Dã Tâm Không Tịnh

Chương 47: Bước qua nhau.



Yến Vân Hà nhìn chằm chằm Ngu Khâm thật kĩ, không buông tha cho bất cứ dao động cảm xúc nào. Chỉ cần Ngu Khâm lộ ra, dù chỉ là một chút sơ hở nào, hắn sẽ tức khắc chớp lấy nó.

Kinh ngạc, hoảng hốt, căng thẳng hay bất an đều là những gì hắn hi vọng có thể nhìn thấy. Hắn cần xác nhận rằng đêm qua rốt cuộc là hai người cùng mê loạn thần trí, hay chỉ là sự tình nguyện từ một phía.

Nhưng so về kinh nghiệm thẩm vấn phạm nhân thì hiển nhiên Ngu Khâm có kinh nghiệm phong phú hơn hắn nhiều. Đô chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ có vốn hiểu biết rộng có thể giấu giếm bất kỳ chuyện gì.

Y bình tĩnh nhìn Yến Vân Hà: "Yến đại nhân, rốt cuộc là ngươi đang nói cái gì vậy?"

Tuy Yến Vân Hà không thể đạt được điều hắn muốn từ Ngu Khâm nhưng hắn vẫn không chùn bước, mà ngược lại còn từng bước ép Ngu Khâm đến mép giường.

Tay hắn lướt qua cơ thể Ngu Khâm, vén bức màn giường lên: "Hàn Sơ thật sự nghe không hiểu những gì ta đang nói sao?"

Yến Vân Hà quét mắt nhìn lên giường, tấm trải giường đều đã bị thay, không còn là cái hắn thấy đêm qua. Đuôi lông mày hắn khẽ nhếch lên, chỉ cảm thấy đối phương hết sức cẩn thận, vậy mà còn biết tiêu hủy dấu vết.

Vốn dĩ chỉ nắm chắc năm phần, hiện tại đã tăng đến tám phần chắc chắn.

"Đêm qua ta uống rượu cùng đồng nghiệp, sau khi tỉnh lại thì toàn thân đau nhức, trên eo trên lưng đều có dấu tay. Ngươi nói xem vì sao lại vậy?" Yến Vân Hà buông bức màn ra, khi làn vải trượt xuống thì lay qua mu bàn tay Ngu Khâm, để lại chút ngứa ngáy.

Ngu Khâm thờ ơ nói: "Vậy phải hỏi người cùng ngươi uống rượu, vì sao lại tới hỏi ta?"

Yến Vân Hà suýt bị chọc tức đến bật cười. Hắn đã nói đến mức này, thế mà Ngu Khâm còn có thể làm bộ như không có việc gì đã xảy ra.

Hắn chộp lấy tay Ngu Khâm, cưỡng ép ấn lên eo mình: "Ngu Hàn Sơ, bây giờ ngươi vẫn chưa nhớ ra mình đã làm gì sao? Đêm qua chỉ có mình ta say, còn Hàn Sơ vẫn tỉnh táo lắm."

Tay Ngu Khâm đặt trên eo hắn, hơi lạnh từ lòng bàn tay xuyên qua lớp quần áo mà thấm vào da thịt Yến Vân Hà: "Yến đại nhân uống say, nhận nhầm người rồi."

Năm lần bảy lượt đều phản bác được khiến Yến Vân Hà hơi dao động.

Quả thật hắn không hoàn toàn nhớ rõ sự việc đêm qua, rốt cuộc đó là mơ hay thật. Chỉ là sự đau nhức trên người nói cho hắn biết, chỉ có một mình sẽ không thể tạo ra những dấu vết như thế.

Chẳng lẽ hắn thật sự làm loạn sau khi uống say, nhận nhầm người?

Nhưng trong nháy mắt, Yến Vân Hà bật cười thành tiếng: "Suýt nữa thì bị Hàn Sơ lừa gạt rồi. Nếu không phải ta có để lại ký hiệu, quả thật đã cho rằng bản thân nhớ sai mất."

Hắn đưa tay ấp lấy khuôn mặt Ngu Khâm, ngón cái đè trên cằm, ấn mở đôi môi kia. Ở phía gần mặt trong môi dưới có một vết xước hãy còn chưa lành.

"Ngu Hàn Sơ, đã đến lúc này rồi ngươi vẫn còn nói ta nhớ nhầm? Vết thương này là do ta làm, ta nhớ rất rõ." Yến Vân Hà nói.

Ngu Khâm thô bạo gạt tay Yến Vân Hà ra, trong nháy mắt biểu cảm y lại giống như lúc gặp nhau ở cửa hàng điểm tâm, trở nên hoàn toàn lạnh nhạt. Tuy rằng bọn họ cách nhau rất gần, nhưng khoảng cách lại rất xa xôi.

"Yến đại nhân." Ngu Khâm ngập ngừng như đang suy nghĩ nên dùng từ gì mới có thể ngăn Yến Vân Hà tiếp tục dây dưa: "Ta hiểu ý của ngươi."

Yến Vân Hà khẽ giật mình: "Ngươi hiểu?"

Ngu Khâm gỡ miếng tử ngọc hồ lô bên hông Yến Vân Hà xuống, tùy tiện ném sang một bên.

Khối ngọc kia rơi xuống đất, cứ như đấm một cú vào ngực Yến Vân Hà. Hắn nén giận nói: "Ngu Khâm, ngươi đang làm gì vậy!"

Dù miếng ngọc này là Ngu Khâm đưa cho hắn nhưng khi đối phương đối xử một cách tùy tiện với nó, hắn vẫn cảm thấy không vui.

Ngay sau đó, Ngu Khâm đặt tay lên eo hắn, bắt đầu cởi dây nịt quấn trên eo Yến Vân Hà.

Yến Vân Hà tóm lấy tay Ngu Khâm, cắn răng lặp lại: "Ta đang hỏi ngươi làm cái gì đấy!"

Ngu Khâm cứ như không cảm nhận được đau đớn, y cười đến bạc bẽo, lộ ra một tia khinh thường trong mắt.

Yến Vân Hà mạnh mẽ mà nắm lấy Ngu Khâm tay, hắn cắn răng nói: "Ta đang hỏi ngươi làm cái gì!"

Ngu Khâm giống như không cảm giác được đau giống nhau, hắn cười đến lương bạc, trong mắt lộ ra một loại khinh mạn. Cảm giác như đã từng thấy qua khiến Yến Vân Hà nhớ đến một ngày mưa lớn nọ, dưới mái hiên trong cung, Ngu Khâm đã cười như vậy.

Cười hắn và Thái Hậu chẳng khác gì nhau, cười hắn si tâm vọng tưởng.

Hiện tại Ngu Khâm đối xử với hắn giống như thế, hắn đã biết Ngu Khâm định nói gì.

Yến Vân Hà muốn ngăn cản y nhưng thân thể lại cứng đờ, khóe miệng hắn cũng thế, tựa như đã chậm rãi đóng băng trước nụ cười của Ngu Khâm.

"Yến đại nhân muốn gì, ta đều hiểu."

Theo câu nói vừa dứt, Ngu Khâm rút đai lưng của Yến Vân Hà ra. Mảnh lụa thật dài nhẹ rơi xuống giữa chân hai người, nhẹ đến độ không có tiếng vang.

Ngu Khâm cởi thắt lưng của hắn, kéo lỏng vạt áo ngoài của hắn: "Yến đại nhân từ nhỏ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, không gì không có được."

"Thứ sắc dục nông cạn nhất cũng có thể bị đại nhân ngộ nhận thành tình cảm thật tâm. Chi bằng để ngươi được như mong muốn, ngươi mới biết được...có một số việc, một số người, sau khi nếm trải rồi sẽ cảm thấy chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi."

Ngu Khâm đã cởi bỏ áo ngoài của Yến Vân Hà, ngón tay y lần vào theo cổ áo của hắn. Lòng bàn tay lạnh lẽo khiến Yến Vân Hà lạnh cóng: "Ta đã giết ngươi một lần, ngươi nên biết sợ chứ."

Y chậm rãi nghiêng về trước. Vào lúc sắp hôn lên môi Yến Vân Hà đã bị đối phương khó chịu tránh đi.

Bàn tay Ngu Khâm đang đặt trên thắt lưng hắn dùng sức đến trắng bệch.

Y rũ mắt, cho đến khi Yến Vân Hà lùi lại một bước, mảnh vải trượt khỏi kẽ tay y, không giữ được nữa.

Yến Vân Hà thô bạo mặc lại quần áo bị cởi ra rồi xoay người rời đi. Hắn không nhặt miếng ngọc bội kia, cũng không quay đầu nhìn Ngu Khâm.

Có lẽ là đã không còn cần thiết nữa, dù là ngọc bội hay là điều gì khác.

Cửa phòng bị đóng sầm lại, chút hơi thở còn sót lại trong phòng cũng theo gió lạnh trời đông giá rét dần tan biến.

Ngu Khâm khom lưng nhặt khối tử ngọc hồ lô lên nhìn hồi lâu. Sau cùng, y xoay người bước đến trước ngăn tủ trong phòng, lấy ra một chiếc hộp gấm. Hộp gấm nên chứa miếng ngọc hồ lô này, hiện giờ đã bị một khối noãn ngọc thay thế.

Ngu Khâm đặt hai miếng ngọc vào cùng nhau, đóng hộp lại, khóa kĩ càng rồi đẩy mạnh vào sâu bên trong tủ. Có lẽ không có cơ hội được nhìn thấy ánh mặt trời nữa rồi, y nghĩ.

Yến Vân Hà trở về phủ, vẻ mặt tăm tối đến đáng sợ. Hắn không để ý đến Ẩn Nương còn đang nấp trên nóc nhà, ngồi một mình trong phòng hồi lâu. Sau đó, hắn gọi người đưa rượu đến.

Tống Văn nghe tin chạy đến, không đồng ý nói: "Say rượu hại thân lắm, đại nhân."

Yến Vân Hà ngồi ngay ngắn trước bàn: "Đưa một vò tới là được, ta sẽ không uống nhiều. Chỉ uống một lần này thôi đã đủ rồi."

Tống Văn từ nhỏ đã sống với hắn, cùng nhau lớn lên, đương nhiên có thể nhìn ra được hiện tại tâm trạng hắn tệ đến mức nào. Đã xảy ra chuyện gì, vì sao đột nhiên lại phải mượn rượu giải sầu. Tống Văn không hỏi gì thêm.

Ẩn Nương trên mái hiên quan sát một lúc, cuối cùng mới đứng dậy vận khinh công rời đi, không tiếp tục giám sát nữa.

Yến Vân Hà tự nhốt mình trong phòng, chậm rãi nhấp một ly lại tiếp một ly mà uống rượu. Rượu đắng chát chảy xuống cổ họng, lại không có chút cảm giác sảng khoái thường ngày.

Cảm giác và tình yêu của hắn bị coi khinh, Yến Vân Hà phẫn nộ vì điều đó. Nhưng hơn thế nữa, hắn cảm thấy bi thương. Cho dù đã sớm biết Ngu Khâm đã trải qua những chuyện gì, hắn không nghĩ rằng đối phương cách xa tưởng tượng của hắn, trở nên hoàn toàn khác lạ.

Chẳng lẽ Ngu Khâm cho rằng những điều này chỉ đang làm tổn thương hắn sao? Từng câu từng chữ mà y nói, đều đang tự hạ thấp chính mình. Thái độ y tùy tiện, dường như cho rằng chính mình là một món đồ chơi.

Yến Vân Hà dừng hành động uống rượu vô nghĩa, hắn theo bản năng sờ lên eo, nơi đó chẳng còn gì.

Kể cả là ngọc bội của hắn, hay là của Ngu Khâm.

Trống rỗng, cái gì cũng không có.

Hôm sau Yến Vân Hà mang theo quầng mắt đen thui lên triều. Du Lương thấy sắc mặt hắn còn tệ hơn ngày hôm qua thì có chút líu lưỡi, nhưng cậu ta nhạy bén cảm giác được gì đó, lần này không trêu ghẹo Yến Vân Hà nữa.

Sau khi tan triều, Nghiêm công công đi đến gọi Yến Vân Hà, Thành Cảnh Đế đang chờ hắn ở ngự thư phòng.

Hắn vừa đi vào, Thành Cảnh Đế liền giơ tay miễn lễ cho hắn, gọi hắn đến gần.

Trên mặt Thành Cảnh Đế hiện ra một chút thiếu kiên nhẫn: "Tông Nhân phủ, cả đám ngôn quan già khọm kia nhúng tay vào việc nhà của trẫm. Chúng cho rằng tội của Ngô vương không đáng chết, nhiều nhất chỉ có thể giáng làm thứ dân, giam cầm cả đời trong Tông Nhân phủ đã là hình phạt nghiêm trọng rồi."

"Người dưới trướng Ngô vương vẫn luôn kêu oan, nói chỉ dựa vào việc buôn lậu thuốc súng và vài tên tử sĩ không rõ lai lịch ở cung yến đã kết luận Ngô vương có tâm mưu nghịch là quá gượng ép."

Nói tới đây, Thành Cảnh Đế vậy mà lại cười, chỉ là hai mắt vẫn tối đen. Ngài nhìn Yến Vân Hà: "Lúc Ngô vương vừa mới bị bắt, bọn họ không quậy. Hiện tại Kỳ Thiếu Liên sắp trở về, bọn họ liền lập tức đồng loạt nhảy ra cầu xin."

"Mẫu hậu tốt bụng của trẫm cũng vì Ngô vương mà ăn chay niệm phật trong hậu cung, quả là nực cười!" Thành Cảnh Đế ném cái ly trong tay vỡ nát.

Quả thật rất nực cười, án của Ngô vương suýt nữa đã kéo Thái Hậu xuống nước, còn vặt đi một tên thượng thư bộ Công. Đã vậy mà Thái Hậu còn giả vờ đồng cảm với Ngô vương, không phải vì bà thật sự là một người khoan dung như vậy. Chẳng qua là làm bộ làm tịch, dùng cách này để khiến Thành Cảnh Đế ngột ngạt trong lòng mà thôi.

Dù Thái Hậu có thật sự thấy thương hại Ngô vương thì nếu Thành Cảnh Đế giết Ngô vương, cũng sẽ không tránh được tội danh tàn hại người thân ruột thịt.

Cho dù việc mà 'người thân ruột thịt' này làm là mưu triều soán vị.

Hiện tại tất cả mọi người đều đối nghịch với Thành Cảnh Đế, khó trách vị hoàng đế xưa nay chẳng lộ vui buồn lại nổi cơn thịnh nộ như vậy.

Yến Vân Hà hiểu mục đích của Thành Cảnh Đế khi truyền hắn đến, không phải là vì muốn hỏi hắn bây giờ nên làm gì. Mà là vì hắn là đệ tử của Kỳ Thiếu Liên, vốn đã đứng ở vị trí nhạy cảm, lần trước hắn còn cứu Ngu Khâm, gần gũi với một người ở phe của Thái Hậu. Thành Cảnh Đế đã nghi ngờ lòng trung thành của hắn.

Yến Vân Hà bỗng cảm thấy rất mệt, hết thảy mọi thứ ở kinh thành này đều khiến người ta mỏi mệt.

Ở biên cương chỉ cần tự hỏi làm sao để thắng được trận chiến ngày hôm nay, ở kinh thành lại là thận trọng từng bước, buộc phải cẩn thận trăm phần.

Lòng nghi ngờ của hoàng đế là độc dược mãn tính, không biết khi nào sẽ lấy đi tính mạng, nhưng ngươi lại không thể trách ngài điều gì. Bởi vì chỉ có như vậy, Thành Cảnh Đế mới có thể sống sót tại hoàng cung. Hắn biết hắn đã nguyện trung thành với một vị vương như thế nào.

Thành Cảnh Đế trút giận xong, lại giơ tay đẩy điểm tâm qua cho Yến Vân Hà: "Đây là do ngự trù* mới làm, ngươi nếm thử xem."

Yến Vân Hà nhìn xuống, là một đĩa Đào Hoa Tô.

Hắn biết chuyện gì cũng không thể giấu khỏi đôi mắt của bệ hạ, vậy...liệu Ngu Khâm có hay biết, người phía trên biết chuyện của bọn họ rõ như lòng bàn tay.

Yến Vân Hà nhấc một miếng bánh, cắn một miếng. Món điểm tâm yêu thích nhất mất đi hương vị nguyên bản, ngọt đến phát đắng.

Hắn rời ngự thư phòng, Nghiêm công công đi trước dẫn đường. Cách đó không xa Ngu Khâm đang dẫn theo vài tên Cẩm Y Vệ bước đến. Trong một thoáng, bọn họ bước qua nhau.

Yến Vân Hà nhìn thẳng về phía trước, Nghiêm công công chậm rãi nghiêng đầu, hướng ánh mắt đầy thâm sâu ý nhị lên hắn.

Ngu Khâm mặc tấm áo lông chồn dày nặng, trong tay ôm lò sưởi, mặt mày thản nhiên.

Bọn họ thoáng đi qua.

Lần này, chẳng ai nhìn về phía ai.

________________________________

*ngự trù: đầu bếp hoàng gia.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv