Cuối cùng, Nghiêm Cái bị một tiếng "Cắt" của đạo diễn kéo trở về.
Ý thức dần trở nên mơ hồ, trong đầu có rất nhiều chuyện chồng chéo khiến anh cảm thấy khó thở, trong khi cơ thể vốn đã thiếu oxi.
Đạo diễn nhận thấy không ổn, vội vàng gọi người đỡ Nghiêm Cái ra. Nghiêm Cái phải ngồi bên ngoài một lúc lâu mới có thể khôi phục như bình thường.
Nghiêm Cái ngây người rất lâu. Điền Túc bị dọa sợ đến choáng váng, liên tục nói chuyện nhưng anh không hề trả lời. Hắn vừa sợ vừa cầm một chiếc khăn ấm lau đi vết máu trên mặt anh. Nghiêm Cái không có chút phản ứng nào, giống như một con búp bê vô tri vô giác để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Thật lâu sau, anh mới khàn giọng hỏi: "Quay xong rồi à?"
Điền Túc thấy anh cuối cùng cũng có phản ứng thì thở phào nhẹ nhõm, khăn đang cầm trên tay cũng rơi xuống đất. Hắn vội vàng gật đầu: "Quay xong rồi, quay xong rồi."
"Chụp ảnh tập thể xong thì về khách sạn." Nghiêm Cái chậm rãi đứng dậy: "Ngày mai giúp tôi sắp xếp tiệc liên hoan."
Nghiêm Cái nghĩ, cảm giác không thể thở được khi nãy là thật.
Anh đã thật sự nhìn thấy ánh sáng, thế nhưng sau khi hô hấp trở lại, hiện thực vẫn là những chuyện mà anh không muốn phải đối mặt.
*
Nửa đêm, Điền Túc ngồi trong phòng Nghiêm Cái gọi điện thoại cho Đoạn Bắc.
"Anh Bắc, sếp Bắc à, anh không biết lúc đấy em sợ như thế nào đâu." Đến giờ nhớ lại Điền Túc vẫn còn run: "Trạng thái khi đó của anh ấy cứ như là đã hồn lìa khỏi xác thật."
Đoạn Bắc uống cà phê, nhìn báo cáo sức khỏe của Bành Lợi và Nghiêm Cái đang đặt trên bàn: "Kết quả kiểm tra sức khoẻ của cậu ấy đều rất tốt."
"Tâm lý thì sao?" Điền Túc truy hỏi: "Anh cũng biết sống trong cái vòng này không dễ dàng, áp lưc như vậy ——"
"Tâm lý cũng bình thường." Đoạn Bắc nhẹ nhàng cắt ngang lời hắn, hỏi: "Hiện tại cậu ấy thế nào?"
"Ngủ từ sớm rồi." Điền Túc không yên tâm liếc mắt nhìn cửa phòng đang đóng chặt: "Quay xong là về khách sạn luôn. Hiện tại không cần lo lắng, có em ở đây rồi."
"Ừ." Đoạn Bắc lại khẽ thở dài: "Đứa nhỏ này sống không dễ dàng. Hôm nay chắc là nhớ đến chuyện gì đó nên mới thành ra như vậy. Tạm thời cậu chăm sóc cậu ấy cho tốt, làm cậu ấy vui lên ắt có thưởng. Mấy ngày này tôi giúp Bành Lợi chọn kịch bản, xong việc sẽ tới thăm cậu ấy."
"Còn cần anh nhắc à?" Lúc này Điền Túc mới thu mắt về, nhỏ giọng nói: "Ngày mai em sẽ tịch thu điện thoại của anh ấy. Cả ngày cứ bần thần nhìn màn hình điện thoại, không nhìn giao diện WeChat trống không là lại lên Weibo xem antifan mắng chửi, là ai cũng không vui nổi."
Hai người lục tục nói thêm vài câu, Đoạn Bắc mới cúp máy.
Công việc của Điền Túc đúng thật là không rảnh rỗi. Hiện tại đã khá muộn, hắn vẫn còn ở đây chầu chực cạnh Nghiêm Cái.
Đoạn Bắc cũng vậy.
Hắn vừa giúp Nghiêm Cái nhận một vai nam chính. Hai người phải xem xét rất lâu mới quyết định chọn vai diễn này.
Đầu tư không thấp, đạo diễn và nhà sản xuất đều rất có uy tín, quan trọng nhất là cốt truyện xuất sắc.
Không lâu sau, Bành Lợi nghe tin cũng tìm đến, mong ngóng Đoạn Bắc tìm cho hắn một kịch bản như ý muốn.
Không thể không nói, mấy ngày này Bành Lợi nghe lời hơn rất nhiều, không nói bậy bạ chuyện của Nghiêm Cái trước mặt Đoạn Bắc, cũng không náo loạn gây sự, có vẻ thành thật nghiêm túc tìm kịch bản, chọn nhân vật —— chuyện này làm Đoạn Bắc rất vui, tự nhiên cũng bằng lòng bỏ công sức giúp hắn.
Thế nên đến lúc này vẫn còn đang tăng ca.
So với Nghiêm Cái, Bành Lợi gia nhập vòng sớm hơn, lại được nâng đỡ ngay từ đầu nên danh khí cao hơn rất nhiều. Số người công nhận hắn trong giới cũng không ít, vì vậy có rất nhiều bộ phim chủ động mời chào hắn.
Có điều gần đây Đoạn Bắc vẫn chưa tìm được kịch bản nào vừa ý.
Cốt truyện quá bình thường, đi vào lối mòn —— hiện tại Bành Lợi không cần đóng những bộ phim như vậy, cái hắn cần là tích lũy danh tiếng và khiến dư luận chú ý, tốt nhất là tìm loại kịch bản có thể hướng đến giải thưởng lớn.
Nhưng Đoạn Bắc cũng không thể để Bành Lợi không có việc gì làm, hắn cẩn thận xem xét số kịch bản được gửi đến gần đây.
Đoạn Bắc uống một ngụm cà phê rồi tiếp tục nhìn máy tính.
Trong số đó có một kịch bản về bệnh trầm cảm, khá hay, có điều thời gian dự tính quay quá xa, ít nhất phải một, hai năm nữa. Đoạn Bắc bỏ qua cái này, tiếp tục lọc kịch bản.
Cửa phòng bị gõ hai lần, hắn để người tiến vào.
Bành Lợi tới, trên tay cầm một cốc cà phê vừa pha. Hắn đặt cốc cà phê trước mặt Đoạn Bắc, sau đó ngồi xuống bên cạnh, trông ngoan ngoãn biết điều hơn dáng vẻ âm u mọi khi rất nhiều.
Đoạn Bắc cầm cốc cà phê lên uống một cách tự nhiên, cũng không hỏi đối phương vì sao đến giờ này còn chưa ngủ, chỉ tiếp tục đọc nội dung trên màn hình máy tính.
Bành Lợi cũng không nói lời nào, chỉ im lặng ngồi chờ.
Hắn cực kỳ có kiên nhẫn, kiên quyết ngồi cạnh Đoạn Bắc nửa tiếng đồng hồ. Cuối cùng Đoạn Bắc chọn tới chọn lui được vài kịch bản, gửi mail cho trợ lý để trợ lý liên hệ trước, sau đó mới tắt máy tính, quay đầu hỏi Bành Lợi: "Đêm hôm khuya khoắt sao còn chưa ngủ?"
Bành Lợi lắc đầu, hỏi: "Không phải là pha cho anh một cốc cà phê sao?"
Đoạn Bắc cũng lắc đầu.
Trong một thoáng chớp mắt, Đoạn Bắc đột nhiên nhớ tới chuyện trước kia.
Lúc đó hắn mới nghỉ việc, tuy tài chính có đủ nhưng chịu áp lực từ công ty cũ, chỉ có lão Lâm bằng lòng theo hắn tự mình gây dựng sự nghiệp.
Hai người thường xuyên phải chạy đến phim trường, đi khắp nơi liên hệ với nghệ sĩ hoặc tìm kiếm người mới, nghĩ cách để công ty phát triển.
Hắn nhìn trúng Bành Lợi chính vào khoảng thời gian đó.
Một tên nhóc cứng đầu, xuất thân tốt nhưng quen bị nuông chiều, đã ký hợp đồng với công ty khác, hơn một năm mà vẫn chìm nghỉm chưa có tiếng tăm gì, nhưng dù gì cũng có diễn xuất, ngoại hình ưa nhìn.
Trực giác thúc giục hắn chọn tên cứng đầu này, hơn nữa còn giúp đối phương trả tiền vi phạm hợp đồng. Tuy đã tách ra khỏi công ty cũ nhưng Đoạn Bắc là người có năng lực, lại thêm quan hệ nhân mạch trong giới, tài chính cũng tương đối đầy đủ.
Bắc Mạch bắt đầu phát triển từ khi đó, không những thế còn xuất hiện thêm một vị Thái Tử.
Bành Lợi không hẳn là làm Đoạn Bắc thất vọng, chỉ là tính cách của hắn quả thật gây cho Đoạn Bắc rất nhiều chuyện phiền phức.
Đua xe, lái xe khi say rượu, mắng chửi người, đánh nhau... Dưới thân phận Thái Tử vẫn là một tên trái tính trái nết, qua 30 tuổi vẫn không hề thay đổi.
Nhưng dù vậy, Đoạn Bắc chỉ dọa bóng dọa gió Bành Lợi ngoài miệng mà thôi, trên thực tế không hề nghĩ đến việc coi nhẹ hay từ bỏ hắn.
Lý do là vì Bành Lợi không chỉ biết gây phiền phức, hắn còn mang lại rất nhiều giá trị. Chưa kể, thời gian đầu Bắc Mạch đầu tư vào hắn nhiều như vậy, nếu không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không chấm dứt hợp đồng với hắn.
Hơn nữa, dù Nghiêm Cái tốt nhưng Bành Lợi cũng có lúc nghe lời, giống như như hiện tại, im lặng ngồi bên cạnh hắn không làm loạn. Đoạn Bắc còn dẫn dắt Bành Lợi xông pha lâu như vậy, tất nhiên sẽ mềm lòng.
Tài nguyên Đoạn Bắc cấp cho Đoạn Bắc không hề ít hơn trước.
Hắn đẩy máy tính về phía Bành Lợi, trên màn hình là danh sách kịch bản đã sàng lọc qua: "Chọn hai cái cậu thích, công ty sẽ cố gắng thương thảo giúp cậu."
Chờ Bành Lợi xem xong, hắn lại nói tiếp: "Tuy không lấy được shine nhưng tài nguyên khác vẫn có thể tranh thủ. Lần sau cậu có thời gian thì cân nhắc xem."
Bành Lợi nghe theo, gật đầu.
Đoạn Bắc nhất thời cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn nhiều, nhàn nhã uống cà phê.
Hai người chọn kịch bản, đến gần 3 giờ sáng mới về phòng nghỉ ngơi.
Cửa vừa đóng lại, vẻ u ám bắt đầu lan ra trên mặt Bành Lợi.
Giả bộ đáng thương à, có ai là không biết? Hắn còn có thể diễn trông thảm hại hơn cả Nghiêm Cái.
Hắn đi theo Đoạn Bắc lâu như vậy, biết Đoạn Bắc ăn mềm không ăn cứng, rất thích những người ngoan ngoãn nghe lời. Mỗi lần hắn làm sai chuyện gì, chỉ cần tới chỗ Đoạn Bắc tỏ vẻ nghiêm chỉnh ăn năn một chút, chuyện sẽ nhanh chóng được giải quyết. Thế nên hắn trước giờ chưa từng thiếu tài nguyên.
Vẻ ngoan ngoãn vốn chỉ là ngụy trang, trong đêm tối, khuôn mặt hắn thậm chí còn khó có thể nhìn rõ. Bành Lợi chậm rãi cầm điện thoại, gửi vài tin nhắn.
*
Nghiêm Cái ngủ mê man đến 10 giờ, tới 12 giờ lại đến tiệc liên hoan đóng máy.
Tuy không có tình cảm sâu đậm nhưng dù gì sinh hoạt trong đoàn phim có thể nói là hòa thuận. Khách khí nói vài câu, coi như hảo tụ hảo tán.
Trái lại, đạo diễn vì cảnh quay cuối cùng của Nghiêm Cái mà có thiện cảm với anh, lúc gặp mặt bạn bè rất hay khen ngợi Nghiêm Cái. Trong thời gian ngắn Nghiêm Cái nhận được rất nhiều lời mời đóng phim, tất cả đều được gửi đến chỗ Đoạn Bắc.
Bộ phim Nghiêm Cái thủ vai nam chính đã xác định lúc trước phải một thời gian nữa mới bắt đầu quay. Đoạn Bắc vốn định cho Nghiêm Cái nghỉ, nhưng anh lại không hề có ý định nghỉ. Hai người dành phải ngồi chọn kịch bản, cuối cùng chốt một vai phản diện thoạt nhìn khá ổn.
Vai phản diện là tên biến thái giết người hàng loạt, lớn lên trong khu ổ chuột ở nước ngoài, trải qua khoảng thời gian tối tăm nhất cuộc đời ở khu đèn đỏ, một lần còn làm bạn với xác chết, suýt thì bỏ mạng.
Sau đó vai phản diện gặp may, lúc đi học ở khu ổ chuột vô tình được một ông lão giúp đỡ. Nhờ số tiền được trợ cấp, hắn thuận lợi học tập, thi đỗ một trường danh giá, sau đó về nước làm việc trong bệnh viện. Vì ngoại hình văn nhã lịch sự nên rất được mọi người chào đón, hơn nữa y thuật xuất sắc còn từng được Thị trưởng thành khố khen ngợi.
Tuy nhiên trên thực tế, tâm lý của hắn méo mó vặn vẹo, dùng phương thức vô cùng biến thái giết người một cách tàn bạo. Hắn hoàn toàn không cảm thấy hành vi trái pháp luật của mình là sai trái; ngược lại, trong lúc tâm thần bất ổn, hắn còn tự nhận mình là khẩu súng trong tay Chúa.
Là tội phạm chỉ số IQ cao lại thêm hình tượng tốt đẹp trong quá khứ, giai đoạn đầu hắn gần như đùa bỡn cảnh sát trong lòng bàn tay.
Có điều vì những chuyện trải qua khi còn nhỏ, vai phản diện luôn mắc chứng trầm cảm cấp độ nặng và chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng. Giai đoạn đầu hắn còn có thể khống chế nên bệnh tình không lộ ra, thế nhưng sau này vì nhớ lại chuyện thời niên nên sụp đổ, dần để lộ sơ hở khiến nam chính lần ra manh mối.
Vai phản diện chưa từng nghĩ đến việc chạy trốn, vì vậy vào khoảnh khắc cuối cùng khi bị cảnh sát bắt giữ, hắn lựa chọn tiêm thuốc, tự mình kết thúc sinh mệnh.
Lúc Đoạn Bắc đọc kịch bản thật ra không thích nhân vật này, quá biến thái, đến trẻ em cũng không tha. Tuy có thể đột phá diễn xuất nhưng hình tượng với đại chúng không tốt. Chỉ là hắn thấy Nghiêm Cái có vẻ rất thích kịch bản nên không từ chối.
Chốt xong kịch bản, Đoạn Bắc có hỏi Nghiêm Cái vì sao lại lựa chọn nhân vật này.
Nghiêm Cái nhìn kịch bản, hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Thế nhưng trong đầu anh có một giọng nói vô cùng rõ ràng:
Vì anh có bệnh trầm cảm.
Vì anh có bệnh.
Hết chương 78.