Edit: [email protected], [email protected]
- -
Thẩm Du Tâm ngẩn người vì câu hỏi bất thình lình của Nghiêm Cái.
Trọng điểm của Thẩm Du Tâm hiển nhiên khác với Nghiêm Cái. Phản ứng của cô là: "Anh mà cũng có người thích?"
Vì thế, Nghiêm Cái dựa nửa người lên ghế, chậm rãi nói: "Nếu cô nói câu này ra ngoài, nhóm Cái Phạn nhà tôi sẽ tế sống cô."
"Ấy không phải." Thẩm Du Tâm cười cười, hơi nghiêng người qua, tò mò hỏi: "Anh cũng thích cô ấy chứ?"
* 她 (tā): cô ấy, đồng âm với 他 - anh ấy.
"Showbiz ngày nào cũng nhắc đến CP của anh với Trần Đình Y và Lục Thú, tôi tuyệt đối không tin." Thẩm Du Tâm nói ra suy nghĩ trong lòng, lại hỏi Nghiêm Cái: "Người anh nói là ai?"
Nghiêm Cái:... Cảm ơn, nhưng cô vừa loại cậu ấy ra khỏi danh sách rồi.
Anh liếc mắt nhìn đối phương, lắc đầu: "Không có gì."
Thẩm Du Tâm thấy Nghiêm Cái không muốn nói thì cũng không ép hỏi, chỉ trả lời câu hỏi trước đó của anh: "Nếu là tôi, nếu tôi thật sự thích một người thì dù không được đáp lại tôi vẫn sẽ thích. Chút thất bại nhỏ đó không thể ảnh hưởng đến tôi được."
Cô không để tâm, khoát tay: "Tôi thấy dám thể hiện ra bên ngoài đã là rất tốt rồi. Một số người thích che giấu, có khi cả đời cũng không dám nói ra."
Nghiêm Cái cái hiểu cái không, sau lại không biết nên trả lời như thế nào.
Hồi lâu sau, Thẩm Du Tâm nghe thấy giọng nói giống như độc thoại của anh: "Hình như cậu ấy không thích tôi."
"Sao anh biết người ta không thích anh?" Thẩm Du Tâm hỏi.
Nghiêm Cái lắc đầu, quả đúng là người ta hỏi một câu thì trả lời ba câu không biết: "Không biết."
Đại khái là thấy... Bản thân có lẽ không xứng với tình cảm của người đó.
"Vậy sao lại nói là người ta không thích anh? Có khi người ta chỉ là bận việc, hoặc là mệt mỏi cần nghỉ ngơi một thời gian." Thẩm Du Tâm vốn định châm điếu thuốc thứ ba nhưng cuối cùng cũng thu tay về, nói một câu tận đáy lòng: "Dù sao thì thích một người thật sự rất mệt mỏi."
*
Nghiêm Cái mất ngủ đến tận hai giờ sáng, cuối cùng không còn cách nào, phải uống thuốc ngủ mới miễn cưỡng ngủ được. Ngày hôm sau thức dậy từ sớm, cứ thế tới phim trường tiếp tục đóng phim.
Vai diễn của anh là một nhân vật phản diện xuất sắc, ngoài chỉ số IQ cao thì thể lực cũng rất tốt. Phim có khá nhiều cảnh đối kháng, ví dụ như nhảy ra khỏi cửa sổ, đập vỡ cửa kính, giết người khi đang giằng co vân vân. Đầu tiên, Nghiêm Cái nhờ thầy chỉ đạo võ thuật hướng dẫn vài lần, sau đó tự mình diễn, tranh thủ không dùng đến diễn viên đóng thế.
Đạo diễn rất hài lòng, diễn viên đàn anh thấy Nghiêm Cái nghiêm túc cũng bằng lòng chia sẻ cho anh vài kỹ xảo nhỏ khi diễn. Lúc Nghiêm Cái quay cảnh đối kháng quả nhiên thuận lợi hơn rất nhiều, chỉ là không tránh khỏi việc va đập nhiều lần, trải qua vài ngày cả người đã đầy vết thương.
Cảnh quay cuối cùng ngày hôm nay của Nghiêm Cái là một cảnh đối kháng kịch liệt. Vai phản diện đang trong trạng thái điên loạn vì chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng phát tác, đồng thời để tránh sự truy đuổi của cảnh sát mà trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ.
Mấy cảnh trước khá thuận lợi, đến cảnh cuối cùng, Nghiêm Cái treo trên dây, tay nắm lấy dây điện, đột nhiên rơi thẳng xuống đất trước hai giây so với dự kiến.
Nghiêm Cái chỉ cảm thấy tay rất đau, đầu như cũng bị va đập. Xung quanh bắt đầu ầm ĩ. Giọng Điền Túc gọi tên anh đặc biệt rõ ràng. Nghiêm Cái lại chẳng hề để ý, nghiêng mặt mới thấy bên trái chảy rất nhiều máu.
Không ai ngờ là anh sẽ rơi xuống đất nhanh như vậy, đây là chuyện xảy ra ngoài ý muốn trên phim trường. Cánh tay trái của Nghiêm Cái tình cờ va vào nền đất đầy thủy tinh vỡ. Vì lực tiếp xúc khi rơi xuống quá mạnh, hơn bốn mươi mảnh thủy tinh đâm vào cánh tay trái của Nghiêm Cái, mảnh sâu nhất ghim chặt vào bắp tay, đầu cũng bị hai mảnh nhỏ găm vào.
Bối cảnh phim trường vốn chỉ đầy thủy tinh vỡ, hiện tại đầy những là máu.
Nghiêm Cái lại không hề cảm thấy đau đớn.
Lúc này anh vẫn đang ngồi ở bệnh viện, tuy đầu chỉ bị thương ngoài da nhưng vẫn phải cuốn băng gạc. Toàn bộ mảnh kính trên tay trái đã được lấy ra nhưng vết thương khá nặng, tạm thời không thể cử động.
Đoạn Bắc đứng trước mặt Nghiêm Cái, rất muốn đưa tay gõ một cú thật mạnh lên cái đầu cuốn băng gạc của anh.
Nghệ sĩ nhà mình không biết yêu quý thân thể thì phải làm thế nào?
Khi đó những người đứng gần đều biết Nghiêm Cái rõ ràng có thể phản ứng lại, buông tay mặc cho bản thân rơi trên dây thép, như vậy dù ngã cũng sẽ không bị thương. Chỉ là anh cứng đầu, nhất quyết phải rơi xuống đất, phải đợi quay xong mới chịu buông tay, thế nên cánh tay trái mới bị đâm hơn bốn mươi mảnh thủy tinh.
"Bên ngoài đã truyền tin rồi, nhóm Cái Phạn nhà cậu đau lòng muốn chết." Đoạn Bắc nói, đưa điện thoại cho Nghiêm Cái: "Đăng bài Weibo báo bình an đi."
Nghiêm Cái gật đầu, dùng tay phải cầm lấy điện thoại.
Điền Túc đã soạn sẵn nội dung giúp anh, Nghiêm Cái chỉ cần đọc xem có cần thêm thắt gì không. Nghiêm Cái lướt qua, cảm thấy không có gì cần nói thêm, thông báo bình an đã nói, nguyên nhân cũng đã kể, vì thế Điền Túc lại cầm điện thoại, không cho anh nghịch, cũng không để anh nhìn đến ngẩn người.
Chuyện bị thương khi đóng phim kỳ thật khá bình thường. Người trong giới đều đã quen, nhưng một số người thì...
Nguyên Cảnh ngồi trên sô pha, nhìn em trai nhà mình vẫn đứng ngoài ban công chống eo gọi điện thoại, tâm trạng có vẻ rất không tốt, trong lòng có dự cảm không lành.
"Chị hỏi xem đoàn phim đó có phải thiếu tiền đầu tư hay không?" Lục Thú tức giận lại ngồi xuống: "Đến biện pháp đảm bảo an toàn cũng không làm được thì quay cái gì?"
Hơn bốn mươi mảnh thủy tinh... Từng mảnh từng mảnh đâm vào người, phải đau đến mức nào đây.
Chị Hoa nghe vậy thì im lặng một giây, sau đó khẳng khái vạch trần sự thật: "Thiếu gia à, quả thật không phải không có biện pháp bảo đảm an toàn, chỉ là sự cố ngoài ý muốn." Cô thở dài, tận tình khuyên bảo: "Diễn viên quay cảnh đối kháng có ai là chưa từng bị thương? Năm ngoái lúc cậu bị thương trên phim trường cũng không thấy cậu kích động như vậy."
"Đây là hai chuyện khác nhau." Lục Thú không cần nghĩ đã tiếp lời.
"Khác nhau chỗ nào?" Chị Hoa hỏi ngược lại: "Không lẽ cậu ta còn đáng giá hơn chính bản thân cậu? Nếu tổng giám đốc Lục biết cậu nghĩ như vậy chắc chắn sẽ tức chết."
Chị Hoa vừa dứt lời thì thầm ảo não mình nói lỡ. Cô đi theo Lục Thú, biết hắn nâng niu Nghiêm Cái như thế nào, hoàn toàn coi như bảo vật mà cẩn thận từng li từng tí. Nhưng lời đã ra khỏi miệng, cô chỉ có thể im lặng chờ Lục Thú trả lời.
Lục Thú quay đầu nhìn Nguyên Cảnh. Một lát sau, chị Hoa nghe giọng nói cố gắng đè thấp của hắn: "Chị giúp tôi mua vé máy bay, ngày mai tôi về nước một ngày."
Hắn nói tới đây thì cổ họng như nghẹn lại, sau đó nghiêng đầu nhìn Nguyên Cảnh lần nữa, bất giác bổ sung thêm: "Tối đến sẽ quay lại."
Lần trước hắn muốn hẹn gặp Cao Tề Lư, ai ngờ lão già này tối hôm ấy lại đi viện. Chuyện Thất Lộ còn đang để đó thì xảy ra chuyện như vậy... Một đám sài lang hổ báo cứ hăm he nhìn Cái Cái của hắn.
Hắn không nhịn được. Kẻ nào nhịn được kẻ ấy không phải người.
"Nhất định phải về à?" Chị Hoa không kìm được hỏi lại lần nữa.
"Nhất định phải về."
"Sao phải tự làm khổ mình như vậy?"
"Tôi vui, tôi tình nguyện."
Dù chỉ có thể gặp một lần cũng đủ rồi, hắn đã thấy mãn nguyện.
Hết chương 80.
_______________________________________
Lời tác giả: Thú Thú, nhớ kỹ lời con nói.
Kẻ nào nhịn được kẻ ấy không phải người, chị em đọc xong làm chứng nhé.
Editor: ?