Edit: riri_1127
Chương 53: Vinh quang của anh(5) - Lấy anh nhé?
Kết hôn sao?
Một đoạn thời gian rất dài, Vân Đóa luôn cảm thấy hai chữ "Kết hôn" này chả liên quan gì đến mình.
Về sau mặc dù mối quan hệ của cô với Lệ Kiêu ngày càng tốt đẹp nhưng cô không hề nghĩ đến chuyện kết hôn —— dù sao thì tuổi cô cũng còn nhỏ.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, một số hình ảnh bắt đầu hiện lên trong đầu: khi nhìn Lệ Kiêu pha cà phê cho cô, cô sẽ nghĩ tới cảnh nhiều năm sau hai người bọn họ vẫn còn có thể ngồi trước cửa sổ phơi nắng, uống cà phê.
Người đàn ông ngày nào cũng đợi ở cổng trường đón cô tan học, cô nghĩ trong tương lai anh cũng sẽ đón cô sau giờ tan làm như thế này; hôm nay ngồi ăn quây quần cơm cùng bố mẹ Lệ Kiêu, Vân Đóa lại nghĩ tới, một bữa tối như vậy, có lẽ họ sẽ có nhiều bữa nữa trong tương lai......
Hai ngày trước, khi nhìn thấy các học sinh nhỏ trong câu lạc bộ của Lệ Kiêu đánh quyền, thậm chí bất giác Vân Đóa nghĩ đến hình ảnh sau này anh ở bên con—— chính cô cũng bị hoảng sợ.
Con cái? Trước kia cô theo trường phái "Không hôn không dục bảo vệ bình an", hiện tại bắt đầu muốn có con??
Rất kỳ lạ ah!
Hết thảy đều là vì anh.
Nếu như những hình ảnh "Kết hôn", thậm chí là "con cái" ở tương lai mà không có anh thì nó sẽ không tồn tại.
Kết hôn sao?
Nếu như muốn kết hôn thì chỉ có thể là vì anh.
Cũng chỉ cùng với anh mà thôi...
Lệ Kiêu thấy bạn gái rủ mi không lên tiếng, anh hơi dùng sức, nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay.
"Nếu như bây giờ em cảm thấy kết hôn quá sớm, chúng ta có thể đợi hai năm nữa." Lệ Kiêu kéo tay Vân Đóa để lên chân mình, "Dù sao mặc kệ là sớm hay muộn, người mà anh muốn kết hôn cũng chỉ có mình em."
Anh cong môi, "Vân Đóa Đóa, trừ em ra, anh không muốn kết hôn với ai khác."
Một tay người đàn ông nắm lấy tay cô, một tay nhẹ nhàng đặt lên trên vô lăng. Anh lái xe rất ổn định, ngay cả trên những con đường ban đêm, dưới ánh đèn đường lờ mờ thì vẫn trôi chảy vững vàng.
Vân Đóa nhìn bóng tối bên ngoài cửa sổ xe, đột nhiên cảm thấy rất an tâm ——
Cô không chắc con đường phía trước sẽ như thế nào, nhưng cô biết ai sẽ là người đi cùng mình.
Bây giờ đã xác định được đó là ai rồi thì tại sao không bắt đầu đi cùng nhau sớm hơn?
"Lệ Kiêu." Vân Đóa nhẹ giọng gọi tên bạn trai, đặt tay kia lên mu bàn tay anh, "Trước kia dì nhỏ hỏi em lúc nào đưa bạn trai về cho bọn họ gặp..."
Muốn kết hôn, ít nhất cũng phải trải qua quá trình.
Vân Đóa không nói rõ nhưng ý tứ có lẽ là đúng lúc rồi.
Đương nhiên cô vẫn có sự ích kỷ của riêng mình —— người đàn ông này nói muốn kết hôn, nhưng còn chưa chính thức cầu hôn. Cô gái nào mà không mong một lễ cầu hôn đầy cảm giác nghi thức, không thể cứ như mua bắp cải ngoài chợ được...
Lệ Kiêu nghe xong, trong lòng vui vẻ.
Bạn gái không trực tiếp nói đến chuyện kết hôn nhưng cô muốn đưa anh về ra mắt gia đình.
Vậy nếu anh biểu hiện tốt thì khi Vân Đóa Đóa nhận được bằng tốt nghiệp, có lẽ cô sẽ nhận thêm giấy chứng nhận kết hôn?
Vì vậy Lệ Kiêu rất tích cực, chủ động đặt thời gian trước: "Tối thứ sáu tuần sau thì sao? Dì nhỏ của em có rảnh không?"
Vân Đóa nhìn hình dáng bên mặt anh rõ ràng, nhẹ gật đầu, "Thứ sáu tuần sau cũng được."
Đầu ngón tay thon dài của Lệ Kiêu gõ lên vô lăng hai cái, không biết đang có ý định gì. Đã qua vài giây, anh như nhớ ra điều gì đó, nhếch môi và mỉm cười lặng lẽ.
** đọc tại wattpad riri_1127 hoặc blog nhacuariri1127 để ủng hộ mình nhé~
Vào ngày bạn trai đến nhà, Vân Đóa đã bắt đầu hồi hộp từ sớm.
Cô cũng không nói nên lời. Cô đã rất lo lắng khi đến gặp bố mẹ của Lệ Kiêu, hiện tại Lệ Kiêu đến nhà cô thì cô còn căng thẳng hơn. Không phải cô lo Lệ Kiêu sẽ không "Vượt qua kiểm tra" —— mới sáng dì nhỏ đã bắt đầu bận việc, mua thức ăn nấu nướng, rồi quét dọn trong nhà, xem thái độ này thì dù chưa gặp Lệ Kiêu nhưng dì đã hài lòng rồi.
Nhưng Vân Đóa vẫn lo lắng một cách khó hiểu. Không thể nói tại sao.
Chuông cửa vang lên bất ngờ.
Vân Đóa nhìn đồng hồ, có chút kinh ngạc. Lệ Kiêu đã gửi một tin nhắn nói rằng anh sẽ đến vào buổi tối sau khi tập luyện. Bây giờ mới mấy giờ?
Cô kích động chạy tới mở cửa, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ. Cũng hiểu tại sao hôm nay cô lại hoảng hốt rồi.
Hóa ra đó là một linh cảm.
Lục Giai Tuệ và Vân Thiên Dật đứng tại ở cửa ra vào. Hai người cùng khoanh tay, bình tĩnh nhìn con gái mình.
**
"Đóa Đóa, tại sao đưa bạn trai về nhà mà lại không nói với bố?" Vân Thiên Dật rất không vui, "Chuyện lớn thế này, sao không gọi điện nói cho bố một tiếng?"
Vân Đóa đặt tách trà đầy trước mặt bố cô và nhàn nhạt "Ah" một tiếng, "Con nghĩ bố không có thời gian chứ sao. Trước kia con gọi điện thoại cho bố thì bố đều nói không có thời gian. Hơn nữa con cũng không coi đây là chuyện lớn."
Vân Đóa nhướng đôi mắt màu hổ phách, bình tĩnh nhìn bố mình, "Nghe nói con có em trai rồi? Đây mới là chuyện lớn. Chúc mừng bố."
Vân Thiên Dật: "..."
Vân Thiên Dật cứng nhắc nhấc tách trà lên và không nói gì.
Lục Giai Tuệ nhếch khóe miệng hừ lạnh.
Mỗi lần chứng kiến chồng cũ bị con gái oán giận, tâm tình của bà vô cùng sung sướng.
"Vân Đóa, hôm nay mẹ tới tìm con có chuyện khác." Lục Giai Tuệ lấy ra một xấp giấy từ trong cặp, "Con nhìn xem."
Vân Đóa nhận lấy, chỉ nhìn thoáng qua rồi để lại trên bàn trà.
Những xấp giấy đều là tờ rơi tuyển sinh của các trường đại học Mỹ.
Vân Đóa nhìn về phía mẹ, ánh mắt không trốn tránh, lạnh lùng cứng ngắc, ý tứ giằng co rõ ràng.
Lục Giai Tuệ nhìn con gái, hơi nhíu mày: rồi, "Vân Đóa, không hiểu sao con lại như vậy. Sau khi tốt nghiệp đại học thì ra nước ngoài không phải tốt sao? Con học chuyên ngành ngoại ngữ, thì sang Mỹ có gì không tốt? Mẹ chọn cho con mấy trường học, những trường này đều là những trường được xếp hạng hàng đầu."
"Khoa kinh doanh của những trường này rất tốt." Vân Thiên Dật hiếm khi nghe theo lời vợ cũ, "Nếu con muốn đi thì bố sẽ lo chi phí."
"Không cần." Lục Giai Tuệ không quen nghe chồng cũ lảm nhảm, đáp lại không chút khách sáo, "Con gái tôi thì tôi chu cấp được."
Bà nhìn về phía Vân Đóa một lần nữa, "Vân Đóa, tương lai sự nghiệp quan trọng, lần này con không được buông thả."
Vân Đóa: "......"
Vân Đóa khép hờ mắt, thở dài.
Nhiều năm như vậy, cô sớm đã buông bỏ.
Buông bỏ việc giao tiếp, trao đổi với bọn họ.
Bọn họ sẽ không hiểu, cũng không muốn hiểu.
"Bố, mẹ." Giọng điệu của cô gái nhỏ nhẹ nhàng đến không ngờ, nhưng vẻ mặt vẫn quật cường kiên quyết.
"Con sẽ không học cao học ở nước ngoài. Đừng lo, con đã có kế hoạch sau khi tốt nghiệp."
"Con có kế hoạch gì?" Lục Giai Tuệ hùng hổ hỏi. Nghe giọng điệu đó, bà không tin con gái mình sẽ có kế hoạch hay ho gì.
"Con sẽ tham dự kỳ thi MTI tại trường của con, con đã đăng ký rồi. Mảng dịch thuật của trường con rất mạnh, vì vậy không cần phải ra nước ngoài."
Vân Đóa hơi ngừng, "Sau khi tốt nghiệp... Chúng con cũng có ý định kết hôn."
Giọng cô gái rất nhẹ nhàng, nhưng vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng dường như đông cứng lại.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở.
"Nói đến nói đi, cuối cùng cũng là vì cái tay bạn trai võ sĩ quyền anh của con." Lục Giai Tuệ gượng cười, vẫn lắc đầu, "Vân Đóa, mẹ không phản đối con yêu đương. Nhưng bây giờ kết hôn thì quá sớm. Bạn trai trong trường đại học có bao nhiêu người là đáng tin cậy? "
Bà liếc nhìn chồng cũ bên cạnh rồi nói: "Đừng tin lời nói vớ vẩn của đàn ông. Sau khi kết hôn thì con mới biết là mình lấy phải ma hay là quỷ."
Vân Thiên Dật: "..."
"Con gái nên tự lo cho bản thân trước, điều quan trọng nhất là có năng lực và sự nghiệp, đừng giao phó bất cứ điều gì cho đàn ông."
Người hôm nay vừa vào cửa đã bị oán giận - Vân Thiên Dật rốt cục cũng không nhịn nổi nữa.
"Lục Giai Tuệ, bà đừng nói như vậy với Vân Đóa. Nếu không thì tương lai Đóa Đóa sẽ giống bà —— "
"Giống tôi thì làm sao?" Lục Giai Tuệ sắc bén hỏi lại.
Vân Thiên Dật cười lạnh, "Bà thấy bà như vậy rất tốt sao? Bà xem bây giờ bà còn giống phụ nữ không?"
"Ah, nói hay thế thì người như ông giống đàn ông quá nhỉ."
"Bà có ý gì? Tôi nói cho bà biết..."
Lại bắt đầu rồi.
Vân Đóa nâng một tay lên xoa mi tâm, nhưng xoa thế nào thì hàng lông mày cau chặt cũng không giãn ra được.
Hôm nay là lần đầu tiên cặp bố mẹ oan gia của cô chủ động ở trong cùng một khung hình.
Lúc mới mở cửa thấy bọn họ, trong lòng Vân Đóa lộp bộp một tiếng. Nói lời trung thực thì cô không muốn để cho Lệ Kiêu gặp bố mẹ.
Cô không muốn bạn trai thấy gia đình mình... như thế này.
Nhất là sau khi nhìn thấy bố mẹ Lệ Kiêu cầm sắt hòa minh* cỡ nào, cô lại càng không muốn cho anh thấy sự tan vỡ của mình.
*Ví von sự hòa hợp giữa hai vợ chồng trong cuộc sống.
Nhưng khi mẹ cô lấy đơn chiêu sinh ra, trái tim của Vân Đóa thất vọng đến không ngờ—— cô còn tưởng rằng, bọn họ khó ở cùng một chỗ như vậy là vì tới xem bạn trai của cô.
Xem ra là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Nhưng cho dù là như vậy, cho dù sợ gặp mặt bố mẹ, cho dù không muốn, cũng không biết làm sao ở cùng bố mẹ đã ly hôn trước mặt Lệ Kiêu, nhưng trong tiềm thức cô cũng hi vọng bố mẹ có thể gặp anh một lần.
Dù sao cũng là đối tượng kết hôn cô đã xác định.
Dù sao cũng là bố mẹ của cô.
Nhưng bọn họ không muốn.
Họ làm như không thấy trước mọi thứ cô thích, muốn và quan tâm.
Cho tới nay đều là như vậy...
"Hai người đừng cãi nữa." Vân Đóa khô khan nói.
Vân Thiên Dật và Lục Giai Tuệ đang đấu võ mồm, họ hoàn toàn không nghe thấy.
"Đừng cãi nữa!"
Thế giới thanh tịnh một lần nữa.
Lục Giai Tuệ và vân Thiên Dật quay đầu lại hơi kinh ngạc nhìn con gái họ đang hét lên.
Lồng ngực Vân Đóa lên xuống, giống như đang cật lực nhẫn nại gì đó.
"Bố mẹ làm ơn đừng thế này nữa được không..."
Cô gái đưa tay lên che khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực
Cô mệt mỏi vô cùng.
Muốn dùng sức nói thật to nhưng không có chút sức lực nào.
"Hai người có thể đừng cãi nhau ngay khi vừa gặp mặt được không? Có thể không, có thể đừng gây chuyện mỗi khi gặp con được không——" Vân Đóa đau lòng đến mức không biết sắp xếp ngôn ngữ như thế nào.
"Bố mẹ, con không phải là công nhân, con cũng không phải là người máy phải chấp hành mệnh lệnh của hai người. Hai người đừng đưa ra quyết định thay con, rồi sử dụng giọng điệu ra lệnh nữa —— "
Lời nói của Vân Đóa đột nhiên dừng lại, vẻ mặt kịch liệt phập phồng cũng đông cứng.
Lục Giai Tuệ và Vân Thiên Dật nhìn theo hướng của con gái ——
Người đàn ông cao lớn đang đứng ở cửa quan sát bọn họ. Hai tay anh đang xách quà, thần sắc khó lường.
**
"Chào chú, chào dì." Lệ Kiêu đặt hộp quà trên tay xuống bàn, đứng bên cạnh Vân Đóa.
"Lần đầu gặp mặt, cháu là bạn trai của Vân Đóa, Lệ Kiêu."
Sau khi Lệ Kiêu đi vào, bầu không khí lại thay đổi.
Người đàn ông cứng rắn cao lớn với khí thế quá mạnh mẽ, trước mặt anh, Lục Giai Tuệ và Vân Thiên Dật vô thức kiềm chế lại sự sắc bén. Hai người không mặn không nhạt gật gật đầu, vẻ mặt hòa hoãn một ít.
Vân Đóa vội vàng tiến lại gần bạn trai.
Lệ Kiêu rất nhạy cảm với cảm xúc của bạn gái. Anh đưa tay xoa lưng Vân Đóa, nhẹ nhàng an ủi sự bất an và e ngại của cô.
"Xin lỗi, cháu thấy cửa mở nên trực tiếp đi vào." Lệ Kiêu nói năng có chừng mực. Anh bày tỏ mình đã nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ và cũng không có ý định che dấu việc mình nghe được.
Anh cũng nhìn thấy dáng vẻ che mặt của thở dài Vân Đóa. Trông thấy cô gái bĩu môi, nước mắt lưng tròng, giọng nói khẽ run run nhưng không thể bày tỏ nỗi bất bình và tủi thân của mình, anh xót xa vô cùng.
Cô gái nhỏ mà anh nâng trên tay, ôm vào lòng, bình thường anh luôn không nỡ lớn tiếng với cô—— cô gái anh thương yêu như vậy, ở trong nhà mình lại bị tủi thân thế này sao??
Anh rất đau lòng.
Cũng rất tức giận.
Lệ Kiêu trầm ngâm một lát, trầm giọng mở miệng: "Chú, dì. Cháu là người ngoài, ở chỗ này không có lập trường lên tiếng, nhưng có mấy lời cháu vẫn muốn nói."
Anh đưa mắt nhìn Vân Đóa tựa vào bên cạnh mình, ánh mắt khẽ động.
"Vân Đóa muốn thi MTI là vì cô ấy thích phiên dịch, cũng muốn đi xa hơn trên con đường này. Cô ấy có kế hoạch cho bản thân và rất chăm chỉ học tập. Cô ấy là một cô gái rất thông minh và chăm chỉ, không phải người tùy tiện bốc đồng."
Lệ Kiêu nhìn về phía Lục Giai Tuệ, "Dì nói Vân Đóa như vậy thì không công bằng với cô ấy."
Lục Giai Tuệ ngơ ngác một chút rồi nhanh chóng mím môi, "Đây là chuyện giữa tôi và con gái, cậu có tư cách gì mà đánh giá?"
Vân Thiên Dật nhíu mày, ánh mắt rất hùng hổ dọa người, "Cậu tới giáo dục chúng tôi đấy à?"
Nếu bố nhìn cô như vậy thì Vân Đóa đã sớm toi rồi. Nhưng Lệ Kiêu trên sàn đấu có loại khiêu khích nào mà chưa thấy qua, tố chất tâm lý mạnh mẽ, anh nhìn lại Vân Thiên Dật không tránh né chút nào.
"Chú, dì, cháu không có ý xúc phạm. Hai người đã sinh ra Vân Đóa, đối với chuyện này cháu rất cảm kích, cũng sẽ một mực tôn trọng hai người."
"Nhưng Vân Đóa là một con người độc lập. Cô ấy là người trưởng thành, có tư tưởng và sở thích của bản thân." Đôi mắt đen của Lệ Kiêu nặng trĩu, "Dù là ai, kể cả cháu hay chú và dì thì đều không có tư cách quyết định cuộc sống thay cô ấy."
Đột nhiên Vân Đóa quay người trở về phòng không báo trước.
Lệ Kiêu nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cô trong hai giây, sau đó tiếp tục bình tĩnh nói: "Đương nhiên, chú và dì là cha mẹ của Vân Đóa thì có lập trường của người làm cha mẹ. Hai người có thể dựa theo suy nghĩ của bản thân để tiếp tục can thiệp, nhưng đối với cô ấy mà nói, đó là một loại tổn thương."
"Vậy thì, với tư cách là bạn trai của Vân Đóa, cháu cũng có lập trường của riêng mình."
Lệ Kiêu tiến lên phía trước một bước, người đàn ông thân dài vai rộng, làm người trên sô pha cảm thấy hơi bị áp chế.
"Lập trường của cháu là giữ gìn và bảo vệ cô ấy khỏi hết thảy tổn thương." Đôi mắt anh đảo quanh khuôn mặt của Lục Giai Tuệ và Vân Thiên Dật, "Cháu sẽ không để ai tổn thương cô ấy, cho dù là bố mẹ của cô ấy cũng không thể."
"Có thể đối với chú và dì, suy nghĩ và cảm xúc của Vân Đóa không quan trọng. Cô ấy khó chịu và tủi thân, hai người cũng sẽ không cảm thấy tồi tệ." Lệ Kiêu cụp mi, giọng nói từ tính hơi trầm.
"Nhưng cháu sẽ đau lòng. Cháu rất yêu cô ấy, cháu không thể nhìn cô ấy khó chịu, càng không thể nhìn cô ấy bị tủi thân."
Người đàn ông vừa dứt lời, Vân Đóa đã mở cửa đi ra.
Khóe mắt cô đỏ hoe nhưng nét mặt lại rất bình tĩnh và kiên định. Cô không nhìn bố mẹ, cầm lấy ba lô trực tiếp đi về phía Lệ Kiêu, đôi tay nhỏ hơi lạnh nắm lấy ngón tay của người đàn ông.
"Chúng ta đi thôi."
**
Lệ Kiêu nắm tay Vân Đóa đi một lúc lâu vẫn không dừng lại.
Vân Đóa yên lặng đi theo bạn trai, một đường không nói gì, trong lòng không khỏi chua xót.
Lúc cô đến nhà Lệ Kiêu, bố mẹ anh đã đối đãi với cô thế nào. Hôm nay anh tới, một miếng cơm nóng chưa ăn không tính, còn bị chào đón bằng những lời lạnh lùng.
Nhưng người đàn ông ấy không màng đến chuyện bị gia đình cô lãnh đạm, còn đứng ra thay mặt cô nói chuyện, nói ra tất cả những điều cô không dám nói...
"Vân Đóa Đóa." Lệ Kiêu dừng bước và quay mặt về phía cô.
Hình bóng sâu sắc của người đàn ông bị ánh đèn đường hắt lên, không nhìn rõ ánh mắt của anh, biểu cảm trên mặt cũng đen tối không rõ.
Vân Đóa ngẩng mặt lên nhìn bạn trai, cắn môi hơi bất an.
Lệ Kiêu bất ngờ kéo cô gái vào lòng và cúi người ôm lấy cô.
"Vân Đóa Đóa, chúng ta kết hôn sớm đi, được không?"
Vân Đóa nuốt khan, thoáng cái không kịp phản ứng.
Lệ Kiêu ôm cô thật chặt, đôi môi mềm mại của anh áp xuống, những nụ hôn chằng chịt dày đặc như cánh bướm nhẹ nhàng đáp xuống khóe mắt, trán và má cô.
Người đàn ông hôn cô vội vã nhưng lại dịu dàng, tràn đầy cảm xúc an ủi, như thể anh đang cảm thấy đau lòng cho rất nhiều nỗi đau mà cô phải chịu đựng.
"Vân Đóa Đóa, anh không muốn đặt mình ở phía đối lập với bố mẹ em. Nhưng thật sự anh không thể nhìn họ đối xử với em như vậy. Ở trong nhà mà em còn bị tủi thân, anh cmn xót xa..."
Lệ Kiêu khẽ nới lỏng cánh tay, nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm, "Những lời anh nói với bố mẹ em vừa rồi đều là từ trái tim. Lấy anh nhé, được không? Anh đến bảo vệ em, không cho ai bắt nạt, tổn thương em. Sau này, anh thay em chống đỡ mọi chuyện, được không nào?"
Anh kéo tay cô gái nhỏ đến bên môi và hôn lên đó, "Anh sẽ cho em một ngôi nhà mới, một ngôi nhà sẽ không để em cảm thấy tủi thân."
Vân Đóa kinh ngạc nhìn người đàn ông, đôi mắt màu hổ phách sáng lên. Sau đó cô bĩu môi và đột nhiên khóc.
Lệ Kiêu vội vàng ôm cô, sau đó thân mật vuốt ve, nhẹ nhàng gọi "Đóa cục cưng Đóa cục cưng", anh hôn đi hết tất cả nước mắt của cô.
Vân Đóa khóc thút thít. Cô lui người ra khỏi vòng tay của bạn trai, rút trong túi ra một cái túi giấy rồi đưa cho anh.
Lệ Kiêu cầm qua xem, cười đến ngây ngốc.
Khá lắm.
Cô gái nhỏ mang theo chứng minh thư, sổ hộ khẩu, hộ chiếu và các giấy tờ khác.
Anh đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu cô, "Vừa rồi em trở về phòng để tìm những thứ này?"
"Nếu không thì sao?" Vân Đóa khịt mũi rút, "Anh cho rằng em ôm gối đầu khóc hả?"
Rất muốn khóc đấy. Nhưng trông thấy bạn trai đứng ở phía trước bảo vệ cô, trong lòng Vân Đóa thấy an tâm và dũng cảm hơn rất nhiều.
Khóc có làm được cái gì đâu, còn không bằng làm chính sự. Bố mẹ muốn đưa cô ra nước ngoài thì sợ rằng họ sẽ cầm giấy tờ của cô đi làm gì đó.
Hơn nữa kết hôn, cũng cần giấy chứng nhận nha...
Lệ Kiêu cười khẽ, "Em đem theo những này là muốn bỏ trốn cùng anh sao?"
Vân Đóa nước mắt lưng tròng nhìn người đàn ông, miệng nhỏ nhắn ngạo kiều vểnh lên, "Vậy anh có muốn hay không?"
Lệ Kiêu ôm cô, cười khẽ một tiếng, "Cầu còn không được."
Anh đột nhiên nhớ tới cái gì đó rồi "A" một tiếng, đưa tay vào túi áo khoác và lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
Hộp nhung đỏ mở ra làm Vân Đóa sửng sốt.
"Anh mua nhẫn khi nào thế??"
Lệ Kiêu nhìn đôi mắt màu hổ phách mở to, thấy đôi mắt của cô còn sáng hơn kim cương, anh cong môi cười.
"Mua từ lâu rồi." Anh gỡ nhẫn kim cương ra khỏi hộp, "Vốn dĩ muốn đợi đoạt được đai vàng thế giới rồi mới cầu hôn em."
Trận đấu tranh đai vô địch thế giới tiếp theo sẽ diễn ra sau ba tháng nữa. Vốn dĩ Lệ Kiêu muốn cầm chiếc đai vàng anh luôn mong muốn, ở trên sàn đấu mà anh đam mê, cầu hôn người con gái mà anh yêu nhất.
Nhưng bây giờ anh không muốn đợi, cũng không đợi được lâu như vậy.
Anh nắm lấy tay cô, quỳ một gối xuống, thân hình cao lớn từ từ hạ thấp.
"Vân Đóa, em lấy anh nhé?"