đầu giường xuất hiện một bó hồng vàng và bức thư có hình đầu lâu đỏ.
Khoảnh khắc ấy, tim tôi đập mạnh đến mức muốn nhảy khỏi lồng ngực và cảm giác thấp thỏm chạy dọc khắp cơ thể. Tôi phải cắn mạnh nắm tay một lúc lâu mới có thể hết triệt để cơn run rẩy. Mở bức thư ra, là chữ viết tay của Phantom. Trước mắt tôi hoàn toàn tối sầm, giây phút đó tôi chẳng nhìn rõ trong thư viết những gì.
Đến khi bình tĩnh hơn đôi chút, tôi giở bức thư ra lần nữa. Nội dung bức thư rất ngắn, chỉ vỏn vẹn hai dòng:
"Im lặng đợi đến lúc biểu diễn.
O.G"
Biểu diễn? Biểu diễn gì? Chàng đang nói đến The Sheperdress sao? Tôi ngồi xuống ôm lấy trán mình, đầu óc rối loạn đến mức không thể suy nghĩ gì thêm cả.