Từ Trường Thanh ngủ cực trầm, đột nhiên giữa mông lung chuyển tỉnh, chỉ cảm thấy thân mình nặng nề đau nhức, tuy rằng lụa tơ tằm trắng bạch trên người vừa mỏng vừa mềm , lụa dưới thân cũng vừa nhẹ vừa mượt, nhưng vẫn cảm thấy đặt ở trên người như có ngàn cân , nhịn không được giãy dụa lật người, thân mình nơi nào đó lại truyền đến một trận đau đớn bén nhọn, khiến hắn bỗng nhiên bừng tỉnh.
Mở mắt ra có tia mê hoặc nhìn về phía bốn phía, phòng tuy là có chút xa lạ, nhưng vẫn đang như là bãi trí của Chiến phủ, dưới đầu hắn còn gối khối kê huyết ngọc chẩm kia, cúi đầu thấy trên người có mặc trung y, nhẹ nhàng thở ra , trong đầu đột nhiên nhớ lại chuyện hôm qua , nhất thời sợ hoảng mở to mắt.
Nhớ rõ mình hôm qua gặp được Kim Hiển, sau đó bị Chiến Vô Dã mang về Chiến phủ, ở bên trong bể Chiến Vô Dã tuy thề son sắt nói là giải thôi tình độc cho mình, nhưng hắn đối với mình làm chuyện xấu xa khiến người xấu hổ mở miệng.
Rõ ràng mình sau đó đã miễn cưỡng có thể vận dụng một chút linh khí đan điền chống đỡ dược độc, nhưng Chiến Vô Dã không chịu buông , cứ lặp đi lặp lại ôm mình không chịu bỏ qua, động tác hung mãnh giống như phải xé rách cả người mình, sau đó nuốt vào trong bụng, hoàn toàn không cố kị mình dưới thân hắn khàn khàn khóc lóc cầu xin, dám buộc mình đối với hắn khom lưng tách chân, thừa nhận Hắc Long của hắn, chỉ có thể mặc hắn khống chế rong ruổi, ở dưới thân hắn dâm kêu liên tục, hơn nữa không gián đoạn muốn hắn cả đêm.
Nghĩ tới gì đó, sắc mặt Từ Trường Thanh lập tức trở nên tái nhợt lại khó coi, giãy dụa đứng dậy, cũng không biết hôm qua tiểu tư canh bên ngoài kia có nghe được gì không.
một khi để người biết mình cùng người làm hành vi cẩu thả, không biết lại phỉ báng hắn ra sao , mấy năm nay khổ tâm kinh doanh danh dự vẫn khó tránh cái danh yên hoa , dù ngày sau thi đậu khoa cử , hắn có thể trở thành Trạng Nguyên lang, đến lúc đó cũng không có người tôn trọng hắn, thậm chí còn bị người ám chỉ nhạo báng sau lưng cũng không chừng.
Nghĩ vậy , Từ Trường Thanh liền một khắc cũng ngồi không yên, nhưng eo phía sau chân cùng chỗ kia hơi vừa động liền đau đến khiến hắn mồ hôi lạnh ứa ra, chỉ sợ là đêm qua bị Chiến Vô Dã làm hỏng, chỉ phải chống giường, từ trong núi nhỏ vội vàng lấy ra một giọt lục dịch ngưng tại đầu ngón tay, sau đó cố sức cởi ra tiết khố, đem nó bôi loạn đến chỗ đau đớn phía sau , qua một hồi, liền cảm thấy đau đớn tiêu đi một ít, mới kích động khoác áo , chi mở cửa ngoại tiểu tư, thấy trước sau không người, liền một người chịu đựng thân mình không thích hợp vội vàng xuyên qua tiểu viện vụng trộm ra Chiến phủ.
Mấy ngày kế tiếp, Từ Trường Thanh đều ở hậu viện cửa hàng ngọc, chưa từng về Chiến phủ , thậm chí ngay cả đường về Chiến phủ cũng không tới gần, đường đi học đều là đi vòng.
Lúc này hắn còn không thể tâm bình khí hòa đối mặt với Chiến Vô Dã, bởi vì chỉ cần vừa nghĩ tới hắn, sẽ nhớ lại mình đêm đó cùng hắn làm đủ loại chuyện không chịu nổi , Chiến Vô Dã tuy là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng mình sau đó lại…… cũng thật sự là khiến hắn không còn thể diện .
Nếu nói lúc trước làm việc đứng ngồi thẳng lưng, nhưng hiện tại cả người như ngã xuống bùn đất, thậm chí còn ở học đường gặp hạ nhân Chiến phủ đưa tới cơm sẽ run như cầy sấy, sợ việc này đã truyền khắp toàn bộ Chiến gia, sợ toàn bộ hạ nhân Chiến phủ, đều lấy ánh mắt khác thường nhìn hắn, coi hắn như nam kĩ ngay cả hạ nhân cũng không bằng ……
Nhưng hiển nhiên, hắn có chút quá lo, trừ bỏ chuyện mình rời đi Chiến phủ , chuyện khác đều như thường , tiểu tư Chiến phủ vẫn tất cung tất kính với hắn, không có chỗ nào khinh thường, trong kinh thành cũng không truyền ra bất cứ chuyện gì hủy danh dự của hắn , không khỏi khiến Từ Trường Thanh cảm thấy định tâm, tạm thời buộc mình không cần nghi thần nghi quỷ.
Mà khác thường là Giang Quyết, đám người Giang Quyết lúc trước cùng Từ Trường Thanh đi Vân Lương Quán, đều bị người đánh cho mặt mũi bầm dập, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày mới dám lên lớp, So ra trong mấy người Giang Quyết bị người đánh cho thảm nhất , mông cũng không dám ngồi, Từ Trường Thanh kinh ngạc hỏi , mấy người đều ấp úng, ánh mắt không ngừng né tránh, thậm chí không dám nhìn thẳng mắt hắn , nửa ngày nói không nên lời .
Giang Quyết ngày thường cùng hắn luôn không nặng nhẹ, nhưng việc này qua đi, rõ ràng bắt đầu cẩn thận lên, giờ ngọ cũng không dám tùy ý ăn đồ ăn Từ Trường Thanh cho, có một lần đệm của Từ Trường Thanh trong lúc vô tình rớt đến dưới chân hắn, hắn như chịu kinh hách nhanh chóng lấy đến cho Từ Trường Thanh , thần sắc không khỏi khiến người khả nghi, bất quá những chuyện khác lại không khác bình thường , đến đó đình chỉ, cũng không nghĩ nhiều.
Mà kể từ đêm sau, hắn thân mình cũng bắt đầu phạm tiểu mao bệnh , lúc trước người luyện dưỡng linh thuật, trong cơ thể thời khắc chứa đầy linh khí, mặc dù không nói là thân vô bệnh, nhưng cũng là bách bệnh bất xâm, nhưng rời đi Chiến phủ mới mấy ngày, ngày càng sa sút, không chỉ toàn thân rất dễ mệt mỏi, khẩu vị cũng kém đi nhiều, một ngày chỉ có thể uống một chút rượu quả lấp bụng , đồ ăn khác ngay cả xem cũng không muốn liếc mắt một cái, chỉ khổ Tiền Viễn mỗi ngày làm đa dạng món ăn cho hắn, hắn nửa điểm khẩu vị cũng không có, món canh động cũng không động một lần, sắp lo chết Tiền Viễn cùng đám người trong cửa hàng.
Ban đêm cũng thường ho khan , thân mình hơi kị lạnh, càng mệt mỏi, mỗi ngày cái gì cũng không muốn làm, ngủ ngại không đủ, đến học đường lên lớp cũng không có tinh thần.
Từ Trường Thanh cuối cùng đem điều này đổ tội đến trên người Chiến Vô Dã, bởi vì đêm đó hắn rõ ràng cảm giác được linh khí đan điền của mình bị Hắc Long của Chiến Vô Dã quấy đảo mà dần dần tiêu tán, trong đan điền hiện tại trống trơn một mảnh, lục sắc linh khí vài năm dùng linh rượu linh hoa trên núi nhỏ, cùng dưỡng linh thuật tu luyện ra đã không còn, đương nhiên là bởi vì không có linh khí trong người, cho nên thân thể mới dễ dàng sinh bệnh mệt mỏi, cũng khiến cho hắn không thể nhanh chóng khôi phục lại.
Bất quá khiến hắn vui mừng là sinh đan lớn bằng đậu tương trong đan điền vẫn còn, cũng có chút chút biến hóa kỳ quái, nguyên bản sinh đan xanh biếc cũng không biết từ khi nào thì thấm vào màu xám gì đó, hình dạng cũng lớn gấp đôi .
Bởi vì trên bản viết tay chỉ viết đến sinh đan hình thành, đối chuyện này căn bản không có bất cứ ghi lại nào, cho nên Từ Trường Thanh cũng không thể nào biết được, sinh đan này làm sao có biến hóa như thế.
Bất quá làm hắn cảm thấy nghi hoặc và kinh hoảng là mình mỗi ngày nuốt lục dịch tu linh khí, vừa tồn đến đan điền liền bị một đoàn đậu xanh xám kia hấp sạch sẽ, mình đúng là nửa điểm cũng không có, lúc trước tu sinh đan , nó cũng sẽ nuốt chút linh khí, nhưng cũng không nhiều, chưa từng giống lúc này nuốt lợi hại như vậy.
Từ Trường Thanh kinh nghi rất nhiều, chỉ có thể tiếp tục không ngừng tu ra linh khí, thầm nghĩ khi nào có thể uy no nó, liền có thể còn lại một chút lưu lấy , nhưng đoàn lục xám này như là không đáy, vô luận bao nhiêu linh khí đều một mực hấp nửa điểm không dư thừa, Từ Trường Thanh bình thường mỗi ngày chỉ vận hành một đại chu thiên, mà hiện tại mỗi ngày vận hành hai hoặc ba đại chu thiên, cũng may núi nhỏ không biết vì sao thạch nhũ nhỏ lục dịch nhiều hơn , lúc trước một ngày chỉ có hai giọt, hiện tại một ngày đã có hơn năm giọt .
Ngay cả Tử Tử cũng hoan hô nói với hắn, trên núi nhỏ đột nhiên có thêm hồn đồn khí, Từ Trường Thanh đối với hồn đồn khí trong miệng nàng nói hoàn toàn không hiểu, hỏi qua, Tử Tử biết cũng rất là mơ hồ, chỉ nói là linh khí thượng cổ rất lợi hại, chỉ một chút cũng có thể khiến cho vạn vật sinh trưởng.
sau đó liền kéo Từ Trường Thanh cho hắn xem hoa cỏ mấy ngày nay, một khối nhỏ trên đỉnh núi sớm đã mọc tràn đầy, một nửa là đầy tường vi xanh vàng trắng tím hồng, một nửa là nho h dại và nho ngưu mắt lần đó Từ Trường Thanh mang vào, lúc này đang có vô số ong mật ở trong hoa bay lượn tìm mật, sau đó Tử Tử liền chỉ tay nói với hắn mình lại nhưỡng bao nhiêu rượu nho cho hắn, còn có bao nhiêu hoa mật, tồn bao nhiêu mật hoa tường vi.
Từ Trường Thanh đều theo nàng nhất nhất nhìn nhìn, không thể không thừa nhận, Tử Tử quả thật là một tiểu gia hỏa khả nhân có khả năng, bởi vì trên núi nhỏ hoa quả sinh trưởng mau, kết quả nhiều, cho nên trái cây ngày ngày đều có sản xuất, làm vò đã không kịp, đơn giản liền trực tiếp ở trong thạch động cắt một chỗ làm ra hố ngọc một lớn một nhỏ, có thể trực tiếp gửi rượu quả và hoa tương, nếu muốn ăn, chỉ cần dùng bát ngọc múc lên một ít là được, cũng bởi vì linh khí thạch động rất thật, tồn một ly rượu quả mấy tháng, liền so được với một vò rượu ngon trăm năm.
Mà Tử Tử mỗi khi có trái cây mới liền thêm vào trong hố ngọc , thêm ba năm , vị rượu nồng đậm đã là thế gian hãn hữu, linh khí cực chân, rượu dịch cũng đã thành màu hổ phách , ngã vào trong chén ngọc đã có chút dính
Mà kia hố nhỏ hoa tương ngoài Tử Tử và mình ăn , đã tồn hơn phân nửa, hoa tường vi đã bị nhưỡng lạn thành dạng thủy tinh , nếu đông lạnh, vào miệng liền tan, hương vị ngọt ngào đầy miệng, mật cũng không cần phải nói, mà thạch động còn có một đống kén ngọc tằm, nếu lại tích cóp thêm một ít, là có thể dệt ra một tấm ngọc tàm ti .
Từ Trường Thanh sau khi xem xong, biết Tử Tử thu thập không dễ, càng quý giá, hắn hỏi thạch nhũ trong thạch động nhỏ lục dịch có gì biến hóa , Tử Tử mê mang lắc đầu, nàng cho tới giờ cũng không động thạch nhũ trong thạch động, bất quá lại nói, tự mấy ngày trước đây , trong núi nhỏ đột nhiên có thêm hồn đồn khí, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng núi nhỏ sau khi hấp thu , hoa quả đều mọc rất mau.
Đề cập mấy ngày trước đây, Từ Trường Thanh không khỏi ẩn ẩn đau đầu, chớ không phải là chỉ chuyện hắn cùng với Chiến Vô Dã ngày ấy sao ? chỉ là chuyện đó cùng ngọc sơn có liên quan như thế nào, mà trong miệng Tử Tử cái gọi là hồn đồn khí lại là từ đâu mà đến, nghi vấn này hắn suy nghĩ mấy ngày cũng không rõ.
Từ Trường Thanh rời Chiến phủ, vốn có tâm né tránh Chiến Vô Dã, lại không ngờ Chiến Vô Dã thật cũng không tìm hắn, cho dù hắn hiện tại có nghi vấn, nghĩ hỏi để hiểu được hồn đồn linh khí kia, nhưng không có mặt mũi chủ động tìm hắn, lại càng không biết nói từ đâu.
qua thử hạ, nóng một ngày lạnh một ngày, ấm lạnh luân phiên , Từ Trường Thanh thân mình càng thêm yếu không thể ra gió, may mắn lục dịch trên núi nhỏ trong thức hải so với lúc trước sung túc không ít, mỗi ngày có thể uống năm giọt, sớm muộn lại dùng nước ấm ngâm nụ hoa tắm rửa, trước khi ngủ lại uống một ly rượu quả, kham kham còn có thể chịu đựng được, chỉ là linh khi mình có được chẳng qua thiếu thiếu một chút, còn lại lại đều bị sinh đan xanh xám trong đan điền hấp thu .
Cứ như thế , cho dù có hơn mười giọt lục dịch chống đỡ cũng chỉ sợ là có vào không có ra.
Trời lạnh lại nổi lên gió bắc, Từ Trường Thanh từ học đường trở về vô ý chịu gió, buổi chiều không ngờ ho khan , buổi tối uống một chén canh táo đỏ với gừng Tiền Viễn ngao cho hắn, thân mình mới nóng lên một chút , trong phòng cũng thả chậu ấm, vốn định tắm rửa xong lên giường nghỉ tạm một phen .
Có người từ sau ôm lấy hắn, Từ Trường Thanh quá sợ hãi , lập tức liền há mồm gọi người, người tới tiến đến bên tai hắn nói:“Hư, là ta.”
Từ Trường Thanh nghe ra người đến là ai , nhất thời toàn thân cứng đờ, nhịn không được cúi đầu ho khan , người sau lưng nghe được hắn khụ thanh, nhất thời một tay ôm lấy hắn chuyển đến bên cạnh giường ấm áp, giọng điệu mang quan tâm nói:“Đã nhiều ngày có ngủ ngon không? sao lại ho khan ?”
Từ Trường Thanh tránh đi tay hắn, trong lòng kinh hoảng rất nhiều, trên mặt lại cố trấn định chất vấn :“Ngươi tới nơi này làm cái gì ?”
Chiến Vô Dã quay đầu nhìn mọi nơi , trên mặt không có trêu tức Từ Trường Thanh e ngại trong lòng, chỉ bình thường nói:“ phòng này nhỏ như vậy, cũng không có hạ nhân hầu hạ, làm sao so được với người trong phủ chăm sóc chu đáo, không bằng sẽ theo ta trở về đi.”
Từ Trường Thanh nghe xong giọng điệu cẩn thận nói:“Phải về chính ngươi trở về , ta ở đây rất quen.”
Chiến Vô Dã sờ sờ giường hỏi ngược lại:“Chỉ trải một tấm chăn, vuốt cứng rắn như thế làm sao quen ?”
Từ Trường Thanh nghe có tia tức giận, quay đầu không vui trả lời:“ Giường cứng của ta cùng ngươi có quan hệ gì đâu ?”
Chiến Vô Dã thấy hắn kích động, vội hạ thanh âm kéo hắn ngồi xuống nhuyễn thanh thương lượng nói:“Đã nhiều ngày ngươi giận cũng đã giận, buồn cũng đã buồn, vốn nghĩ ngươi hết giận sẽ hồi phủ, nhưng đợi mấy ngày vẫn không trở về, ngươi ở đây ở mặc dù tốt, nhưng dù sao trong cửa hàng nhiều người hỗn tạp, trong viện âm thanh tạc thạch mài ngọc nghe xong không tâm phiền ý loạn ? mọi người chuyện của mình còn làm không xong nào còn có thời gian chăm sóc ngươi ? mà hôm nay cũng lạnh, sớm muộn gì hai bữa tắm rửa cũng không tiện, nào tự tại như ở trong phủ, dẫn tới ngọc bích thủy trì trong viện của ta tất cả đều là sơn tuyền dùng để pha danh trà tốt nhất, nếu ngươi thích, có thể ngày ngày ở bên trong ngâm mình……”
Không đề cập tới cái thủy trì kia cũng không sao, nhắc tới Từ Trường Thanh càng tức giận đến mày dựng thẳng, nửa ngày mới lạnh giọng hừ nói:“Chiến tướng quân, tiểu nhân nơi này tiểu, dung không được đại giá của ngươi, xin thứ cho không tiễn xa được.”
Chiến Vô Dã nghe xong ngẩn ra, nhưng cũng không để tâm, chỉ không có nghe đến, ánh mắt giống như nhìn Từ Trường Thanh không đủ thẳng tắp đặt ở trên mặt hắn, nghe hắn nói chuyện không khỏi khuynh thân hướng bên người hắn lại gần, cố ý bỏ qua hắn dò hỏi:“Vì sao không muốn hồi phủ ?”
Từ Trường Thanh vừa nghĩ tới chuyện ngày ấy , sắc mặt liền kém vô cùng, vốn khẽ nâng âm lượng, cũng nháy mắt hạ xuống :“Đừng hỏi ta ? ngươi đã làm cái gì tự mình rõ ràng !”
Chiến Vô Dã nâng mi , trong tay thưởng thức vạt áo hắn, hỏi ngược lại:“Ta đã làm cái gì ?”
Từ Trường Thanh quay đầu nộ trừng:“Ngươi…… Biết rõ còn cố hỏi !”
Chiến Vô Dã cười cười nói lại:“Bất quá là giúp ngươi giải độc thôi tình tán mà thôi, việc này chỉ có ngươi biết ta biết, trong phủ tiểu tư kia đã sớm bị phái trở về, căn bản không lưu lại bên ngoài, ngươi đang lo lắng cái gì ?”
Từ Trường Thanh nghe vậy, sắc mặt nhất thời lúc xanh lúc trắng, nghe Chiến Vô Dã đúng lý hợp tình nói mà buồn bực, nhưng tiểu tư không ở ngoài lại khiến hắn khoan tâm, biết rõ hắn là nương danh nghĩa giải độc , chuyện xấu xa kia là thật, lại không thể đem chỉ trích nói ra miệng, đến mức sắc mặt hắn hư hồng, cúi đầu lại ho khan vài tiếng.
Chiến Vô Dã thấy thế cũng là khẩn trương ngồi qua vỗ lưng cho hắn, cũng đem tay Từ Trường Thanh cầm lấy, lại nắm tay đầy lãnh ý, đuôi mắt lại đảo đến một chùm nho chua trên bàn , không khỏi thần sắc biến đổi, ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Từ Trường Thanh.
Từ Trường Thanh lúc này ho rồi lại nôn khan, ép buộc nửa ngày mới tốt hơn một chút chút.
Chiến Vô Dã nghĩ đến gì đó, đáy mắt rõ ràng mang theo khiếp sợ và mừng như điên, lập tức đem Từ Trường Thanh lãm tiến trong lòng như che chở trân bảo , miệng kiên quyết nói:“Một hồi liền theo ta hồi phủ đi.”
Từ Trường Thanh vô lực né tránh , trong miệng kiên quyết nói:“Tuyệt không hồi phủ.”
Chiến Vô Dã thần sắc có chút phức tạp nói:“Ta đây ngày mai liền vào triều báo cáo Thánh Thượng đem ngươi tứ hôn cho ta.”
Từ Trường Thanh nghe xong trợn to mắt không dám tin nhìn hắn nói:“Ngươi điên rồi ?”
“Chúng ta đã chuyện vợ chồng , ta không ngại gánh thêm cái danh vợ chồng !” Chiến Vô Dã giọng điệu kiên định nói.
Hắn nói lãng lãng, Từ Trường Thanh nghe được sắc mặt trắng bệch, hắn biết Chiến Vô Dã không phải người hư ngôn, thân ở địa vị cao đương nhiên là nói được thì làm được, không khỏi run giọng nói:“Ta làm sai chuyện gì, ngươi muốn nhục nhã ta như thế ……”
Chiến Vô Dã thấy hắn tức giận đến thân mình đều run rẩy, sợ hắn khí nộ bị thương thân mình, cuối cùng mềm lòng sửa lời nói:“Vậy theo ta hồi phủ, việc này tạm thời không đề cập tới.”
Từ Trường Thanh nghe vậy mới thôi run sợ , nhưng tay vẫn đang run kinh khủng, thân mình càng lạnh thêm ba phần, Chiến Vô Dã lập tức nhận thấy không thích hợp, vội vàng hỏi:“Toàn thân linh khí sao lại tiêu hao lợi hại như vậy ?”
Từ Trường Thanh chỉ không ngừng run rẩy hàm răng, cũng là lập cập nói:“Nếu không phải tại ngươi, làm saohại ta như thế……”
Chiến Vô Dã cũng không nhận, lập tức đem áo choàng trên người cởi xuống bao lên trên người Từ Trường Thanh , sau đó cẩn thận ôm lấy hắn.
Từ Trường Thanh mặc dù thân mình như rơi xuống hầm băng, vẫn nắm chặt vạt áo hắn, gian nan nói:“Đừng để người nhìn thấy……”
Chiến Vô Dã sớm đã lòng nóng như lửa đốt, lúc này hận không thể đem đỉnh tạp ra động đến, nghe vậy lại kiềm chế cảm giác nôn nóng, thân hình hóa làm một đạo hắc ảnh, tránh đi những người khác lủi thẳng vào bầu trời đêm phía trên.
Chiến phủ trong phòng lúc này bày ba chậu than, trong phòng cực kỳ ấm áp, trên giường trải thật dày hai tầng cẩm ti tốt nhất, vừa mềm vừa ấm, không biết qua bao lâu, Từ Trường Thanh thân mình rốt cục cảm thấy ấm áp hơn, sau khi tỉnh lại, trong miệng đã có mùi máu làm hắn buồn nôn ra, không khỏi muốn phun ra.
“Đừng phun, một ngụm này là mấy ngàn lượng bạc.”
Từ Trường Thanh nghe được mấy ngàn lượng bạc mới miễn cưỡng nuốt xuống, không lâu thân thể liền truyền đến một cỗ ấm áp, linh khí tuy dư thừa nhưng hương vị thật sự không dám khen tặng, cau mày nhìn về phía Chiến Vô Dã bưng bát bên cạnh, nhịn không được hỏi:“Ngươi cho ta ăn là cái gì ?”
Chiến Vô Dã đem một thìa nước canh cuối cùng trong bát đưa đến miệng bên hắn :“Ngoan, há miệng, ăn liền nói cho ngươi.”
Từ Trường Thanh trừng hắn nửa ngày, mới dời tầm mắt nhìn về phía cái thìa , màu đỏ giống huyết hồ , còn mạo một cỗ mùi tanh, như là máu heo gì đó, vừa muốn há mồm hỏi lại, Chiến Vô Dã thuận thế uy vào trong miệng hắn, mới nói:“Vật ấy dùng huyết linh chi ngàn năm ngao chế mà thành, là dược đại bổ , ăn vào thân mình có cảm thấy tốt hơn hay không?”
Từ Trường Thanh cau mày nuốt xuống, vội vàng đứng dậy uống mấy ngụm ôn thủy Chiến Vô Dã truyền tới, hương vị trong miệng mới hòa tan chút, lập tức liền cố ý chọn thứ khắc bạc nói:“Việc này nếu không phải ngươi, ta cũng không cần uống linh chi ngàn năm khó nuốt này, đừng tưởng tìm cớ đòi bạc của ta.”
Chiến Vô Dã nghe cũng nhịn không được nở nụ cười, buông chén nước nói:“Nói có lý, vô luận chuyện ra vì ai, nói đến cùng là ta đoạt linh khí của ngươi, làm ngươi thừa nhận nỗi khổ hôm nay , không bằng, ta lại đem linh khí nhất nhất trả ngươi như thế nào ?”
linh khí tu luyện vài năm vô duyên vô cớ bị người cướp đi, nói không nội thương hộc máu là giả, nay nghe được còn có khả năng trả, Từ Trường Thanh nhất thời nhìn về phía Chiến Vô Dã, trong mắt có ti nghi hoặc nói:“Việc này là thật ?”
Chiến Vô Dã gật đầu:“Đương nhiên là thật.”
Từ Trường Thanh nhất thời đại hỉ, nhưng có chút phòng bị hỏi:“Cách thế nào ?”
Chiến Vô Dã ngồi vào bên người hắn, mặt lộ vẻ tiếu ý từ trong lòng lấy ra một quyển công pháp đến đưa cho Từ Trường Thanh nói:“Chiếu theo mà luyện là có thể.”
Từ Trường Thanh không nghi ngờ , lập tức mở ra giản lược xem xét , không cần một lát liền như phỏng tay vẻ mặt đỏ ửng đem sách dứt bỏ, trong miệng lại nổi giận nói:“Ngươi hỗn đản này, đây rõ ràng là dâm thư !”
Chiến Vô Dã ghé vào bên tai hắn dụ hống nói:“Nơi nào là dâm thư ? đây là bản đỉnh cực song tu công pháp, ngươi đại khái không biết công pháp mình vẫn luyện là một loại đồng tử công đi, phá thân mình, công lực nhiều năm sẽ thất bại trong gang tấc, không công đưa cho đối phương……”
Từ Trường Thanh thần sắc kinh nghi bất định, điểm ấy trên bản viết tay căn bản không có viết, hắn tất nhiên là không biết, cũng văn sở vị văn.
“Ngươi cam tâm đem nhiều năm khổ tu tặng không ta sao ?”
Đương nhiên là không cam lòng !
“Vậy cùng ta luyện song tu công pháp này, đem thứ của ngươi đoạt lại là được.” Chiến Vô Dã dụ hoặc nói.
Từ Trường Thanh nhìn bản dâm thư kia, lại liếc Chiến Vô Dã một cái, không khỏi hỏi ngược lại:“Ngươi quả thật coi ta ngốc như thế? muốn ta một người nam nhân cùng ngươi luyện tà môn ma đạo công này, nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Chiến Vô Dã ngửi hương vị trên người hắn lại nói:“Được, như thế danh bất chính ngôn bất thuận, ngược lại là ủy khuất ngươi, không bằng ta ngày mai liền tiến cung, đi thỉnh cầu Thánh Thượng vì ngươi và ta tứ đoạn lương mĩ giai duyên, đến lúc đó lại cùng nhau luyện công pháp này, cũng liền danh chính ngôn thuận ……”
Thấy ánh mắt Từ Trường Thanh căm tức nhìn hắn, cười khẽ lại nói:“Nay ngươi ta đã là quan hệ như thế, muốn phủ nhận cũng không thực tế, nếu ngươi không muốn việc này công khai, ta cũng nguyện ý thay ngươi che dấu, vẫn tiếp tục cùng ngươi duy trì quan hệ lúc trước, ngươi vẫn là ngươi, không cần phải sợ hãi người ở sau lưng nói huyên thuyên.”
“Mà song tu công pháp này chỉ là một loại luyện công pháp môn mà thôi, đối với ngươi chỉ có lợi mà vô hại, cũng không phải khi dễ ngươi, ngươi hiện tại thân thể yếu đuối, đúng là thời điểm cần linh khí, chính mình mỗi ngày tu luyện chỉ sợ ngay cả duy trì thân thể di chuyển bình thường cũng không đủ, mà dược thảo lại là ngoại vật, giải biểu khó hiểu bản, cho nên trước mắt , chỉ có luyện công pháp này từ trên người ta thải dương bổ hư mới là thượng sách, mà chuyện cá nước thân mật vốn là bản tính con người, trên đời nam tử tầm hoa vấn liễu đều là chuyện thường, không cần áp lực cũng không cần cảm thấy sỉ nhục, thần tiên cũng là như thế, huống chi nhân hồ, tư vị giao hoan tuyệt vời ngươi cũng thử qua, như thế có thể gia tăng công lực, có thể từ trong đó có được khoái hoạt, cớ sao mà không làm ?”
Từ Trường Thanh bị hắn nói một búng máu phun không được nuốt không đi, cảm thấy hắn nói những câu hữu lý, lại cảm thấy hắn nói những câu vớ vẩn, muốn mắng chửi lại nói không nên lời , bất quá, hắn biết mình nếu không thuận theo hắn, vạn nhất hắn quả thật xin chỉ thị Thánh Thượng tứ hôn, về sau chỉ sợ không còn mặt mũi gặp người
lời của hắn vừa rồi tuy nói uyển chuyển, nhưng hiển nhiên không cho mình lựa chọn đường sống, ý tứ trong lời nói vô luận như thế nào đều phải cùng hắn luyện nam nam song tu thuật, Từ Trường Thanh dù mọi cách kháng cự, lúc này cũng không khỏi dao động .