Nhờ sự giúp đỡ từ gia đình Dạ Ngọc, Liễu Xuân đã có thể thuận lợi học diễn xuất và trở thành diễn viên cũng được coi là có tiếng trong nước.
Vì đã có thu nhập ổn định cô ta đã chuyển ra ở riêng mà không còn bám lấy gia đình Dạ Ngọc như ngày trước nữa. Dù vậy, cô ta vẫn không thôi đeo lấy Dạ Ngọc mà lợi dụng.
...
Dạ Ngọc theo học tại một lớp học biên kịch do giáo sư Nghị Lễ_ một nhà biên kịch nổi tiếng thế giới trực tiếp giảng dạy.
Trong nhà vệ sinh.
- Con khốn, mày tưởng mày là con của chủ tịch thì ngon lắm sao? Mày lại dám cướp anh Ngạo Thiêng của tao. Hôm nay tạo sẽ dạy cho mày một bài học.
Thúy Liên vừa chửi tay đã vung lên chuẩn bị ra đòn.
- Dừng tay.
Cánh tay chỉ vừa đưa lên cao đã bị ngăn lại. Cao Ngạo Thiêng may mắn kịp thời giải nguy giúp cô.
- Ai là của cô chứ? Con mượn cớ mà đánh người khác, có tin tôi báo cáo lên giáo sư Sở không?
Thúy Liên bị ngăn lại thì có hơi tức giận nhưng đứng trước người mình thích cô ta tỏ ra khá dè dặt.
- Xin lỗi anh, Ngạo Thiêng. Chỉ vì em quá yêu anh thôi.
- Lần này tôi bỏ qua, các người biết chừng mực thì mau cút đi.
Nói rồi, Ngạo Thiêng một màn anh hùng cứu mỹ nhân mà anh dũng nắm tay Dạ Ngọc rời đi.
Cũng chính vì lí do này mà Dạ Ngọc_ một thiếu nữ mới lớn nguyện đem hết tâm can mà yêu lấy người đàn ông này.
...
- Xuân Xuân, giới thiệu với cậu đây là anh Ngạo Thiêng, bạn...bạn.mới của mình.
Liễu Xuân ăn mặc sàn trọng. Cô ta mang một cái mắt kính to che đi một phần khuôn mặt để tránh bị đám báo chí chú ý. Nhìn thấy vẻ ngại ngùng của Dạ Ngọc, cô ta đoán chắc Ngạo Thiêng chính là người cô thích, liền giở trò.
Liễu Xuân đưa tay cởi chiếc mắt kính xuống, nở nụ cười thân thiện đưa tay ra bắt tay với anh ta.
- Chào anh, tôi là Liễu Xuân bạn thân nhất của Tiểu Ngọc.
Ngạo Thiêng vừa nhìn đã nhận ra Liễu Xuân liền đưa tay bắt tay chào đáp lại.
- Chào cô, không hổ danh là diễn viên nổi tiếng ở ngoài còn đẹp hơn cả trên phim.
Cả ba người nói chuyện rất vui vẻ, Liễu Xuân rời đi trước vì có cuộc hẹn. Cô ta vừa rời đi Ngạo Thiêng cũng lấy cớ đi vệ sinh mà rời khỏi.
Thật ra hắn chạy theo Liễu Xuân. Lúc nãy khi dùng bữa, hắn không thể nào rời mắt khỏi người cô ta. Dù Liễu Xuân và Dạ Ngọc là bạn thân nhưng hai người khí chất vô cùng khác nhau.
Liễu Xuân có vẻ phóng khoáng và diễm lệ hơn rất nhiều, khuôn mặt cũng có phần sắc sảo và lanh lợi hơn. Còn về Dạ Ngọc, luôn là một cô gái thuần khiết, tuy gia đình và học thức nổi trội nhưng hắn muốn nắm giữ thật nhiều những " con cá" về tay để tùy ý sử dụng.
- Xuân, xin dừng bước.
Liễu Xuân nghe thấy giọng Ngạo Thiêng gọi bỗng cười đắt thắng, nhẹ nhàng quay người lại ngây thơ hỏi.
- Có chuyện gì sao, anh Cao.
Cao Ngạo Thiêng vừa rồi chỉ gọi cô ta bằng tên nhưng nhận lại lại là một cách xưng hô xa cách khiến hắn có chút gượng gạo.
- Khi nãy, ở trong có Tiểu Ngọc nên không tiện nói với cô. Cô có thể để lại cách thức liên lạc với tôi không?
Liễu Xuân nghe lời đề nghị của hắn, mày liễu nhếch nhẹ tỏ vẻ thắc mắc. Sợ cô ta không chấp nhận hắn bèn bổ sung thêm.
- Cô thấy đó, chúng tôi chỉ mới quen nhau. Tôi muốn sự giúp đỡ từ cô.
Liễu Xuân tỏ vẻ ngây thơ.
- Nếu là vì Tiểu Ngọc thì tất nhiên rồi. Chúng tôi là bạn thân mà.