Thú Linh đội lúc này sắc mặt cực kỳ khó coi, tránh vỏ dưa gặp ngay vỏ sầu riêng chứ éo phải vỏ dừa...
"Bạch Hổ Vuốt Kim Quyền!"
Ầm!
"Hự!" Giao Dũng bị trúng một đòn của Bạch Hổ Vuốt Kim Quyền của Hổ Trắng thì liền bị trọng thương.
"Mị Hoặc Cực Linh Thuật!" Hồ Nghiên đứng ra dùng mị thuật, câu dẫn Băng Phi và Trọng Lâm.
...
Ở bên ngoài.
"Trời ơi, Mị Thuật của Hồ Nghiên ghê quá!"
"Phi Thân Hậu Kỳ câu dẫn hai Phi Thân Viên Mãn, thật kinh dị!"
...
Khải Hoàng Học Phủ.
"Haha, mị thuật này mê hoặc được hai tên tép riu kia nhưng không làm gì được Lam Bảo đâu!" Lam Vĩnh nói lớn khiến toàn trường gật gù.
...
Sau một thời gian chiến đấu, Vạn Băng đội chỉ còn Hổ Trắng, Trọng Lâm và Vân An.
Thú Linh đội thì thảm hơn, đội chỉ còn Hồ Nghiên và Sư Hắc.
Hải Dương đội tạm ổn hơn, bảo toàn quân số nhưng bị thương không ít.
Khải Hoàng đội cũng bảo toàn quân số...
Hiện tại vòng sáng đã bao trùm phần ngoài của toà thành hoang...
Cả bốn đội chỉ còn cách liều mạng chạy vào bên trong, cả 4 đội từ 4 phía khác nhau đi vào, Vạn Băng, Thú Linh và Hải Dương nháy mắt nhìn nhau, muốn thắng thì phải dẹp những mối nguy hiểm lâu la khác.
Thế là cả bọn gộp thành 1 đội, toàn bộ đứng đối diện Khải Hoàng đội...
...
Ở bên ngoài.
"Lần này nguy cơ Khải Hoàng đội bị đào thải là rất cao!"
"Đúng rồi, dù có tên Bạch Quỷ quái thai đến mấy cũng chẳng ăn thua!"
...
Khải Hoàng Học Phủ.
Toàn trường đưa mắt nhìn Khải Hoàng đội đang phải đối mặt với 3 đội còn lại...
"Chết rồi giờ sao?" Có một học viên lo lắng nói.
"Tỷ lệ thua rất cao!"
"Đúng vậy!"
"Toang, chuẩn bị cáng cứu thương!"
Kiều Uyên Dung các nàng nắm tay siết chặt, các nàng lo cho Lam Bảo hơn bao giờ hết...
"Khoan đã, các ngươi không thấy tên Bạch Quỷ của chúng ta rất điềm tĩnh sao?!!"
Lời của tên này khiến vô số người để ý Lam Bảo, đúng thật như tên kia nói, trong lòng bắt đầu tò mò...
...
Gương mặt của Lam Bảo khẽ nhếch môi cười nhạt:
"Lễ hội thật đông vui a..."
"Phụt... Haha!" Lời này của Lam Bảo làm cả Khải Hoàng đội cười đau cả bụng, ở bên ngoài cũng cười mà trong lòng thầm nghĩ:
"Trời má, tên này bị điên sao? Trong lúc ngàn cân treo sợi tăm cay mà còn đùa được? Thanh niên vui tính a..."
"Ngươi...!" Cả đám đối diện chỉ vào mặt Lam Bảo.
"Ta thì sao, ngon thì lên!" Lam Bảo bá đạo lên tiếng.
"Tên này quá bá khí đi!" Toàn trường nghĩ, mấy người Đồ Dương Sa sắc mặt tán thưởng nhìn Lam Bảo, tiểu tử này rất hợp khẩu vị của những cường giả ở đây.
...
"Được! Ngươi sẽ hối hận, toàn bộ lên!" Giao Dũng hét lớn rồi hoá thành Giao Long dài 8 mét lao đến tấn công Khải Hoàng đội.
Lam Bảo từ từ bước lên rồi cười gằn tung đòn:
"Thượng Hư Cửu Chiến Quyết - Đại Si Na Quyền!"
Ầm.
"Hự!" Giao Dũng bị đấm chệch sang một bên, ngã xuống bất tỉnh.
Do ở trong này đặt cấm chế nên toàn bộ thành viên khi bị đánh đến mức độ nào đó chỉ bất tỉnh chứ không chết.
Cả đám hít một hơi, Giao Dũng tuy bị trọng thương nhưng vẫn là Phi Thân Viên Mãn nha, dễ dàng giết chết 1 Nguyên Anh Viên Mãn bình thường rồi.
Thấy không ăn thua, cả đám bộc phát toàn lực, Hổ Trắng xuất hiện vô số chiếc gai làm từ băng linh lực lơ lửng quanh thân, con ngươi ở cái đầu hổ trắng đổi thành màu xanh lam kim.
Dương Ưng toàn diện bộc phát thuỷ và phong linh lực, cả hai hợp nhất vào nhau tạo thành những luồng gió nước uống lượn xung quanh hắn.
Hồ Nghiên yêu mị hơn, nàng phóng ra toàn bộ linh lực hệ tình yêu...
"Tình Yêu linh căn, loại linh căn này ở vũ trụ này là hàng cực hiếm!" Vy Phương Nhi hít một hơi thật sâu nhìn Hồ Nghiên thốt lên.
"Ta không biết đây là loại lực lượng gì nhưng mà nó có thể dẫn dụ vượt cấp và tấn công không cảm thấy đau!" Hồ Nghiên nhìn Lam Bảo nói ra.
"Tình Yêu linh căn!" Lam Bảo chỉ đáp một câu.
"Tình Yêu linh căn?" Cả toàn trường sắc mặt khó hiểu.
"Các ngươi không nên biết!" Lam Bảo cười cười nói.
"Lên!" Hổ Trắng ra hiệu.
"Thuỷ Băng Tịnh Nộ!" Trọng Lâm lên tiếng, hai nắm tay hắn hiện lên vô số băng linh lực bọc quanh tay rồi quanh chân.
"Phong Linh Chưởng!" Vân An thánh thót yêu kiều nói, 2 tay tụ chưởng.
"Tốc Biến Cuồng Chiến!" Sư Hắc hoá thành hư ảnh do tốc độ cao lao đến Lam Bảo.
Cả bốn người của Hải Dương đội trừ Dương Ưng ra, bàn tay kết ấn:
"Tứ Huyền Hải Trận!"
Cả bốn người đứng xung quanh Lam Bảo, do Lam Bảo đã bảo đồng đội tránh xa hắn ra 1 mình tung toàn lực, hắn tự lo được.
...
Ở ngoài.
"Ực... Tên Bạch Quỷ đó còn cơ hội thắng sao?" Một người kinh dị lên tiếng.
"Tỷ lệ gần bằng không!"
"Nếu trúng đòn này ở bên ngoài chắc thập tử vô sinh!"
...
Khải Hoàng Học Phủ.
Cơ Hùng và Lam Vĩnh sắc mặt không được tốt nhìn Lam Bảo đang bị vây quanh.
Kiều Uyên Dung các nàng thì sắc mặt cực độ lo lắng, không biết sẽ như thế nào...
...
"Muốn chơi hội đồng, các ngươi đã chọc nhầm người!" Lam Bảo cười gằn nói, rút Huỳnh Anh Kiếm ra.
"Cái kiếm đó là?!!" Vũ Băng Huyên ở Khải Hoàng Học Phủ từ đầu cũng không để ý lắm, nhưng sau khi thấy Lam Bảo rút Huỳnh Anh Kiếm ra khiến nàng liên tưởng đến thiếu niên 15 tuổi chiến với Hoàn Minh và giành chiến thắng hiên ngang rời đi.
Trái tim bé nhỏ của nàng có chút đập nhanh, má đào hơi ửng hồng...
Đám thiên tài Vũ gia bên cạnh nhìn thấy nàng cúi xuống đỏ mặt thì ghen ghét không thôi, thầm nghĩ: "Ta phải tìm và lột da bằng được tên khiến Băng Huyên để ý!"
...
"Nguyên Tử Thức." Lam Bảo lạnh lùng nói, Huỳnh Anh Kiếm động.
Xoẹt!
Hắn ngay lặp tức như tia chớp đứng sau lưng cả đám đang tấn công mà ung dung thu kiếm, ngay cả Sư Hắc với tốc độ âm thanh vẫn dính đòn.
BÙM...
Những đòn tấn công kia bị Lam Bảo thay cách thức dẫn đến sai cách lập trình khiến nó tạo ra 1 vụ nổ lớn làm cả bọn bất tỉnh, Khải Hoàng đội thì bị đẩy lùi vài trăm mét ngoài không vào kịp, chính thức bị loại và được truyền tống ra ngoài.
"Má... Quên mất!" Lam Bảo buộc giọng chửi thề, gõ gõ vào đầu mình.
Hiện tại trong tòa thành chỉ còn Lam Bảo, Hổ Trắng, Dương Ưng và Hồ Nghiên, cùng những thành viên đã bị bất tỉnh nằm lăn lóc dưới đất.
Việc chỉ còn 4 người mạnh nhất của 4 đội ngay lặp tức khiến toàn bộ người ở ngoài ngồi thẳng lưng, ánh mắt nghiêm túc xem.
"Các ngươi... Lên hết đi!" Lam Bảo vẩy vẩy ngón trỏ bá khí nói.