Một năm sau vào đông, Từ Trường Thanh từ học đường vội vàng trở về, vừa vào phòng liền thấy trên sàn trải da hổ hai ngân sói một lớn một nhỏ đang ngủ.
Từ Trường Thanh thấy thế không khỏi nhếch miệng cười cười, nhưng cũng không đánh thức chúng nó, chỉ buông túi sách, thoát áo lông trên người, khinh thủ khinh cước thay đổi quần áo vải bông dày, xoay người liền đi ra ngoài.
Đi vào phòng bếp, đầu tiên là dùng ôn thủy rửa rửa tay và mặt, một năm này, cơm canh của ngân sói lớn nhỏ cơ hồ đều là Từ Trường Thanh xử lý, vì Chiến Vô Dã lần trước thụ trọng thương từ hoang đảo về, thương thế rất nặng, sở dĩ khôi phục nhanh như vậy, tất cả đều dựa vào Từ Trường Thanh làm cơm canh điều trị .
Tiểu sói con cũng theo cha hắn, lúc mới ban đầu có thể uống chút nước lục địch, sau khi nếm qua thịt thì thành không thịt không vui, ngày thường chỉ cần ngửi mùi thịt liền tiết nước miếng, đem nó ôm đến sẽ thấy chảy một suối nước miếng, khiến người dở khóc dở cười.
Từ Trường Thanh hôm nay ninh một bát thịt tô, độ lửa thích hợp, thịt cho tiểu ngân sói chọn là thịt non mềm nhất, nấu như nó ăn mới dễ nuốt xuống, con lớn thì chỉ thích thịt hơi chắc một ít, ngược lại là không cần nình lâu lắm.
Đợi hương vị lan ra toàn bộ sân, ngân sói một lớn một nhỏ nhất thời từ trong mộng dựng thẳng cái mũi, sau đó trợn tròn mắt, nhất tề run run ngân mao trên người.
Từ Trường Thanh đem thịt ninh xong tới, Chiến Vô Dã đã đứng dậy mặc vào y bào, mà tiểu ngân sói còn ở trên mặt đất lăn qua lăn lại đoản thủ đoản cước chậm mất một bước, nhưng lại chơi xấu dùng đầu ngón chân dẫm lên góc y bào của Chiến Vô Dã, lúc này nó thân mình đã so với khi mới sinh ra lớn một vòng, đặt trên quần áo giống như một cục lông, tuy cả ngày chỉ biết ngủ say chơi đùa, đầu nhưng cũng cực kì thông minh, đã là có thể nghe hiểu được tiếng người và động tác đơn giản.
Chiến Vô Dã đi hai bước, lúc chợt nhíu mày quay đầu lại, liền thấy nó thế nhưng ôm lấy góc áo choàng không buông trảo, áo choàng này là quần áo Từ Trường Thanh đưa hắn, nếu bị cào hỏng sẽ đau lòng không thôi, không khỏi đại chưởng duỗi ra đem tiểu ngân sói không khách khí tóm lên, tháo tiểu móng vuốt của nó, ở trên không trung lắc hai cái, trực tiếp đem nó từ góc y bào gỡ xuống .
Chiến Vô Dã thấy y bào lòi ra sợi tơ, sắc mặt trầm xuống, quay đầu thấy nó muốn trốn, liền một phen tóm lấy nó, muốn giáo huấn một phen, vừa nâng tay liền nghe được tiếng bước chân, lập tức lại hạ tay xuống, ánh mắt nhìn về phía cửa, trên mặt cũng là thay đổi thành khuôn mặt tươi cười, Từ Trường Thanh bưng đồ ăn vừa tiến vào liền nhìn thấy Chiến Vô Dã đang lộ ra vẻ mặt vô hại tươi cười, trong tay làm bộ vuốt tiểu sói con, tiểu sói con không cho mặt mũi nhe răng với hắn, thấy thế nào cũng có một loại hòa cảm.
Từ Trường Thanh sao không rõ nguyên do trong đó, không khỏi trừng mắt nhìn Chiến Vô Dã một cái, bất quá miệng cũng không nói gì, hổ dữ không ăn thịt con, Chiến Vô Dã tuy thường xuyên khi dễ Thiên nhi, nhưng dù sao cũng là huyết mạch Chiến gia, xuống tay đương nhiên có chừng mực, cũng không đến mức đánh hỏng chỗ nào, đối với chuyện này cũng liền mở một mắt nhắm một mắt.
Vì tiểu ngân sói vừa ra sinh liền gặp chín đạo thiên lôi, Chiến lão tướng quân liền đặt tên cho nó là Chiến Cửu Thiên, Từ Trường Thanh tuy rằng nghe được nhíu mày, nhưng người Chiến gia đặt tên luôn không cầu văn nhã mà cầu bá đạo, cũng liền thôi.
Lúc này thấy mỹ thực trong tay Từ Trường Thanh, tiểu sói con ngửi mùi ngon tiểu nhãn thần mềm xuống, thành thật ghé vào trong tay Chiến Vô Dã, chờ mang nó qua ăn ngon.
Từ Trường Thanh buông đồ ăn, tiếp lấy tiểu ngân sói vẫn hướng hắn vẫy trảo trong miệng không ngừng ô ô làm nũng từ trong tay Chiến Vô Dã, mà Chiến Vô Dã cũng cực kì ăn ý giúp hắn cởi áo bông đặt sang một bên, hai người một thú liền ở bên cạnh bàn kề bên nhau ngồi xuống.
Tiểu ngân sói vì nửa ngày không thấy Từ Trường Thanh, cực kỳ ủy khuất bĩu môi, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, thấy Từ Trường Thanh kéo lỗ tai nó mặt không đổi sắc giáo huấn nó có phải lại không nghe lời hay không, tựa hồ biết chiêu giả vờ đáng thương này không dùng được, liền lập tức thu ánh mắt ủy khuất, sửa thành giả ngu, lắc lắc cái đuôi với hắn sau đó dùng móng vuốt gãi gãi lòng bàn tay Từ Trường Thanh, lập tức lấy lòng nằm ngửa lộ ra cái bụng, muốn dùng bụng trắng nhỏ của mình giả làm bán moe, thấy Từ Trường Thanh không phản ứng, lại dùng móng vuốt bao lấy Từ Trường Thanh ngón tay, sau đó thẳng quẫy hai chân sau, ý là muốn hắn gãi chân giúp nó.
Lông tơ màu trắng trên cái bụng phấn hồ hồ lúc này nhìn cực kỳ khả ái, vì mỗi ngày đều dùng linh thủy tắm rửa cho hắn, cho nên màu lông ngân lượng, có thể là vừa mới ngủ dậy, lông dưới bụng ngã trái ngã phải, Từ Trường Thanh nhịn không được đưa tay sờ cho nó .
Lúc này Chiến Vô Dã đã ngồi xuống lau tay giúp Từ Trường Thanh múc canh, biết Từ Trường Thanh thích món thanh đạm, liền đem canh súp lơ nấm múc một chén đưa tới trước mặt hắn, tiểu ngân sói vốn đang nằm yên vị nhất thời mở mắt ra, sau đó nhất lăn lông lốc từ lòng bàn tay Từ Trường Thanh bò lên, mắt to ở trên bàn quét một vòng, cuối cùng rơi xuống chỗ của nó, một chung đựng thịt tước .
Từ Trường Thanh cũng biết nó đói bụng, liền đem nó đưa đến bên cạnh chung thịt, tiểu ngân sói lập tức tinh thần chấn hưng rung rung lông trên người, sau đó vây quanh chung thịt chuyển hai vòng, cuối cùng trong miệng ngoạm quai chung, thuần thục đem chung thịt tha đến bên cạnh Từ Trường Thanh, kéo tới nơi nó cảm thấy an toàn, mới bắt đầu ăn đồ trong chung .
Từ Trường Thanh sớm đã thấy mà không trách, vật nhỏ này thông minh lại bảo hộ thức ăn, từ khi Chiến Vô Dã trộm của nó hai khối thịt, khi ăn cơm đều cách Chiến Vô Dã rất xa, phải ở bên người mình ăn cơm mới an tâm, hai tiểu móng vuốt lúc này đang ấn thịt, miệng thì đang cắn xé, động tác có chút ngốc, vì vừa mới có thể ăn một ít thịt, lúc trước đều chỉ đút canh thịt cho nó, cho nên nó ăn có chút chậm.
Thịt tước cực nộn, mà thịt đã bị Từ Trường Thanh ninh rất nhừ, tiểu ngân sói cắn lên cũng không cố sức, chỉ là ăn xong hai móng vuốt vừa mỡ vừa dính, bôi ra chung quanh, đợi hai người một thú cơm ăn no, tiểu ngân sói liền bị Từ Trường Thanh ôm đi dùng ôn thủy rửa móng vuốt, vừa rửa xong liền buồn ngủ, lão tướng quân mang theo quản gia vào đến sân .
Chiến lão tướng quân sau khi biết được Từ Trường Thanh cứu Chiến Vô Dã, lão lệ tung hoành, nhớ tới người toán mệnh quẻ tượng năm đó quả thực nửa điểm không giả, Từ Trường Thanh quả nhiên là đại quý nhân của Chiến gia, lần này giữ được Chiến gia hai đời không chết, sao không khiến hắn cảm kích không thôi.
Kỳ thật Chiến gia chính là huyết mạch Bộ tộc Tham Lang, vốn có thể ẩn cư núi rừng tiêu diêu tự tại mà sống, nhưng vì năm đó Ðại Uyển tổ hoàng đế từng cùng cha hắn từng có ân cứu mạng, liền đáp ứng lưu lại Ðại Uyển bảo vệ giang sơn con cháu của hắn ngàn năm vô ưu, mấy năm nay người Ðại Uyển thịnh quốc, nhưng con cháu Chiến gia lại mỏng manh, hắn từng thầm oán trời bất công, Chiến gia ở biên quan uy chấn Tây Nô, trong mấy trăm năm không biết miễn đi bao nhiêu chiến tranh nhân họa, sao cuối cùng lại phải rơi vào kết cục đoạn tử tuyệt tôn.
Cho đến lúc này mới giải khúc mắc, thiên đạo luân hồi, Chiến gia là quý nhân của Ðại Uyển, vậy thì sẽ có quý nhân bảo hộ Chiến gia của hắn, để Chiến gia con cháu hóa dữ thành lành, bình an hưng thịnh.
Mà người này, không ai ngoài Từ Trường Thanh .
Lúc trước Chiến lão tướng quân đối với Từ Trường Thanh khắp nơi quan tâm, sau việc này càng là một lòng hướng tới, bế quan trong một năm, đem toàn bộ chìa khóa trong phủ đều giao cho Từ Trường Thanh xử lý, ra phủ không lâu lại ba ngày thì hai ngày tới thăm.
Một là đưa cho hắn vài thứ hiếm thấy, xem có thể sử dụng được hay không, hai là tới nhìn chắt trai nhỏ của hắn. Nói đến chắt trai nhỏ này, chớ hỏi vì sao hắn coi nó như tâm can bảo bối, đây chính là huyết mạch Tham Lang thuần khiết nhất của Chiến gia mấy trăm năm qua.
huyết mạch Tham Lang có bao nhiêu từ biến hóa có thể nhìn ra, nếu huyết mạch nồng hơn vừa sinh ra sẽ thấy lấy hình sói, hình người cực ít, nếu huyết mạch mỏng hơn hoặc cực ít, vẫn sẽ lấy anh nhi hình người xuất hiện, thời gian hóa thành sói rất ít, thậm chí vài năm không có, hoặc là biến hóa không được đầy đủ.
Hiển nhiên đứa con Từ Trường Thanh sinh ra, từ khi sinh ra đến bây giờ vẫn là hình sói, nửa điểm cũng không hóa thành người, vậy sao không khiến Chiến lão tướng quân vừa mừng vừa sợ, huyết mạch Tham Lang thuần khiết đại biểu năng lực sống cường đại, là nguyên căn gia tộc Chiến gia hưng vượng ngày sau, là hy vọng huyết mạch trường tồn vạn năm.
lão tướng quân nặng nhất chuyện huyết mạch, sao không đem nó sủng đến đầu quả tim, chỉ kém phái thiên binh gác, ngày ngày đặt ở dưới mí mắt.
Tiểu Tham Lang ăn no xong lại ở trong lòng Từ Trường Thanh ánh mắt đã có chút nửa mở nửa khép, cái đuôi nhỏ cũng cụp xuống, ai ngờ lão tướng quân đến, còn mang theo món đồ chơi, một cái lồng chim bằng vàng.
“Tiểu Thiên nhi, tiểu quai quai, đến xem thái gia gia tìm tới lục hoàng điểu cho ngươi ……” Loài chim này bản thân là di tộc Phượng hoàng, trên người huyết mạch cũng là cực kì thuần khiết, là Chiến lão tướng quân lấy giá cao từ trong tay đương triều nhất phẩm Tể tướng ngắt đến.
Tiểu ngân sói thấy lục hoàng điểu, mở to mắt từ trong tay Từ Trường Thanh đi lên, sau đó lảo đảo ở bên cạnh lồng vàng vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn lục hoàng điểu, mà lục hoàng điểu vốn vẫn lạnh lùng cao ngạo lúc này đã xảy ra chuyển biến, phòng bị nhìn chằm chằm tiểu sói vói móng vuốt vào trong lồng, lần đầu tiên trước mặt người khác mở miệng.
“Chiêm chiếp……” Thanh âm nhưng lại như thiên tốc, vừa thanh thúy vừa dễ nghe, nhiễu lương ba ngày cũng không dứt.
Tiểu ngân sói thu hồi móng vuốt hướng về phía lục hoàng điểu:“Ô ô……”“Chiêm chiếp……”
“Ô ô……”
Cuối cùng lão tướng quân dùng lục hoàng điểu này thành công đem tiểu ngân sói lừa đến trong viện của hắn, Chiến Vô Dã đã sớm muốn thấy hỗn đản kia bị người mang đi, đỡ phải mỗi ngày bám Từ Trường Thanh không rời. Đợi một già một trẻ đi rồi, Chiến Vô Dã phá lệ đi ra ngoài, khi trở về cảm thấy lúc này thế giới xem như thanh tĩnh, sau đó đem cửa khóa lại, mang theo Từ Trường Thanh lăn lên trên giường ngọt ngào mật mật ngủ trưa .