Dã Miêu Bất Tòng

Chương 19



Vào phòng ngủ, Vu Dân nằm sấp trên giường, Thương Viễn ngồi xổm trước đống hành lý mà tìm quần áo, vừa tìm vừa hỏi: “Em mặc cái gì?”

Vu Dân lăn một vòng trên giường, lộ ra cái mông trắng nõn cùng bờ lưng bằng phẳng quyến rũ, lắc lư đôi chân dài: “Đưa em cái quần lót trước đã.”

Thương Viễn lấy ra một cái, Vu Dân đứng dậy, xoa tóc, nhìn xem cái quần lót được đưa đến, rồi bĩu môi: “Không mặc của anh, lấy đồ của em ấy.”

Thương Viễn vỗ mông anh một cái, tiện thể nặn nặn, da thịt co dãn, bàn tay của Thương Viễn không dừng lại, sờ soạng thêm vài cái: “Cái em mặc lúc sáng cũng là của anh, anh không có bỏ đồ của em vào.”

Vu Dân ghét bỏ mà cầm lấy quần lót, thuận tiện né tránh bàn tay lưu manh của Thương Viễn.

Anh đứng ở trên giường, khom lưng, giẫm chân vào bên trong quần lót. Cửa sổ phòng ngủ tuy đã kéo màn nhưng vẫn không ngăn được ánh sáng bên ngoài, chiếu sáng đường cong thân thể của Vu Dân, cơ eo căng đầy, tư thế như vậy vừa vặn nhăn lại một ít da thịt, khiến người nhìn thấy khô miệng khô lưỡi. Làn da Vu Dân trắng nõn đến chói mắt, đôi tay Thương Viễn vuốt ve từ trong đùi chậm rãi sờ soạng ra bên ngoài, hắn thương lượng với anh: “Chúng ta ngủ tiếp một giấc?”

Chân Vu Dân bị hắn sờ ngứa, tránh né hắn mấy lần mới mặc xong quần lót, anh nhảy xuống giường, giẫm lên dép lê, tiện thể quăng cho hắn một câu: “Anh đi chết đê.”

Cũng không để Thương Viễn tìm quần áo giùm, Vu Dân chính mình ngồi xổm tìm trong đống hành lý.

Thương Viễn ngồi xổm song song với Vu Dân, nhìn anh tìm đồ, chợt đến gần hôn lên má, lại nhìn một chút, rồi lại hôn thêm một cái.

Vu Dân bị hắn hôn đến phát phiền.

Anh chậc một tiếng, hai tay giữ mặt Thương Viễn, hết hôn má trái rồi lại hôn má phải: “Bé ngoan, đừng nhúc nhích, không nhúc nhích sẽ thương anh thật nhiều.”

Thương Viễn quả thực bất động, im lặng ngồi xổm một chỗ.

Vu Dân không ngờ tới hiệu quả tốt như vậy, sửng sốt một chút rồi mới tự cảm khái một tiếng: “Wow…”

Buổi chiều tập hợp, mấy người Thương Viễn, Ngô Khản bị yêu cầu đi làm cơm cho bà xã yêu dấu của mình, nguyên liệu do bà nhà mình chọn. Lúc lựa chọn nguyên liệu, Vu Dân khều Minh Nguyệt.

“Đây là cái gì…” Vu Dân một bên vừa hỏi một bên vừa làm động tác chớ có lớn tiếng, khiến cô phải nhỏ giọng trả lời.

“Rau chân vịt, cậu chưa thấy bao giờ hả?” Minh Nguyệt nhẹ giọng, lần lượt phổ cập kiến thức từng thứ cho anh: “Đây là rau xanh, đây là mộc nhĩ, chỗ đó là thịt, cá cậu có thể lấy, còn có tôm, khoai tây.”

Vu Dân càng nghe càng bối rối, quyết định hỏi thẳng vào vấn đề: “Có măng không?”

“Măng… Không phải ở kia à.” Minh Nguyệt chỉ cái rổ cho anh, thấp giọng hỏi: “Cậu ngơ ngác thế, Thương Viễn ở nhà không làm cơm sao?”

“Anh ta đều không về nhà, làm cơm cái gì.” Vu Dân lần lượt chọn từng củ măng, cũng không biết chọn măng sao cho ngon, nên cứ củ nào nhìn được thì lấy.

Chọn xong nguyên liệu thì đến phiên mấy người kia làm việc.

Minh Nguyệt cùng Trần Phỉ ở bên kia luống cuống tay chân, hướng dẫn Ngô Khản và Lý Sách Văn làm cho đúng. Vu Dân ngồi ngay cửa phòng bếp, nhìn sang bên kia xem náo nhiệt mà cười hềnh hệch.

Trong tay Minh Nguyệt cầm một cái rổ nhỏ, bên trong là những chùm nho tròn tròn vừa được rửa sạch. Cô ngoắc ngón tay, gọi Vu Dân đi ra ngoài.

Thương Viễn đang ngồi trên ghế nhỏ lột măng, dưới nồi đốt một ngọn lửa nhỏ, chờ một lát xào thì thêm củi.

Quan hệ giữa Minh Nguyệt và A Lâm không tệ, cái lúc Vu Dân quay chung với Minh Nguyệt, vừa đúng dịp hai người phụ nữ mới kết hôn nên tụ lại một chỗ tán gẫu. Trong số các diễn viên nữ, người có quan hệ thân nhất với Vu Dân chính là Minh Nguyệt. Sau nhiều năm lên đỉnh cao trong màn ảnh nhỏ, Minh Nguyệt hầu như không nhận bất kỳ chương trình tạp kỹ nào, vào lúc biết Vu Dân cũng tham gia, cô cũng sảng khoái nhận lời.

Vu Dân đi ra ngoài không bao lâu, Minh Nguyệt liền trở lại.

Cô bước vào bếp, xách thêm một cái ghế nhỏ ngồi gần Thương Viễn, phun hạt nho trong miệng ra, thuận tiện cầm một củ măng, thảnh thơi mà lột.

Thương Viễn lấy thêm măng trong túi nilon ra, hỏi cô: “Tiểu Dân đâu?”

“Cậu ta hả, đi ra ngoài chơi rồi.”

Thương Viễn cầm củ măng đã lột xong, đi tới bồn nước bên cạnh rửa tay: “Tôi đi gọi em ấy về.”

“Vội thế.” Minh Nguyệt liếc mắt nhìn hắn một cái, động tác trên tay vẫn rất thong dong: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, ngồi xuống đi tôi kể anh nghe một chuyện.”

Thương Viễn lấy điện thoại di động ra, gửi cho Vu Dân một tin nhắn hỏi anh đang ở chỗ nào.

Nửa phút sau nhận được hồi âm chỉ vỏn vẹn ba chữ: Mặc kệ em.

Thương Viễn để di động xuống, trở về ngồi trên ghế.

“Cô nói đi.”

Minh Nguyệt thả măng trong tay xuống, phủi sạch sẽ vết dơ dính trên móng tay được sơn màu đỏ tươi rất đẹp. Giọng nói của cô không nhanh không chậm: “Tôi kể anh nghe, Vu Dân cậu ta… Cho tôi ấn tượng đầu tiên là…”

Khóe miệng Minh Nguyệt như đang kéo lên một chút, giống như đang cười: “Đầu lưỡi cậu ấy, đặc biệt mềm.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv