Thẩm Du Tâm xin nghỉ vài ngày cuối cùng cũng xuất hiện.
Cô chạm mặt Nghiêm Cái ở phim trường, vừa tới thì cảnh diễn đầu tiên lại là phân đoạn tình cảm.
Nữ chính với tính cách vui tươi phóng khoáng bị nhóm bạn ở trường tẩy chay trong thời gian dài, cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực, một mình chạy ra khỏi tiết tự học buổi tối, quyết định trốn học.
Tình cờ gặp được nam chính vừa ăn tối xong đang trèo tường vào trường, nữ chính nhất thời không có cách nào nói hết nỗi tủi thân trong lòng nên bật khóc trước mặt nam chính. Hai người ôm nhau trong mưa.
Nghiêm Cái đang sốt lại sắp phải dầm mưa, thế nhưng không thể tránh được, vì vậy thay bộ đồng phục mỏng tang vào là bắt đầu quay.
Thẩm Du Tâm nhỏ gầy, cả người bị Nghiêm Cái ôm lấy. Ngoại trừ ban đầu bị xối một ít nước vì hiệu quả quay phim ra trên người gần như không ướt. Trái lại Nghiêm Cái một mình chắn toàn bộ nước mưa.
Cảnh quay vừa kết thúc, Điền Túc lập tức chạy như bay tới đưa khăn tắm cho anh, chỉ sợ người dầm mưa lại lăn ra ốm tiếp.
Nghiêm Cái cầm khăn lau tóc, đi thay bộ đồng phục ướt sũng.
Thay quần áo xong, anh quấn chăn chờ Điền Túc gọi xe quay về khách sạn, không ngờ Thẩm Du Tâm - cũng đang bọc người trong chăn - bước tới hỏi: "Cùng nhau uống vài ly chứ?"
Nghiêm Cái nghĩ một lát rồi không từ chối. Hai người trao đổi số điện thoại, không hẹn mà cùng quấn chăn ngồi trên ghế dựa ở phim trường.
"Hôm đó nhìn thấy anh tôi rất bất ngờ." Thẩm Du Tâm rót hai ly rượu, đưa cho Nghiêm Cái một ly, sau đó hỏi: "Anh cầm hoa hồng, có phải cũng đi..."
Ánh đèn vàng ấm áp, rượu sóng sánh trong chiếc ly nhỏ. Nghiêm Cái cầm nhưng không uống, mắt anh nhìn thả theo ly rượu, chỉ hỏi: "Cô là gì với bà ấy?"
"Tôi là fan hâm mộ của bà." Thẩm Du Tâm uống một hơi cạn sạch ly rượu đầy, nghiêng đầu nhìn Nghiêm Cái, rất thẳng thắn: "Nhà tôi nghèo, chỉ có thể tìm hiểu về bà trên máy tính trong mấy tiết tin học ở trường. Lúc trước không biết bà đã qua đời, sau biết rồi lại không tìm được nơi bà an nghỉ. Đến năm nay, hỏi rất nhiều người trong giới mới tìm thấy nên muốn đi viếng bà."
"Lúc trước xem phim, nhạc phim đều là bài hát của bà. Nội dung phim tôi đã quên sạch, có điều bài hát chỉ nghe một lần là nhớ, đến giờ vẫn không quên."
Cô nói xong, thật sự ngâm một khúc nhạc.
Chất giọng nữ khàn khàn thong thả cất lên trong đêm tối, giống như con thuyền nhỏ trôi nổi vô định trên biển, cuối cùng bị sóng dạt đi càng lúc càng xa, nhỏ thành một dấu chấm, không dừng lại.
Rượu mạnh, cay nhưng vừa thuần chất vừa thơm nồng.
Nghiêm Cái chỉ uống một ly nhỏ, sau đó không động vào nữa.
Anh ngắm màn đêm và phồn hoa trước mắt một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Bà ấy là mẹ tôi."
Một người phụ nữ rất thích hoa hồng đỏ, vừa dịu dàng vừa kiên cường, đã ra đi gần 13 năm.
Anh quay đầu nhìn về phía Thẩm Du Tâm, trên mặt không lộ mấy cảm xúc, chỉ là không hiểu sao dịu dàng hơn rất nhiều: "Cảm ơn cô đã đến thăm bà."
Thực ra con người bà đôi khi rất thích náo nhiệt. Đặc biệt nếu có người thật sự thích bà đến thăm, bà ấy chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
Không biết từ lúc nào, Thẩm Du Tâm lại uống một ly rượu nữa, vừa uống vừa ngâm nga một khúc nhạc khác, một lúc sau thì hát lên thành tiếng.
Chất giọng khàn khàn khiến khúc nhạc mang cảm giác rất khác biệt, tựa như khói lửa nhân gian không có hơi ấm.
Thẩm Du Tâm biết bài hát này, Nghiêm Cái đương nhiên cũng biết. Hiện tại anh mới nhớ ra, vì sao ngày hôm đó nghe được khúc nhạc Thẩm Du Tâm ngâm nga trong phòng hóa trang lại cảm thấy rất quen tai.
Thẩm Du Tâm hát được một nửa thì điện thoại Nghiêm Cái đặt bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng.
Anh theo thói quen nhìn qua, nhận ra chỉ là thông báo tin giải trí từ Weibo, đang muốn thả điện thoại xuống thì chợt đọc được dòng chữ trên màn hình.
Thẩm Du Tâm thấy sắc mặt Nghiêm Cái không đúng lắm, đang tính hỏi thì anh lại trực tiếp tắt máy.
Nghiêm Cái rót cho mình một ly rượu rồi hướng về phía Thẩm Du Tâm. Nét dịu dàng trên mặt không biết đã tan đi từ lúc nào, chỉ có một câu không nóng không lạnh ——
"Cạn ly."
Thẩm Du Tâm đáp ứng, nâng ly rượu cụng một cái thật nhẹ.
Không biết hai người đã uống bao nhiêu. Cả hai đều nhìn về màn đêm phía xa, một chai rượu mạnh bị uống đến cạn đáy. Thẩm Du Tâm dựa người trên ghế, giọng càng khàn hơn, vẫn còn đang ư hử hát.
Nghiêm Cái chỉ im lặng không nói.
Tin đồn trên Weibo anh lướt qua rất nhiều, cũng không biết có tin nào đáng để mình quan tâm. Thế nhưng hiện tại, anh lại muốn nhìn nhiều thêm một chút.
Cuối cùng Nghiêm Cái vẫn không mở ra đọc.
Trong bóng tối có người đang từ từ bước tới. Người này cao gầy thẳng tắp. Thẩm Du Tâm nghiêng đầu lơ đãng nhìn thấy, tiếng hát lập tức ngừng lại. Cô nhất thời cũng không để ý mình đang choàng tấm chăn nhỏ, cứ thế ngồi bật dậy.
Nghiêm Cái thấy phản ứng của cô, biết là chuyện của vợ chồng son bọn họ, chủ động nói: "Tạm biệt."
"Tạm biệt." Thẩm Du Tâm nhanh chóng đứng dậy, quay đầu nhặt chăn lên rồi vội vàng đi đến chỗ người đàn ông, chủ động hỏi: "Sao lại đến đây?"
Người đàn ông liếc mắt nhìn Nghiêm Cái phía sau cô, chỉ trả lời: "Thấy em mãi không đi ra."
"Có vậy mà không chờ nổi à?" Thẩm Du Tâm không chút kiêng dè cười nhạo, cũng chẳng có ý định che giấu: "Lúc ở trên giường anh đâu có như vậy."
Người đàn ông nghe vậy thì ngẩn ra trong giây lát, cảm thấy lời này quá mức ghẹo người, giống như tiếng kêu của mèo con. Nếu mèo có thể nói chuyện thì đây hẳn có thể coi là tiếng cười. Thế nhưng, hắn nhìn Thẩm Du Tâm mới nhận ra trên mặt cô không hề có chút biểu cảm nào, vẫn lạnh lùng lãnh đạm, tựa như máy móc vô cảm.
Người đàn ông không nói nữa.
*
Lúc Đoạn Bắc tìm đến, Nghiêm Cái vẫn đang ngồi hứng gió lạnh. Tay anh cầm ly rượu chỉ còn một nửa, bên cạnh có hai chai rượu thấy đáy, không biết đã uống xong từ khi nào. Anh vẫn ngồi yên lặng, ngẩn người nhìn bóng đêm.
Hắn bước đi rất nhẹ, chậm rãi đến gần.
Nghiêm Cái thấy hắn tới thì đặt ly rượu xuống.
Anh chủ động hỏi Đoạn Bắc: "Uống rượu không?"
Đoạn Bắc ngồi xuống bên cạnh anh, lắc đầu, giọng nói cáo già có hơi khoe khoang: "Bạn nhỏ nhà tôi không thích tôi uống rượu."
"Bạn nhỏ?" Nghiêm Cái nhớ đến giọng nói chuyện qua điện thoại vô cùng dịu dàng của Đoạn Bắc khi trước, cảm giác không đúng lắm. Nghiền ngẫm ý nghĩa mấy từ này một lúc thì mới có phản ứng, hỏi lại lần nữa: "Bạn nhỏ?"
"Là vợ tôi." Nhắc đến hai chữ này, nụ cười của Đoạn Bắc càng dịu dàng hơn.
Nghiêm Cái cúi đầu nhìn rượu sóng sánh trong ly, thấp giọng nói: "Không ngờ anh đã kết hôn."
"Gặp được người tốt như vậy, chẳng lẽ không kết hôn?" Đoạn Bắc quay đầu nhìn Nghiêm Cái, bỗng nhiên nhận ra anh có vẻ hơi buồn buồn, thế nhưng lời đã ra khỏi miệng: "Chẳng lẽ lại để cô gái tốt như vậy cho người khác?"
"Đi thôi." Nghiêm Cái chủ động đứng dậy, lại chủ động rời đi: "Gió lớn, lạnh."
*
Mấy ngày này Lục Thú bận muốn điên rồi.
Hôm đó hắn đi gặp mẹ, vốn chỉ là một buổi gặp mặt gia đình đơn giản, không ngờ vừa vào phòng thì Nguyên Hiện Thanh bỗng nhiên ngất xỉu.
Kiểm tra rồi mới phát hiện, Nguyên Hiện Thanh trừ việc có một khối u ra còn có vài căn bệnh cũ, lại thêm cuộc phẫu thuật từ mấy năm trước nên sức khỏe yếu đi rất nhiều.
Hiện tại sao còn có thể tiếp tục quay phim. May mà hiện tại chưa có chuyến bay, Lục Thú tranh thủ thời gian hai ngày quay xong toàn bộ cảnh diễn còn lại, những cảnh khác nếu có thể dùng thế thân thì dùng. Thời gian còn lại hắn đều theo sát Nguyên Hiện Thanh, mỗi ngày hỏi thăm bác sĩ về tình hình sức khỏe của bà.
Sau đó, Lục Thú phát hiện phía Nguyên Cảnh cũng có vấn đề.
Mỗi ngày Nguyên Cảnh đều đợi Nguyên Hiện Thanh khám xong mới lén lút đi kiểm tra bệnh của mình, tình cờ một lần phát bệnh lại bị Lục Thú nhìn thấy.
Vì thế, truyền thông chụp được ảnh hắn ôm Nguyên Cảnh đi bệnh viện, thêm cả ảnh hắn đưa Nguyên Cảnh về nhà và cùng nhau đi vào biệt thự.
Sau đó, truyền thông coi chị gái là bạn gái hắn, nói hắn nửa đêm đưa bạn gái đi khám bệnh, còn đưa bạn gái về nhà.
Nếu là ngày thường, Lục Thú thật sự sẽ xử lý đám tin bịa đặt này không chừa một mống, chỉ là hiện tại hắn cả ngày đều canh trên giường bệnh của mẹ, mệt đến mức không muốn làm gì hết.
Từ khi Lục Thú còn rất nhỏ thì cha mẹ đã ly hôn.
Hắn là người nhỏ tuổi nhất trong nhà, trên có anh trai lớn Lục Điển, còn có chị gái Lục Cảnh, trước giờ vẫn luôn là người được cưng chiều nhất, muốn gió được gió muốn mưa được mưa.
Lục Điển lớn tuổi nhất, ra dáng ông cụ non, tuy rất thích em trai nhỏ nhưng không giỏi biểu đạt, thế nên Lục Thú cũng không dính anh trai. So với Lục Điển và cha, hắn thích mẹ và chị gái hơn. Lúc Nguyên Cảnh đi học, Lục Thú nhỏ xíu ngồi lì trên cầu thang một mực nói phải đợi chị gái về. Nguyên Cảnh cũng rất thích em trai, hai người chơi với nhau căn bản không thèm gọi anh trai chơi cùng.
Nhưng sau khi cha mẹ kiên trì muốn ly hôn, chị gái theo mẹ rời đi, tên cũng đổi thành Nguyên Cảnh. Hai người ra nước ngoài, kể từ đó Lục Thú có một thời gian dài không gặp chị gái.
Đến tận khi cha Lục Thú có thể thả lỏng để họ gặp mặt, bằng lòng cho Lục Thú ra nước ngoài sống một năm.
Lúc gặp lại, cậu nhóc khi xưa đã là thiếu niên, nói không cảm thấy ngăn cách là giả.
Tính cách Nguyên Cảnh vốn dĩ khá lạnh lùng, sau lại cùng Nguyên Hiện Thanh ra nước ngoài, cũng được nuông chiều từ bé đến lớn, ý thức nhường nhịn em trai khi còn bé chẳng còn sót lại chút nào. Lục Thú cũng được anh trai và cha ruột chiều chuộng, hai người lập tức không hợp nhau, vì tranh giành mẹ mà cãi nhau đá xoáy không ngừng nghỉ.
May mà sau này Lục Thú lớn lên lại có tính cách hiền hòa dễ chịu, quan hệ giữa hai người mới dần hòa hoãn, chỉ là vẫn không thể bằng quan hệ giữa Lục Thú và Lục Điển.
Hắn vẫn luôn vô lo vô nghĩ, không ngờ là sức khỏe của mẹ và chị gái lại có thể kém đến mức này.
Mẹ hắn vẫn rất xinh đẹp, chỉ là dấu vết thời gian vô cùng rõ ràng. Nguyên Cảnh giống bà, cơ thể yếu ớt như tờ giấy mỏng, có tiền cũng không mua nổi thân thể khỏe mạnh.
Hai người phụ nữ ở nước ngoài nhiều năm như vậy không biết trải qua như thế nào.
Những chuyện này trước đó Lục Thú chưa từng nghĩ đến.
Vé máy bay đã đặt xong, ngày hôm sau sẽ rời đi. Hắn đi cùng Nguyên Cảnh chăm sóc Nguyên Hiện Thanh, trước điều dưỡng thân thể, sau đó chuẩn bị phẫu thuật.
Lục Thú ra khỏi phòng, gọi điện thoại cho chị Hoa.
"Hủy bỏ buổi sinh nhật năm nay, xin lỗi fan giúp tôi." Giọng Lục Thú không nhanh không chậm: "Giúp tôi hủy bỏ tất cả hoạt động kế tiếp, đối ngoại thì thông báo tôi muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu một năm."
Nói đến đây, hắn khẽ dừng lại: "Tôi thật sự sẽ phải ở nước ngoài một năm, đại khái sẽ không liên lạc gì. Chị... giúp tôi chiếu cố Nghiêm Cái."
Chị Hoa thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nếu cậu thật sự không bỏ được thì sao phải vậy? Lục thiếu cậu đâu phải không trả được tiền cước điện thoại quốc tế."
Lục Thú nghe vậy thì bật cười: "Không phải là không thể liên hệ, chỉ là tôi..."
Không dám liên hệ.
Hiện tại hắn đã không nhịn được, chỉ sợ đến lúc liên lạc với anh sẽ trực tiếp chạy về mất.
Huống chi hắn nghĩ, trong lòng anh hẳn là có một vị trí nhỏ dành cho hắn, nhưng trên thực tế... Đến cùng thì hắn cũng không biết... Rốt cuộc anh có muốn ở bên cạnh hắn không.
Hết chương 72.
Editor: ;A; có lỗi quá. Tuần này quyết tâm ít nhất 4 chương bù lại.