Tựa hồ cảm nhận được Chiến Vô Dã tức giận ngập trời, Cưu Nguyên đem ánh mắt từ trên người Từ Trường Thanh dời về phía hắn, lại thấy thiên lôi trên đỉnh đầu hắn, vẻ mặt biến ảo không tự kìm hãm được ngửa mặt lên trời cười to.
Sau một lát, khẩu khí tàn nhẫn nói:“Chiến gia làm nhiều việc ác, sát lục vô số, đã sớm phải gặp quả báo này, trước mắt cuối cùng lão thiên có mắt, đánh xuống đại thiên kiếp này, đoạt mệnh tặc tử nhà ngươi……”
Đang nói, ngạch gian hiện ra hắc vụ, hiển nhiên đã tẩu hỏa nhập ma, ánh mắt biến thành màu đen, lộ ra hận ý vô tận nói:“Chỉ là để cho ngươi chết như vậy thật sự quá mức dễ dãi, hôm nay thiên ý theo ta, ngày xưa Chiến Hạo Thiên đoạt người ta yêu, lại khiến nàng thân hãm hiểm cảnh, khiếm vợ hắn thê thảm mà chết, hôm nay ta liền khiến đồ tử đồ tôn của hắn cũng nếm thử tư vị mất đi người trong lòng ……” Dứt lời, nâng ngón tay hướng về Từ Trường Thanh điên cuồng nói:“Ta trước giết hắn, tái bóp chết hài nhi vừa mới sinh ra của ngươi, đợi ngươi chịu xong thiên kiếp ta sẽ đưa ngươi cùng đến hoàng tuyền gặp bọn họ……”
Nói xong liền từ bên hông lấy ra một thanh đoản kiếm, kiếm này chính là hắn trong trăm năm, dùng vô số lôi điện luyện ra, lúc trước cùng Chiến Hạo Thiên đại chiến, mặc dù bị tổn hại thành hai đoạn, nhưng còn dư một đạo lôi lực, có thể nháy mắt đem mục tiêu hóa thành hư vô.
Cưu Nguyên lúc này y bào nhiều chỗ vết máu, tóc hỗn độn, sắc mặt âm độc khủng bố, lấy ra lôi kiếm sau đó là hung hăng nhìn chằm chằm Từ Trường Thanh, dữ tợn nhe răng cười nói:“Oan có đầu nợ có chủ, muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi mệnh không tốt, kiếp sau đầu thai nhớ kỹ, không cần thành người họ Chiến, lại càng không nên tiếp cận bọn họ ……”
Từ Trường Thanh thấy trúc ốc đã lung lay sắp đổ, lúc này bụng quặn đau, mà sự tình phát triển như thế cũng khiến hắn phản ứng không kịp, đối với Cưu Nguyên nói một phen càng nghe như lọt vào sương mù, nhưng biết lão đạo này tựa hồ chính là địch nhân của Chiến gia lần trước làm hại Vân di, mà xa xa trên vách núi đá xuất hiện bóng dáng quen thuộc càng khiến hắn như trong sương mù, nhưng giờ này khắc này, lão đạo giống như muốn tánh mạng hắn khiến hắn không kịp nghĩ kĩ, trấn định gian lại liền hoảng hốt nhìn về phía anh thai trong tay lão đạo, nhưng vì lão đạo tay áo che, hơn nữa tia chớp trong không trung khiến cho lúc sáng lúc tối, thế nào cũng nhìn không được.
Nhưng mắt thấy thời gian cấp bách, lại nghe lão đạo nói một phen, vội vàng kinh hoảng mở miệng nói:“Vị đạo trưởng này, nếu ngươi thật muốn giết ta, ta cũng vô lực phản kháng, nhưng hãy đem hài nhi trả lại cho ta, để ta thấy nó một lần cuối cùng ……” lời nói này bất quá là để kéo dài chút thời gian, trong đó cũng ý bảo hộ, cho dù mình là nam tử, nhưng hoài thai mấy tháng, cảm tình đã thâm hậu, làm sao bỏ nó trong độc thủ của người này, hắn thậm chí ngay cả mặt còn chưa thấy được liền bị người đoạt đi.
Cưu Nguyên thấy Từ Trường Thanh có chút chật vật đứng ở bên giường, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lộ ra không nỡ và khẩn cầu, tuy diện mạo bất đồng, lại không biết vì sao nhất thời cùng người trong trí nhớ hợp nhất, động tác nhất thời trì hoãn, mà lúc này anh thai trong tay ngay cả mắt cũng không mở, nằm ở trong tay Cưu Nguyên, móng vuốt non mịn hướng về phía Từ Trường Thanh, miệng tinh tế anh kêu.
Cưu Nguyên thần trí trong nháy mắt có chút hỗn loạn, khiến hắn không khỏi nghĩ đến người âu yếm khi sinh hạ anh thai, anh thai kia cũng nhỏ như vậy, trong mắt có một tia ôn nhu như vậy, trong đầu nhất thời lại xuất hiện cảnh tượng người trong lòng máu rơi đầy đất, hơn nữa bản thân bị trọng thương, luyện công lại là tẩu hỏa nhập ma, trong phút chốc một luồng nhu tình vừa rồi trong mắt đã nửa điểm không thấy, trên mặt nhất thời khủng bố, mắt hung tợn nhìn chằm chằm Từ Trường Thanh, trong miệng nói rõ :“Yêu nghiệt, đừng có mê hoặc ta, hôm nay ta nhất định đem ngươi trảm dưới kiếm, để mạng lại……”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lôi kiếm trong tay đã nhấc lên.
Từ lúc Cưu Nguyên lấy kiếm, ngân sói đã mắt lộ ra hoảng sợ nhìn về phía bên này, Nộ Long mở thần trí trên không không hề tính buông tha nó, nhắm mắt theo đuôi, như hổ rình mồi cùng hắn xa xa canh chừng, không ngừng phun ra nuốt vào sương khói chung quanh, tìm kiếm nhược điểm Chiến Vô Dã, cho một kích trí mệnh.
Ngân sói vốn cố kỵ một đạo lôi kiếp cuối cùng không biết lúc nào sẽ đánh xuống, cũng nghe được Cưu Nguyên nói khiến hắn nếm thử tư vị mất đi người trong lòng, nghe vậy trong lòng đau nhức, khiến cho hắn liều lĩnh thả người hướng về phía Từ Trường Thanh chạy đến, dù lôi kiếp trên không mọi cách khiêu khích, điện thiểm lôi minh, lúc này cũng đã không quan tâm.
Vì sợ lôi kiếp liên lụy, hắn lúc trước chọn dẫn lôi ở chỗ cao, nhìn như gần lại cực xa, đợi vọt tới nửa đường, Cưu Nguyên đột nhiên đem lôi kiếm đánh xuống trúc ốc.
Hắn tuy tại không trung hóa thành một đạo ngân tên, cũng không kịp ngăn cản, nhất thời ngửa mặt lên trời rống giận, tim mật đều liệt gia chi tức giận ngập trời, toàn thân ngân quang đột nhiên giống như lửa, trở nên đỏ một mảnh, ngân phát trải rộng màu đỏ, toàn bộ mình sói đang ở trên không giống như nổi lên đại hỏa đầy trời, ở trong bóng tối hừng hực thiêu đốt
Ngay lúc Cưu Nguyên điên cuồng bổ về phía trúc ốc, bên tai đột nhiên truyền đến một trận rống giận chấn thiên .
Xa xa vài hắc y nhân thân trúng ngân châm không thể động đậy sớm bị tình cảnh trước mắt kinh ngốc, thiếu chủ biến thành Tham Lang thượng cổ lúc này quanh thân tràn ngập hỏa diễm ngập trời, di động càng nhanh như lôi điện, ngay lúc Cưu Nguyên giơ lên lôi kiếm trong tay, Tham Lang đã hô lên chấn thiên, cử trảo oanh địa một đạo Tham Lang chi ấn, hình thành năm đạo lửa đỏ như điện đánh tới.
Lập tức, sau một tiếng nổ hồng bạch lưỡng sắc quang mang tăng vọt, mọi người chói mắt không thể nhìn thẳng, không thể không nhắm mắt lại.
Đợi hào quang biến mất, ngân sói sớm mất đi toàn thân hỏa diễm đang nằm trên đất, giãy dụa như muốn đứng lên, đột nhiên không trung sáng như ban ngày, đạo lôi kiếp thứ năm trên trời hình thành một đạo màu vàng đánh thẳng đến nơi ngân sói đang nằm.
Tiếp đó lại là một tiếng nổ tê thiên liệt địa, toàn bộ tiểu đảo đều lâm vào chấn động.
Đợi hết thảy bình tĩnh trở lại, mây đen trên không tự tiêu tan, mưa to đổ xuống, mưa lạnh như băng khiến tất cả mọi người trên đảo cứng ngắc đứng tại chỗ
Hắc ảnh trước hết đi qua, nhìn thấy thân sói vô cùng thê thảm, đương trường quỳ trên mặt đất từ hầu gian chỉ phun ra hai chữ “Chủ thượng……”
Lúc trước tại trong phòng, Cưu Nguyên khi giơ kiếm, Thắng Quý không biết từ khi nào đi đến sau lưng Từ Trường Thanh, kéo hắn một đường chạy trốn, đến khi đằng sau truyền đến nổ mới mang theo hắn lăn trên đắt, lăn ngã vào bụi cỏ .
Đợi khi Từ Trường Thanh đi ra, trong lòng tựa hồ hiểu được gì đó,, chỉ mờ mịt lảo đảo mà đi về hướng hắc y nhân quỳ xuống.
Mọi chuyện phát sinh hôm nay không ai nói cho hắn, đối với hắn giống như vô số mảnh nhỏ loạn cùng một chỗ, khiến hắn không thể trong nháy mắt đem chúng nó ghép lại, nhưng hắn còn có mắt, còn có thể phán đoán, thậm chí trong lòng đã ẩn ẩn ý thức được chuyện nào đó, chỉ là cho tới bây giờ cũng không thể tin được.
Cước bộ một cao một thấp đi đến chỗ đất cháy đen kia, chỉ thấy ở giữa một thân sói huyết nhục mơ hồ vẫn không nhúc nhích nằm ở nơi đó, không ngừng chảy ra máu tươi dù bị mưa cọ rửa, đỏ đến chói mắt, ngân lượng bộ lông từng khiến Từ Trường Thanh yêu thích không buông tay, vuốt ve không biết bao nhiêu lần, lúc này đã ảm đạm trở thành màu xám đất, thậm chí còn cháy rụng, nơi ngực bị xuyên một cái lỗ cùng thịt nát, khiến nước mắt Từ Trường Thanh không chịu khống chế chảy xuống .
Lúc này hắn rốt cục hiểu được vì sao nhiều năm như vậy, mình vẫn không có tìm được chủ nhân của ngân sói, vì sao mỗi lần Chiến Vô Dã xuất hiện lại không thấy ngân sói, vì sao mỗi khi sờ hắn bụng đều có một khối sẹo lớn bằng bàn tay, vì sao một người mọt sói đều thích ăn thịt như vậy ……
Thắng Quý cũng khập khiễng đi đến, trong tay cẩn thận dùng vải dầu nâng một vật, khi nhìn thấy ngân sói lại lão lệ tung hoành, đương trường quỳ xuống, trong miệng bi thanh kêu to:“Thiếu chủ……”
Run giọng sau đó mặt xám như tro tàn nói:“Từ công tử, lão nô vừa tìm Cưu Nguyên, đã bị thiếu chủ trảm thành ngũ đoạn, may mắn phát hiện Cưu Nguyên khi chết trong tay còn hộ anh thai Từ công tử sinh hạ, Chiến gia…… chỉ còn cốt nhục này, Từ công tử nhất định phải chiếu khán.” Nói xong đặt vào trong tay Từ Trường Thanh .
Từ Trường Thanh giật mình chuyển tỉnh, cảm giác được nhiệt độ trong lòng bàn tay, thậm chí còn hơi có chút run rẩy, hắn đẩu tay cung eo nhẹ nhàng xốc lên bên trong nằm một sói con nhỏ lông xù chỉ lớn bằng bàn tay, ánh mắt nhắm chặt mang theo hô hấp, trên người một tầng lông tơ màu bạc lúc này bị mưa làm ướt dính sát ở trên người, không ngừng lui thân mình, tựa hồ biết Từ Trường Thanh ở trước mắt, sói con vẫn không lên tiếng, lúc này đang tinh tế khóc kêu Từ Trường Thanh.
hai người bên cạnh nghe tiếng, nhìn thấy Từ Trường Thanh mặt trắng bệch, vài hắc y nhân đã tìm ván gỗ đến vì thiếu chủ che mưa, cho dù là thi thể, cũng không nguyện ý để hắn phơi thây hoang dã.
Từ Trường Thanh đem sói con gắt gao hộ vào trong ngực, trong miệng chỉ hỏi một câu:“Hắn vì sao vẫn dối ta……”
Hắc ảnh nghe vậy nửa ngày mới cúi đầu nức nở nói:“Thiếu chủ lúc trước hoài nghi ngươi là mật thám, cho nên đối đãi ngươi không tốt, sợ ngươi biết thân phận hắn càng thêm bất hòa hắn, sau lại lại sợ ngươi biết rõ chân tướng sẽ hận hắn lừa gạt ngươi, lúc mang thai lại sợ ngươi sẽ làm chuyện thương thân, cho nên liền nghĩ chờ qua lôi kiếp sẽ cùng ngươi nói rõ, lại không nghĩ rằng……”
Nghe vậy Từ Trường Thanh thanh âm có chút run rẩy nói nhỏ:“Hắn như thế thân người thân sói hai mặt trêu chọc ta, ta đương nhiên hận hắn lừa gạt……”
Hắc ảnh nghe xong nhịn không được bi thương nói:“Thiếu chủ từ nhỏ không người quan tâm, cùng người càng không có ôn nhu, đối với hắn sói bên cạnh người cũng chỉ có đánh chửi bắn chết, cho tới khi không có người nguyện ý tiếp cận, từ khi gặp Từ thiếu gia, không chỉ không chê thiếu chủ là dã sói, càng mọi cách đối tốt với hắn, thiếu chủ thích ngươi, nhưng vì ngươi đối với người khác thân cận cực kì chán ghét, liền đành phải lấy thân sói làm ngươi vui, thân cận ngươi, nó ngày ngày đều phải lên núi săn thú, mỗi ngày chạy vài trăm dặm qua lại chỉ để săn một dã thú thịt ngon cho ngươi, thấy được thứ tốt đều đưa cho Từ thiếu gia trước, nếu ngươi cười với hắn, thiếu chủ liền cả ngày tâm tình sung sướng, nếu là ngươi nhíu mày, hắn sẽ cả ngày đứng ngồi không yên, thiếu chủ quả thật thật tâm với ngươi, nếu không cũng sẽ không vì cứu ngươi cạn hết huyết mạch Tham Lang, rơi vào kết cục như thế ……”
Từ Trường Thanh nghe nước mắt đã rơi như mưa, nửa ngày mới thì thào trong miệng:“Ngươi đối với ta như vậy, lại cái gì cũng không nói cho ta biết, ngươi không nói cho ta biết, ta làm sao biết tâm ý của ngươi……”
Lập tức cúi đầu nhìn sói con tựa vào trong lòng mình, cuối cùng cảm xúc phá vỡ, đại bi đại đỗng, ở trong mưa gắt gao ôm tiểu Tham Lang cực kỳ bi thương gào khóc