*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
* Light in adversity: Ánh sáng trong nghịch cảnh
Nghiêm Cái dừng lại, không nói nữa.
Anh cho rằng Lục Thú chỉ đùa vui trong chốc lát, không suy nghĩ nhiều đến những việc đại loại như vì sao hắn lại có mấy cái ký ức "trong mơ" này, hay đoán rằng hắn căn bản vốn không hề ngủ.
Không ngờ đối phương thật sự bắt đầu đi tìm "nàng tiên ốc" trong đoàn phim. Tối đến, toàn bộ nhân viên công tác trong đoàn đều biết có một nhân vật giấu tên bôi thuốc giúp Lục thiếu, từ đấy khiến Lục thiếu ngày nhớ đêm mong, nhớ mãi không quên, một lòng muốn tìm ra nàng tiên ốc.
Điền Túc biết rõ toàn bộ sự việc:...
Thật đau buồn, thật dằn vặt, thật do dự. Hắn rất muốn tự vấn lương tâm, mình có thể đứng im nhìn một nam diễn viên ưu tú như vậy nhúng chàm, ngang nhiên rắc thính với thế lực tư bản trong đoàn phim sao?
Thật lòng mà nói, Điền Túc thấy vô cùng hổ thẹn.
Hắn muốn cứu vớt anh Cái Cái của bọn họ, lôi anh ra khỏi địa ngục tư bản, đưa anh đi nhìn ánh sáng chân lý, nhận ra rời xa thế lực tư bản là chuyện tốt đẹp như thế nào.
Trong lúc Điền Túc còn đang giãy giụa với lựa chọn của cuộc đời, đạo diễn Triệu bỗng nhiên đến tìm Nghiêm Cái.
"Nghiêm Cái à, gần đây đóng phim thấy thế nào?" Đạo diễn Triệu chủ động hỏi anh.
Nghiêm Cái gật đầu, đoán được lời hắn sắp nói.
Thật ra thì anh cảm thấy Lục Thú không làm ra loại chuyện lưu manh gì. Mối quan hệ giữa anh và Lục Thú cũng rất bình thường, không có gì phải che giấu. Nghiêm Cái kỳ thật không rõ vì sao Lục Thú không rửa sạch nổi tội danh lưu manh này.
Lá mặt lá trái một lát, đạo diễn Triệu rốt cuộc nói đến trọng điểm. Hắn cố gắng hạ thấp giọng, vô cùng lén lút hỏi Nghiêm Cái: "Nàng tiên ốc mà Lục thiếu nói —"
"Là tôi." Nghiêm Cái nhanh chóng thừa nhận.
Đạo diễn Triệu đỡ trán, biểu tình "tôi biết mà". Hắn bất đắc dĩ hỏi tiếp: "Phương pháp tán tỉnh mới của Lục thiếu à?"
Nghiêm Cái trả lời rất thành thật: "Cậu ấy không biết đó là tôi."
Đạo diễn Triệu im lặng hồi lâu: "... Hai người các cậu tính chơi đùa đến bao giờ."
"Cứ để thế đi." Nghiêm Cái thuận theo.
Đạo diễn Triệu:... Vậy hai vị thần tiên các ngài muốn tôi phải sống sao?
Người đối diện không nói gì, đạo diễn Triệu đành phải mở miệng nói: "Cậu cũng biết trong đoàn phim có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu cái miệng. Cậu với Lục thiếu muốn mắt đưa mày lại cũng nên kín đáo một chút..."
"Tôi và Lục Thú trong sạch, không tán tỉnh, cũng không làm ra chuyện xấu gì."
Nghiêm Cái nói tiếp: "Quan hệ giữa chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường."
Đạo diễn Triệu im lặng hai giây, sau đó sầu muộn nói: "Từ phía cậu, tôi đương nhiên nhìn ra hai người chỉ là bạn bè bình thường, thế nhưng cậu hẳn cũng biết người ta vốn không nghĩ như vậy."
Nghiêm Cái không đưa ra ý kiến, không trả lời.
Đạo diễn Triệu nói thêm vài câu rồi mới rời đi.
Nghiêm Cái dựa vào ghế nhỏ, lật vài trang kịch bản trong tay nhưng không đọc. Không hiểu vì sao thời gian này cứ rảnh rỗi là trong đầu anh lại vang lên một câu.
Lần nào cũng lặp đi lặp lại, không thay đổi, cũng không chịu ngừng lại.
Giấc mơ trở thành sự thật, giấc mơ trở thành sự thật.
Tối ngày hôm sau, Lục Thú vẫn đeo đẳng tìm kiếm nàng tiên ốc của hắn.
Ai trong đoàn phim cũng biết, nàng tiên ốc vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn, còn rất điềm đạm nho nhã, giúp Lục thiếu bôi thuốc, làm việc tốt không lưu tên.
Có điều Lục Thú quả thật là tranh thủ mọi lúc mọi nơi.
Trên phim trường, lúc Nghiêm Cái nghỉ diễn giữa hiệp, hắn sẽ đột nhiên ngồi xuống, sau đó hướng mặt một góc 45 độ nhìn vào khoảng không, phiền muộn nói: "Hôm nay tôi vẫn chưa tìm được nàng tiên ốc."
Nghiêm Cái không đáp lại hắn.
Đối phương tiếp tục lẩm bẩm: "Nàng tiên ốc xinh xắn dịu dàng, đáng yêu, vừa ngoan ngoãn vừa trầm tĩnh của tôi."
Nghiêm Cái đặt kịch bản xuống.
Đối phương vẫn thao thao bất tuyệt, vẻ ngơ ngẩn: "Ngày đầu tiên nàng tiên ốc biến mất, nhớ nàng."
"Ngày thứ hai nàng biến mất, nhớ nàng."
"Ngày thứ ba —", lúc này hắn mới thoát ra khỏi thế giới ảo tưởng: "Ấy, còn chưa đến ngày thứ ba."
Nghiêm Cái:.... Xem ra bệnh tương tư vẫn chưa đến giai đoạn cuối, vẫn biết tự tỉnh lại.
Anh nghiêng đầu nhìn Lục Thú đang ngậm ống hút uống Coca: "Nàng tiên ốc vốn không tồn tại."
Vì anh là nam.
"Vậy à?" Lục Thú cái hiểu cái không liếc anh, vẻ mặt lười biếng, khóe mắt đầy ưu tư.
Một lúc sau, hắn lại cười cười, thoải mái nói: "Tôi nghĩ người ta tồn tại thì là có tồn tại. Suy nghĩ chủ quan cũng được, vẫn tốt hơn chỉ là tưởng tượng, không có chút hi vọng nào."
"Với lại, thật ra tôi không để tâm nàng tiên ốc rốt cuộc là nam hay nữ. Một cái tên mà thôi, chỉ cần là người đó là được."
Mấy lời này của Lục Thú đều có chút ám chỉ, Nghiêm Cái trong chốc lát không biết trả lời như thế nào, im lặng hồi lâu.
Trong nửa phút Nghiêm Cái còn đang chìm sâu vào suy nghĩ, Lục Thú đã ngồi thẳng dậy, không một tiếng động tiến sát lại.
Lúc Nghiêm Cái lại lấy lại tinh thần thì đối diện đã là một đôi mắt sáng ngời, sóng mắt lấp láy.
Lục Thú chẳng để ý, càng lúc càng tiến lại gần.
Đến lúc hai khuôn mặt gần như dán vào nhau, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, hắn bỗng nhiên lên tiếng: "Cái Cái? Anh trai tốt? Có phải anh biết nàng tiên ốc là ai không?"
Hai đại từ kia vừa thốt ra, Nghiêm Cái nhìn Lục Thú hồi lâu, có điều chỉ vài giây sau khóe miệng anh đột nhiên nhếch lên.
Nghiêm Cái ngồi thẳng dậy, không dựa người thoải mái như trước. Khoảnh khắc anh cử động, khóe miệng cong lên, chóp mũi lướt qua mũi Lục Thú.
Cứ như vậy từ từ nghiêng mặt kề sát tai hắn.
Lục Thú cảm thấy mình sắp chịu không nổi.
Cả người hắn cứng đờ, dường như dừng cả hô hấp.
Nhưng hắn vẫn nghe thấy tiếng Nghiêm Cái cười khẽ bên tai, còn cảm giác được hơi thở ấm nóng của anh ngay giữa mùa hè oi bức.
Dựa gần như vậy, đương nhiên là cảm nhận vô cùng rõ ràng.
Xong.
Lần này thật sự là xong rồi.
Trong lòng Lục Thú hội tụ đủ các cung bậc cảm xúc, vài giây sau đã giác ngộ một sự thật: mình đây chính là điển hình của việc tình nguyện chìm đắm trong trụy lạc, tự đi tìm đường chết.
"Là tôi." Giọng Nghiêm Cái chậm rãi truyền bên tai: "Không phải nàng tiên ốc, là Nghiêm Cái."
Lục Thú quả thật muốn điên rồi, điên theo đúng nghĩa đen ấy.
Còn là hoàn toàn phát điên vì người tên Nghiêm Cái này đây.
Nghiêm Cái lại cười một tiếng, sau đó đứng dậy lập tức kéo dài khoảng cách. Hơi ấm bên tai không còn, Lục Thú ngước mắt nhìn theo bóng anh.
Đối phương đã rời đi. Dáng vẻ không khác gì so với bình thường, thế nhưng gót chân lại như thoa dầu, chẳng mấy chốc là không thấy người đâu.
Không ai rõ, rốt cuộc người nhanh chóng rời đi kia có phải cũng đang mặt đỏ tim đập, tâm loạn như ma mà không hề tự hay biết hay không.
Mặt Nghiêm Cái nóng lên nhưng biểu cảm vẫn không hề thay đổi.
Sự tích nàng tiên ốc chốt lại, người trong đoàn phim đều ngầm hiểu đây chính là tình thú của hai vị thần tiên, thế nên cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Thời gian tích tắc trôi qua, cảnh diễn còn lại của Nghiêm Cái cũng ít dần.
Quay xong cảnh diễn buổi sáng, Nghiêm Cái ngồi bên bàn nhỏ chuẩn bị ăn trưa thì chợt nhận ra điều gì đó không thích hợp.
Bình thường đến bữa cơm Hà Hinh Nhiễm luôn là người đầu tiên ngồi vào bàn, mỹ danh là nữ diễn viên phải bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng mới có sức đóng phim. Thế nhưng hôm nay đồ ăn đã bày lên một lúc lâu mà không hề thấy bóng dáng Hà Hinh Nhiễm. Ngay cả Lục Thú cũng không thấy mặt.
Nghiêm Cái không vội ăn cơm trước. Trước ba giờ chiều không có cảnh diễn của anh, vì thế tới phòng thay đồ thay trang phục diễn.
Lúc ra khỏi phòng, anh đi ngang qua hành lang các phòng dành riêng cho nhân viên công tác trong đoàn. Đang giờ cơm trưa, gần như không có bóng người nào.
Thời điểm Nghiêm Cái đi ngang qua cửa sổ phòng nào đó, ánh mắt lơ đãng lướt qua thì thấy trong khe hở tấm rèm không lớn không nhỏ có hai người ngồi dựa sát vào nhau.
Đồ diễn cũng chưa thay, nửa khuôn mặt Hà Hinh Nhiễm chôn trên vai Lục Thú, cả người dựa sát vào hắn. Bàn tay Lục Thú xoa đầu Hà Hinh Nhiễm, động tác gần gũi thân mật.
Từ góc độ của hai người không biết có người đang nhìn mình. Nghiêm Cái lại cách đó rất xa, dừng tại chỗ hai ba giây sau đó làm như không có chuyện gì trở về ăn cơm.
Một người ăn cơm rất thoải mái, Nghiêm Cái ăn rất chậm, phải hơn hai mươi phút mới dừng đũa.
Sau đó anh nhận một cuộc điện thoại.
Kỳ thật Nghiêm Cái không nghe rõ nội dung đại khái nhưng vẫn nắm được trọng điểm.
Tóm lại là tai vạ từ trên trời rơi xuống, đạo diễn trước đó hứa hẹn giữ vai nam chính cho Nghiêm Cái đột nhiên trở mặt, đổi thành một tiểu sinh lưu lượng của Thất Lộ.
Không biết vì sao bên Thất Lộ tranh giành rất quyết liệt, đạo diễn kia khóc lóc với chị Lâm, nói bên đó vừa tài trợ vừa cung cấp tài nguyên, lần sau sẽ hợp tác với Bắc Mạch.
Chị Lâm tính tình mạnh mẽ nhưng cũng không muốn xé rách da mặt, dù sao về sau vẫn có khả năng hợp tác, cuối cùng đành cười lạnh đánh Thái Cực. Ấy vậy mà đối phương lại lấy cớ nói Nghiêm Cái không bằng người bên kia, chị Lâm dứt khoát không nhịn nữa, xé toang lớp vỏ ngoài, mắng đối phương bợ đỡ Thất Lộ, sẽ chống mắt nhìn xem bên đó có thể kéo được bao nhiêu nhà tài trợ với truyền thông.
Hai bên tranh cãi bất hòa, cuối cùng trực tiếp cúp máy.
Nghiêm Cái không nói gì, trái lại còn an ủi chị Lâm hai câu, sau đó quay lại phòng có điều hòa nghỉ trưa.
Vì sao Thất Lộ phải tranh cướp quyết liệt như vậy, trong lòng Nghiêm Cái đương nhiên hiểu rõ. Trải qua nhiều nên không cần thiết phải so đo, hơn nữa hiện tại anh cũng không có thực lực đó.
Lần này dựa người lên ghế lại không dễ ngủ như trước. Nghiêm Cái nghĩ có thể là vì cảnh diễn ngày hôm nay tương đối nhẹ nhàng, người cũng không thấy mệt. Ma xui quỷ khiến anh lại cầm điện thoại truy cập vào Weibo.
Đã khá lâu không đăng nhập vào Weibo, Nghiêm Cái vào trả lời vài tin nhắn của fan.
Sau đó lại thấy mấy ID quen thuộc, Cơm Đĩa Thịt Nạc và Cái Cái Điện Hạ Số 1 Thế Giới.
Cái Cái Điện Hạ Số 1 Thế Giới gửi cho anh vài tấm ảnh, nội dung đại loại là: Tôi thích Nghiêm Cái, bạn cũng thích Nghiêm Cái, chúng ta chính là chị em tốt.
Còn có tin nhắn của Cơm Đĩa Thịt Nạc.
Cơm Đĩa Thịt Nạc: Em cũng rất thích Thú Thú. Hàng ngày anh ấy ở đoàn phim thế nào, ở chung với Cái Cái có vui vẻ không?
Nghiêm Cái chậm rãi đánh chữ trả lời, ban đầu viết "Thật sự vui vẻ", có điều một giây sau lại sửa "Thật sự" thành "Rất".
Nghiêm Cái: Mọi người đều tốt, rất vui vẻ.
Lướt qua vài bài đăng Weibo của fan xong, Nghiêm Cái cuối cùng cũng nghiêm chỉnh đi ngủ trưa.
Quay xong cảnh diễn đêm, đạo diễn cho Nghiêm Cái nghỉ một ngày. Anh không từ chối, ngồi xe cả đêm trở về nhà.
Trong nhà không có gì thay đổi. Lúc không có anh ở đây, giàn sen đá vẫn bừng bừng sức sống. Tắm rửa qua loa, luyện chữ đến gần 9 giờ tối, Nghiêm Cái nằm lên giường.
Nhiệt độ điều hòa có hơi thấp, rèm cửa kéo kín mít không nhìn được cảnh sắc bên ngoài. Nghiêm Cái theo thói quen để đèn bàn, hai tay đè chăn dưới người.
Lăn lộn một hồi, Nghiêm Cái với điện thoại đặt trên tủ đầu giường, bật một bài hát.
Giai điệu quen thuộc quanh quẩn bên tai, anh im lặng nằm nghe. Nhắm mắt lại là một thế giới khác.
Nhạc không lời, giai điệu trầm buồn.
Đến khúc 1 phút 34 giây chợt có thay đổi, nhạc đang trầm thấp như chạm đáy dần dần dâng lên như đón một luồng ánh sáng và sức sống mới. Âm điệu nhẹ nhàng hơn, không còn một vẻ u ám buồn bã như trước.
Nghiêm Cái khẽ ngâm nga, khúc được khúc không, trong phòng vang lên giai điệu thuộc về anh.
Nhạc đến đoạn cao trào vui vẻ thì đột nhiên dừng lại.
Nghiêm Cái biết lý do vì sao. Người soạn nhạc nói, ánh mặt trời và năng lượng sống vẫn luôn tồn tại, đột nhiên dừng lại không phải là vì có người cắt ngang mà là vì con đường của mỗi người đều khác biệt, chỉ có thể cùng nhau đi đến đây.
Tiếng Nghiêm Cái ngâm nga cũng ngừng. Đôi mắt đang nhắm chợt mở ra, nhìn trân trân lên trần nhà. Ánh đèn ấm áp trong phòng như chẳng thế lan tới lòng anh.
Có thể là vì nhiệt độ điều hòa quá thấp.
Nghiêm Cái thầm nghĩ vậy, thế nhưng không lấy điều khiển chỉnh lại mà mở màn hình điện thoại.
Thông tin bài hát chợt hiện ra trước mắt, đặc biệt là dòng về người soạn nhạc.
Tên bài hát: Light in adversity (dedicated to my baby)*
Người soạn nhạc: Đặng Liên Y
* Bản gốc để tiếng anh. Tạm dịch: Ánh sáng trong nghịch cảnh (dành tặng bé yêu của tôi)
Nghiêm Cái chỉ nhìn không chớp mắt. Hồi lâu sau, màn hình tắt, chỉ còn màn đêm dày đặc.
Không rõ chính xác ở đâu, dường như là từ phía ngực trái có một cơn đau nhói lên, quặn thắt.
Hết Phần 1 - Khi không có gì hết
________________
Tản mạn của editor:
Vẽ một chiếc Cái Cái nhỏ:
https://www.youtube.com/watch?v=589lqdLD84U
Yoake no Kodoku (夜明けの孤独) / Nỗi cô đơn buổi bình minh - Hirate Yurina
"Light in adversity" được miêu tả là nhạc không lời, minh họa bằng một bài nhạc không lời hợp lý hơn, nhưng mình vẫn chọn bài này vì cảm giác đồng điệu một phần với tâm thế khúc nhạc được nhắc đến trong truyện, t̶i̶ệ̶n̶ ̶t̶h̶ể̶ ̶u̶ ̶m̶ê̶ ̶e̶m̶ ̶b̶é̶. Mọi người đọc chương này có thể nghe thử, đọc cả lời dịch lyrics nữa.
*
Vậy là đã hết phần 1. 30 chương, tính ra là ~ 1/4 truyện. Tiếp theo mình sẽ beta lại một lượt trước khi chuyển sang phần 2.
Bộ truyện này cũng là bộ đầu tiên mình đọc QT hết từ đầu đến cuối nhờ một bạn recommend trong group thiên sủng công. Truyện không xuất sắc, sau kích động ban đầu thì mình có thể liệt ra 9981 điều thiếu sót không ổn:)), ví như diễn biến sự nghiệp đơn giản - tuyệt đối không phải sảng văn đích thực, nhân vật phụ không được nhắc đến kĩ, một số đúng chất chỉ là người qua đường thoáng qua trong đời nhân vật chính, lý tưởng lẽ sống gì đó của cả công thụ đều mơ hồ:)), hành văn của tác giả xuống dòng quá nhiều, thi thoảng lan man vân vân mây mây. Thế nhưng vẫn khiến người đọc dần dành ra một tình cảm nhất định cho nhân vật chính, cảm thấy Cái Cái đúng là để yêu thương, để có người ôm ôm hôn hôn nâng lên cao, và cuối cùng cũng có người ôm ôm hôn hôn *nhưng không nâng lên cao vì nâng không nổi =)). Truyện chậm nhiệt, mọi người có thể thấy công mơ hồ có cảm giác với thụ từ sớm nhưng quá trình chấp nhận cũng gian nan lắm:D. Tất nhiên tag hỗ sủng thiên công nhẹ ở ngoài là có lý do cả.
Cũng có thể coi là lần đầu mình edit truyện lâu đến vậy, còn là đam (bộ còn lại trong nhà là ngôn mà lê lết từng chương, phần lớn vì nhảy hố mà chưa đọc hết truyện, thiếu tình cảm với nhân vật). Quá trình edit khá trúc trắc vì cảm thấy vốn từ hạn hẹp, diễn giải ý không mượt, chưa đủ thoát ý hay không đủ kích thích, không biết dùng từ này có đúng không, hành văn như vậy có khớp với suy nghĩ tính cách nhân vật không, đại loại như vậy:)). Bạn đọc để ý sẽ thấy có quá nhiều câu xuống dòng dù là câu rất ngắn, đó là theo bản raw. Một số đoạn mình có gộp lại, nhưng phần lớn vẫn giữ nguyên vì thấy để như vậy phù hợp với luồng suy nghĩ của nhân vật chính, ngắt quãng, thờ ơ, đơn giản chỉ là trần thuật lại, giống như cuộc sống của anh.
Thêm nữa vì chủ công, thiên công nên trong truyện chỉ có Cái Cái được ưu ái gọi là "anh", giới tính nam còn lại đều được gọi là "hắn"/"anh ta" trên góc nhìn thứ 3:)).
Mình sẽ cố gắng truyền tải phần nào ý mình hiểu qua bản edit, hi vọng người đọc có thể cảm nhận phần nào tính cách, suy nghĩ, cảm xúc của nhân vật qua những câu chữ.
Số người đọc bộ này cũng không nhiều, đến với nhau là vì duyên:)), cảm ơn các bạn đã theo dõi, mong là có thể cùng đồng hành đến phút cuối.