Vân Đóa nhìn cũng chưa nhìn mà đã nhanh chóng dừng chương trình phát sóng trực tiếp.
Cô cầm di động, dùng sức đến mức khớp xương trở nên trắng bệch, đôi môi xinh đẹp cũng bị cắn tưởng chết đến nơi.
Lượng bình luận vẫn còn tăng, Vân Đóa kinh ngạc nhìn những chữ và icon đủ mọi màu sắc, cảm thấy rằng tất cả chúng đều truyền đạt cùng một thông tin:
Cô, xong, rồi!
Cô có thể tưởng tượng ra fans đang bị sốc như thế nào, cũng có thể thấy trước sự cố lộ chuyện "Tình yêu" này sẽ lên men từ phòng live ra ngoài ra sao—— dường như đã nhìn thấy mình và Lệ Kiêu sẽ xuất hiện trên tìm kiếm nóng, bạn cùng phòng, còn có ông chú quét dọn vệ sinh ở câu lạc bộ sẽ trở thành những người nhiệt tình nhất trong các khu bình luận 123...
Càng chết là những gì họ nói vừa rồi sẽ gây...
Vân Đóa đưa tay che mặt tuyệt vọng, nhỏ giọng lầm bầm.
Nếu những gì hai người vừa nói bị đưa lên mạng... thì chả khác gì lúc cô năm sáu tuổi treo ngược trên xà ngang, cho tất cả mọi người biết quần nhỏ của mình có màu gì!!
Vân Đóa dùng sức ôm khuôn mặt đang đỏ bừng bừng của mình và bắt đầu lật giở cuốn sổ ghi chép với đôi tay run rẩy.
Xem trong chốc lát, dần dần hô hấp của cô đã thoải mái hơn một ít.
Họ dường như... không biết rằng đây là Lệ Kiêu?
Sau khi điện thoại rơi xuống đất, chiếc đèn pha lê trên trần nhà đã trở thành trung tâm của phòng live. Fans không nhìn thấy mặt, nhưng tất nhiên dựa theo những gì nghe được lúc hai người nói chuyện với nhau họ đã suy luận chắp vá ra một câu chuyện nguyên vẹn:
【 ah ah ah ah ah đây là ban trai của Đóa muội à! Bọn họ đã sống cùng nhau sao sao sao! 】
【 con mẹ nó chứ mở max âm lượng nghe cả buổi cuối cùng cũng hiểu, Đóa muội có mâu thuẫn với bạn trai nên giận không mở cửa, bạn trai leo lên cửa sổ đến dỗ dành... Vậy đấy, đến phòng live ngắm gái xinh mà tại sao còn bị cho ăn cơm chó a a a! 】
【 đổi tận hai cái tai nghe cũng nghe ra được đại khái rồi: tiểu ca ca lừa gạt Đóa muội là tay bị thương, muốn Đóa muội đến thăm mình, Đóa muội ngốc của chúng ta nghe lời cũng đến thăm, nhưng trọng điểm là Đút! Cơm! Rồi! Lúc sau Đóa ngốc phát hiện ra mình bị lừa nên tức giận không để ý tới tiểu ca ca nữa, tiểu ca ca không còn cách nào khác đành phải leo lên lầu... Tốt rồi không nói nữa, tôi thất tình đi khóc trước một lát đây TAT】
【 huhuhu Đóa muội thật đáng yêu, giận dữ mà cũng dịu dàng, còn sữa hung nói "Không sợ té xuống bị thương thật sao", ah ah ah Đóa muội mẹ yêu em cả đời!! Cẩu nam nhân quyết đấu đi, tôi đã rút kiếm rồi! 】
【 tôi cũng nghe thấy câu đó! Sau đó tiểu ca ca nói "Nếu tôi bị té thật thì có phải em sẽ không bỏ mặc tôi nữa không", Vừa trêu chọc! Còn nuông chiều không tồi, một mực dỗ dành Đóa Đóa! 】
...
Những đoạn bình luận cứ phát một lần rồi lại một lần, Vân Đóa xấu hổ đỏ mặt. Nhưng cô rất nhanh đã phát hiện, hình như bọn họ vậy mà còn biết nhiều hơn?
À đúng, sau đó bọn họ đã ra ban công, thảo nào...
B trạm của Vân Đóa đang như lễ mừng năm mới, rất nhiều fans tràn vào cùng tham gia náo nhiệt, cũng có chúc phúc cô, nhưng chất vấn cô là nhiều nhất "Rõ ràng là có người khác sau lưng tôi! Anh ta là ai ah ah"...
Trong đó có một bình luận được like top đầu:
【 mọi người còn nhớ Đồ Long Giả đã mắng Bạch Lang trong live lần trước không? Chính là người muốn Đóa muội add Wechat lại đấy! Tôi vô cùng nghi ngờ Đồ Long Giả và người hôm nay chính là một! 】
"Thế nào rồi?"
"Đồ Long Giả" đột nhiên xuất hiện từ phía sau lại làm Vân Đóa càng hoảng sợ.
Lệ Kiêu ngồi bên người Vân Đóa, nắm lấy thắt lưng trên lưng cô, dùng đầu ngón tay nghịch ngợm, "Vừa rồi em live stream à?"
Vân Đóa giật mạnh thắt lưng khỏi tay người đàn ông, trợn mắt tức giận —— là anh là anh chính là anh! Đều là anh làm loạn lên!
Lệ Kiêu đọc được ý nghĩ từ đôi mắt của cô gái nhỏ "trách anh trách anh đều tại anh", anh không biết vì sao, nhưng cũng không giận, chỉ cong môi khẽ cười và lấy điện thoại ra.
Ngắm nhìn một hồi, nụ cười trên môi càng tươi hơn. Lướt đến bình luận có đề cập đến Đồ Long Giả, Lệ Kiêu thoả mãn gật đầu và để lại cho người kia một like.
Sau khi thích, anh đã thấy động thái mới của Vân Đóa, cô đã đáp lại bình luận của một fans.
Fans gửi ba câu hỏi liên tiếp:
【 Đóa muội em cho tôi lời giải thích đi ah ah ah! Tiểu ca ca leo cửa sổ là bạn trai em sao? Là cùng một người với @ Đồ Long Giả ư! Hai lần trực tiếp gần đây có chuyện gì vậy ah ah ah! 】
Vân Đóa trả lời:
【 còn chưa phải bạn trai. Rất xin lỗi mọi người! Lần này thật là sự cố ngoài ý muốn, tôi sẽ tìm thời gian live một lần nữa. Lần này xin đừng phát tán đoạn ghi màn hình ra bên ngoài, yêu tất cả mọi người ~】
Mắt Lệ Kiêu khẽ chuyển. Anh đọc đi đọc lại cụm từ "Còn chưa phải bạn trai".
Còn chưa phải bạn trai.
Còn.
Nói vậy thì sau này sẽ phải ~?
Anh cong môi, cúi đầu nở nụ cười, từ âm tràn đầy thỏa mãn.
Chỉ vài giây, Đồ Long Giả đã rep lại bình luận của Đường Đóa. Vừa rồi. Đường Đóa không trả lời vấn đề chính, anh còn rất săn sóc mà đáp lại toàn bộ:
【 còn chưa phải, về sau sẽ phải [ mỉm cười ];
Là cùng là một người;
Lần sau tôi sẽ dỗ dành cô ấy thật tốt để cho cô ấy lên trực tiếp lần nữa, rất xin lỗi. 】
Bởi vì lần trước đấu đá cùng Bạch Lang hào khí ngất trời nên Đồ Long Giả cũng đã thu hút được một làn sóng chú ý từ phòng phát sóng trực tiếp. Động thái này của anh vừa phát xong, lập tức có một đống reply bên dưới —— cơ bản tất cả đều thét lên: cả đám bắt đầu so kè dung tích phổi của mình, chỉ toàn là "Ah ah ah ah". Cũng có nhiều người nói rằng giọng của anh êm tai, giọng trầm vân vân......
Khi Lệ Kiêu nhìn thấy lời chúc phúc 99* của mọi người, khóe miệng cmn điên cuồng cong lên.
*dùng để cầu chúc cho hôn nhân và tình yêu, nó mang ý nghĩa hạnh phúc bền lâu.
Ngay khi đang tràn đầy hưng phấn, cô gái bên cạnh đột nhiên nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.
Anh quay đầu, trông thấy Vân Đóa đang bình tĩnh nhìn mình.
Màn hình điện thoại di động của cô đang dừng tại bình luận mà anh vừa đăng.
Cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn anh, trên mặt không có một gợn sóng, đôi mắt hạnh màu hổ phách thậm chí còn hơi trống rỗng, như thể anh là thứ gì đó vô tri vô giác.
Nói cách khác là——
Anh đã chết:)
"Lệ Kiêu." Vân Đóa lại gọi anh một tiếng, vẫn rất bình tĩnh. Cô thậm chí còn nhếch môi mỉm cười.
"Anh muốn cả cửa sổ cũng bị đóng luôn phải không?"
** |Đọc trên Wattpad riri_1127 chính chủ nha mn ui|
Mấy ngày kế tiếp vì "Lệnh cảnh cáo" và "Cảnh báo tức giận", nên Lệ Kiêu đã kiềm chế không ít. Không tâm cơ với cô gái nhỏ và cũng không dám liều mạng trêu chọc nữa.
Trận đấu sắp diễn ra, chế độ ăn uống của anh bị kiểm soát nghiêm ngặt, Vân Đóa ăn những món mà anh không thể ăn nhưng anh vẫn kiên trì nấu bữa sáng cho cô mỗi ngày. Nhìn cô ăn xong, anh lại đưa cô đến hội nghị. Buổi chiều sau khi kết thúc huấn luyện, anh cũng không ở câu lạc bộ mà vội vã đi đón cô gái nhỏ tan tầm.
Vân Đóa đã sống với vận động viên vài ngày, thói quen làm việc và nghỉ ngơi cú đêm của cô rõ ràng đã bị phá vỡ bởi người đàn ông. Cô cũng thực sự ngưỡng mộ tính tự giác của anh, 5 giờ sáng dậy còn chưa tính, nói muốn khống chế thức ăn thì đúng là thứ không nên ăn anh sẽ không ăn miếng nào.
Đại khái Lệ Kiêu cảm thấy phiên dịch là việc tốn thể lực, anh sợ cô mệt và đói nên tối nào cũng đưa cô đi ăn những món ngon. Cô ăn anh nhìn, ăn xong còn mua cho cô một bao đồ ăn vặt mang về nhà.
Tiểu thư Vân Đóa có thể chất ăn không mập sửng sốt khi bị anh vỗ béo tăng ba cân.
Bốn ngày. Chỉ trong bốn ngày:)
Nhưng trong lòng Vân Đóa cũng vụng trộm thừa nhận, mấy ngày nay cô trải qua rất thư thái nhẹ nhõm, là cái loại buông lỏng nhẹ nhõm tận đáy lòng.
Loại nhẹ nhõm này ở nhà dì nhỏ từ bé đến lớn cũng không có —— ngay cả khi ở nhà dì nhỏ mà cô quen thuộc nhất, trong tiềm thức cô vẫn giữ một chút kiềm chế như người ngoài, ăn nhờ ở đậu.
Nhưng ở cạnh Lệ Kiêu thì không có.
Tất cả những gì anh truyền đạt cho cô là: em có thể làm bất cứ điều gì em muốn.
Cho nên vào cái ngày cô phải đi, Vân Đóa có cảm giác mất mát không nỡ...
"10 phút nữa xe đến." Lệ Kiêu ở dưới lầu gọi cô, "Vali của em tôi đã cầm ra rồi."
Vân Đóa vội đáp "Được".
Cô đáp rất nhẹ nhàng, không dám biểu hiện vẻ không nỡ trước mặt anh.
Chút ít tâm tình của con gái cô vẫn thẹn thùng không muốn cho anh biết.
Điện thoại rung lên, Vân Đóa liếc nhìn màn hình, môi khẽ mím lại.
"Vân Đóa?"
Vân Đóa nuốt khan, "Mẹ."
"Con phiên dịch xong chưa?"
Vân Đóa nhẹ "Ừm" một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cạnh hồ bán nguyệt cạnh biệt thự có một chiếc đu dây bằng gỗ Lệ Kiêu dựng vào tối hôm qua. Cô nói nếu có thể ngồi đu dây bên hồ thì sẽ vui lắm, Lệ Kiêu thật sự đã làm cho cô. Làm mất hai ngày nhưng cô chỉ mới ngồi có một lần.
Người đàn ông có sức lực quá lớn, thiếu chút nữa đã đẩy cô bay vào trong hồ...
Vân Đóa bất giác nhếch khóe môi. Giọng nói trong điện thoại nhanh chóng kéo cô lại.
"Một lát nữa, có thể mẹ phải gặp ba con, còn có rất nhiều việc phải giải quyết." Bên kia dừng một chút, "Hôm nay con đến công ty của mẹ một chuyến, có một số việc mẹ muốn nói sớm cho con hiểu rõ."
Vân Đóa sững người trong giây lát, tập trung vào nửa câu đầu của mẹ cô.
"Bố con sắp trở về?"
"Ừm." Giọng của mẹ cô rất lãnh đạm.
Tâm trạng của Vân Đóa cũng bình tĩnh lại ngay lập tức.
Trở về thì sao, có liên quan gì đến cô chứ.
Chẳng phải "có việc" nên mới trở về sao.
"Việc" có thể làm cho bọn họ không thể không gặp mặt chắc hẳn cũng không phải vui vẻ gì.
Vân Đóa nhớ tới hình ảnh cha mẹ đối chọi gay gắt, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm.
"Con không đi, chuyện của hai người con cũng không hiểu. Hơn nữa, gần đây con rất bận."
Điện thoại bên kia im lặng vài giây.
"Con phải đi. Cái này rất quan trọng."
Giọng điệu lạnh lùng chuyên chế trước sau như một.
Vân Đóa: "..."
"Gần đây con bận sao? Mẹ thấy buổi tối con đi ăn đi dạo cửa hàng cùng con trai, chẳng giống như không có thời gian."
Vân Đóa: "!"
Vân Đóa từ bên giường đứng lên, "Mẹ cho người theo dõi con?!"
"Mẹ không có thời gian làm những việc đó. Con đang ở biệt thự ven sông? Nhà mới của mẹ cũng ở đây, tình cờ nhìn thấy con tối hôm qua."
Vân Đóa: "..."
Thấy Vân Đóa bình tĩnh, điện thoại bên kia tiếp tục: "Chàng trai đó là ai? Là bạn trai con quen sao?"
Vân Đóa khẽ cười nhạo một tiếng.
Không biết vì sao cô rất muốn cười.
Mẹ đã thấy cô đêm qua, nhưng mẹ đã không đề cập đến nó ngay khi bắt đầu cuộc điện thoại vừa rồi. Mãi đến lúc nãy muốn chuẩn bị oán trách cô bà ấy mới nhớ tới.
Chẳng phải bất cứ bà mẹ bình thường nào, thấy con gái mình sống trong nhà con trai cũng sẽ lao ra cửa với con dao trên tay sao.
"Con có cần phải nói với mẹ chuyện này không?" Vân Đóa hỏi ngược lại.
Mẹ cô có vẻ không hài lòng: "Con không nên nói cho mẹ nghe sao?"
Vân Đóa nhịn không được, lại cười khẽ, "Trước đây con cũng nghĩ là nên nói. Nhưng mỗi lần con gọi cho mẹ, mẹ đều nói bận không có thời gian nghe."
Cô gái mím chặt môi, "Xin lỗi mẹ, bây giờ con không có thời gian nói chuyện với mẹ."
Nói xong cô trực tiếp ấn cúp điện thoại.
Cánh tay cầm điện thoại hạ xuống, mềm nhũn buông thõng bên người. Vân Đóa cụp mắt, chậm rãi thở dài.
"Vân Đóa Đóa?" Lệ Kiêu lại đang gọi cô.
"Xuống đây!" Vân Đóa không có thời gian để lơ đễnh, cô chạy nhanh xuống lầu.
Người đàn ông đứng cạnh chiếc vali lớn của cô ở cửa, trên vali còn có một túi đồ ăn vặt lớn, không biết anh đã mua gì cho cô.
Sau khi cô đi xuống, Lệ Kiêu vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm cô thật sâu. Thấy cô mặc áo khoác xong anh mới kéo tay nắm vali lên.
"Muốn tôi đưa em đi không?"
"Đừng!" Đóa lão sư nghiêm túc phản đối chuyện trốn học, "Buổi chiều anh còn phải đi huấn luyện."
Thoạt nhìn Lệ Kiêu hơi mất mát, "Vậy đi thôi, xe đã tới rồi."
Vân Đóa "À" một tiếng, chậm rãi tiến lên hai bước, không nhúc nhích.
Lệ Kiêu cong khóe môi, cúi người về phía trước. Anh chống tay lên đầu gối và cúi người xuống để được gần cô gái nhỏ.
"Làm sao vậy?" Người đàn ông hơi mở to mắt, giọng điệu vui đùa nói, "Không nỡ xa tôi sao?"
Vân Đóa không tiếp ánh mắt của anh, chỉ bĩu môi khẽ nói "STOP".
Thực ra, cô rất muốn kể với anh cuộc điện thoại vừa rồi. Chỉ là cô không muốn khoảng thời gian bên nhau cuối cùng của họ phải trải qua như vậy...
Lệ Kiêu nhẹ nhàng "Haizz" một tiếng, như trêu chọc mèo, anh duỗi ngón trỏ ra nâng cằm cô lên, "Nếu không nỡ thì—— "
Vân Đóa ngước nhìn anh.
Môi người đàn ông càng cong lên, "Một nụ hôn tạm biệt thì sao?"
Vân Đóa: "..."
Vân Đóa đẩy khuôn mặt đang tươi cười lưu manh trước mặt ra, "Tôi đi đây!"
Lệ Kiêu nắm cổ tay của cô lại, "Vậy tôi ôm nhẹ một cái."
Anh dùng đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói: "Ôm nhẹ một cái thì được chứ?"
Bàn tay anh to lớn, chỉ nắm nhẹ đã hoàn toàn bao lấy cổ tay mảnh khảnh, lòng bàn tay khô ráp khẽ động, dịu dàng xoa lên làn da mỏng manh của cô.
Cổ tay của Vân Đóa bị cầm đến nóng lên, đầu quả tim cũng nóng theo.
Cô mấp máy môi lùi một bước, hai cánh tay mảnh mai mở ra, ôm lấy vòng eo rắn chắc của Lệ Kiêu.
Thật ra cô cũng muốn ôm anh.
Nhiệt độ cơ thể, mùi chanh muối biển quen thuộc trên người cùng nhịp tim đập thình thịch của anh đều có thể khiến cô yên tâm.
Ôm nhẹ một cái như vậy, bao nhiêu không cam lòng và mất mát vừa nãy đã bị lồng ngực của anh hòa tan...
Lệ Kiêu sững người trong vài giây. Anh không ngờ cô gái nhỏ không nói lời nào đã ôm rồi, không hề xấu hổ như mọi khi mà lại rất bá đạo.
Sau khi phản ứng lại, anh lập tức vòng tay ôm lấy cô, vừa siết chặt rồi lại nhanh chóng thả lỏng, vì sợ làm đau viên tròn nho nhỏ mềm mại này.
Mềm mại, nơi nào cũng mềm mại.
Tấm lưng mỏng manh mềm mại, mái tóc cọ sát vào cổ anh mềm mại, còn có nơi áp vào phía trước ngực anh rõ ràng là...
Càng mềm hơn.
Yết hầu của Lệ Kiêu thoáng trượt xuống, giọng nói có chút khàn khàn: "Vân Đóa Đóa."
Giọng nói trầm thấp của anh lúc gọi tên cô làm lồng ngực khẽ rung lên.
Vân Đóa ngẩng đầu, bắt gặp yết hầu của Lệ Kiêu đang lên xuống điên cuồng.
Anh nhìn cô thật sâu, đôi mắt đen càng thêm ái muội, "Tôi vẫn muốn hôn em."
Vân Đóa: "..."
Tại sao một số người có thể đùa giỡn lưu manh một cách thẳng thừng, mặt không đỏ tim không đập thế chứ?
Lệ Kiêu thoáng cúi người như thăm dò. Vân Đóa giật mình, không chút nghĩ ngợi liền đưa một bàn tay nhỏ lên đánh vào miệng anh.
Nhưng trong giây tiếp theo, lòng bàn tay trắng nõn đã lập tức cảm nhận được hình dáng đôi môi—— cực nóng ướt át, còn mềm mại đến bất ngờ.
Cả tay cả tim cô lập tức tê dại, lưng khẽ run rẩy.
Vừa định lùi tay về, Lệ Kiêu đã giữ bàn tay nhỏ bé trên miệng mình lại. Anh chu môi hôn lên lòng bàn tay cô một cái.
Lần này là một tiếng "moah" nhẹ có thể nghe thấy rõ ràng.
Hôn xong anh mới buông cô ra, đầu lưỡi liếm liếm khóe môi như có như không, "Cũng coi như là hôn rồi vậy..."
Vân Đóa: "!"
Vân Đóa thẹn quá hóa giận đến mức chạy ào ra ngoài cửa, lúc kéo vali lớn đi ra ngoài cô còn xém chút nữa vấp ngã.
Người tài xế đang đợi giật mình khi thấy cô gái nhỏ bước ra với vẻ hốt hoảng bối rối như vậy.
Khi cất hành lý và lên xe, khuôn mặt Vân Đóa vẫn đỏ bừng đến đáng sợ.
Xe nổ máy. Lệ Kiêu chạy ra đuổi theo và gõ lên cửa kính thủy tinh.
Cô gái nhỏ hạ một nửa cửa xe xuống, chỉ lộ ra một đôi mắt màu hổ phách nhìn anh, "Làm gì!"
"Đi đường cẩn thận, đến nơi thì gọi cho tôi."Lệ Kiêu hơi ngừng, cong môi, "Này, cho tôi một lời chắc chắn đi, bây giờ tôi chính là bạn trai em rồi đúng không?"
Vân Đóa: "!"
Vân Đóa thẹn thùng trộm liếc mắt tài xế ngồi phía trước——
Người lái xe vội vàng đưa mắt đi chỗ khác, lấy khăn lau kính xe, kết quả càng lau càng bẩn.
Nhìn thấy đến cả đôi mắt của cô cũng đỏ bừng lên, Lệ Kiêu nở nụ cười,
"Thế này đi, trận đấu sắp diễn ra rồi, đến khi đó tôi sẽ đoạt đai vàng về cho em—— "
"Vân Đóa Đóa, lúc ấy em cho tôi lên chính thức nhé!"