Trương Đức Bưu dắt theo Tiểu Hắc cùng Lục Dực Kim Quang tê ra chợ mua một ít lương khô cùng bình chứa nước làm bằng da dê, sau khi xong xuôi đang định ra khỏi thành thì đột nhiên một đạo tặc đến bên cạnh hắn, che thấp vành nón xuống, thấp giọng nói:
- Đức Bưu thiếu gia, đại ca Kidd sai ta mang đến cho ngài vật này.
Một cái túi da trâu được nhét nhanh vào trong tay hắn, tên đạo tặc nọ lập tức rời đi, biến mất tăm trong biển người.
- Tên mập này làm trò gì mà thần thần bí bí như vậy… - Trương Đức Bưu mở túi da trâu ra, chỉ thấy trong đó có một bức thư được viết qua loa, nhìn sơ qua một lần, trong thư đại khái nói dạo này thương hội Hogan xuất hiện một nhân vật thần bí, vài ngày gần đây thương hội canh phòng rất nghiêm ngặt. Dưới tay cao thủ thần bí nọ có rất nhiều thị vệ, mỗi người đều là cao thủ, thập chí còn có cả tứ cấp Ma đạo sư. Kidd cùng mấy tên đạo tặc đi đến phân bộ dò đường, đụng phải bẫy ma pháp, kết quả chết đi một vị huynh đệ.
Không biết thương hội Hogan sử dụng thủ đoạn gì, không ngờ có thể điều động liên quân phòng ngự thành, truy lùng bọn họ khắp nơi. Kidd cùng đồng bạn không thể làm gì hơn là tìm nơi khác để ẩn nấp, trốn tránh tạm thời, chờ gã đại nhân vật kia đi rồi mới tính tiếp.
- Nhân vật thần bí!?
Hai tay Trương Đức Bưu nhẹ nhàng vân vê, bức thư hóa thành những mảnh nhỏ bay đầy trời, suy tư nói:
- Chẳng lẽ là nhân vật cao tầng trong thương hội Hogan? Đô ngu hầu Sama của Hắc Kỵ cấm quân bất quá cũng chỉ là tứ cấp Ma đạo sư, xem ra lai lịch nhân vật thần bí này không nhỏ, không ngờ có thể làm cho tứ cấp Ma đạo sư trở thành thủ hạ của hắn, ta đã đánh giá thực lực thương hội Hogan quá thấp rồi.
" Từ bây giờ đến lễ trưởng thành còn vài tháng, ta tạm thời nhẫn nại thêm chút nữa, chờ đại nhân vật này rời khỏi đã!"
Trương Đức Bưu xoay người cưỡi thủ sơn khuyển, vác trường đao trên vai, ra khỏi thành đi về hướng hạp cốc Trầm Luân. Bích Tỳ đao trên vai bị hắn dùng vải lụa trắng quấn lại vài lớp, bọc kín mít thanh đao. Thanh đao này quá dài, lại không có vỏ đao, ô kim hàn thiết bên ngoài lưỡi đao cũng có giá trị liên thành, để tránh gặp phải những tính huống phiền toái không cần thiết, cho nên hắn mới quấn thanh đao lại.
Sau khi ra khỏi thành, bốn chân Tiểu Hắc đột nhiên phát lực, chỉ thấy cây cối hai bên đường lui nhanh về phía sau, quả nhiên nhanh như điện! Trên đường gặp phải vài nhóm người cưỡi Đại Cước thú cùng một màu, cũng đi vực sâu để lịch lãm, bọn họ chỉ nhìn thấy một luồng gió đen lướt qua, không nhìn thấy gì khác.
- Hả, phía trước có một đơn vị thương đội!
Đột nhiên Trương Đức Bưu nhìn thấy xa xa phía trước có sáu bảy cỗ xe ngựa, trên xe chở hàng hóa rất nặng, có hơn ba mươi hán tử hộ vệ cưỡi tuấn mã, hộ tống hai bên đoàn xe ngựa, trong đó có một vị Ma đạo sư trung niên, trước ngực có thêu hai đám mây trắng thản nhiên phiêu lãng.
- Nhị cấp ma đạo sư.
Trương Đức Bưu ghìm cương, trụ Tiểu Hắc lại, đứng ở bên đường. Thương đội này đã thấy hắn từ xa, liền lập tức cảnh giác đề phòng, đều lấy vũ khí ra. Chiến sĩ cầm đầu đột nhiên đẩy mặt nạ mũ giáp ra, hung hắn liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt hung ác, dường như đang uy hiếp hắn đừng coi thường mà hành động ngu xuẩn.
Trương Đức Bưu mỉm cười, cũng không để ý.
Thành Philina vốn là tòa thành lớn hay giao lưu buôn bán với Nam Cương, thương đội thường xuyên lai vãng đến đây, dọc đường cũng không bình yên, chẳng trách bọn họ trở nên khẩn trương như vậy.
Ma đạo sự nọ cười ha hả, nói:
- Sam, ngươi sợ cái gì? Tên kia chỉ là một tên Ma pháp học đồ thôi, phong ba trên đường cũng đã trải qua hết rồi, sắp đến thành Philina, còn có ai dám động thủ với chúng ta hả….
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đầu tên Ma đạo sư nọ đột nhiên bùng nổ, một mũi tên chui ra từ trong mưa máu, lực đạo không hề giảm, gào thét ghim vào người một tên kỵ sĩ mặc giáp, "đinh" một tiếng liền xuyên thấu qua áo giáp của tên kỵ sĩ, mũi tên máu me đầu đìa đâm xuyên ra sau lưng hắn!
- Địch tập kích – bảo vệ phía sau!
Kỵ sĩ cầm đầu – Sam – lớn tiếng gọi, hơn ba mươi kỵ sĩ đồng thời ghìm cương ngựa, xoay người "xoát" một tiếng đồng loạt giơ khiên lên, chỉ thấy sau đó hai bên đường xuất hiện hơn trăm gã cung tiễn thủ, kéo ngạnh cung đồng loạt bắn tên, một mảng tên phóng tới đen kịt bầu trời, đụng vào tấm khiên nghe vang lên những tiếng "đinh, đinh".
Một vài kỵ sĩ ứng phó không kịp, để những mũi tên lọt vào khoảng trống, nhất thời bị thương mười mấy người, ngựa kéo xe cũng chết không ít, sáu bãy cỗ xe ngựa lập tức dừng lại.
Đám cung tiễn thủ này bản lĩnh cũng không cao, nếu như bọn họ cũng có thể bắn ra được những mũi tên mạnh mẽ như mũi tên ban đầu, chỉ cần một loạt tên vừa rồi đã có thể tiêu diệt toàn bộ hộ vệ đoàn!
Những cung tiễn thủ này thấy đối phương đã có chuẩn bị, lập tức bỏ ngạnh cung, leng keng rút bội kiếm ra, liều chết xông đến!
Trương Đức Bưu không khỏi cảm thấy buồn cười, lần đầu xuất môn không ngờ lại gặp được tràng cảnh máu lửa như thế này.
"Xem ra hẳn là sơn tặc đánh cướp thương đội, thương mại tại thành Philina phát đạt, những ngọn núi xung quanh đều có không ít sơn tặc, loại chuyện này tốt nhất ta không nên nhúng tay vào!"
Sau khi thành Philina được xây dựng lại, những thế lực xung quanh phân bố khá hỗn tạp, rất nhiều dân nghèo trong thành không thể kiếm ăn liền chạy lên núi làm thổ phỉ, chuyên môn cướp bóc những thương hội lai vãng, đám sơn tặc này đều có tai mắt trong thành, có thể không đắc tội thì tốt nhất không nên đắc tội.
Thủ lĩnh hộ vệ đoàn Sam hừ lạnh một tiếng, đột nhiên vung kiếm chém vào đống hàng hóa, nhất thời vài cái rương rơi xuống đường, không biết bao nhiêu kim tệ văng ra, rơi vãi khắp nơi.
- Thật nhiều tiền, mau cướp đi!
Không biết người nào hét to một tiếng, nguyên bổn đám sơn tặc còn có chút kỷ luật nhất thời loạn cả lên, ào ào chạy đi cướp kim tệ, thậm chí có kẻ còn buông vũ khí trong tay, liều mạng ôm tiền vào trong lòng!
Trương Đức Bưu thấy rất rõ ràng, kẻ nói những lời vừa rồi chính là một gã kỵ sĩ trong hộ vệ đoàn, không khỏi than thầm. Kỵ sĩ hộ vệ đoàn này phản ứng thật nhanh nhẹn, làm cho người khác mở rộng tầm mắt.
- Một đám ô hợp, giết!
Gần hai mươi kỵ sĩ trong hộ vệ đoàn vung kiếm lến, nhất thời không biết bao nhiêu đầu lâu bắn lên cao, máu tươi đầy đất.
- Kẻ địch lợi hại quá, mọi người mau chạy đi!
Tên kỵ sĩ nọ lại hét toáng lên, đột nhiên không biết một mũi tên bắn ra từ nơi nào, bắn thẳng vào miệng hắn, xuyên qua đầu!
Tên kỵ sĩ nọ liền ngã từ trên ngựa xuống đất.
Trương Đức Bưu nhìn lại, chỉ thấy ba người từ trong rừng cây đi ra, cầm đầu là một nữ tử áo lục, trong tay cầm một cây trường cung, bên cạnh là hai nam tử, bên trái là một gã râu rập, cầm trong tay một thanh kiếm to bản như cánh cửa, cơ thể mạnh mẽ, tên còn lại mặt trắng nhãn nhụi, cầm trong tay hai thanh kiếm mỏng.
Ba người này hiển nhiên là đầu mục của đám sơn tặc, bọn sơn tặc thấy họ xuất hiện liền phấn chấn tinh thần, quấn lấy hộ vệ đoàn chém giết!
- Ta tưởng là đám cướp nào dám chặn cướp thương đội Hogan, hóa ra là dư nghiệt của thương hội Grace Doyle năm đó, bây giờ là đám Lục Y tặc! Hôm nay, sẽ là ngày thương hội Grace Doyle bị xóa tên vĩnh viễn.
Sam cười dài một hơi, nhảy xuống ngựa, đi về phía ba người, đấu khí đột nhiên bạo phát, đất đai dưới chân hắn nứt ra từng khe, biểu hiện tu vi cực kỳ cao thâm.
Hai nam đầu mục nọ liếc nhìn nhau, sắc mặt âm trầm, nắm chặt kiếm trong tay, cũng đi về phía hắn.
- Kane, Sandi, niệm tình năm đó chúng ta từng là đồng sự, ta cho các ngươi chết toàn thân. Nhưng mà… - Sam nhìn về phía nữ tử áo lục, cười ha hả, nói:
- Nhưng mà, đại tiểu thư thì không được chết toàn thây rồi, tiểu nhân còn muốn mượn đầu của ngài để mang đến thương hội lĩnh thưởng.
- Ngươi thật sự là một tên tiểu nhân!
Gã mặt râu Kane đột nhiên gào to, nhắm về phía Sam, hai tay vung đại kiếm chém xuống, phẫn nộ quát:
- Năm đó Địa Ngục khuyển đồ thành, thương hội Grace Doyle rút lui, không ngờ ngươi lại "ăn cây táo rào cây sung", âm thầm cấu kết với thương hội Hogan thiết lập mai phục, ám toán lão chủ nhân!
- Thật sự là hai con chó trung thành của nhà Grace Doyle!
Sam cười ha hả, hai thanh kiếm đồng thời bạo phát quang mang đấu khí, "đinh" một tiếng rồi tách ra.
Trên mặt Kane đột nhiên nhiều hơn một vết thương sâu đến tận xương, tức giận nói:
- Đấu khí như đao?
Sam trở tay vung kiếm, nhẹ nhàng đón đỡ hai thanh kiếm mỏng của Sandi, mỉm cười nói:
- Sau khi ám toán lão thất phu Grace Doyle. Ta nhận được phần thưởng của thương hội Hogan, đạt được một quyển tâm pháp đấu khí cao đẳng. Năm đó, tu vi của ba người chúng ta không sai biệt lắm, nhưng hôm nay các ngươi không ai có thể là đối thủ của ta, thật sự làm người khác thương tâm! Đương nhiên, kẻ thương tâm chính là các ngươi!
Kane, Sandi đột nhiên đánh về phía hắn, Sam lắc đầu, cười nói:
- Các ngươi còn chưa rõ sao? Đấu khi như đao cùng đấu khí như cương mặc dù chỉ hơn kém nhau một cấp bậc nhưng chênh lệch trong đó hết sức rõ ràng! Đấu khí của ta thâm hậu hơn các ngươi gấp mấy lần, tinh thuần hơn mấy lần, có thể hóa thành đao mang rời khỏi cơ thể, còn các ngươi chỉ có thể vung kiếm chém giết lung tung mà thôi.
Hai người Kane, Sandi im lặng không nói, điên cuồng công kích về phía hắn, hai người bọn họ một người thì chủ công phía trước, lực đạo rất nặng, một người dùng kiếm không theo bất kỳ quy tắc nào, kiếm pháp quỷ dị, hai người phối hợp với nhau cực kỳ hoàn mĩ. Nhưng bất đắc dĩ, thực lực của bọn họ cùng Sam chênh lệch quá lớn, trên người liên tiếp xuất hiện những vết thương. Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Nữ tử áo lục kia thừa dịp sơ hở lúc ba người chiến đấu, bắn tới một mũi tên, so với hai mũi tên đầu càng mạnh mẽ hơn, tốc độ nhanh hơn.
Nhưng mũi tên này bắn đến bên cạnh Sam lại phảng phất như gặp phải một trở ngại vô hình, tốc độ đột nhiên giảm xuống, bị hắn nhẹ nhàng bắt lấy, cầm mũi tên trong tay.
Cả người Kane lúc này đã nhuốm đầy máu tươi, cao giọng nói:
- Chúng ta không ngăn cản hắn được bao lâu nữa rồi, tiểu thư mau chạy đi!
Nữ tử áo lục khẽ cắn môi, không chịu rời đi, ngược lại chạy quanh ba người bọn họ, bắn tên liên tục, không ngừng tạo phiền toái cho Sam.
Phía bên kia chiến trường, Trương Đức Bưu cầm Bích Tỳ đao, chậm rãi gỡ bỏ lớp vải trắng, một tầng rồi lại một tầng. Lớp vãi trắng rốt cục cũng đã gỡ xong, thiếu niên nhẹ nhàng búng vào thân đao, thân đao vang lên tiếng ngân rõ ràng, mỉm cười nói:
- Thương hội Hogan, các ngươi đã bán không biết bao nhiêu đồng tộc của ta….vậy thì nhận trước một chút lợi tức đi.
- Lão Bane nói thử đao, dùng đồ cổ bằng đồng thử đao sao đủ sảng khoái? Thử đao, chính là làm cho đao được nếm máu tươi!