Vốn tưởng Đoạn Bắc chỉ đến thăm Nghiêm Cái rồi tiện đường báo tin, không ngờ hắn ở lại đoàn phim cùng Nghiêm Cái đến tận ngày anh xin nghỉ.
Chưa kể, theo Nghiêm Cái thấy, mấy ngày này bên Bành Lợi cũng không rảnh rỗi, không hiểu Đoạn Bắc lấy đâu ra thời gian và tinh lực để lãng phí ở chỗ anh.
Kết thúc cảnh quay cuối cùng trước khi xin nghỉ, Nghiêm Cái đến phòng hóa trang tẩy trang. Thẩm Du Tâm đi cùng Nghiêm Cái, có điều đi phía trước anh. Lúc Nghiêm Cái bước vào phòng bỗng nhiên nghe thấy tiếng Thẩm Du Tâm ngâm nga hát.
Chất giọng khàn khàn của Thẩm Du Tâm rất đặc biệt, lời hát và giai điệu cũng khá lạ lẫm. Không ngờ Nghiêm Cái lại thấy bài hát này có hơi quen thuộc, giống như hầm rượu lâu năm bỗng nhiên được mở ra.
Nhưng anh không đeo đuổi chuyện này, xoay người đi tẩy trang.
Cách chuyến bay còn vài tiếng đồng hồ, sau N lần thỉnh cầu của Điền Túc, Đoạn Bắc đưa hai người đi ăn lẩu.
Nghiêm Cái và Đoạn Bắc ăn đến là thong thả ung dung, chỉ có một mình Điền Túc vất vả lao động. Trong phòng dù mở điều hòa nhưng vẫn thấy hơi lạnh, phải đến lúc nồi lẩu được mang ra bốc khói nghi ngút, đồ ăn sôi sùng sục mới dần cảm thấy ấm áp.
Hai người đồng thời nhận được điện thoại, vì thế không hẹn mà cùng nhau mở cửa đi ra ngoài, để lại Điền Túc với nồi lẩu mắt to trừng mắt nhỏ.
Đoạn Bắc đi về phía hành lang, Nghiêm Cái ra bên ngoài phòng.
Anh bắt máy nhưng không có người lên tiếng. Số điện thoại này Nghiêm Cái nhớ như in, có điều chung quy không muốn nghĩ nhiều, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể mở miệng nói: "Có việc gì không?"
"Thật ra là có", Lục Thú hiếm khi nghiêm túc, không cười cợt: "Chỉ là không dám nói."
"Có gì mà không dám nói." Giọng Nghiêm Cái bình thản: "Không phải trước giờ cậu luôn không sợ trời không sợ đất à?"
Lục Thú nghe vậy, cảm thấy mấy lời này rất có ý châm chọc, làm hắn nhớ tới ngày nào đó, người nào đó ném gối về phía hắn, sau đó đạp cửa phi ra sân bay.
Hai tháng này hắn chỉ liên lạc với Nghiêm Cái có hai lần. Nếu biết trước hôn một lần phải trả cái giá đắt như vậy...
Lúc đó hắn đã không thành thật như thế, phải hôn thêm vài lần nữa.
"Vậy tôi nói nhé." Lục Thú kéo chủ đề lại. Nghiêm Cái chỉ "ừ" một tiếng.
Phải rất lâu sau, Lục Thú mới trịnh trọng, thật sự nghiêm túc nói: "Tôi rất nhớ anh."
Lục Thú như dồn nén tất cả suy nghĩ của mình vào những lời này, chỉ có vài từ nhưng tuyệt đối không ngắn gọn. Hai tháng trời chỉ liên lạc có hai lần, hắn không nhịn được cũng không kiềm chế được, càng không dám hỏi Nghiêm Cái có nhớ hắn không, chỉ có thể lấy hết can đảm nói chính bản thân mình.
Nói mình rất nhớ anh, mỗi ngày đều nhớ, cực kỳ nhớ.
Đầu dây bên kia, Nghiêm Cái vẫn im lặng, một khoảng im lặng không biết đến bao giờ mới kết thúc. Anh lấy ngón trỏ tay trái đặt lên ngón tay cái, liên tục vuốt ve, chưa từng dừng lại. Hồi lâu sau, Lục Thú nghe được một câu rất nhẹ: "Lần sau gặp."
Nhẹ đến mức gần như không nghe rõ, như là tất cả dịu dàng mà người kia có thể cho hắn, thế nhưng ba chữ lần sau gặp này lại không ngừng nhắc nhở hắn những lời này rõ ràng đến mức nào. Không phải câu "Tôi cũng vậy" mà hắn không dám vọng tưởng, cũng không phải "Tôi biết rồi", hay "Ừ", mà là "Lần sau gặp" - một câu không thể hiện chút đáp lại nào.
Cuộc gọi bị ngắt.
Điện thoại trượt xuống dưới đất, vang lên một tiếng nhưng không có ai nhặt. Lục Thú thả người mềm oặt dựa vào sô pha, không biết đã nhìn chằm chằm nơi nào đó bao lâu, đến khi chút ánh sáng ở đáy mắt cũng biến mất.
Đơn giản chỉ là không có được mà thôi.
*
Lúc Nghiêm Cái đang ở bên ngoài, Đoạn Bắc đã kết thúc cuộc gọi, đi vào trước.
Anh ngơ ngác ngồi trên sô pha, ánh mắt không biết đang tập trung nhìn điểm nào trong phòng, một lúc sau mới đứng dậy, bước vào trong.
Kết quả, hai người kia đều đang không ăn lẩu, thấy Nghiêm Cái đi vào thì đồng thời nhìn về phía anh.
Nghiêm Cái dừng lại, cảm thấy khó hiểu, không cử động.
"Anh Cái." Điền Túc hơi ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt nghiêm túc, vẻ trầm trọng mở miệng nói: "Có chuyện này hiện tại không thể không nói cho anh biết."
Nghiêm Cái nhìn thoáng qua Đoạn Bắc, thấy vẻ mặt hắn và Điền Túc không khác nhau là mấy, vì thế lập tức ngồi xuống, hỏi: "Sao?"
Đoạn Bắc ngồi bên cạnh uống trà, hai chân bắt chéo. Điền Túc vẫn nhìn Nghiêm Cái, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng mở miệng:
"Vừa rồi có người gọi điện cho anh Bắc, nói để anh làm người áp trục trong dạ tiệc của Duệ Sĩ."
Đoạn Bắc vẫn thảnh thơi cầm chén trà, chỉ nhìn Nghiêm Cái, không nói gì thêm.
Dạ tiệc lần này của Duệ Sĩ có rất nhiều người đại diện của các tạp chí thời trang cao cấp hàng đầu nước ngoài tham dự, nếu lọt vào mắt xanh của một người trong số họ sẽ có cơ hội tiến vào thị trường nước ngoài, tiền đồ rộng thênh thang, là cơ hội người người ao ước.
Giới giải trí là một chiến trường danh lợi. Không ai không muốn cơ hội, Bành Lợi cũng không phải ngoại lệ. Từ khi nhận được thư mời hắn đã nhắm đến vị trí áp trục để tăng thêm sự chú ý. Hắn vốn nhận được đề cử Ảnh đế Wales, quả thật rất cần cơ hội này.
Bắc Mạch đã cấp cho Bành Lợi không ít tài nguyên. Thế hệ trước không ai muốn tranh giành với hắn, đám hoa đán tiểu sinh hiện tại lại chẳng thể so được với Bành Lợi. Vị trí người áp trục này Đoạn Bắc chiếm được không quá khó khăn.
Thế nhưng vừa nãy, người quản lý dạ tiệc của Duệ Sĩ gọi điện cho Đoạn Bắc, nói chuyện có sự thay đổi, áp trục đã định là một người khác.
Đoạn Bắc và người quản lý xem như là người quen cũ, đối phương cũng không vòng vo mà nói thẳng. Ngày hôm qua bọn họ đột nhiên nhận được một nguồn tài trợ lớn, mức giá đưa ra đè áp tất cả các ngôi sao khác.
Bên đó chỉ đích danh, muốn Nghiêm Cái đảm nhận vai trò áp trục.
Đoạn Bắc không hỏi nhiều nhưng cũng mơ hồ đoán được là ai.
Trong giới, số người vung tiền như rác vì tình nhân không ít, nhưng đây đúng là...
Trường hợp đầu tiên hắn nhìn thấy. Theo đuổi người ta, đến giường còn chưa lên được đã đập vào nhiều tiền như vậy.
Dù sao đều là nghệ sĩ nhà mình, lại biết Nghiêm Cái có chừng mực, vì vậy Đoạn Bắc quyết định thu tay. Trong vòng vài phút đã chuẩn bị xong xuôi cách ứng phó nếu Bành Lợi đến làm loạn.
Hắn lại uống một ngụm trà, nhìn Nghiêm Cái, không nhịn được mỉm cười.
Tên nhóc này tuy rằng thời điểm bị đóng băng vận may không tốt lắm nhưng theo quan sát của hắn mấy ngày này, xét cả phương diện thực lực và con người đều rất khá.
Vận may là gì? Chỉ cần có người muốn nâng đỡ, số nhọ cũng có thể biến thành số đỏ. Chuyện đời đúng là không thể lường trước được.
Đoạn Bắc nghĩ xong lại thấy hơi đau đầu. So sánh với Nghiêm Cái, những năm gần đây nếu không có sự che chở của hắn, Bành Lợi quả thật phát triển quá chậm...
Nghiêm Cái im lặng cầm điện thoại, ngón tay nhanh chóng đánh ra dãy số kia, thế nhưng không làm gì tiếp.
Vị trí áp trục trên thảm đỏ dạ tiệc của Duệ Sĩ, lễ phục cao cấp được đặt riêng.
Nghiêm Cái biết rõ bản thân không có thực lực lẫn vận may như vậy, kể cả may mắn cũng không thể đến mức độ này. Kẻ ngốc đối xử tốt với anh như vậy chỉ có một ——
Sau khi lên máy bay, Nghiêm Cái trằn trọc, nhìn đi nhìn lại lịch sử trò chuyện và những tin nhắn bị thu hồi.
Anh có chụp screenshot, có điều bản thân anh cũng đã thuộc nằm lòng từng tin nhắn mà người kia đã rút lại.
Đơn giản chỉ là "Ngày hôm nay cũng nhớ Nghiêm Cái", "Hôm nay Nghiêm Cái có vui vẻ không", "Hôm nay trải qua như thế nào"...
Hiện tại, lần đầu tiên, anh bỗng nhiên rất muốn hỏi đối phương một câu:
Ngày hôm nay của Lục Thú như thế nào, có vui vẻ không?
Có lẽ anh có nghĩ đến hắn, hoặc có lẽ bản thân anh cũng không nhận ra mình rất nhớ hắn.
Nghiêm Cái không ngủ được.
Anh click vào vòng bạn bè của Lục Thú, đọc từng bài một.
Hóa ra thích uống Coca là vì nó vừa ngọt vừa kích thích.
Hóa ra thích chơi game này, thích nhân vật này.
Hóa ra có một người bạn rất thân làm nghệ thuật.
Hóa ra thức đêm là vì rất hay mất ngủ.
Hóa ra rất thích fan vẽ hình chibi cho mình.
Hóa ra... sinh nhật sắp đến rồi.
Trong vòng bạn bè mới xuất hiện một tấm ảnh trông khá quen mắt. Nghiêm Cái click vào. Lục Thú chăm sóc chậu sen đá san hô kia rất tốt, sáng bóng, tròn vo mơn mởn. Đổi lại là Nghiêm Cái chăm có khi đã chết từ lâu.
Caption bức ảnh là:
Cũng muốn được đưa về thăm nhà.
Nghiêm Cái đọc, không khỏi ngây người. Anh tắt điện thoại, đầu dựa vào một bên. Nhắm mắt rồi vẫn không ngủ được, trong đầu không hiểu sao lại nhớ đến người nào đó.
Anh thấy mình hình như điên rồi, mình chính là một tên bệnh thần kinh.
Vì sao ngày nào cũng đau đáu chờ một người thu hồi tin nhắn, còn nhìn chằm chằm lịch sử tin nhắn đã bị thu hồi?
Hiện tại thậm chí còn nhớ đến hắn, còn nghĩ, còn nghĩ —— được rồi.
Chắc là làm việc mệt mỏi, thi thoảng lên cơn phát bệnh.
Nghiêm Cái đưa tay, do dự một lúc cuối cùng vẫn ấn xóa Wechat, sau đó cưỡng ép bản thân nhắm hai mắt lại, đi ngủ.
*
Lúc xuống máy bay, Nghiêm Cái mới biết mình và vị hoa đán A nào đó bị đụng hành trình. Hai bên đều không để ý, máy bay đáp xuống rồi người đại diện của bên kia mới nhận ra Đoạn Bắc, chủ động tiến đến chào hỏi thì mới biết là hành trình trùng khớp.
Người kia thấy người đi cùng Đoạn Bắc là Nghiêm Cái chứ không phải Bành Lợi rõ ràng có hơi bất ngờ, sau đó cười đánh vài vòng Thái Cực với Đoạn Bắc rồi mới đưa người rời đi.
Nữ minh tinh cầm túi xách, chân đi giày cao gót phát ra từng tiếng chói tai, vừa đi vừa không quên càu nhàu: "Sao anh nói nhiều với hắn ta thế? Mất bao nhiêu thời gian, lát nữa còn phải chọn lễ phục. Nếu để người khác chọn mất thứ tôi thích, tôi sẽ..."
"Thôi nào tổ tông, đừng giận mà." Người kia cười cười, lại nói tiếp: "Đoạn Bắc hiện tại thấy Bành Lợi khó nuôi rồi sao? Muốn bồi dưỡng người mới?"
"Anh nói cái gì?" Nữ minh tinh chợt dừng bước, quay đầu nghi hoặc nhìn người đại diện.
"Để chờ xem." Người đại diện cười lớn, hỏi: "Lần trước Trần Đình Y đoạt một tài nguyên của em đúng không? Có muốn đòi lại không?"
"Đương nhiên rồi." Nữ minh tinh nhớ tới chuyện này nhất thời thấy không vui, khóe miệng cười nhạt, có ý ám chỉ: "Còn không phải vì công ty không tranh giành giúp tôi à? Trước kia tài nguyên tốt đều dồn hết cho Hà Hinh Nhiễm. Ấy chà, chờ cô ta xảy ra chuyện thì mới tìm đến người trong sạch để thế chỗ."
Người kia cũng không so đo, chỉ an ủi: "Hiện tại không phải có phần của em rồi sao? Em cứ cố gắng phát triển cho tốt, công ty sẽ không bạc đãi em." Lời nói của hắn có một sức thuyết phục thần kỳ nào đó. Nữ minh tinh không nói gì.
Ý cười của người kia càng lúc càng đậm, bỗng nhiên nói: "Hiện tại Bắc Mạch phát triển vững vàng lắm thì phải? Chờ đến lúc xé từ nội bộ xé ra, thật muốn chờ xem viễn cảnh khi đó là như thế nào."
*
Vì hành trình lần này của Nghiêm Cái không công khai nên không có người ra sân bay đón. Bên ngoài không rõ là fan thật hay thủy quân, để tránh phiền phức, Đoạn Bắc dẫn anh tới phòng nghỉ trước.
Nghiêm Cái nghĩ đến dáng vẻ đánh Thái Cực khi nãy của Đoạn Bắc với người nọ, chẳng mấy khi thấy Đoạn Bắc vừa quay đầu là không giữ được nụ cười trên mặt, vì thế hỏi thêm một câu: "Người kia là ai thế?"
"Đồng nghiệp trước kia của tôi, phó tổng giám đốc của Trung Ngu, Lưu Đông." Đoạn Bắc dựa nửa người trên sô pha, nheo mắt lại: "Tuy chẳng muốn nhắc đến nhưng vẫn phải cảm ơn người này. Không có hắn tôi cũng không mở được Bắc Mạch."
Nghiêm Cái không hỏi nhiều, cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại.
Không lâu sau, ứng dụng màu xanh lá cây lại một lần nữa xuất hiện trên màn hình điện thoại của Nghiêm Cái.
*
Dạ hội diễn ra vào ngày mai, sau đó Nghiêm Cái sẽ xin nghỉ hai ngày. Lúc xuống máy bay còn chưa đến 9 giờ, anh trực tiếp hẹn Steve và con gái cùng ăn cơm tối.
Lâu rồi không gặp Ada, cô bé càng lớn càng xinh xắn đáng yêu. Ăn xong, Ada và bảo mẫu ra ngoài dạo phố, Nghiêm Cái ở lại mời Steve uống trà.
"Cái, đã lâu không gặp." Steve hiển nhiên rất vui vẻ, thậm chí còn hơi nôn nóng: "Tôi có tin tốt muốn báo cho cậu."
Nhân viên phục vụ mang trà đến trước mặt hai người, sau đó đứng dậy rời đi.
Nghiêm Cái gật đầu. Anh đoán là hợp tác kỳ sau với aerobics vì quảng cáo quý này của anh đã đến hạn.
Tài nguyên thời trang cao cấp mấy tháng gần đây của Nghiêm Cái tăng khá nhiều, aerobics hẳn sẽ kéo dài thời hạn đại ngôn với anh, nhiều nhất là nửa năm. Có điều đây đã là kết quả rất tốt, dù sao chỉ một đại ngôn aerobics đã đại diện cho rất nhiều thứ.
Steven vẫn rất hào hứng, cầm chén trà uống một hơi cạn sạch, sau đó cười nói: "Rất vui khi nói với cậu tin này. Tôi đại diện cho aerobics muốn ký hợp đồng hợp tác với cậu trong một năm tới."
Hết chương 65.
Editor: Có một chương mà Cái Cái hoạt động não phong phú ghia.