*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng ngày hôm sau Nghiêm Cái đã tiến hành quay phim. Đạo diễn Trương nhận được tin từ chị Lâm cũng không thấy bất ngờ.
Nhân khí của Nghiêm Cái dần dần tích lũy, lại thêm công ty thúc đẩy, hiện tại cũng có thể coi là một tiểu lưu lượng. Ngày "Vô Ý Thành Tiên" bắt đầu lên sóng, Nghiêm Cái nhân thời gian nghỉ trưa ở khách sạn mở livestream phát phúc lợi cho fan, cùng fan xem phim.
Tập đầu tiên Nghiêm Cái chưa xuất hiện, toàn bộ đều là cảnh của Lục Thú.
Anh xem phim rất chăm chú, cũng nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của fan trên làn đạn.
* Làn đạn (弹幕): Bình luận của người xem chạy trên màn hình livestream. Minh họa:
Không biết là học thói quen xấu ở đâu, trước khi trả lời Nghiêm Cái sẽ đọc câu hỏi thành tiếng trước.
Ví dụ như này, anh nhìn làn đạn, tự mình hỏi: "Lâu lắm rồi không gặp Cái Cái." Sau đó cười trả lời: "Không phải họp báo lần trước vừa gặp rồi à?"
Vài giây sau, Nghiêm Cái lại đọc: "Bao giờ Cái Cái mới lên hình?"
Tự hỏi xong tự trả lời: "Có vẻ là cuối tập bốn."
Hầu hết người xem livestream đều là fan của anh, tất nhiên cũng có không ít người qua đường và cả fan CP.
"Cái Cái đang xem vợ yêu diễn kìa —" Lúc Nghiêm Cái đọc dòng này chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích: "Mọi người đều là bạn bè, cậu ấy cũng là bạn tốt, lấy đâu ra vợ?"
Đến lúc này, các fan mới không gửi tin liên quan đến CP nữa.
Livestream được tầm 10 phút thì Nghiêm Cái đột nhiên nhìn thấy mấy hàng thông báo bắt mắt trên màn hình.
"Cơm Đĩa Thịt Nạc trở thành Đại Thiên Sứ Phòng số 109011."
Cùng lúc, làn đạn màu vàng lấp lánh lại xuất hiện trên màn hình, vừa ngang nhiên vừa tùy ý.
【Mặt ngoài vẫn phải làm trọn vẹn. Anh cũng nói chơi vui thôi mà.】
Cô gái này thật là...
Nghiêm Cái thấy hướng gió trên màn hình đã thay đổi, làn đạn từ "Cái Cái Cái Cái" lập tức trở thành:
【Chị gái phú bà ơi, chị có cần người làm ấm giường hông?】
【Mị cũng muốn trở thành fan như vậy hiuhiuhiu.】
【Ối chú cảnh sát ơi, cháu cũng muốn được bao dưỡng, cháu sai rồi sao?】
【Phú bà thấy em thế nào ạ? Em muốn tiết kiệm mười năm phấn đấu.】
Làn đạn màu vàng rực trả lời:
【Không cần, cảm ơn.】
Lần này Nghiêm Cái có thể kiềm chế không đọc làn đạn thành tiếng nữa, có điều sau đó anh thấy một dòng...
【Nhưng Cái Cái muốn tiết kiệm mười năm phấn đấu thì có thể.】
Anh ngẩn người một giây, sau đó bình tĩnh chuyển ánh mắt đi nơi khác, hết sức trấn định bắt đầu trả lời một câu hỏi khác của fan.
Cơm Đĩa Thịt Nạc trái lại không lên tiếng nữa. Mọi người im lặng xem phim một lúc, sau đó làn đạn màu vàng lại xuất hiện.
【Anh có vẻ rất mệt.】
Nghiêm Cái nhìn thấy thì trả lời: "Vẫn tốt, nghỉ một lát là được."
Cơm Đĩa Thịt Nạc nhanh chóng đáp lại:
【Livestream xong anh mau đi ngủ đi.】
Lời vừa nói xong, các fan bắt đầu lục tục giục Nghiêm Cái đi nghỉ. Anh không còn cách nào, đành gật đầu, ra vẻ hứa hẹn bảo đảm: "Lát nữa sẽ ngủ."
Chỉ một lúc sau, Điền Túc đứng ngoài màn hình lên tiếng hỏi: "Anh Cái, lát nữa quay lại đoàn phim luôn à?"
Không khí nhất thời vô cùng lúng túng. Nghiêm Cái đọc được mấy tin【Cái Cái quyền rú lừa đảo ngay trên livestream】xong chỉ có thể giữ im lặng, tiếp tục xem phim.
Lúc nhìn lại khu bình luận thì thấy fan đã tán đủ chuyện trên trời dưới đất, Nghiêm Cái lại trò chuyện vài câu, đến khi tập đầu tiên kết thúc mới tắt livestream.
Anh đăng một bài Weibo báo đã kết thúc livestream, lúc quay lại hòm thư cá nhân thì thấy tin nhắn của Cơm Đĩa Thịt Nạc.
Tin vừa mới gửi.
Cơm Đĩa Thịt Nạc: Giờ anh phải quay phim tiếp à?
Nghiêm Cái trả lời một câu: Ừ.
Lần này cô gửi tin lại rất nhanh.
Cơm Đĩa Thịt Nạc: Họp báo lần trước thật ra em có đến nhưng sau đó có việc nên không đi cùng các chị em đến hậu trường. Có hơi hối hận, nếu biết trước em sẽ không rời đi.
Cơm Đĩa Thịt Nạc: Cái Cái siêu đẹp trai.
Nghiêm Cái nhanh chóng trả lời: Cảm ơn em đã ủng hộ. Lần sau gặp, tôi lại mời các em một bữa.
Sau đó anh hồi âm vài tin nhắn khác rồi lên xe đến đoàn phim.
Không biết có phải cơn giận từ lần trước vẫn chưa xuôi hay không mà lâu rồi không thấy Diêu Đa Ý đến phim trường. Ai nấy như trút được gánh nặng, quá trình quay phim cũng tương đối túc tắc.
Thời gian quay của "Nổi Gió" không dài, cũng sắp đóng máy.
Bên "Vô Ý Thành Tiên" có vẻ hừng hực khí thế. Nghiêm Cái ở trong đoàn phim chỉ biết là phim khá hot nhưng cũng không tìm hiểu xem hot đến mức độ nào.
Anh rất nhanh đã nhận được tài nguyên mới.
Vì được thầy tiến cử, bên star cũng có chút quan hệ với chị Lâm nên tin đến rất nhanh. Xế chiều, chị Lâm đã xuất hiện ở phim trường.
Lúc cô gặp Nghiêm Cái đã không còn kinh ngạc, chỉ có thể cười nói lời khen ngợi từ đáy lòng: "Hôm nay tôi có nói chuyện với lão Bắc, thay mặt Đình Y gửi lời cảm ơn đến cậu. Thật sự không tồi."
Chị Lâm không ngờ là quan hệ giữa Nghiêm Cái và người kia lại tốt đến mức có thể giúp anh lấy được tài nguyên này. Trước đó cô cho rằng hai người chỉ là thầy giáo và học trò bình thường.
Suy cho cùng vẫn là cô đánh giá thấp nghệ sĩ nhà mình.
Nghiêm Cái không nhiều lời, chỉ đáp "Không có gì", sau đó bắt đầu thảo luận với chị Lâm về lịch trình sắp tới.
Điền Túc ở bên cạnh nghe mấy câu này mà như lọt vào sương mù, cảm thấy mình hiển nhiên là kẻ không có đầu óc nhất trong ba người.
Chị Lâm trước hết lấy tờ lịch trình, nói: "Áng chừng ngày 11 tháng này 'Nổi Gió' sẽ đóng máy, giữa tháng chúng ta chụp ảnh bìa cho star, cuối tháng cậu có thể nghỉ vài ngày."
"Hiệu quả sau khi lên sóng của 'Vô Ý Thành Tiên' thật sự rất tốt." Chị Lâm cười: "Quả thật ngoài dự đoán của tôi. Hiện tại cậu biết Weibo của mình đã tăng lên bao nhiêu fan rồi không?"
Nghiêm Cái cười lắc đầu, không trả lời.
Hiện tại dù là bao nhiêu fan, có thể trụ lại cùng anh cũng chỉ có mấy người khi trước.
"Tạm thời không bàn đến chuyện này." Chị Lâm tiếp tục: "Giá trị con người tăng lên không ít. Có một số kịch bản ngỏ lời, tôi giúp cậu lọc đi vài cái, còn lại để cậu tự lựa chọn. Nói trước vậy thôi, tất nhiên tôi thấy cậu vẫn nên nghỉ ngơi rồi bàn tiếp."
Nghiêm Cái gật đầu, vừa lúc anh cũng phải đi thăm ban.
"Một kịch bản đề tài thanh xuân vườn trường. Đạo diễn nói hình tượng nhân vật đại khái là là một tên nhóc lưu manh cứng đầu."
"Một kịch bản khác là cổ trang, nhân vật có nét tương đồng với vai diễn trong 'Vô Ý Thành Tiên'." Chị Lâm nói: "Đầu tư của cả hai bộ phim này đều ổn, chủ yếu xem cậu chọn cái nào."
Nghiêm Cái nghe vậy, không suy nghĩ nhiều đã trả lời: "Cái đầu đi, có điều phải xem kịch bản rồi bàn tiếp."
Anh vẫn chưa dừng lại, vô cùng nhạy bén hỏi tiếp: "Bên Thất Lộ có phải có động thái gì không?"
Chị Lâm ngẩn người.
Nghiêm Cái đã đoán được từ trước. Thất Lộ đương nhiên không muốn anh phát triển thuận lợi như vậy. Trải qua bấy nhiêu thời gian, dù là kẻ ngốc cũng sẽ duy trì cảnh giác cao độ với hai chữ này.
Dù là người trong cuộc nhưng Nghiêm Cái lại tỏ vẻ không màng đến, chỉ bình tĩnh nói: "Chị cứ nói đi, bên đó có làm gì cũng đâu dễ đạt được mục đích."
Lúc này chị Lâm mới gật đầu, sắc mặt không tốt lắm: "Gần đây cậu lên hot search khá thường xuyên, bên Thất Lộ nhân cơ hội kéo dẫm, nâng một người đối đầu với cậu, lại tung tin bịa đặt việc cậu mua hot search để PR với bán thảm."
"Là ai?" Nghiêm Cái hỏi.
Chị Lâm nói ra một cái tên. Người này Nghiêm Cái có biết, là con cưng của Thất Lộ, hiện tại nổi như mặt trời ban trưa. Nhóm fan gà mẹ chạy tới mắng chửi anh cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.
"Đã biết." Nghiêm Cái gật đầu: "Không có nội dung thực chất, Thất Lộ cũng không gây nổi sóng to gió lớn."
Khoảng thời gian trước anh nhận được không ít tài nguyên, hiện tại gặp loại chuyện này cũng không cần Bắc Mạch phải tốn công tốn sức đè xuống.
"Cậu thật ra cũng hiểu rõ ràng." Chị Lâm khoát tay.
Lịch trình tạm thời định qua như vậy. Tối nay Nghiêm Cái không có cảnh quay, có thể nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nói vậy nhưng cũng chỉ có thể ở trong khách sạn, đơn giản là luyện chữ và ngủ.
Nghiêm Cái lâu rồi mới liên hệ với Hướng Phục. Đến khi đối phương cúp máy, anh mới nhớ ra là quên không hỏi anh ta dáng vẻ sau khi say rượu của mình là như thế nào.
Chuyện ngày hôm đó... giống như khúc xương mắc trong cổ họng.
Nghiêm Cái luôn có một cảm giác khó hiểu. Anh nhận ra mình vẫn luôn vướng mắc chuyện này, cứ nghĩ mãi tối ngày hôm đó rốt cuộc mình đã nói gì, sau khi say rượu đã làm ra hành động gì.
Đôi khi nửa đêm nghĩ đến, trong đầu thậm chí còn hiện ra một bóng người mơ hồ, không nhìn rõ cũng không thể chạm vào.
Anh nằm trên giường, điện thoại bật khúc "Light in adversity", mắt nhìn chằm chằm giao diện Wechat.
Không có phương thức liên hệ nào khác, chỉ độc có cái này. Cả Nghiêm Cái và Lục Thú đều hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra.
Không gửi tin nhắn, không gọi điện thoại, cách duy nhất tìm hiểu tin tức của đối phương là qua tin tức giải trí.
Phảng phất như thể fan còn biết nhiều về người kia hơn bất kỳ ai trong số họ.
Kể cả như vậy, với Nghiêm Cái mà nói vẫn khá tốt. Chỉ là Lục Thú vẫn bất kể mưa gió, tối nào cũng sẽ gửi tin Wechat cho anh, sau đó lại thu hồi, cứ như vậy không hề đứt đoạn.
Nghiêm Cái bắt đầu nhìn lịch sử trò chuyện, đếm số tin nhắn được thu hồi.
Một tin, hai tin... năm tin, sáu tin... mười bảy tin... hai mươi tin...
Phần lớn những tin đã thu hồi đều được anh chụp screenshot rồi đọc lại.
Nội dung có thể là chúc ngủ ngon, có thể là tin gì đó về hai người họ mà Lục Thú đọc được trên Weibo, thi thoảng lại là ảnh hắn chụp lại khi xem 'Vô Ý Thành Tiên' hoặc là ảnh hoa lá gì đó. Không có tin Lục Thú không gửi, chỉ có nội dung Nghiêm Cái không hề nghĩ đến.
Đôi khi vì bận đóng phim nên bỏ lỡ, anh sẽ nhìn hàng chữ nhỏ "Người chơi Nhân Dân Tệ thu hồi một tin nhắn" suy nghĩ một lúc lâu, đoán xem rốt cuộc nội dung tin nhắn hôm nay đối phương thu hồi là gì.
Dần dà, Nghiêm Cái tạo thành một thói quen, hễ không có việc gì làm sẽ lên Wechat nhìn một lượt.
Nghiêm Cái quy chuyện này là vì tò mò.
Đến khi cảm thấy hơi mệt, anh nhắm mắt, chăn cũng không đắp đã ngủ mất.
Nghiêm Cái có một giấc mơ ngắn.
Trong mơ có một người phụ nữ rất dịu dàng. Người đó mặc váy dài, gương mặt thanh lệ thoát tục, mái tóc dài được buộc rất tùy ý nhưng toát ra vẻ thư thái. Còn có một cậu bé lũn cũn chỉ cao đến chân người phụ nữ.
Đầu tiên, hai người rửa tay. Cậu bé rút tay từ vòi nước, nghịch ngợm xoay tay làm bọt nước văng ra xa, lấp lánh tia sáng dưới ánh mặt trời.
Người phụ nữ dắt cậu bé ngồi vào bàn. Ánh nắng chiếu vào qua khung cửa sổ, một bên tóc hai người như biến thành màu vàng ấm áp.
Trên bàn bày một vài nguyên liệu nấu ăn. Nghiêm Cái nhận ra đó là cục bột để làm bánh quy nhỏ vị sữa.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh, vô cùng kiên nhẫn dạy cậu bé, bàn tay chẳng mấy chốc đã nặn ra một động vật nhỏ xinh xắn. Cậu bé rất nghiêm túc học theo, có điều thành phẩm lại là một cục bột khó có thể nhìn ra hình dạng gì.
Chuông cửa vang lên, người phụ nữ lau tay, nở nụ cười đi mở cửa. Đứng ngoài cửa là một người đàn ông cao to, tay cầm một món đồ chơi nhỏ...
Nghiêm Cái một mình đứng xem, dường như dù là trong mộng cũng ngửi thấy mùi sữa thơm ngọt.
Anh bị âm thanh thông báo từ Wechat làm tỉnh giấc.
Khúc nhạc được phát lặp đi lặp lại, sắp bước vào đoạn cao trào. Nghiêm Cái cảm thấy trên mặt hơi lạnh, đưa tay sờ thử mới phát hiện, không biết từ khi nào cả mặt mình đã toàn là nước mắt.
Nhưng anh không làm gì hết. Nghiêm Cái vẫn nằm nghiêng, đưa tay cầm điện thoại, tâm trạng chìm xuống đáy nhưng chẳng thể tìm được tư thế nào dễ chịu hơn hiện tại.
Lục Thú gửi cho anh một bức ảnh. Một màu đen kịt, chỉ có một đốm sáng màu xanh nho nhỏ.
Người chơi Nhân Dân Tệ: Hôm nay quay ngoại cảnh. Tôi cứ nghĩ mùa hè đã qua lâu rồi, không ngờ lại nhìn thấy nó. Ánh sáng rất mỏng manh, còn bay chầm chậm, rất đẹp.
Người chơi Nhân Dân Tệ: Vì không quên được tối ngày hôm đó nên vẫn thường xuyên nằm mơ thấy. Cũng luôn nhớ cảnh anh đứng trên cầu thang đợi tôi. Hôm nay nhìn thấy đom đóm, tôi lại nghĩ đến anh.
Một chữ "nghĩ" nhìn qua vừa ngắn vừa đơn giản, chỉ là Nghiêm Cái cũng không hiểu, chữ "nghĩ" này với Lục Thú có ý nghĩa gì.
Lần này anh không chụp screenshot mà nhắm mắt lại, đưa tay chạm vào vệt nước mắt lạnh lẽo rồi lau đi, chỉ có vậy. Khúc nhạc bước vào đoạn vui vẻ rồi đột nhiên im bặt. Nghiêm Cái đợi một lúc lâu, đến khi nước mắt trên mặt được lau sạch mới mở mắt lần nữa.
Có điều lần này, cả hai tin nhắn vẫn còn ở đó, không bị thu hồi.