*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật sự đúng là chỉ dùng mặt chạm, không làm gì khác, Lục Thú cọ cọ một lúc là đã thấy thỏa mãn. Có điều lúc hai người quay lại thì bữa cơm cũng sắp tàn.
Mọi người thấy Nghiêm Cái với Lục Thú thì đều không tự giác nhìn đi chỗ khác, vẻ mặt như in lên mấy chữ "chúng tôi biết hết rồi".
Lần này coi như là tiệc hoàn tất cảnh quay, chờ "Vô Ý Thành Tiên" chính thức đóng máy, Nghiêm Cái còn phải mời đạo diễn Triệu, nhà sản xuất, phó đạo diễn với vài người khác một bữa cơm nữa.
Nghiêm Cái không có nhiều đồ đạc, thu dọn một lát là xong. Anh nghĩ rồi cầm theo cả băng ghế nhỏ có dán tên đã làm bạn với mình một khoảng thời gian.
Điền Túc thấy vậy thì không nhịn được xúc động: "Quả là trung trinh một lòng."
Nghiêm Cái liếc hắn một cái, thuận miệng nói: "Ngồi khá dễ chịu, vào đoàn phim sau có thể dùng."
Điền Túc thoáng khựng lại: "... Anh cũng biết tiết kiệm ha." Mới nói được một nửa lại lên cơn muốn diễn sâu.
Điền Túc nhớ tới số phận chiếc ghế nhỏ, không khỏi lấy tay che mặt ra vẻ lau nước mắt: "Xem ra đều là em nghĩ nhiều. Trung trinh một lòng là với ai kia còn ghế suy cho cùng chỉ là hiện thân cho kỷ niệm. Nhưng dù gì nó cũng đã làm bạn với anh ba tháng trời, lúc nào cũng ngoan ngoãn làm một chiếc ghế dựa, vậy mà anh đến một cái danh phận cũng không muốn cho nó? Nghiêm Cái, anh quá vô tình. Ra từ khi bắt đầu chuyện đã là sai trái..."
Nghiêm Cái:...
Sao anh cảm thấy lời kịch lần này của Điền Túc cực kì bất thường?
Chỉ một lát sau, chị Lâm đến đón Nghiêm Cái quay về.
Cô nói đủ lời khách sáo với đạo diễn Triệu, đại loại như "Cảm ơn anh đã chiếu cố nghệ sĩ của công ty tôi" vân vân.
Xong xuôi mọi chuyện, Nghiêm Cái lên xe.
Anh đăng một bài Weibo kèm tấm ảnh chụp tập thể khi nãy. Có điều đã cắt đi nửa người dưới, không thể nhìn thấy phần anh nắm cổ tay Lục Thú.
Trời tối không nhìn rõ, hơn nữa hiện tại không cần quá mức câu nệ, Nghiêm Cái không cố kỵ ngồi cạnh chị Lâm ở hàng ghế thứ hai.
Chị Lâm đã lấp kín lịch trình tiếp theo của anh.
Nghỉ ngơi từ tối nay đến chiều mai, sau đó bắt chuyến bay tới thành phố A quay show tống nghệ. Ba ngày sau khi quay xong show tống nghệ thì đi chụp ảnh bìa cho Duệ Sĩ. Chụp xong xuôi lại tham gia một hoạt động thương nghiệp, cuối cùng là đại ngôn aerobics.
Khoảng thời gian này nếu có tài nguyên mới, chị Lâm cũng sẽ báo Nghiêm Cái đi thử vai.
Nghiêm Cái không có bất kỳ ý kiến gì.
Ban đầu, chuyện Lục Thú còn khiến anh muốn nghỉ ngơi một chút, song xảy ra việc Thất Lộ thọc gậy bánh xe, Nghiêm Cái lập tức loại bỏ ý nghĩ này. Không có vai nam chính thì có thể tiếp tục tìm kịch bản mới nhưng không có tài nguyên khác hỗ trợ thì Nghiêm Cái chỉ có thể an phận flop.
Lúc họ nói chuyện, Điền Túc ngồi phía sau tỏ vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Chị Lâm thấy hắn cứ nhấp nha nhấp nhổm, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
Điền Túc nghe xong đột nhiên nín miệng, đầu tiên là liếc nhìn Nghiêm Cái, thấy anh vô cùng bình thản, lại nghĩ đến vẻ mặt tươi cười của Lục Thú, lập tức ngồi im không nói gì hết.
Về đến nhà, Nghiêm Cái thậm chí còn không dám chạm vào giàn sen đá, sợ tay mình có chất độc gì đó truyền vào khiến đám bảo bối này im hơi lặng tiếng chết đi.
Quá trình quay "Vô Ý Thành Tiên" không tính là vất vả, ngược lại có thể nói là một loại hưởng thụ. Nghiêm Cái trước hết ngủ một giấc thật ngon, lúc tỉnh dậy đã là 4 giờ sáng ngày hôm sau.
Anh không ngủ tiếp được, ngồi dậy luyện chữ một lát, chỉ là trong lòng có một cảm xúc khó hiểu.
Hồi lâu sau, Nghiêm Cái ngồi trước giàn sen đá bảo bối, mở điện thoại vào WeChat.
WeChat rất sôi nổi, chủ yếu là người trong đoàn phim gửi tin nhắn chúc mừng anh đóng máy. Duy có một tin không giống bình thường cho lắm.
Người chơi Nhân Dân Tệ: Buổi tối đọc kịch bản bỗng nhiên có cảm giác hơi kì quái. Sau đó tôi bảo Tiểu Ngô đi mua một túi bánh quy nhỏ vị sữa, phát hiện cả túi bánh và lon Coca đều vô cùng kì lạ.
Tin gửi từ 3 giờ sáng.
Nếu nói tin nhắn này khiến Nghiêm Cái không biết phải nói gì, mấy tin sau quả thật càng khiến anh... không dám nhìn thẳng, nhìn rồi chắc chắn sẽ đau mắt.
Người chơi Nhân Dân Tệ: Anh biết không, túi bánh quy vị sữa kia, toàn bộ đều là —
Người chơi Nhân Dân Tệ: — toàn bộ đều là hương vị thương nhớ.
Người chơi Nhân Dân Tệ: Lại nhìn bọt khí trong Coca thì thấy tất cả đều hiện lên gương mặt anh —
Người chơi Nhân Dân Tệ: Nhất thời, tôi cảm thấy lòng đau thắt lại... Tôi thật sự rất khó chịu, anh muốn cái gì mà Lục Ngạo Thiên tôi lại không có? Tất cả tôi đều cho anh, anh trở lại bên cạnh tôi, được không?
Người chơi Nhân Dân Tệ: Kể từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi nhớ nhung một người đến vậy, có chút ngại ngùng.
Nghiêm Cái:...
Anh yên lặng gõ chữ rồi gửi đi.
Nghiêm Cái: Tên tiểu thuyết tổng tài bá đạo mà cậu đọc là gì thế?
Nghiêm Cái: Trong mắt cậu, dáng vẻ tôi chính là CO2?
Nghiêm Cái: Đây là lý do cậu bắt Tiểu Ngô ba giờ sáng đi mua bánh quy nhỏ vị sữa giữa Hoành Điếm?
Nghiêm Cái: Nếu cậu muốn, chỗ tôi vẫn còn một ít, có thể gọi người đưa cho cậu.
Đây cũng là lần đầu tiên anh gửi nhiều tin nhắn như vậy cho người khác, có chút... ngại ngùng cái con khỉ, là không quen.
Nghiêm Cái cũng là đọc được câu này mới có thể xác định người gửi tin đúng là Lục Thú.
Trả lời tin nhắn xong, Nghiêm Cái đang tính đặt điện thoại xuống, không ngờ thấy bên dưới tên Người chơi Nhân Dân Tệ hiện mấy hàng chữ nhỏ.
Đối phương đang nhập tin nhắn.
Vị này quẩy cũng giỏi thật. Thức từ tối đến 4 giờ sáng, ngày hôm sau lại đóng phim tiếp.
Làm cú đêm còn rất hăng say.
Nghiêm Cái nhìn màn hình, im lặng chờ dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn" biến mất và tin nhắn mới của hắn.
Thế nhưng mãi mà không thấy gì. Thời gian cũng dài, phải đến 10 phút vẫn là "Đối phương đang nhập tin nhắn". Nghiêm Cái bắt đầu thấy hơi khó hiểu, hắn cuối cùng là muốn nói gì, viết lâu như vậy mà vẫn chưa xong.
Hồi lâu sau, tin nhắn cuối cùng cũng đến.
Không trả lời câu hỏi của anh, chỉ có một câu:
Người chơi Nhân Dân Tệ: Sao anh vẫn chưa ngủ? Nghỉ rồi nên vui đến mức không ngủ được à?
Anh nhìn tin này một lúc.
Nghiêm Cái bỗng nhiên nhớ tới chính mình hồi cấp 2.
Những năm cấp 2 của anh trải qua không tệ. Vẻ ngoài sáng sủa, thành tích xuất sắc, gia cảnh cũng khá, rất được bạn bè chào đón.
Có điều khi đó anh vẫn là một tên nhóc. Vắt mũi chưa sạch mà đã bày đặt có crush, cảm thấy thinh thích một bạn gái trong lớp. Cô bé rất dịu dàng, trông khá xinh xắn, thành tích học tập lại tốt, khiến Nghiêm Cái có động lực nỗ lực thi cử. Thi giữa kỳ xong, giáo viên xếp chỗ ngồi dựa theo kết quả thi, Nghiêm Cái như mong muốn được ngồi bên cạnh người ta.
Cô bé không những dịu dàng mà còn rất im lặng ít nói, Nghiêm Cái thậm chí còn không dám nói chuyện cùng. Vì thế, hai người tuy ngồi cùng bàn nhưng cứ như là yêu ảo, ngày nào cũng chuyền giấy qua lại.
Nghiêm Cái chợt nhớ, lúc cô bé viết câu "Cậu làm bài tập chưa?", anh đã phải rối rắm do dự lâu như thế nào rồi mới trả lời.
Có phải bạn ấy muốn copy bài tập của mình không? Chắc không phải đâu.
Hay là bạn ấy quan tâm mình? Muốn hỏi mình đã làm bài tập chưa?
Hay là bạn ấy có chỗ không hiểu muốn hỏi mình?
Bé trai ngây ther Nghiêm Cái ngay từ khi chưa đủ lông đủ cánh đã ấp ủ tâm lý thiếu nữ vô cùng mạnh mẽ.
Cũng có thể, chính khả năng thả hồn suy đoán tâm tư người khác đã đặt nền móng cho nghiệp diễn của anh sau này.
Thế nhưng rất lâu về sau Nghiêm Cái mới biết, cô bé kia chỉ là muốn giục anh nhanh nộp bài tập nên mới viết giấy hỏi mà thôi. Lý do rất đơn giản, cô bé là đại biểu môn đó, mà Nghiêm Cái lại là chuyên gia không làm bài tập môn này...
Theo đuổi bé gái cứ thế thất bại, bé trai ngây ther thua từ vạch xuất phát vì không làm bài tập.
Mà vẻ rối rắm của Lục Thú quả thật giống y chang anh khi đó.
Nghiêm Cái bứt ra từ hồi ức, nhắn tin trả lời: Câu này phải là tôi hỏi mới phải.
Người chơi Nhân Dân Tệ: Ừm, vì tôi nhớ anh mà.
Nghiêm Cái lựa chọn không trả lời.
Tin nhắn tiếp theo của đối phương nhanh chóng gửi tới:
Người chơi Nhân Dân Tệ: Thật ra thì tôi đang đọc một truyện tên là "Tiểu kiều thê hào môn: Lục thiếu sủng thê chi lộ". Lúc đầu nhìn thấy bìa truyện có mặt Hà Hinh Nhiễm, tên trong truyện lại na ná tên tôi nên click vào xem thử.
Người chơi Nhân Dân Tệ: 【 hình ảnh 】
Nghiêm Cái click mở, lập tức sững lại.
Tên truyện:《Tiểu kiều thê hào môn: Lục thiếu sủng thê chi lộ》
* Cô vợ nhỏ xinh đẹp giới hào môn: Con đường cưng chiều vợ yêu của Lục thiếu
Tác giả: Đại Phong Với Khao Khát Sống Kiên Cường
Văn án: Nghiêm Cao Mãnh ngủ một giấc, tỉnh dậy bỗng nhiên mất trí nhớ. Trong đầu chỉ còn cảnh mê loạn và tiếng thở dốc của nam nhân tối qua, còn có câu "bảo bối à" quanh quẩn bên tai, xuyên vào tận xương cốt.
Cô chẳng quan tâm, vẫn đi làm như mọi ngày, coi tất cả chỉ như một giấc mộng xuân kiều diễm, có điều cảnh tượng trong mơ lại thường xuyên xuất hiện.
Ba tháng sau, cô cầm giấy siêu âm chứng nhận đã mang thai về nhà, trên đường gặp lại người mình từng nhìn thấy từ xa trong một hoạt động ở công ty, phú hào đỉnh cấp - Lục thiếu.
Lục thiếu lấy giấy siêu âm từ trong tay Nghiêm Cao Mãnh, khuỵu gối trong hẻm nhỏ.
Giọng nói từng xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong mơ lại vang lên: "Bảo bối à".
Vai chính: Nghiêm Cao Mãnh, Lục Thú.
Tag: Hào môn siêu sủng siêu ngọt, có bánh bao, nữ chính ngon mềm ngọt nước x thiếu gia bá đạo, mong mọi người ủng hộ!
...
Nghiêm Cao Mãnh?!
Tác giả này cũng thật biết cách đặt tên.
Lục Thú lại gửi thêm vài bức ảnh.
Người chơi Nhân Dân Tệ: 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】
Nghiêm Cái click mở, lướt qua một lượt mới ý thức mắt mình đã không thể cứu được nữa.
"Nghiêm Cao Mãnh dùng hết sức bình sinh hất tay người kia ra, cặp mắt phiếm hồng như bé thỏ hoảng sợ. Không ngờ người đàn ông sức lực vô cùng lớn, một mực gắt gao nắm chặt tay cô."
"Lục Thú dán mặt lên cái bụng tròn xoe như quả dưa hấu bự của Nghiêm Cao Mãnh, vuốt ve sinh mệnh nhỏ 8 tháng tuổi, vẻ mặt thống khổ, lẩm bẩm nói: "Cao Mãnh, đừng rời bỏ tôi. Sống cùng với con chúng ta, đừng xa rời tôi được không? Kể từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi nhớ nhung một người đến vậy, kỳ thật có hơi... khó chịu.
Mang thai 8 tháng, bụng to như quả dưa hấu... Quả dưa hấu này chắc phải bón nhiều thuốc tăng trưởng lắm.
Hượm đã, Nghiêm Cái nhìn lại, phát hiện khi nãy Lục Thú đã sửa lại lời văn.
Điểm chú ý của anh hiển nhiên khác với người bình thường.
"Nữ nhân! Em biết không? Túi hạt giống hoa này tất cả đều là hương vị thương nhớ..." Lục Thú vô cùng suy sụp, hắn cúi đầu, mắt cơ hồ đã ươn ướt: "Cao Mãnh, tôi thật sự rất khó chịu. Em muốn cái gì mà Lục Thú tôi lại không có? Tôi cho em tất cả, em trở lại bên cạnh tôi, được không?" Một tổng tài ngày thường cao cao tại thượng giờ phút này lại giống như một đứa trẻ, ngồi trên mặt đất kéo ống tay áo của Nghiêm Cao Mãnh.
Lại sửa từ rồi.
Anh nhìn rồi nhắn một tin: Sửa từ.
Người chơi Nhân Dân Tệ: Sửa một ít từ không cần thiết là kĩ năng cơ bản của một diễn viên.
Người chơi Nhân Dân Tệ: Đúng rồi, anh trai tốt, anh thích gọi là anh trai tốt hay là Cao Mãnh? Tôi thấy cái tên này cũng đáng yêu lắm.
Nghiêm Cái: Tôi chọn phương án C.
Người chơi Nhân Dân Tệ: C = 3 = số lẻ, anh chọn anh trai tốt.
Nghiêm Cái:...
Được rồi, không thể nói phải trái với trẻ con, anh lựa chọn bỏ quyền.
Qua chuyện này rồi, Lục Thú như sợ anh đổi ý, đá bay sang chủ đề khác: Anh có bao nhiêu túi bánh quy nhỏ thế?
Nghiêm Cái: Không nhiều lắm.
Lục Thú: Là bao nhiêu?
Nghiêm Cái: Khoảng một trăm túi, để ăn lúc quay phim. Cái này ngon hơn mấy thứ khác.
Lục Thú: Vậy mà còn không nhiều lắm?
Nghiêm Cái: Lúc đói sẽ không hề thấy đủ.
Đỉnh điểm một ngày anh có thể ăn 7, 8 túi liền.
Lục Thú: Vậy chúng ta có thể gọi video không?
Nghiêm Cái: Cậu chuyển chủ đề thật giỏi.
Cũng may hắn có đánh tiếng trước, không đến mức khiến anh không kịp trở tay. Nghiêm Cái lập tức nhận được yêu cầu cuộc gọi video, giây tiếp theo cả gương mặt Lục Thú đã chình ình hiện trên màn hình điện thoại.
Trông hắn có vẻ mệt mỏi nhưng đáy mắt lại lóe lên ánh sáng đặc biệt chót mắt.
Nghiêm Cái không rõ đó rốt cuộc là tò mò hay là hưng phấn. Nhưng dù là gì thì cũng giống như lốc xoáy cuốn lấy sự chú ý của anh, khiến anh khao khát tiến vào trong đôi mắt ấy, hòa nhập với ánh sáng trong đó, chìm sâu đến tận cùng.
Chìm sâu đến mức không nhìn thấy màu đen nữa.
Lục Thú nằm lên bàn cười: "Anh trai tốt, nhìn tôi kĩ thế? Hửm?"
Tiếng "Hửm" cuối câu cao lên, như thể đầu lưỡi liềm nhọn sắc móc vào tim người nghe, thật sự là một đòn trí mạng.
Nghiêm Cái khẽ nâng điện thoại lên. Màn hình quay bên anh khá tối, khác với màn hình sáng rõ bên Lục Thú. Cũng may là có thể nhìn người bên kia vô cùng rõ ràng. Lục Thú tiến sát vào màn hình, mắt còn mở to hơn bình thường, cứ thế chăm chăm nhìn anh.
Nghiêm Cái đối diện với ánh mắt như vậy lại không hề cảm thấy kì quái hay không thoải mái. Hai bên đều không nói gì, anh cũng dần thả lỏng, tiếp tục cùng đối phương bốn mắt nhìn nhau trân trân. Sau cùng cả hai đều bật cười.
Lục Thú cười càng sâu: "Vẫn còn nhìn à, không dứt mắt khỏi tôi được sao?"
Ý cười Nghiêm Cái chỉ lan một chút nơi đáy mắt, giọng vẫn không hề thay đổi: "Tôi chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đang muốn nhìn thấy tôi."
"Nói nhăng cuội nào." Lúc này Lục Thú lại kiên quyết phủ nhận: "Rõ ràng là có người nào đó lúc tôi đề nghị gọi qua thì im thin thít, còn tưởng hắn không thích gọi video cơ. Ai biết vừa mở camera thì người nào đó lại nhìn tôi không chớp mắt. Người nào đó nên đổi tên thành Tự Vả đi nha."
* Tự Vả: Từ gốc là 真香, ý chỉ những người làm hành động ngược lại so với quyết tâm ban đầu.
Nghiêm Cái lại không phủ nhận chuyện này, học theo giọng văn của Lục Thú, biến một câu thả thính level max thành nhạt tuếch như nước đun sôi để nguội: "Cậu quá đẹp, tôi không kìm được phải nhìn mãi."
Lục Thú hừ nhẹ một tiếng, lập tức hếch cằm: "Sao tôi nghe câu này cứ có mùi châm chọc vậy?"
Nghiêm Cái hơi nhướn mắt: "Cậu nghĩ sao thì là vậy."
Bên ngoài thản nhiên là thế chứ thật ra bên trong đã chua lè.
Bản thân rất ít khi khen ai đó, ngờ đâu hiếm hoi khen một lần lại không thành, còn để người ta nghĩ là bị châm chọc, quả là.. Chậc.
Quá mức thất bại.
Thôi cứ để cậu ta nghĩ là châm chọc đi.
Không ngờ phía bên kia Lục Thú cười đến là vui vẻ.
"Nghiêm Cái." Đối phương gọi tên anh.
Nghiêm Cái vì thế nhìn về phía màn hình.
Lục Thú lúc này lại vô cùng nhẹ nhàng yên tĩnh nói: "Anh thật đáng yêu."
Nghiêm Cái:...
Chỉ trong vài giây ngẩn người, tâm tư nhỏ của Nghiêm Cái thành công bị người ta nhìn thấu.
Anh dùng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn Lục Thú.
Hắn hơi khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Nghiêm Cái lắc đầu rồi nhìn màn hình, thản nhiên trưng ra bộ mặt than không cảm xúc, giọng nói bình bình không chút thay đổi: "Tôi thấy cậu trông hoàn toàn bình thường, vì sao lại toàn nói mấy câu không bình thường."
Hết chương 34.
Editor: Minh họa 1 bức màn hình điện thoại Cái Cái lúc video call với Thú Thú:
Nhìn với tinh thần vui là chính =)), chibi nên trông vầy chứ thực tế Thú Thú không theo style cutoe như này đâu, ẻm chỉ si hán thôi chứ là chuẩn cường, chưa đến cuối chưa biết mình là 0 =)).