*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diễn viên mới nhận vai nữ phụ vẫn còn là sinh viên, cũng có thể coi là đàn em của Nghiêm Cái. Là người nỗ lực cũng biết cách phối hợp, thật sự tốt hơn người khi trước rất nhiều.
Buổi trưa một ngày nào đó, Hà Hinh Nhiễm vì bận tham gia show tống nghệ nên xin nghỉ nửa buổi. Ăn cơm tại bàn nhỏ chỉ có Nghiêm Cái và Lục Thú.
Vào hạ, thời tiết càng ngày càng nóng. Vì lát quay cảnh đối kháng phải treo dây thép, cộng thêm vài nguyên nhân khác, Nghiêm Cái ăn không được bao nhiêu đã buông đũa.
"Ăn ít vậy?" Lục Thú ngồi đối diện hỏi.
"Lát có cảnh đối kháng."
"Vậy càng phải ăn nhiều hơn chứ."
Hắn vừa nói vừa cầm một đôi đũa mới, gắp một ít hành lá để vào bát Nghiêm Cái.
Nghiêm Cái dừng động tác, đối phương lại điềm nhiên như không có chuyện gì, tiếp tục ăn cơm uống Coca như cũ.
"Chậc, không biết đạo diễn Triệu nói cái gì sau lưng tôi mà anh như muốn cách tôi cả ngàn tầng vậy."
Nghiêm Cái âm thầm phủ định những lời này.
Không phải cách ngàn tầng.
Trước mắt mà nói, ít nhất cũng phải một vạn tầng.
Lục Thú đặt lon Coca xuống, nét mặt không thay đổi nhưng lại ẩn vẻ đau thương khó hiểu: "Tôi nói rồi mà, tôi thật sự là người đứng đắn. Anh lại không chịu tin tôi. Ai cũng nói tôi là lưu manh, tôi thật sự rất ấm ức."
Nghiêm Cái chậm rãi liếc mắt nhìn hắn. Lục Thú thấy vậy cũng không ăn nữa, nghiêng người về phía trước: "Anh nói xem, tôi đã làm chuyện lưu manh gì với anh chưa?"
Nghiêm Cái:...
Tôi thật sự không muốn nhớ lại, cảm ơn.
Thấy anh im lặng không nói, Lục Thú quyết định ra đòn phủ đầu, từng bước ép sát, hỏi tiếp: "Anh xem, tôi giống lưu manh chỗ nào? Tôi còn thấy mình khá là đẹp trai, phải không?"
Điểm này thì Nghiêm Cái gật đầu một cách thành thật.
Có điều anh cũng biết, có một từ gọi là mặt người dạ thú.
"Là vậy đấy." Lục Thú tự cho là đã thành công dỡ bỏ ba phần ngăn cách. Đuôi mắt cong lên, dùng giọng điệu rất tủi thân: "Tôi thật ấm ức. Rõ ràng chưa làm chuyện lưu manh gì mà lại phải gánh trên mình tội danh lớn như vậy."
Nghiêm Cái vẫn không nói gì.
Cậu nhìn lại bản thân xem, lúc nói mình không phải lưu manh, mình rất ấm ức, cậu cười đến độ trời đất bất dung như nào.
Nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Để ngăn cản đối phương nói tiếp, Nghiêm Cái cầm đũa, ăn chỗ hành mà hắn vừa gắp cho mình.
Sau đó, Lục Thú lại gắp cho anh một đũa hành nữa: "Ăn thêm một chút, nghỉ trưa xong lại đối diễn."
Nghiêm Cái ăn, rồi lại dừng.
Hành động này có hơi ấu trĩ, giống như đang đợi đối phương tiếp tục gắp đồ ăn cho mình vậy. Chỉ là Nghiêm Cái muốn làm một phép thử. Anh không tỏ vẻ gì, vậy mà Lục Thú lại làm theo thật.
Lục Thú một lần nữa cầm đôi đũa sạch, lựa gắp hành trong đĩa thức ăn không còn lại bao nhiêu kia rồi đặt vào bát Nghiêm Cái.
Rồi, Nghiêm Cái xác định, chuyện này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Anh lên tiếng nói cảm ơn. Đối phương đã thành thói quen, buông đũa, cầm điện thoại với lon Coca rồi đáp lại "Khách khí rồi."
Nghiêm Cái thấy hắn vừa chăm chú nhìn màn hình điện thoại vừa cười, nghĩ là hắn đang xem thứ gì đó thú vị. Thế nhưng lúc đứng dậy, mắt vô tình nhìn lướt qua mới phát hiện đối phương căn bản không hề mở điện thoại, không biết vì sao lại ngồi cười với cái màn hình tối đen.
Như ý thức được điều gì, Lục Thú chợt ngẩng đầu lên.
Rồi, ánh mắt lại đụng nhau. Nghiêm Cái đã chai lỳ với chuyện này, mặt không cảm xúc.
Lục Thú nhìn, khóe miệng càng cong hơn, đột nhiên giơ màn hình điện thoại tối đen lên trước mặt Nghiêm Cái, hỏi: "Nào, muốn thưởng thức mỹ nhan thịnh thế của chính mình không?"
Ra là tự ngắm mình rồi tự cười.
Nghiêm Cái:...
Khóe miệng anh khẽ giật, đáp: "Lục thiếu thấy vui là được."
"Thật không?"
Đối phương thu điện thoại về, ngước mắt, mím môi nói: "Thật ra tôi vẫn thấy ấm ức lắm, tuy nhiên chỉ cần Nghiêm Cái cười một cái là tôi sẽ lập tức vui vẻ ngay."
Nghiêm Cái:...
Ngày hôm sau, cơm trưa của đoàn phim có thêm một món hoàn toàn không có đồ ăn kèm gì, chỉ toàn là hành lá.
Hà Hinh Nhiễm thấy khó hiểu, nghĩ là không có ai ăn, lại hỏi: "Đoàn phim lại có thêm tiền đầu tư à? Phụ cấp ăn trưa tăng lên? Hẳn hành lá trộn cay* cơ."
"Em không rõ. Bên kia nói là đồ ăn được yêu cầu riêng." Trợ lý thông thạo tin tức trả lời.
Nghiêm Cái đang gắp một đũa hành thì nghe thấy Hà Hinh Nhiễm nói tiếp: "Không phải là Nghiêm Cái thích ăn đó chớ? Chuyện yêu cầu đồ ăn riêng này chắc chỉ có thể là từ Lục thiếu của chúng ta."
"Ăn đồ của chị đi, Hà tiểu thư." Đuôi mắt Lục Thú khẽ nhếch, cả người dựa lên ghế nhỏ: "Chịu thôi, trẻ nhỏ kén ăn, không có thì không chịu ăn cơm."
Nghiêm Cái quay đầu khẽ ho một tiếng.
"Cậu nói sao cũng được, người thì đã bao tuổi rồi." Hà Hinh Nhiễm chép miệng, không nhận ra điều gì khác thường, chỉ nghĩ người muốn ăn là Lục Thú, "trẻ nhỏ" cũng là hắn tự nói chính mình.
Chỉ Nghiêm Cái là rõ ràng chuyện mình đã bị người ta gài.
Quay phim khá thuận lợi, tiến độ không tệ.
Chỉ là có một số tình tiết...
Lúc đọc truyện đã thấy hơi khó tiếp thu, càng không nói đến giờ phải diễn chung với Lục Thú.
"Lưu Kiểu chưa kịp trả lời, không ngờ Diệp Bình chỉ khẽ lắc người đã vững vàng đứng ngay trước mặt hắn.
Diệp Bình hếch cằm, đưa tay bắt lấy tay Lưu Kiểu.
Động tác của hắn quá đột ngột, Lưu Kiểu thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
Diệp Bình:【 nắm tay Lưu Kiểu, giơ lên trước mặt mọi người 】Ta nói hắn là huynh đệ của ta thì chính là huynh đệ của ta. Các ngươi nói đến yêu quái là sỉ nhục hắn, có phải muốn đối đầu với ta?"
Tuy rằng trước khi tiến vào đoàn phim đã chuẩn bị sẵn tư tưởng, nhưng...
Thực tế lâm trận vẫn là đao sắc đạn thật, Lục Thú sẽ nắm tay anh...
Lục Thú nắm tay anh, nắm tay...
Lục Thú.
Hiện tại anh suy nghĩ vô cùng nghiêm túc, bộ phim này liệu có qua vòng kiểm duyệt được không đây.
Nghĩ cứ nghĩ, quay vẫn phải quay.
Chuẩn bị xong xuôi, Nghiêm Cái bước vào.
Nhân vật phụ đang suy đoán thân phận của hắn. Nói hắn là yêu quái, là con tư sinh của tông môn, lời khó nghe nào cũng có.
Lưu Kiểu không làm bất cứ hành động nào, chỉ dùng đuôi mắt liếc những người đó. Không ngờ hai người kia được đà lấn tới, càng nói to đến độ nửa yến hội đều nghe thấy.
Theo kịch bản, Lục Thú nhanh chóng đi đến trước mặt hắn.
Nghiêm Cái đã sẵn sàng đón nhận đòn trí mạng này.
Chỉ là nắm tay Lục Thú mà thôi. Không có gì ghê gớm hết.
Dũng sĩ chân chính sẽ can đảm đối đầu trực diện —
Không được, vẫn không được.
Trong lòng Nghiêm Cái không biết đã hít thở sâu rồi tự phủ quyết bao nhiêu lần.
Bất cứ nam hay nữ diễn viên nào khác đều có thể, riêng Lục Thú thì không được.
Vào cảnh quay, anh cố gắng không để lộ ra biểu cảm nào, giữ ánh mắt bình thản đối diện với Lục Thú, tỏ vẻ mình đã chuẩn bị xong.
Lục Thú cười, không theo kịch bản mà đột nhiên quay người ra hiệu ngừng quay.
Đạo diễn Triệu hô dừng, đi tới hỏi tình huống.
Lục Thú quay đầu về phía Nghiêm Cái, giọng điệu lười nhác hỏi đạo diễn Triệu: "Có thể đổi từ nắm tay thành nắm cổ tay không?"
"Sao vậy?"
Đạo diễn Triệu khó hiểu, chỉ vào kịch bản.
Người kinh ngạc không chỉ có hắn, còn có cả Nghiêm Cái.
"Không có gì." Lục Thú không thèm để ý, xua tay nói: "Cảm giác của tôi mà thôi. Vào đoàn phim lâu ngày rồi nhưng vẫn chưa thấy tên lưu manh nào. Bỗng nhiên thấy hoài nghi tính chân thực trong lời nói của đạo diễn Triệu khi ấy."
Xem đi, đây mới thực sự là ông nói gà, bà nói vịt.
Đạo diễn Triệu đơ ra một lát rồi cười trả lời: "Làm gì có, có Lục thiếu ở đây, lưu manh nào dám chòi mặt ra."
Có tiền chính là cha mẹ, kim chủ nói cái gì thì chính là cái đó. Đạo diễn Triệu nguyện ý quỳ rạp dưới gấu quần tư bản, trợn mắt nói dối, phủ quyết cả lời nói của chính mình.
"Thật à." Không ngờ Lục Thú lại dễ dàng bỏ qua chuyện này, trái lại quay đầu nói với Nghiêm Cái: "Anh không muốn nắm tay với đàn ông thì thôi. Đạo diễn Triệu thấu hiểu lòng người, đồng ý đổi thành nắm cổ tay."
Lúc hắn nói mấy lời này, khóe miệng vẫn cong cong, đáy mắt lại có vẻ trống vắng.
Miệng thì nói hay lắm, cũng không nhìn xem bản thân có biểu cảm tủi thân như thế nào.
Người này thật là...
"Tôi có thể." Nghiêm Cái đồng ý: "Cảnh nắm tay có thể diễn."
Lời anh nói là thật, không phải vì Lục Thú đột nhiên xen ngang mà quyết định.
Khoảnh khắc diễn viên tiến vào phim trường nên coi bản thân mình là nhân vật, nhìn và cảm nhận mọi chuyện qua góc nhìn của nhân vật.
Anh không rõ bản thân có sẵn lòng nắm tay Lục Thú hay không nhưng anh biết, nhất định Lưu Kiểu sẵn lòng nắm tay Diệp Bình, có lẽ trong lòng hắn lúc đấy còn có chút kích động và khiếp sợ.
Nghe vậy, mắt Lục Thú hơi sáng lên.
"Dù sao thì trong phim hay ngoài phim đều là tình hữu nghị." Nghiêm Cái lại nói thêm.
Ý cười trên mặt Lục Thú nhạt đi, khóe miệng dần trở về độ cong như bình thường.
Nghiêm Cái cảm giác ánh mắt đạo diễn Triệu nhìn anh bây giờ giống như đang nhìn một đấng cứu thế.
Như thể xung quanh anh có một vòng hào quang vàng chói, anh đang khẽ nhắm mắt, chắp tay trước ngực ngồi xếp bằng trên đài cao, còn đạo diễn Triệu là con chiên duy nhất ngồi phía dưới.
Sự thật cũng chẳng khác là mấy, đạo diễn Triệu đã ngộ ra kỹ năng sinh tồn trong phó bản đoàn làm phim.
Bất kể là chuyện gì khiến Lục thiếu không thoải mái, chỉ cần chuyện đó có liên quan đến Nghiêm Cái hoặc có Nghiêm Cái ở đó thì mọi nguy cơ đều có thể hóa giải.
Lục Thú đương nhiên không phải loại hung thần ác sát, ý đạo diễn Triệu không phải như vậy. Trái lại, hắn là người dễ nói chuyện, tính tình dễ chịu nhất trong tất cả những kẻ mang tiền vào đoàn làm phim mà đạo diễn Triệu gặp từ trước đến nay.
Tuy nhiên... đạo diễn Triệu không thể không thừa nhận, hắn cảm thấy Lục Thú đang nhen nhóm một ý tưởng nguy hiểm nào đó, thế nên mới nhắc nhở Nghiêm Cái, chỉ sợ một ngày đẹp trời lại xảy ra chuyện, tin đồn tình cảm gì đó truyền ra.
Nếu ngày đó đến, phim chắc chắn sẽ bạo nhưng khả năng rất cao hắn cũng sẽ bị người nhà họ Lục tìm tới, đến lúc đó biết đâu lại thương tích đầy mình, từ đây vĩnh biệt với giới giải trí, không ngày lộ diện.
Không được đâu huhu.
Đạo diễn Triệu nghĩ thầm.
Phải cẩn thận phòng bị, kiên quyết bảo vệ sinh mệnh và sự nghiệp của chính mình.
"Bắt đầu đi."
Nghiêm Cái chủ động lên tiếng, trở về vị trí ban đầu.
Anh đứng tại chỗ. Lục Thú tiến đến, đột nhiên nắm lấy tay anh.
Hơi ấm lập tức truyền đến lòng bàn tay, không hiểu hắn muốn làm gì mà lại nắm chặt như vậy.
Với cả, hình như không tệ như trong tưởng tượng.
"Ta nói hắn là —"
Tay mới giơ lên được một nửa thì Lục Thú đã không nhịn được cười ngặt nghẽo.
Tay hai người vẫn đang nắm. Lục Thú quay đầu lại, quay lưng về phía máy quay, cố nhịn cười.
Đuôi mắt và khóe miệng vẫn cong lên như cũ, mắt lại hơi cụp xuống. Vì đang cười nên lông mi và cái bóng của nó cùng rung rung, tựa như quạt hương bồ khẽ phe phẩy.
Tay bất giác bị buông ra. Hai người chuẩn bị xong thì bắt đầu lại cảnh quay.
Lần này Lục Thú mới nói được nửa câu thoại thì lại không nhịn được, bật cười tiếp.
Hắn buông tay ra trước rồi tự giác chạy qua một bên cười lăn cười bò.
Nghiêm Cái có hơi khó hiểu.
Có gì buồn cười?
Hay là nắm tay anh thấy không thoái mái?
Đạo diễn Triệu bất đắc dĩ, tự cho là nhìn thấu tâm tư của Lục Thú, vừa lắc đầu vừa ra hiệu quay lại.
Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Đến lần thứ bảy, Nghiêm Cái đã chai sạn, cảm giác căng thẳng lúc nắm tay lần đầu đã hoàn toàn biến mất, trong lòng cũng đã thích ứng.
Anh vẫn không hiểu được Lục Thú đang cười cái gì, chỉ có thể nhìn hắn cứ lăn qua lăn lại cười không dừng được.
"Cái này."
Lúc Nghiêm Cái thấy Lục Thú sắp cười chảy cả nước mắt thì hắn đột nhiên hỏi:
"Anh không thấy tôi cầm tay anh trông giống những nàng tiên Balala biến hình* à?"
Lúc ống tay áo xẹt qua, anh thấy hai mắt hắn trợn tròn.
Cả bàn tay hắn đã nằm trọn trong tay Nghiêm Cái.
Anh ngẩng đầu, nhìn hai bàn tay đang nắm trên cao, hỏi lại: "Giống chỗ nào?"
Hết chương 18.
Editor:
Cái Cái said: Anh không nói thì chú nghĩ muốn làm gì thì làm đó phỏng?
* Hành lá trộn cay (香拌小葱):
* Những nàng tiên Balala (巴拉拉小魔仙): Phim hoạt hình Trung Quốc, có nhiều bản Live action cả drama và movie, theme xêm xêm Sailormoon ver Tàu với những màn biến hình đi vào lòng người.
Một (trong N) cảnh biến hình:
https://www.youtube.com/watch?v=FvH05BwqP_s
- > Chả giống gì sất. Tên kia ngụy biện để cầm tay con được lâu hơn đó Cái Cái à =)).