Dịch: Duẩn Duẩn
Anh ta im lặng hồi lâu, không đồng ý mà cũng chẳng chối từ. Nếu chả phải tay trái anh ta cứ lặp đi lặp lại động tác mở ra rồi nắm lại, tôi còn tưởng là anh ta đang bị choáng.
Bất thình lình, tiếng nói chuyện hòa lẫn tiếng bước chân lại vang lên, thế mà anh ta vẫn lặng thinh chẳng nói cũng chẳng rằng, xem chừng không thể trông cậy vào anh ta. Thôi quên đi, tự túc là hạnh phúc. Hở thì cho hở luôn vậy! Dù sao thì mấy trang phục biểu diễn hở hang có phải là chưa từng mặc đâu, vả lại quý ngài trước mặt đây cũng chả có hứng thú tẹo gì với tôi, hở chút thì cũng chẳng hề hấn gì.
Tôi khẽ cắn môi, đánh bạo giơ tay lên, cổ áo vốn đã trễ ngực nay lại càng lún sâu hơn... Thành thật thì cũng chả hở là bao, nhưng nói đi cũng phải nói lại, dẫu gì đó cũng là phần riêng tư nhạy cảm, hở ngay chỗ người qua người lại nhộn nhịp thế này khiến tôi cứ có cảm giác bất an thế nào ấy.
Tôi bất chấp tất cả, mò mẫm vị trí mà tóc với đinh sắt quấn vào nhau. Cuối cùng cũng tìm được. Tôi hít vào một hơi thật sâu, gắng gượng dùng móng tay gỡ cái đống rối bùi ấy ra. Nhưng xung quanh thật sự quá nóng, luồng không khí run rẩy như ánh sáng le lói trên mặt hồ giữa ngày hè làm mái tóc tôi ướt nhẹp dính sát hai gò má. Ban đầu tôi còn đủ kiên nhẫn gỡ nó ra, nhưng càng về sau tôi càng lúc càng cáu kỉnh, thậm chí là mất luôn cả khả năng suy nghĩ.
Tất cả là lỗi của anh ta...
Ý nghĩ ấy vừa mới xuất hiện, tất thảy những cảm xúc tiêu cực dường như được thoát hết ra ngoài qua từng lỗ chân lông.
Nếu không phải tại anh ta thì cớ làm sao tóc tôi lại móc vào đinh sắt được chứ?
Hành lang dài rộng thênh thang là thế, có biết bao chỗ anh ta có thể đứng, thế mà cứ nhất quyết phải đứng cạnh tôi, lại còn kề đến gần sát rạt như vậy, hại tôi lúng ta lúng túng dựa người vào cột, kết quả là cả tóc và váy đều bị móc vào đinh sắt. Ấy thế mà khi tôi xuống nước nhờ vả anh ta, anh ta còn giả vờ ngớ ngẩn... Ôi thôi! Thà tôi đừng nghĩ còn hơn, vừa nghĩ tới là tôi lại muốn dần cho anh ta một trận, mà tôi nào có dám!
Tôi cố ngước đầu lên, tặng anh ta một ánh mắt đầy thù hằn. Vừa hay anh ta cũng đang nhìn tôi. Nhân ấy, tôi liền rưng rưng nước mắt, mở hai mắt thật to trừng trừng nhìn anh ta, hy vọng anh ta có thể hiểu thấu được tâm trạng tôi lúc này.
Vậy mà anh ta chẳng hiểu gì sất! Nhanh chóng ngoảnh mặt đi hướng khác, chốc chốc lại giơ tay nới lỏng chiếc nơ xấu tệ, đồng thời trái cổ trượt lên trượt xuống dữ dội, tay trái từ từ nắm chặt thành quả đấm. Tôi nghĩ thầm, người nên tức giận muốn đấm người là tôi mới phải chứ.
Mà thôi, mặc xác anh ta. Tôi chẳng còn thiết tha gì nữa, nghĩ bụng dùng sức kéo đứt mớ tóc luôn cho xong. Nhiệt độ xung quanh chợt tăng cao kỳ lạ, ý thức tôi dần trở nên chậm chạp, như bị ai đó đấm một quyền vào đầu. Cứ cái đà này, tôi không chết vì nóng thì cũng chết vì tức.
Ngay lúc ấy, cổ tay tôi bỗng bị một bàn tay nóng hổi bắt lấy, có thứ gì đó đột ngột phủ xuống đầu. Một lúc lâu sau, tôi mới nhận ra đó là áo choàng của Hearst.
"Đừng nhúc nhích." Giọng anh ta vang lên, chả biết có phải là do không nhìn thấy hay không mà giờ phút này anh ta như thể đang áp mặt lên má tôi, "Em muốn tôi giúp em thế nào."
Dòng máu đang chảy trong người thoáng chốc tràn hết lên mặt, dái tai đỏ bừng chẳng thể kiểm soát nổi. Dù cho cách một lớp vải dày, tôi vẫn có thể cảm nhận được giọng nói của anh ta hệt như chiếc lông vũ phẩy nhẹ qua tai tôi. Tôi liền đặt tay lên ngực anh ta rồi đẩy ra xa một tẹo: "Gần đấy chắc là có cây kéo... Ngài chỉ cần cầm kéo cắt mớ tóc rối ấy là được..."
Anh ta không nói chuyện. Da đầu tôi hơi ngứa, có lẽ anh ta đang gỡ tóc giúp tôi.
Hồi lâu sâu, anh ta bỗng nhiên lên tiếng: "Tôi có thể giúp em với một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
Anh ta thoáng dừng lại, đoạn nói bằng giọng ra lệnh không cho người khác làm trái ý: "Không được nhìn gã đàn ông khác bằng ánh mắt ấy."
Tôi cứ ngỡ mình nghe lầm: "Cái gì cơ?"
"Nghe thấy không hả?" Vẫn cái điệu hỏi trần thuật chẳng lẫn đi đâu được.
"Mắt tôi mới rồi bị sao thế. Tại sạo tôi phải nghe lời Ngài..."
Chưa kịp nói hết câu, anh ta đã luồn tay vào trong, trừng phạt tôi bằng một cái ngắt má đau điếng rồi lạnh lùng cắt lời tôi: "Em phải biết rằng, tôi và Madame Giry là người quen cũ. Bà ấy kiên trì thủ tiết vì chồng nhiều năm như vậy. Tôi không muốn con gái bà ấy bị ngộ nhận là ả lẳng lơ, dễ thay lòng."
Giống như một tiếng sấm nổ đoàng bên tai, tôi quả thực không biết nên khiếp sợ trước hành động của anh ta hay lời nói của anh ta. Sao anh ta dám nói tôi là một ả lẳng lơ, dễ thay lòng cơ chứ... Mà gượm đã, nương theo ánh sáng truyền qua khe hở nhỏ, tôi nhìn thấy chiếc nhẫn vàng trên ngón tay anh ta, kiểu mẫu cũ kỹ đã lỗi thời, mặt ngoài nạm viên kim cương lóa mắt hình ánh sao hơi mòn cũ, hình như đã đeo từ rất lâu.
Trong thoáng chốc, cảm giác quen thuộc tràn ngập khắp não tôi và tai tôi ù dần đi. Thậm chí có mấy giây tôi suýt nữa không đứng vững.
Có lẽ ở kiếp trước, chiếc nhẫn này không được coi là bí mật. Vì rằng mọi người trong nhà hát ai cũng biết lai lịch của nó, nhưng tôi dám khẳng định, kiếp này ngoại trừ tôi ra, cũng chỉ có... Phantom biết về nó.
Nghĩ vậy, tôi bèn giữ chặt tay anh ta. Nếu tôi nhớ không nhầm... Mà không, không đời nào, tôi sẽ chẳng bao giờ nhớ nhầm được. Christine từng chính mồm mô tả chiếc nhẫn này với tôi, làm sao tôi có thể nhớ nhầm được.
Lúc đó, cô ấy đã sợ đến phát khóc vì không tìm thấy nhẫn: "Làm sao đây, Meg ơi... Anh ta buộc chị phải đeo chiếc nhẫn này mãi mãi. Một khi làm mất nó, chị sẽ phải hứng chịu sự trả thù vô cùng tận của anh ta. Meg ơi, phải làm sao bây giờ. Chị rất sợ, em tìm nó giúp chị với. Đó là chiếc nhẫn vàng có gắn kim cương hình ngôi sao, vòng ngoài có khắc tên viết tắt của chị và anh ta: C.D & O.G."
Tôi khẽ khàng xoay chiếc nhẫn, hơi thở cũng chậm lại theo động tác ấy. Tôi thật sự không rõ, liệu tôi đang mong đợi hay là đang sợ hãi, hoặc thể một điều gì đó mà ngay cả tôi cũng chẳng thể biết được ngay trong khoảnh khắc này. Nếu anh ta quả thật là Bóng ma, vậy mấy chuyện xảy ra gần đây nên có một lời giải thích hợp lý chứ?
Đồng thời, điều đó cũng chứng minh rằng khoảng cách giữa tôi và chàng kỳ thực cũng không xa xôi như tôi tưởng... Vả lại, chàng có thể dễ dàng khoan nhượng cho việc Tử tước Chagny bắt mất Christine ngay trước mặt mình, phải chăng cũng nói lên tình cảm của chàng với Christine ở kiếp này không hề sâu đậm như tôi nghĩ.
Phải chăng tôi còn cơ hội để đến gần chàng và hiểu rõ chàng...
Hệt như một linh hồn chịu xét xử và phán quyết sau khi chết, tôi không biết nơi mình phải đối mặt cuối cùng sẽ là thiên đường hay địa ngục.
Hốc mắt tôi đỏ hoe, nước mắt như hai chuỗi hạt châu đứt vỡ, từng hạt rồi từng hạt cứ nối tiếp nhau rơi xuống ngón tay anh ta. Nếu như có thể, tôi ước chi mình đừng khóc, ngặt nỗi có làm cách gì cũng không thể ngăn được.
Rốt cục, chiếc nhẫn đã được xoay hẳn sang mặt sau.
Tôi ngang nhiên chấm nước mắt bằng ống tay áo của anh ta. Nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, cõi lòng đầy mong đợi nhìn thẳng vào nó. Nhưng mà, không có gì cả, mặt ngoài của chiếc nhẫn hoàn toàn trống trơn.
Là địa ngục.
Anh ta không phải Bóng ma.
Có lẽ chính vì anh ta có quá nhiều điểm tương đồng với Phantom, và thái độ đối với tôi quá ư lãnh nhạt nên khiến tôi sinh ra ảo tưởng phi thực tế, lầm tưởng rằng, "Nếu Phantom cũng thế thì tốt biết mấy." Nhưng sự thật đã chứng minh, Phantom sẽ chẳng bao giờ giống vậy.
Vốn tưởng rằng mình đã quen với thất vọng và sẽ không cảm thấy khó chịu nữa, vì dù sao kiếp này đã không ngừng lặp đi lặp lại quá trình thất vọng từ lúc mới bắt đầu, thế mà đến khi sự thật phơi bày ra trước mắt, tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi rã rời. Sự bất lực ấy như cuốn trôi mọi khát vọng sống bất diệt của tôi.
Trong phút chốc, tâm trạng tôi rơi xuống đáy vực, tuyệt vọng đến mức anh ta vén áo rồi nâng mặt tôi lên tự lúc nào tôi cũng chẳng hay. Tôi sụt sịt hít mũi, với tay qua quýt lau nước mắt, đoạn nhỏ giọng bảo: "Ngài mau nhanh lên đi! Tôi thấy hơi buồn ngủ."
Hồi lâu sau, anh ta bỗng nhiên mở miệng, thấp giọng nói: "...Xin lỗi em."
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, phát hiện nét mặt anh ta vẫn bình thản như thường, song trong mắt lại xuất hiện chút bối rối hiếm thấy. Anh ta nghĩ tôi buồn bực vì lời nói của anh ta ư?
Nếu đổi lại là tôi trước kia, có lẽ tôi còn có tâm trạng hạch họe, truy cứu đến cùng, tại sao anh ta lại nói như vậy, lời nói ra rồi còn có thể xin lỗi được ư. Thế nhưng bây giờ tôi chỉ muốn trở về phòng, ngủ một giấc thật ngon với chiếc chăn ấm áp của mình.
Tôi thực sự không có tinh thần để phân tích suy nghĩ phức tạp của người khác.
Sau khi cắt đứt mớ tóc rối, bầu không khí chợt tĩnh lặng lạ thường.
Tôi vốn định vào phòng giặt quần áo nhặt đại chiếc váy bẩn để chồng vội lên người thì bị Hearst mau chóng kéo giật lại. Anh ta khoác chiếc áo choàng lên vai tôi rồi gỡ tấm mặt nạ mắt mèo bên cạnh xuống, nhẹ nhàng đeo lên cho tôi: "Đi thôi. Tôi đưa em về."
Tôi tính nói không cần đâu thì một ngón tay của anh ta đã chặn kịp môi tôi. Quả nhiên, ánh mắt bối rối ấy chỉ là lầm tưởng của bản thân tôi. Anh ta vẫn độc đoán như mọi khi: "Không được phép từ chối."
Không cho tôi từ chối thì thôi.
Dọc đường đi, tôi nhận được không ít ánh mắt xấu xa và mờ ám. Bấy giờ, tấm mặt nạ mắt mèo đã phát huy tầm quan trọng của nó, hoàn hảo chặn lại những cặp mắt soi mói, tò mò của mọi người.
Xuyên qua một góc khuất trong hành lang, cửa phòng tôi cuối cùng cũng hiện ra. Sau khi dáo dác nhìn quanh không có ai, tôi bèn thoan thoát cởi áo choàng, xếp lại gọn gàng rồi dúi vào ngực anh ta: "Cảm ơn Ngài."
Anh ta lập tức nghiêng đầu nhìn về phía ngọn đèn trên vách tường: "Không có gì."
Tôi không khỏi cảm thấy quái lạ, mãi đến khi cúi đầu mới phát hiện đáp án - trong lúc cởi áo choàng, dây đeo váy mỏng manh đã vô tình tuột khỏi vai và để lộ nửa ngực bên trái của tôi.
Khốn nỗi tôi vẫn đang đắm chìm trong trạng thái chán nản nên cũng chẳng mảy may ngượng ngùng, hơn thế còn vô cùng bình tĩnh kéo lại dây váy. Trông vẻ mặt cừng đờ và vành tai đỏ bừng của anh ta, tôi thậm chí còn muốn mở lời an ủi.
Chẳng qua không thể không cảm thán, người này thực quá đỗi kỳ lạ. Đôi khi vô lễ đến thô lỗ, đôi khi lại phong độ đến mức không tìm được điểm nào để phê bình.
Dù sao thì hôm nay cũng một phần nhờ ơn của anh ta. Tôi dụi mắt rồi ngáp dài một cái, tuy buồn ngủ sắp chết nhưng vẫn không quên nói với anh ta một tràng cảm ơn dài thướt tha.
Anh ta vừa nghe, vừa khoác áo choàng vào, sau khi đeo xong găng tay, vẫn đáp lại bằng cái giọng lạnh tanh đáng sợ ấy: "Đã bảo không có gì."
Nom vành tai màu hồng đào của anh ta, tôi quyết định không chấp nhặt với anh ta nữa. Chỉ có điều, tai đỏ đến vậy rồi mà mặt mày vẫn lạnh băng như cũ, sao anh ta có thể làm được nhỉ?
Nghĩ quàng nghĩ xiên một hồi, tôi quyết định nói lời chúc ngủ ngon với anh ta rồi dọn sạch đầu óc vào phòng ngủ.
Đúng lúc này, cổ tay tôi bị bắt lại lần nữa. Không biết có phải là do đèn tường quá mờ hay không mà ánh mắt anh ta như biến thành hai ngọn lửa vàng rực.
"Mặc dù nói xin lỗi nhưng không có nghĩa là tôi sẽ thu lại những gì đã biểu đạt." Anh ta vừa nói, vừa giơ tay dựng lại cổ áo choàng, ngữ điệu nghe hết sức lạnh lùng, "Đừng để tôi phát hiện em nhìn gã đàn ông nào khác như hôm nay, nếu không... em có thể chờ xem hậu quả."
Tôi: "...Hả?"