Linh Khải Thành.
Nơi đây là nằm ở trung tâm Khải Huyền Đại Lục, là toà thành lớn nhất Đại Lục và là nơi tọa lạc của Khải Hoàng Học Phủ, ở trong này dù ngươi có thân phận cao đến mấy cũng chỉ là người đi đường...
Hôm nay là ngày chiêu sinh của Khải Hoàng Học Phủ và các Học Phủ của ba Đại Lục khác nên Linh Khải Thành tuy rộng nhưng cũng đông nghẹt người...
Cách chiêu sinh cũng đơn giản, là đo độ tinh khiết của linh lực, tư chất, trí lực... Chỉ thế thôi, nếu đạt 65/100 cái này thì tuyển thẳng.
Lam Bảo cùng Kiều Uyên Dung, Nhiếp Hồng Kỳ và Hồ Bạch Nhã hiện tại đang dạo bước đi đến cổng của Linh Khải Thành...
Mấy người đứng gác cổng Linh Khải Thành không tầm thường chút nào, chính là 2 vị Hoá Hư Sơ Kỳ và 8 vị Phi Thân Viên Mãn khiến hắn hít sâu một hơi vì cảm nhận mình quá nhỏ bé ở nơi đây.
Hắn vẫn đeo Vô Diện Quỷ Mặt Nạ và Bạch Sắc Ma Bào, Kiều Uyên Dung thì chỉ mặc mỗi Hắc Sắc Ma Bào và đeo một cái khăn lụa che mặt, thân hình quyến rũ của nàng khiến nam nhân bên đường chảy nước miếng ròng ròng. Nhiếp Hồng Kỳ thì mặc Hồng Dương Y - Địa Cấp Y Phục do Lam Bảo mua tặng khiến nàng có khí chất cao quý dễ gần, trên gương mặt nàng đang đeo một cái khăn lụa màu hồng nhạt.
Hồ Bạch Nhã thì vẫn mặc Tuyết Sắc Y, khí chất thánh thiện ưu nhã toả ra khiến cho người đi đường rất có thiện cảm với nàng.
Hiển nhiên ở đâu cũng vậy, cứ thấy người đẹp là có vài thằng trẻ trâu đến gây sự làm quen để khiến giai nhân chú ý...
"Chào nàng, ta có thể làm quen với nàng không?" Chưa đi vào Linh Khải Thành, có một nhóm 4 nam tử tiến đến làm quen với Kiều Uyên Dung.
"Tránh ra!" Kiều Uyên Dung lạnh nhạt nói rồi nắm tay Lam Bảo đi qua bốn tên nam tử.
"Hừ, tiểu tử này thần thần bí bí, muốn chết!" Tên nam tử đi đầu thấy Kiều Uyên Dung bơ mình thì cay cú nhưng nhịn, sau khi thấy nàng nắm tay Lam Bảo ghen ghét lùi lại chặn đường.
"Ê ku, tránh ra cho ta!" Vừa nói, tên đứng đầu làm vẻ mặt quân tử để làm ngầu nhưng chỉ thấy ngu.
"Cút!" Lam Bảo đáp nhẹ một câu.
Tên thanh niên đứng đầu cảm thấy như bị sỉ nhục, không nhịn được hắn liền tấn công Lam Bảo:
"Lôi Hình Quyền!"
"Chơi điện sao?"
Lam Bảo cười nhạt một tiếng, Bạch Kim Đế Lôi ngưng tụ thành 1 nắm đấm đấm thẳng vào Lôi Hình Quyền...
Bốp!
"Phụt...!" Thanh niên bị đấm bay đi, thổ huyết trọng thương.
"Yếu mà đòi ra gió." Lam Bảo khịt mũi rồi đi theo ba nàng tiến vào Linh Khải Thành.
"Má, Nguyên Anh Trung Kỳ một quyền trọng thương Nguyên Anh Viên Mãn, vô lý vãi ò!" Một tên thiên tài nhìn thấy kinh dị hét lớn.
Những người xung quanh cũng kinh dị không thôi, liên tục bàn tán, có vài tên ở trong 1 số bang hội còn liên hệ qua Truyền Âm Lệnh để chiêu mộ Lam Bảo.
Hai vị Hoá Hư Kỳ đứng gác cũng hứng thú nhìn lấy hắn đang thong dong đi vào Linh Khải Thành.
"Tiểu tử này mà thành công trưởng thành chắc chắn là 1 trong những cường giả đứng đầu." 1 vị Hóa Hư Kỳ cười cười truyền âm.
"Đúng vậy... Hà hà." Vị còn lại gật đầu.
...
Ở bên trong Linh Khải Thành cực kỳ rộng lớn và choáng ngợp, nhưng Lam Bảo và ba nàng không muốn phí thời gian liền nhanh chóng đi đến chỗ chiêu sinh, nơi chiêu sinh thì có vài bàn đăng ký, bên trên có vài tờ giấy và một kiện bảo vật. Hắn và ba nàng tiến đến chỗ một bàn trống, Kiều Uyên Dung liền bước lên đăng ký trước, ngay lặp tức có một nữ tử rất xinh đẹp tiến đến ngồi đối diện nói:
"Vị muội muội này muốn chiêu sinh vào Khải Hoàng Học Phủ sao?"
"Đúng vậy!" Kiều Uyên Dung nhẹ nhàng đáp.
"Ừm, vậy muội tên gì?" Nữ tử xinh đẹp kia nhẹ nhàng nói.
"Muội tên Kiều Uyên Dung!" Kiều Uyên Dung nhẹ nhàng đáp.
Ngay lặp tức món bảo vật bên cạnh hiện lên ánh sáng xanh lá, đây là 1 món bảo vật dạng tra khảo đúng hay sai. Thấy ánh sáng xanh, nữ tử xinh đẹp liền ghi tên của Kiều Uyên Dung vào một bảng danh sách học viên nữ...
Nhiếp Hồng Kỳ và Hồ Bạch Nhã cũng bước lên tương tự như Kiều Uyên Dung...
Đến lượt Lam Bảo, hắn thong dong tiến đến, nữ tiếp viên ghi danh thấy hắn đeo mặt nạ che kín cả khuôn mặt, liền nhắc nhở:
"Vị đệ đệ này, muốn ghi danh ngoài nói tên ra thì phải lộ ít nhất một nửa khuôn mặt mới được!"
Lam Bảo chỉ cười cười, đưa cho nữ tử ghi danh kia một viên Ghi Ảnh Ngọc...
Nữ tử ghi danh liền dùng thần thức xem Ghi Ảnh Ngọc, trong đấy có hình ảnh Lam Bảo bỏ mặt nạ ra để lộ gương mặt cực kỳ anh tuấn cuốn hút khiến nữ tử xinh đẹp này tim đập hơi nhanh, bất quá nàng vẫn chưa tin lắm, liền đặt Ghi Ảnh Ngọc lên món bảo vật kia thì liền phát ra ánh sáng xanh, nàng mới tin rồi hướng Lam Bảo nói:
"Vậy đệ đệ tên gì?" Trong giọng nói có một tia tò mò.
"Đệ tên Lam Bảo!" Lam Bảo ung dung đáp.
"Vậy tên Lam Bảo!" Nữ tiếp viên cúi mặt xuống ghi tên hắn vào danh sách sau khi nhận ánh sáng xanh.
Lam Bảo gật đầu cảm ơn, hắn tra Google thông tin về vị tỷ tỷ này, nàng tên Liễu Quỳnh Tiên, Thủ Lĩnh Băng Hoa Hồng của Khải Hoàng Học Phủ, tuổi 26 tu vi Phi Thân Hậu Kỳ, thuộc 1 trong 5 thiên tài mạnh nhất Học Phủ.
"Quá kinh khủng, Liên Học Phủ Đấu nửa năm nữa là đến rồi, chắc nàng cũng sẽ tham gia thôi." Lam Bảo đang đi âm thầm suy nghĩ.
"Đang nghĩ cái gì đó?" Một bàn tay bỗng khoác lên vai Lam Bảo.
Hắn nhìn lại, thấy một thanh niên anh tuấn phóng khoáng thì liền cười nói:
"Cơ Hùng, lâu quá không gặp!"
"Haha, ta cũng vừa mới đăng ký chiêu sinh xong, ngươi đăng ký chưa?"
"Ta cũng vừa đăng ký rồi!"
Hồ Bạch Nhã và Nhiếp Hồng Kỳ sắc mặt hỏi chấm, hai tên này tại sao lại thân thiết đến vậy?
Kiều Uyên Dung thì có quen biết Cơ Hùng từ trước, tiến đến chào hỏi...
Lam Bảo không quên hướng giới thiệu thêm về Cơ Hùng cho Hồ Bạch Nhã và Nhiếp Hồng Kỳ...
"Thanh niên phong lưu a!" Cơ Hùng trong lòng cười khổ.
"Thì ra là bằng hữu thân thiết của chủ nhân!" Hồ Bạch Nhã lần đầu ra chỗ đông người nên còn hơi ngơ ngác.
Cơ Hùng gật đầu...
"Ây!" Có một tiếng nói sau lưng Lam Bảo.
"Gì?" Lam Bảo đáp rồi giật mình quay mặt lại thì thấy Lam Vĩnh cùng Dương Hoa Lộ đang đứng cùng nhau.
Lam Vĩnh chỉ cười cười, tung một quyền vào mồm Lam Bảo khiến Hồ Bạch Nhã chuẩn bị rút thương ra...
Bụp...
Lam Bảo dùng hai ngón tay chặn một quyền toàn lực của Lam Vĩnh cười cười nói:
"Ngày xưa thì ngươi đấm ta được, bây giờ ngươi nằm mơ!"
Rồi hắn đáp lại một quyền:
"Chốt Mồm Quyền!"
Bốp!
"Phụt...!" Lam Vĩnh miệng chảy chút máu quay sang chỗ khác rồi quay mặt lại chửi Lam Bảo:
"Thằng điên này, đấm đùa một chút thôi mà ngươi đấm thật!"
Dương Hoa Lộ thì ở một bên cười cười, ngay cả ba người Kiều Uyên Dung cũng che miệng cười khúc khích...
"Ta lỡ tay!" Lam Bảo gãi đầu cười hề hề.
"Thôi đi, ngươi lúc nào chả thế!" Một âm thanh êm nhẹ vang lên khiến Lam Bảo vui vẻ nói:
"Liêu Huyền Nhiên!"
Liêu Huyền Nhiên từ từ đi đến chỗ Lam Bảo, đi theo nàng là tỷ tỷ của nàng Liêu Huyền Bích, đoàn người thiên tài của Liêu Gia thì đi có 5 người 2 nữ 3 nam, chỉ có Liêu Huyền Nhiên và tỷ tỷ nàng đi cùng nhau, bất quá 3 tên kia đi chơi rồi.
"Hai người các ngươi hồi nhỏ chuyên đánh nhau, lâu quá ta không thấy các ngươi đánh nhau. Lên võ đài solo xem chơi!" Liêu Huyền Nhiên kích tướng nói.
"Xem chơi?" Lam Bảo và Lam Vĩnh sắc mặt tối sầm, chỉ xem chơi thôi?
"Sao nào!" Liêu Huyền Nhiên ánh mắt híp lại rồi nói tiếp:
"Dùng võ thuật chứ không dùng linh lực!"
"Dẹp đi, đây là Linh Khải Thành, muốn bị mời uống trà sao?" Lam Vĩnh đôi mắt híp lại nhìn Liêu Huyền Nhiên.
4 người Cơ Hùng thì đứng một bên không hiểu chuyện, Liêu Huyền Bích thì có linh cảm gì đó, còn Lam Bảo thì ôm đầu chạy mất, hiển nhiên Lam Bảo lại lạ gì 2 đúa này, sắp đánh nhau rồi.
Vụt.
Bụp...
"éc... Ta thua!"
"Hả?" Cả đám sắc mặt hỏi chấm, trong tích tắc cả Lam Vĩnh và Liêu Huyền Nhiên lao vào đánh nhau, kết quả Lam Vĩnh bị Liêu Huyền Nhiên khoá tay không làm gì được.
"Xong chưa?" Lam Bảo sau lưng Hồ Bạch Nhã thò đầu ra nói.
"Đến lượt ngươi nhé Tiểu Bảo, huynh đệ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu! Hồi bé ngươi hay nói câu ấy lắm" Liêu Huyền Nhiên bỏ tay Lam Vĩnh ra cười hóm hỉnh, lấy tốc độ sao xẹt lao vào Lam Bảo.
Lam Bảo trong lòng cười nhạt, nháy mắt với Hồ Bạch Nhã, nàng hiểu ý cũng gật đầu lại.
Bụp...
Hồ Bạch Nhã nhân lúc Liêu Huyền Nhiên vừa chạy đến thì ngáng chân làm nàng té ngã...
Lam Bảo theo kế hoạch ôm nàng vào trong lòng...
Liêu Huyền Nhiên bị Lam Bảo ôm trước nới đông người thì đỏ mặt ngại ngùng muốn chết, liền vũng vẫy:
"Thả ta ra!"
Cả đám sắc mặt cười khổ, phải nói tên này xử lý tình huống nhanh thật sự!
Liêu Huyền Bích đứng bên cạnh thì cười trêu trọc nhìn muội muội của mình...