"Tại hạ thấy lòng tốt của vị tỷ tỷ này nên không cảm thấy phiền gì hết." Lam Bảo cười nói.
"Nếu được thì ngươi đi săn cùng chúng ta, rồi đến Hoành Không Thành nhận thưởng." Nam tử trung niên kia nói tiếp.
"Tại hạ cũng đang định đến Hoành Không Thành, vậy làm phiền các vị rồi!" Lam Bảo khách khí đáp.
"Không sao hết, có thêm người là vui rồi đừng khách khí!" Cô nàng hỏi Lam Bảo kia vui vẻ lên tiếng.
"Vậy tại hạ cảm tạ." Lam Bảo đáp.
Nói xong Lam Bảo đi theo Thanh Ưng Đoàn, vừa đi vừa làm quen.
"Ngươi tên là gì, ta tên Huyền Mộng Lan cứ gọi ta là Tiểu Lan là được." Tiểu Lan vui vẻ nói với Lam Bảo.
"Ta tên Lam Bảo, cứ gọi Tiểu Bảo là được còn các vị này là...?" Lam Bảo không mặn không nhạt đáp.
"À, chưa giới thiệu với ngươi, ta tên là Hoàng Khải, 3 nam nhân kia lần lượt là Vương Hắc" Hoàng Khải chỉ sang nam tử tầm 26 tuổi, thân mặc hắc y với hoa văn màu xám.
"Đây là Lý Kiệt." Hoàng Khải chỉ vào nam tử anh tuấn, thân mặc bạch y với các đường hoa văn màu vàng nhạt nhìn rất ngầu lòi.
May mà trong nhẫn trữ vật của Lam Bảo có y phục ngầu lòi không kém chứ nếu không là tuột hạng rồi.
"Đây là Lưu Giác." Hoàng Khải chỉ vào tên nam tử cao ráo nhưng mặt gian xảo kia.
"Còn 2 nữ nhân kia là Phúc Loan và Huyền Chi." Hoàng Khải lần lượt chỉ vào 1 nữ nhân thành thục quyến rũ và 1 nữ tử ngây thơ như Tiểu Lan.
Lam Bảo giật nhẹ đầu, cùng Thanh Ưng Đoàn tiếp tục đi.
Hơn nửa canh giờ sau, Lam Bảo và Thanh Ưng Đoàn đi đến 1 hang động.
"Hình như là hang động của Ngũ Bậc Trung Kỳ linh thú?" Lam Bảo nghi vấn hỏi, Ngũ Bậc linh thú tương đương Nguyên Anh Kỳ tu sĩ.
"Đúng vậy, xác của con linh xà này giá rất cao nên chúng ta phải săn bằng được nó." Hoàng Khải nói với vẻ quyết tâm.
Sau đó, cả nhóm đi vào, thấy cảnh tượng bên trong làm cho choáng ngợp.
"Ù má hang động này quá to, lại còn dài nữa, giống như chỗ ở của 1 con rắn khổng lồ vậy đó!" Lam Bảo âm thầm đánh giá.
"Đúng rồi, là Khổng Linh Xà. Loại linh thú này có thể lấy da làm giáp, lấy xương làm vũ khí, ăn thịt tăng khả năng hấp thu linh lực." Vy Phương Nhi hiện trên vai Lam Bảo giải đáp.
Lam Bảo thầm gật đầu, sau đó cả nhóm thấy hai con mắt màu đỏ mở ra, chỉ thấy 1 con rắn khổng lồ dần xuất hiện trước mặt cả nhóm như đang tức giận vì tự tiện đi vào lãnh thổ của nó.
Mà đúng tự tiện đi vào lãnh thổ của nó thật...
Sau đó, Thanh Ưng Đoàn ra hiệu cho nhau sẵn sàng tác chiến với con rắn khủng bố kia, tất cả bộc phát tu vi, thấp nhất là Tụ Đan Trung Kỳ mà cao nhất là Nguyên Anh Trung Kỳ.
Tiểu Lan nhìn thì ngây thơ thế mà là 1 Nguyên Anh Sơ Kỳ hàng thật, thiên phú quá khủng bố.
Lam Bảo cười khổ, 18 tuổi là Nguyên Anh thì cũng thuộc hàng thiên tài cao cấp rồi.
"Tấn công!" Hoàng Khải ra lệnh, ngay lặp tức tất cả lao đi với tốc độ khá là khủng bố để nhắm vào điểm yếu nhằm tấn công con Khổng Linh Xà kia.
Lam Bảo thì lại đứng nhìn xem thực lực của Thanh Ưng Đoàn xem có lợi hại không.
Nhưng Khổng Linh Xà đâu phải ăn chay, với kinh nghiệm chiến đấu của mình đã dồn linh lực vào những điểm yếu của mình để gia tăng phòng ngự, tất cả thế công của Thanh Ưng Đoàn đều bị đánh bật ra, được đà thì Khổng Linh Xà phun độc linh lực tụ thành 1 quả cầu rồi bắn liên tục hơn 10 phát khiến cho Thanh Ưng Đoàn chật vật không thôi.
Trong lúc Không Linh Xà đang tụ linh lực để tấn công hết đám người thì Hoàng Khải đã đứng dậy bước đến từ từ.
"Phá Thiên Chưởng!!!"
...
"Phá Thiên Chưởng!!!"
Âm thanh của Hoàng Khải vang vọng khắp hang động.
Ầm... Phụt...
Phá Thiên Chưởng được chưởng ra khiến không gian xung quanh rạn nứt, còn Hoàng Khải thì bị phản phệ phun máu.
Ánh mắt của Khổng Linh Xà mở to ra, cảm giác được tử vong đến gần, nó nhanh chóng tích tụ độc linh lực thành 1 quả cầu khủng bố...
Quả cầu độc có khí tức mạnh không kém Phá Thiên Chưởng của Hoàng Khải.
Quả cầu độc được Khổng Linh Xà bắn ra... 1 chưởng 1 cầu va chạm vào nhau.
ẦM ẦM ẦM...
Không gian triệt để vỡ vụn, phải biết Hoá Hư Kỳ trở lên mới xé rách không gian và làm cho không gian vỡ vụn.
Rầm rầm rầm...
Hang động của Khổng Linh Xà đang dần nứt vỡ...
Một hồi lâu sau...
Hang động triệt để nát vụn bị hai cổ linh lực mạnh mẽ san thành bình địa.
Khổng Linh Xà chỉ còn 1 bộ xương và 1 phần da thịt, cả Thanh Ưng Đoàn toàn bộ trọng thương, chỉ có Lam Bảo nhờ vào Thiên Địa Vạn Vật Kinh nên có nguồn linh lực gần như vô hạn.
Sắc mặt của hắn hơi tái, lực lượng khổng lồ khiến hắn hao 9 phần 10 linh lực để chống cự và rất nhanh, linh lực của Lam Bảo đã hồi phục được 5 phần 10.
Tiếng động cực lớn khiến cho rất nhiều linh thú và vài đoàn săn linh thú đến gần xem, sau khi thấy 2 cổ lực lượng của Phá Thiên Chưởng và cầu độc khủng bố của Khổng Linh Xà khiến sắc mặt cả bọn trắng bệch.
Sau khi khói bụi tản đi, tất cả linh thú đều chạy hết.
Có 2 Đoàn săn linh thú nghe thấy tiếng động tiến đến nhưng 1 Đoàn bỏ đi vì thực lực yếu, Đoàn còn lại thực lực sánh ngang Thanh Ưng Đoàn liền nổi lòng tham khi thấy con linh xà khổng lồ kia và cả Thanh Ưng Đoàn bị trọng thương, đi lên định cướp hết nhẫn trữ vật rồi đoạt Khổng Linh Xà.
Đoàn săn linh thú này có tên Bắc Điểu Đoàn, có 7 nam nhân tu vi từ Nguyên Anh Sơ Kỳ đến Nguyên Anh Trung Kỳ.
Thanh Ưng Đoàn hiện tại rất thảm, Hoàng Khải là thảm nhất vì vừa bị phản phệ vừa bị dư chấn mạnh mẽ ập lên cơ thể, Hoàng Khải đang hấp hối thì cả 3 nam 3 nữ còn lại cũng không dễ chịu, toàn thân áo rách rưới, nhất là 3 nữ nhân còn lại lộ ra da thịt trắng ngần khiến Bắc Điểu Đoàn đang đi đến loé cả mắt nhưng lặp tức Huyền Mộng Lan dùng linh lực hắc ám hệ che phủ toàn thân 3 nữ rồi nhanh chóng thay y phục mới.
Hoàng Khải lúc này nhanh chóng lấy ra đan dược trị thương các kiểu uống vào, linh lực khỏi phục 7 phần 10 và chữa đa phần thương thế.
Lam Bảo thấy ánh mắt của Bắc Điểu Đoàn thì trong lòng khinh bỉ không thôi.
Bắc Điểu Đoàn tiến đến gần Thanh Ưng Đoàn, ánh mắt tham lam và dâm dê không sao che dấu được.
"Các ngươi muốn gì?" Lưu Giác nghi ngờ lên tiếng.
"Tất nhiên là cướp đồ." Tên nam tử đầu đoàn lên tiếng.
"Ai cho ngươi gan chó!" Hoàng Khải khinh bỉ lên tiếng.
"Tu Linh Giới luôn mạnh được yếu thua, ta nhân cơ hội cướp thì sai sao, ngươi làm gì được ta." 1 tên nam tử khác khiêu khích.
"Ngươi... Được lắm đừng trách chúng ta ác!" Cả 4 nam nhân của Thanh Ưng Đoàn tức giận lên tiếng, 3 nữ nhân Tiểu Lan cũng khinh bỉ nhìn lấy Bắc Điểu Đoàn.
"Không nói nhiều với người chết, tất cả tấn công nhưng 3 nữ nhân kia phải giữ mạng, nhất là nữ nhân mặc bạch y kia... Khà khà." Nam tử đứng đầu Bắc Điểu Đoàn liếm liếm khoé môi nhìn lấy 3 nữ, nhất là Mộng Lan đang mặc bạch y.
"Lên!" Cả hai đoàn lao vào nhau.
Do trận chiến trước đó nên Thanh Ưng Đoàn không có lợi thế mà ngược lại còn bị Bắc Điểu Đoàn bón hành.
Bắc Điểu Đoàn cử hai tên Nguyên Anh Sơ Kỳ đi cầm chân 3 người Mộng Lan, thế là 4 nam bên Thanh Ưng Đoàn phải đấu với 5 người của Bắc Điểu Đoàn.
Lam Bảo cũng lao vào giúp Thanh Ưng Đoàn chiến đấu...
"Ồ, nhóc con Tụ Đan Kỳ không thấy người lớn đang đánh nhau sao, cút đi." Nam tử đứng đầu Bắc Điểu Đoàn khinh bỉ nhìn Lam Bảo nói.
"Tiểu Bảo ngươi đi đi, đừng ở lại... Bọn ta làm liên lụy đến ngươi rồi!" Hoàng Khải quay mặt nói với Lam Bảo.
"4 người các ngươi đấu với 5 tên có thực lực nhỉnh hơn thì đâu có công bằng, ta vào giúp các ngươi." Lam Bảo không lạnh không nhạt lên tiếng.
"Ngươi... Tốt lắm, nếu còn sống sót thì sau chuyện này ta nợ ngươi một ân tình!" Cả Thanh Ưng Đoàn cảm kích lên tiếng.
Lam Bảo gật đầu, trong lòng hơi nghi ngờ nhưng cũng chả có thời gian.
"Mà thôi, kệ." Lam Bảo lại thầm nghĩ.
"Các ngươi nói nhảm đủ chưa?" Nam tử Bắc Điểu Đoàn Trưởng khó chịu nói, đang đánh nhau bọn Thanh Ưng Đoàn này lại tám chuyện bày đặt cảm kích các kiểu mà không đếm xỉa đến mình.
Lam Bảo từ từ tiến đến sánh vai cùng Hoàng Khải, do chưa phải Nguyên Anh Kỳ nên hắn không bay được nên khá là bất lợi cho hắn.
"Lên!!!" Cả hai nhóm hét to rồi rút vũ khí ra lao vào nhau.
Trận chiến bắt đầu!