Hai ngày sau khi thi đấu kết thúc, trung học Thanh Sơn đạt về cúp quán quân.
Trước đó đội viên Bình Hải còn đắc chí mà khiêu khích bọn họ, cuối cùng lại chỉ lấy được một cái giải khuyến khích, sau khi kết thúc trao giải tất cả bọn họ đều xám xịt cả mặt mà đi đường vòng, sợ gặp phải đội viên Thanh Sơn. Bất quá các đội viên Thanh Sơn đều đã được huấn luyện viên ân cần dạy bảo nhiều lần, tuyệt đối không thể cùng học sinh trường khác xảy ra xung đột, dù sao hai bên cũng đều còn là thiếu niên, ngoài miệng cậy mạnh mà thôi, cũng không có nháo ra phong ba gì lớn.
Bình Hải nổi danh là thành phố du lịch, phong cảnh thật tốt, không ít học sinh tới tham gia thi đấu đều tính toán lưu lại nơi này chơi một chút, học sinh Thanh Sơn cũng không ngoại lệ, không ít học sinh được người nhà cho phép lưu lại nơi này kết bạn du ngoạn, thả lỏng một chút.
Huấn luyện viên thuận miệng hỏi Lục Cẩn một câu, còn cho rằng Lục Cẩn sẽ lựa chọn lưu tại Bình Hải, bởi vì trước đây Lục Cẩn thường xuyên đều sẽ như vậy, trước kia trong trường giáo viên nói chuyện phiếm thường nói đến chuyện này, đều nói Lục Cẩn còn nhỏ tuổi đã gặp qua không ít chuyện đời, một mình du lịch giúp hắn rèn luyện tính tự lập rất tốt, tác phong hành sự đều mang theo vài phần trầm ổn không thể có ở những chàng trai độ tuổi này, giáo viên nào cũng nói sau này cũng muốn giáo dục con cái của chính mình như vậy.
Nếu là trước kia, Lục Cẩn cũng sẽ lựa chọn như vậy, rốt cuộc ba mẹ hàng năm đều ngốc tại viện nghiên cứu không rảnh lo đến hắn, trong nhà lại không có người khác, hắn trở về cũng chỉ đón được một căn nhà trống rỗng, chi bằng lưu lại du ngoạn một phen.
Bất quá hiện tại…
"Em không lưu lại, phải về nhà".
Lục Cẩn nói với huấn luyện viên, tay lôi kéo rương hành lý của hắn không ngừng buông ra rồi lại nắm vào, khóe miệng mang theo chút cực lực khống chế lại không cách nào ngăn được ý cười.
"Có người đang đợi em trở về".
Lúc Lục Cẩn trở lại Thanh Sơn, Hạ Khi cùng Cao Khải cùng đi đón hắn, Lục Cẩn muốn cự tuyệt, nhưng không có kết quả, bởi vì Hạ Khi chính là sứ giả do mẹ Lục Cẩn phái tới.
"Cô nói phải nhìn cậu an toàn về đến nhà".
Ra ga tàu cao tốc, Hạ Khi đi lên trước ý đồ muốn tiếp nhận ba lô trên lưng Lục Cẩn, Lục Cẩn lui nửa bước, uyển chuyển cự tuyệt.
"Cũng không nặng, anh, đừng lại khiến mình không cao lên nổi".
Hạ Khi cao một mét tám mươi lăm, là người cao nhất Hạ gia, mắt nhìn lên Lục Cẩn cao hơn mình cả một khoảng.
Hạ Khi trầm mặc nửa phút, hướng Lục Cẩn cười hắc hắc.
"Tốt nhất cậu đừng để rơi vào tay anh".
Dứt lời Hạ Khi đẩy đẩy mắt kính, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.
"Hình như bạn học Tiểu Bùi…".
Lục Cẩn nháy mắt cảnh giác.
"Bùi Đăng bị làm sao vậy?".
Hạ Khi thưởng thức thần sắc khẩn trương của hắn một phen, lúc này mới chậm rì rì mà nói.
"...rất lâu rồi không có tới phòng y tế".
"…Phòng y tế cũng không phải nơi tốt lành gì".
Lục Cẩn cõng ba lô đi phía trước, đến phòng y tế không phải có bệnh chính là gặp tai nạn, hắn hy vọng Bùi Đăng vĩnh viễn đừng đến.
Hai tay Hạ Khi cắm túi, lảo đảo lắc lư mà đi theo phía sau hắn.
"Phía trước quẹo trái, khu A, chiếc việt dã màu đen".
"Anh Khải lại đổi xe?".
Hạ Khi bĩu môi.
"Cậu còn không hiểu cậu ta sao, yêu xe như mạng, xe mới chính là vợ của cậu ta".
Hạ Khi mở cửa ghế phụ, Lục Cẩn cùng Cao Khải chào hỏi qua sau đó vòng ra ghế sau.
"Lại không đeo đai an toàn".
Cao Khải liếc mắt nhìn Hạ Khi một cái, giơ tay kéo đai an toàn cho Hạ Khi, Hạ Khi thấy trốn không thoát, cười hì hì cài chắc đai an toàn.
"Nhất thời quên mất".
Sau khi cài kỹ đai an toàn, Hạ Khi lấy ra từ ghế phụ một lon đồ uống ném cho Lục Cẩn, thuận miệng hỏi.
"Lần này thi đấu thế nào?".
"Quán quân".
Hạ Khi rất phối hợp mà "Wow" lên một tiếng.
"Anh biết ngay em trai của anh sẽ đạt được quán quân mà. Đi ra ngoài ăn cơm, anh đã chọn xong địa điểm từ lâu, tổ chức bữa tiệc chúc mừng em".
Lục Cẩn bật cười.
"Nếu không phải quán quân thì sao?".
Hạ Khi ra vẻ đen mặt.
"Vậy thì uống gió Tây Bắc".
Cao Khải khởi động xe, đánh tay lái quẹo phải, cười hỏi.
"Cậu lại muốn giảm cân?".
"Phi phi phi, đó là duy trì dáng người. Sao lại kêu là muốn giảm cân? Cao Khải, cậu cảm thấy tôi mập?".
Cao Khải tự biết mình lỡ lời, không nói chuyện nữa.
"Vậy mà cậu cư nhiên cam chịu? Tôi thật sự mập?".
Hạ Khi nhíu mày, cư nhiên bắt đầu nghiêm túc tự hỏi chính mình.
"Không phải đâu… Gần đây tôi cũng không có ăn đồ ngọt...".
"Không mập, không mập".
Cao Khải nhanh chóng bổ sung.
"Hơn nữa gần đây hình như cậu còn ốm đi một chút.”
Mặt mày Hạ Khi lập tức hớn hở lên.
"Đêm nay tôi muốn ăn một cái bánh kem nhỏ!".
Cao Khải muốn nói lại thôi.
"Lúc nãy cậu còn…".
"Vậy nửa cái? Chỉ ăn nửa cái".
Hạ Khi quay đầu nhìn Cao Khải, cũng không làm ra động tác gì quấy nhiễu Cao Khải lái xe, nhưng chỉ cần ánh mắt này thôi cũng đã đủ quấy nhiễu đối phương rồi.
Một lát sau Cao Khải bất đắc dĩ đầu hàng.
"…Ăn đi".
Lục Cẩn ở phía sau nghe thấy liền buồn cười, hắn biết Cao Khải cùng anh họ là bạn cực kỳ thân, lúc mới nhận thức Cao Khải, hắn chỉ cảm thấy anh trai này thoạt nhìn phá lệ nghiêm túc đứng đắn, cũng không biết tại sao lại xem trọng anh họ mình.
Người trong nhà bọn họ thường nói, anh họ trừ những khi đề cập đến kiến thức y học, những lúc khác liền giống y như một đứa trẻ, ngay cả Lục Cẩn ngẫu nhiên cũng sẽ cảm thấy vị anh họ này của mình thật ra giống em trai hắn hơn.
Về nhà nghỉ ngơi hai ngày, Lục Cẩn gặp được phần thưởng mà hắn đặc biệt chờ mong.
Bùi Đăng ngồi ở vị trí sát cửa sổ tiệm bánh ngọt, cho nên Lục Cẩn rất dễ dàng liền thấy được cậu, bên người cậu còn có một món đồ rất lớn...
Một con thỏ bông.
Lục Cẩn ở đường đối diện dừng bước chân, tự hỏi chính mình hiện tại có thể lập tức trở về nhà được không.
Bùi Đăng chán muốn chết mà lấy muỗng nhỏ chọc bánh xoài trước mặt, giương mắt liền nhìn thấy Lục Cẩn, lập tức vui mừng mà cười, hướng Lục Cẩn vẫy tay.
Ánh nắng hôm nay rất đẹp, Lục Cẩn đứng dưới cây ngô đồng bên đường, lại cảm thấy Bùi Đăng tươi cười so với ánh mặt trời còn muốn ấm áp hơn.
Chỉ do dự chưa tới nửa giây, Lục Cẩn liền nhấc chân theo dòng người xuyên qua đường phố, lập tức đi vào trong tiệm.
Bùi Đăng đã sớm giúp hắn gọi một ly trà hoa nhài ngọt thanh, người vừa ngồi xuống, cậu liền vui mừng giới thiệu con thỏ bông bên người với hắn.
"Em ở trong tiệm chọn rất lâu, con này chính là thỏ trắng đáng yêu nhất nhất, hơn nữa anh không cảm thấy nó thực quen mắt sao?".
Lục Cẩn nhìn chằm chằm con thỏ lông xù xù một lát, dần dần cảm giác được chút hương vị quen thuộc, Bùi Đăng thấy hắn thật lâu không nói gì, gấp đến độ muốn tự mình động thủ, bắt lấy hai lỗ tai thật dài của con thỏ đè đè xuống.
"Anh xem, không nghe, không nghe niệm kinh".
Lục Cẩn vừa uống một ngụm trà, suýt nữa sặc, hắn nhanh tay cầm lấy khăn giấy trên bàn lau đi vệt trà bên khóe miệng.
"Quen mắt quen mắt".
Này còn không phải là con thỏ trong nhãn dán lần trước hắn dùng sao.
Bùi Đăng đứng lên, đem con thỏ nhét vào trong lòng ngực Lục Cẩn.
"Em đã suy nghĩ rất lâu, Tiêu Tiêu thích con thỏ nhất, nhãn dán gửi đến tất cả đều là con thỏ, chỉ là em lại sợ con thỏ thật không dễ nuôi, cái này đáng yêu, anh còn có thể ôm ngủ".
"Anh…".
Lục Cẩn tiếp nhận con thỏ, trong lúc nhất thời thật đúng là tìm không ra lý do phản bác, cũng không thể thành thực nói hắn thích con thỏ là bởi vì cảm thấy Bùi Đăng giống con thỏ.
Con thỏ này thật lớn, đứng thẳng cao đến tận phần eo của Lục Cẩn, nếu dựng cả hai lỗ tai của nó lên là liền có thể cao đến ngực hắn.
Trên đường, người tới người đi đều đem ánh mắt hướng đến trên người Lục Cẩn.
Thiếu niên người cao chân dài khuôn mặt lạnh lùng, toàn thân đều lộ ra khí thế người sống chớ gần ngàn dặm, cố tình trong tay lại ôm một con thỏ bông mềm mại cao chừng nửa người, làm cho cả người góc cạnh của hắn đều nhu hòa đi ba phần.
Lục Cẩn không được tự nhiên mà nghiêng đầu, lại từ tủ kính pha lê nhìn thấy ảnh ngược Bùi Đăng đang ngửa đầu nhìn chính mình.
Bùi Đăng biểu tình nghiêm túc, ước chừng là thiệt tình thực lòng mà nghi hoặc.
"Sao lỗ tai anh lại đỏ lên vậy?".
Lục Cẩn buông một bên tay đang ôm con thỏ bông ra, đem nó ném lên trên vai, tay còn lại không khách khí mà xoa nhẹ đầu tóc Bùi Đăng một phen.
"Lá gan hiện tại lớn rồi, còn dám đưa anh cái này, đổi thành người khác thử xem".
Khóe mắt Bùi Đăng hơi rũ, thanh âm lập tức trở nên nhỏ lại.
"A, anh không thích...".
Lục Cẩn chỉ nhìn thấy Bùi Đăng trong nháy mắt cúi đầu, âm cuối tựa hồ đều mờ mịt ủy khuất, lập tức luống cuống, hắn có chút nói năng lộn xộn mà giải thích.
"Không phải, không có, anh thực thích…".
Lời còn chưa dứt, Bùi Đăng đã ngửa đầu lộ ra gương mặt tươi cười, sao hắn còn không biết chính mình là bị đối phương lừa.
Hắn lại không có nửa điểm phẫn nộ vì bị trêu đùa, càng là thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng giơ tay lên cao cao, làm bộ muốn đánh Bùi Đăng.
Bùi Đăng sợ tới mức che mặt.
"Cũng chỉ có thể là em".
Lục Cẩn búng nhẹ một cái lên trán cậu, rất là bất đắc dĩ mà thở dài, xoay người đi về phía trước.
Bùi Đăng buông đôi tay đang bụm mặt ra, nhìn theo bóng dáng Lục Cẩn mà sững sờ tại chỗ.
Không biết vì cái gì, tim cậu đập đến thật nhanh, giống như cảm giác của chính mình bị chậm lại, xúc cảm vừa rồi Lục Cẩn duỗi tay xoa tóc cậu hiện tại mới trở nên rõ ràng.
Bùi Đăng bất an mà cắn cắn môi, cảm thấy chính mình hình như bị bệnh rồi.
Lục Cẩn người cao chân dài, đi vài bước liền phát hiện người bên cạnh không theo kịp, quay đầu lại liền thấy Bùi Đăng còn đang đứng tại chỗ, hắn vẫy vẫy tay.
"Đứng ngốc ở đó làm gì? Đi thôi".
Bùi Đăng phục hồi lại tinh thần, đem chuyện tim thình lình đập nhanh giấu lại đáy lòng, cậu vui sướng mà đuổi kịp bước chân Lục Cẩn.
"Còn sớm như vậy, chúng ta đến khu trò chơi điện tử đi dạo đi?".
"Dạo cái gì mà dạo, đi về".
Lục Cẩn thấy cậu nơi này nhìn nơi đó ngó, cùng con thỏ thi chạy với rùa giống hệt nhau, một tay bắt lấy Bùi Đăng, kéo người đi về phía trước.
"Sớm như vậy đã phải về nhà rồi sao?".
"Mang em đi chơi trò chơi một lát".
Bùi Đăng chớp chớp đôi mắt.
"Vậy anh đi nhầm rồi, nên đi đường bên kia kìa".
Lục Cẩn kéo Bùi Đăng tới trước người xoa loạn một phen.
Quần áo mùa đông đều rất dày, Bùi Đăng được bọc đến như một viên bánh trôi trắng tròn.
Lục Cẩn đem viên bánh trôi nhân con thỏ này từ trên xuống dưới xoa nhẹ một vòng, xoa đến Bùi Đăng ôm bụng cười xin tha.
"Đừng xoa em, thật sự rất ngứa".
Chờ đến khi Lục Cẩn chịu buông lỏng tay, cậu liền lấy lòng mà thò lại gần.
"Có phải anh cảm thấy con thỏ này thực nặng không? Em giúp anh ôm nha".
Hắn tri kỷ mà tránh đi sự "Đáng yêu" này.
Lục Cẩn lại không chịu buông tay.
"Là của anh".
Giống đứa nhỏ cướp được kẹo ở nhà trẻ, khó được một lần mang lên vài phần tính trẻ con.