Dã Man Vương Tọa

Chương 47: Cao thủ như mây



Trương Đức bưu đi xuống tầng chót địa lao, đột nhiên một nhìn thấy một gã Ma pháp sư cầm gậy, liền lập tức rụt trở về, ngay sau đó thổ hệ ma pháp dưới chân hắn bắt đầu chuyển động, hiển nhiên tên Ma pháp sư kia phát hiện ra gã béo lùn mặt vuông này không phải người nhà, âm thầm thi triển ma pháp loại địa thứ để chuẩn bị đánh lén.

Trương Đức Bưu dậm mạnh chân lên mặt đất, nhất thời đấu khí đánh tan tành ma pháp nguyên tố thổ hệ, Ma pháp sư nọ kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng rướm máu, do ma pháp không thi triển được nên bị ma lực phản phệ, vội vàng xoay người bỏ chạy. xem tại TruyenFull.vn

- Càn Khôn quyết!

Trương Đức Bưu đánh ra một chưởng, chưởng phong trầm trọng "vù" một tiếng rời tay bay ra, đánh mạnh vào sau lưng tên Ma pháp sư, nhất thời đánh bay hắn, "bốp" một tiếng văng vào bước tường đối diện, biến thành một bãi thịt nát.

Trong địa lao có hơn hai trăm người dân Nam Cương bị nhốt trong hơn mười mấy lồng giam nhỏ, nam nữ già trẻ đều bị trói chung với nhau, tay chân đều bị gân trâu rừng buộc chặt, nghe tiếng vang bọn họ liền ngẩng đầu lên, thấy một tên kiếm sĩ vừa lùn vừa béo của thương hội Hogan, hung ác đánh chết đồng bạn của mình, không khỏi kinh hoàng cùng nghi hoặc.

- Thì ra là người của bộ lạc Cuồng Lang!

Trương Đức Bưu chú ý trong đó có một người quen, chính là thiếu niên Ba Lỗ Đồ của bộ lạc Cuồng Lang đã gặp ở Tri Chu sâm lâm.

Hàng rào nhà lao là một trụ thép thô cỡ cánh tay, Trương Đức Bưu cầm hai tay hai trụ, dùng sức kéo mạnh ra ngoài, lực lượng vạn cân bạo phát, cột sắt dễ dàng bị hắn bẻ cong thành một lỗ lớn, khom người chui vào.

- Ngươi là ai? – Trương Đức Bưu rút bội kiếm, cắt đứt gân trâu rừng trên tay Ba Lỗ Đồ, hắn liền vội vàng hỏi.

- Ba Lỗ Đồ, ngươi không nhận ra ta sao?

Ba Lỗ Đồ lắc đầu, lúc này Trương Đức Bưu mới nhớ đến chính mình đang dùng Đoán Cân Dịch Cốt quyết để thay đổi tướng mạo, hắn vội vàng vận chuyển tâm pháp, khuôn mặt lại dần dần biến trở về nguyên trạng. Ba Lỗ Đồ không khỏi vừa mừng vừa sợ:

- A Man, như thế nào lại là ngươi?

Trương Đức Bưu giao chuôi kiếm cho hắn, nói:

- Ngươi cầm kiếm, tự mình đi cứu người đi, ta lên trên kia xem một chút!

Ba Lỗ Đồ vội vàng cắt đứt gân trâu rừng trên chân một tộc nhân, trả lại kiếm cho hắn, nói dứt khoát:

- A Man, ta đi cùng ngươi, nửa năm nay ta vẫn luyện Bôn Lôi quyết, đã không còn kém cỏi như trước rồi.

Trương Đức Bưu không khỏi hồ nghi nhìn hắn, liền hỏi lại:

- Lúc đầu khi ở Thần miếu Man tộc, chẳng phải ngươi đã nói ngươi không kém cỏi như trước nữa mà…được rồi, ngươi đã kiên quyết như vậy, thế thì đi theo ta!

Ba Lỗ Đồ đỏ chín mặt, lầm lầm nói:

- Ta thật sự đã không kém cỏi như trước nữa mà.

Trương Đức Bưu lắc đầu, đi ra khỏi địa lao, Ba Lỗ Đồ vội vàng theo sau, vừa đến cửa hai người liền ngây người ngay tại chỗ, đờ đẫn thật lâu không nói nên lời.

Chỉ thấy hàng loạt phòng ốc trong thương hội Hogan dấy lên liệt hỏa hừng hực, nhưng không có một Ma pháp sư nào thi triển thủy hệ ma pháp cứu hỏa, ngược lại khắp nơi đều là ánh lửa cùng tiếng chém giết, đao quang kiếm ảnh, băng hỏa đầy trời. Không biết bao nhiêu hảo thủ che mặt mang khăn trùm đầu chạy tới chạy lui, dùng đao kiếm và ma pháp "nói chuyện" với thành viên thương hội Hogan.

Một cỗ đấu khí mạnh mẽ phóng lên cao, còn có không ít tinh thần lực cô đọng như thực chất mang theo ma pháp ba động, tàn phá bừa bãi không ngừng phía trên bầu trời thương hội Hogan.

Ba Lỗ Đồ nhìn Trương Đức Bưu, không khỏi bội phục vạn phần, lẩm bẩm nói:

- A Man, ngươi dẫn theo bao nhiêu người đến đây cứu chúng ta…

Trương Đức Bưu đã sớm chết lặng rồi, mờ mịt lắc đầu, những người này đều là hảo thủ, thấp nhất cũng đạt đến chuẩn Kiếm đấu sĩ cùng Ma đạo sư, thậm chí có vài kẻ mạnh mẽ, đấu khí như đao, một kiếm bổ qua, liền thấy trong không trung tràn ngập quang mang đấu khí, kiếm khí tung hoành.

Giữa không trung, có một con Lục Dực Kim Quang tê khổng lồ, quanh thân mang theo ma diễm hừng hực thiêu đốt, bay múa xung quanh từng đoàn từng đoàn, đúng là Thái ca đã giết đến đỏ mắt rồi.

Chỉ thấy nó đột nhiên từ không trung vồ xuống, nhắm ngay băng sương hộ thuẫn bao phủ bên trên phòng nghị sự thương hội Hogan, "ầm" một tiếng đánh vào hộ thuẫn được xưng là phòng ngự tuyệt đối. Bốn móng vuốt của nó cậy cứng đâm thẳng vào trong lớp băng, dùng sức kéo ra ngoài. Lớp băng sương hộ thuẫn phát ra âm thanh "kẽo kẹt kẽo kẹt", dĩ nhiên bị nó thuần túy cậy mạnh kéo đến mức lung lay muốn ngã.

- Súc sinh, ngươi muốn chết!

Lão lục cấp Ma đạo sư trong phòng nghị sự đột nhiên rống giận, chỉ thấy một đạo xạ tuyến từ trong phòng nghị sự bắn ra, Lục Dực Kim Quang tê cũng không dám đón đỡ, giương cánh bay lên trời cao tránh né.

- Thất Trọng Trọng Lực thuật!

Âm thanh lão Ma đạo sư nọ lại vang lên, nhất thời thân thể Thái ca trở nên nặng nề vô cùng, rơi là đà từ trên trời xuống đất, khi rơi quay cuồng không biết bao nhiêu lần, làm ngã không biết bao nhiêu phòng ốc, bao nhiêu người đang chém giết né tránh không kịp liền bị nó nghiền thành bãi thịt vụn.

Thái ca vọt tới dưới chân Trương Đức Bưu, khó khăn lắm mới dừng lại được, trừng hai tròng mắt thật lớn nhìn hắn, mở cái miệng rộng, cười nói:

- A Man, thì ra ngươi ở chỗ này, ta tìm ngươi một lúc lâu rồi!

Trương Đức Bưu hoàn toàn không nói gì, thả người nhảy lên trên trán con Vương cấp ma thú, nói:

- Thái ca, mau đưa đao cho ta!

Tâm niệm Thái ca vừa động, Bích Tỳ đao lập tức xuất hiện trong tay Trương Đức Bưu.

Trương Đức Bưu đứng trên trán nó, hai tay cầm thanh đại đao dài hơn hai thước, tinh thần trấn tĩnh lại, Dã Man kình trong cơ thể cùng Man đấu khí vận chuyển ngày càng nhanh, điên cuồng dũng mãnh truyền vào thân đao, nhất thời Bích Tỳ đao truyền đến một trên âm thanh "vù vù" rất nhỏ.

Lớp băng sương hộ thuẫn bên ngoài phòng nghị sự của thương hội Hogan đột nhiên vỡ vụn, một thân ảnh phóng lên cao, vững vàng đứng giữa không trung, tóc bạc đón gió bay múa, không giận mà uy. Trương Đức Bưu chứng kiến khuôn mặt lão giả không khỏi cả kinh, lão Ma đạo sư này chính là chủ nhân Gardon của thương hội Hogan, trong bức họa Kidd giao cho hắn có hình lão Gardon, không nghĩ lão đầu này lại là lục cấp Ma đạo sư!

Gardon nhìn xung quanh đánh giá một cái, đột nhiên nhìn về hướng Trương Đức Bưu, ánh mắt dừng lại trên người Lục Dực Kim Quang tê bên cạnh hắn, không khỏi giận dữ:

- Súc sinh, thì ra ngươi ở chỗ này!

Gardon đang muốn vọt tới chỗ Trương Đức Bưu, đột nhiên linh cảm cảnh báo, vội vàng xuất ra một đạo băng sương hộ thuẫn bảo vệ cơ thể. Trên không trung đột nhiên hiện ra một đạo kiếm quang thật lớn, hung hăng bổ thẳng vào băng sương hộ thuẫn, nhất thời đánh nát bấy lớp hộ thuẫn được xưng là phòng ngự tuyệt đối.

Kiếm quang không chút lưu tình tiếp tục chém tới, lập tức đụng lớp băng sương hộ thuẫn thứ hai mới ngừng, mà lão Ma đạo sư Gardon bị cự lực đánh rơi xuống như một viên đạn, "ầm" một tiếng té xuống một căn phòng đang cháy phía dưới.

Trương Đức Bưu vội vàng ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy trên không trung có một con chim ưng màu đen khổng lồ, một nam tử mặc quần áo đẹp đẽ quý giá đang đứng trên trán con chim ưng, trong tay cầm một thanh kiếm lớn, cất cao giọng nói:

- Nam Minh thập tam thái tử, vấn an Tài Vận sứ dưới trướng Kháo Sơn vương Bắc Chu – Gardon đại nhân.

Trương Đức Bưu nhìn thấy gương mặt người trẻ tuổi không khỏi nao nao:

- Thì ra là hắn!

Gã Nam Minh thập tam thái tử này đúng là người trẻ tuổi mà Trương Đức Bưu đã gặp trong phòng viện trưởng, loại khí độ ung dung hòa nhã cao quý của hắn bất luận kẻ nào cũng không thể bắt chước được!

"Tại phía Nam Lạc Nhật sâm lâm có sơn mạch Già Lam vô cùng hiểm trở, được xưng là thiết bích hùng quan vĩnh viễn không thể phá hủy được, do hãn tướng nổi danh lừng lẫy trong Bắc Chu Bát Trụ Quốc – Kháo Sơn vương trấn thủ, gã Nam Minh thập tam thái tử này như thế nào lại chạy đến Bắc Chu?"

Trong lòng Trương Đức Bưu vô cùng khiếp sợ: "Hơn nữa, hắn cũng với lão Bane có mối quan hệ không rõ ràng…"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv