Edit: [email protected]
- -
"Nghiêm Cái, cậu nghe tôi nói đã. Hợp đồng chỉ còn có nửa năm, không phải tôi không cố gắng tìm tài nguyên cho cậu, chỉ là cậu —"
"Tôi biết." Nghiêm Cái ngồi trên xe taxi, giữ điện thoại cách tai một khoảng. Cảnh vật bên ngoài không xê dịch, đang tắc đường.
Không chờ Hướng Phục nói tiếp, Nghiêm Cái đã tiếp lời: "Anh Hướng à, cũng có tình cảm hai năm rưỡi, tôi không nghĩ cuối cùng còn phải làm căng như vậy."
Hướng Phục ở đầu dây bên kia muốn nói lại thôi.
Vẻ mặt Nghiêm Cái vẫn bình tĩnh như thường, giọng cũng không có gì thay đổi, quyết đoán nói trước: "Tôi sẽ không nhận lỗi, hơn nữa nhận lỗi cũng vô ích. Chuyện này hẳn anh còn rõ ràng hơn tôi."
Bên kia nghe xong, lời đến miệng cũng nuốt ngược trở lại, không nói gì nữa. Im lặng một lát, có vẻ như không biết nói gì hơn nên chỉ để lại một câu: "Vậy được rồi."
Một hạt giống tốt bỗng dưng bị vùi dập như vậy, bản thân Hướng Phục không thể cảm thấy không đáng tiếc.
"Ừ." Giọng Nghiêm Cái trong điện thoại cơ bản vẫn không hề biến đổi, "Anh chắc vẫn đang bận việc, vậy tôi không quấy rầy nữa, cúp máy trước."
Hướng Phục là người đại diện của anh. Nửa năm trước, sau khi xảy ra chuyện của Nghiêm Cái, công ty giao cho anh ta quản lý thêm rất nhiều nghệ sĩ khác, nói anh ta bận việc cũng không sai.
Lúc Nghiêm Cái nghe điện thoại, đường cuối cùng cũng thông thoáng hơn, taxi đã có thể di chuyển.
Dù nói sẽ cúp máy trước nhưng Nghiêm Cái vẫn chờ đến khi đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút tút mới bỏ điện thoại xuống.
Anh nắm điện thoại trong tay, lại ngẩng đầu nhìn quang cảnh ngoài cửa xe.
Bên ngoài đang phát video quảng cáo sản phẩm bình dân đang rất được ưa chuộng, vô cùng thu hút sự chú ý.
Trong video là tiểu thịt tươi trẻ tuổi anh tuấn, khi cười để lộ hai lúm đồng tiền khiến người ta không thể rời mắt.
Nghiêm Cái hơi sững người.
Cùng một sản phẩm, cùng một lời thoại, thậm chí cùng một tình tiết tâm điểm trong cốt truyện.
Chỉ là một năm trước, người trong video quảng cáo này là anh.
Mà hiện tại, đã nửa năm anh chưa từng xuất hiện trước ống kính.
Không lâu sau, Nghiêm Cái đến nơi.
Tới thử vai.
Trước đó không phải không có cơ hội, mà là công ty không cho phép.
Nghiêm Cái đã tự mình tìm đến rất nhiều vai diễn nhưng ngay cả cơ hội thử vai cũng không có, chỉ lập tức bị đánh trượt. Cơ hội lần này hiếm lắm mới có được, là do anh nhờ thầy hướng dẫn ở trường cũ liên hệ giúp.
Đạo diễn chưa đưa kịch bản, Nghiêm Cái chỉ biết đại khái là một bộ phim cổ trang đại nam chủ. Nam chính đương nhiên không đến lượt, anh chỉ đến thử vai nam phụ. Kể cả vậy, đối với Nghiêm Cái, có thể thử vai là tốt rồi.
Màn thử vai nữ chính và nam chính có vẻ đã kết thúc, những người đang chờ bên ngoài phần lớn đều không có mấy tiếng tăm.
Nghiêm Cái không có trợ lý hay người đại diện, một mình xen giữa họ như một người ngoài cuộc.
Rất nhanh đã tới lượt Nghiêm Cái, anh theo trợ lý đạo diễn đi vào.
Bên trong hơi tối, ánh đèn chiếu hết lên sân khấu. Phía dưới chỉ có vài người, đều là nam giới độ trung niên, tầm ba mươi, bốn mươi tuổi. Nghiêm Cái tự giới thiệu bản thân trước, sau đó nhận được tờ giấy mô tả vai diễn tạm thời.
Trên giấy chỉ viết một câu đơn giản:
Đóng vai một yêu quái mới bước vào dương gian, không muốn giao thiệp với người ngoài.
Một lúc sau, Nghiêm Cái trả lại tờ giấy, khom lưng cúi chào nhóm người dưới sân khấu, tỏ ý bắt đầu màn diễn.
Bối cảnh kịch bản là cổ đại, anh cũng tự động đặt tâm thế ở cổ đại. Bắt đầu hóa thân vào nhân vật, hiện tại anh chính là một yêu quái mới tiến vào nhân thế.
Không biết gì hết, không rõ quy củ đạo lý thế gian, cũng không hiểu thất tình lục dục, không muốn tiếp xúc với người khác, thế nhưng...
Khoảnh khắc Nghiêm Cái bước lên bậc thang, màn diễn đã bắt đầu.
Khi trước mắt còn hai bậc thang, bước chân Nghiêm Cái có hơi gấp gáp, cả người như được rót đầy sức sống. Đôi mắt mơ hồ nhưng trong suốt, mũi cao mày rậm, chóp mũi có một nốt ruồi nhỏ, sóng mắt lấp láy tràn đầy linh khí.
Thật giống như yêu quái đã sống lâu trong núi, linh động hoạt bát.
Yêu quái bất giác nở nụ cười. Trái với nụ cười vui mừng nhưng giữ ý của người khác, nó cười rạng rỡ, hồn nhiên như một đứa trẻ.
Dường như trước mặt chính là đường phố ồn ào náo nhiệt, có bao nhiêu thứ mới lạ, thú vị mà tiểu yêu quái lần đầu tiên nhìn thấy.
Nó vô cùng tò mò, cặp mắt trong suốt xinh đẹp hơi lóe ra tia sáng.
Chỉ là mới đi được một hai bước thì tiểu yêu quái như cảm giác được có người đang nhìn nó, vẻ náo nhiệt xung quanh đột nhiên trở thành ồn ào báo động. Tiểu yêu quái không có nơi ẩn núp, cứ thế trơ ra trước mọi ánh nhìn. Nó cảnh giác rụt vai lại.
Ý cười trên mặt nó dần biến mất, đổi lại là vẻ dè dặt. Tiểu yêu quái dường như không yên lòng, đi xung quanh dò xét hai lần.
Dáng vẻ lo sợ, bất an như chú thỏ hoảng sợ.
Kiềm chế sự háo hức, hiếu kỳ ở đáy mắt, tiểu yêu quái cẩn thận quan sát người xung quanh nó.
Đường phố phồn hoa náo nhiệt, hẳn có rất nhiều người có thể kết làm bạn đồng hành. Tiểu yêu quái chỉ có một mình nhưng lại không hề cảm thấy cô đơn.
Yêu quái bước vào dương gian, tâm cảm không giống với người thường, hơn nữa nó cũng không muốn tiếp xúc với người khác.
Bước chân Nghiêm Cái càng lúc càng chậm, lại cúi đầu nhìn xung quanh lần nữa.
Tiểu yêu quái nhìn quanh, cố gắng hạn chế gây sự chú ý. Cũng vì mắt luôn nhìn người khác nên động tác có hơi chậm chạp luống cuống, chỉ một bậc thang cũng phải rất lâu mới bước qua.
Đến lúc chỉ còn một bậc thang duy nhất, tiểu yêu quái như bị người khác va vào một cái, ấy vậy mà nó lại không tránh, người chỉ hơi lảo đảo, suýt thì ngã nhào.
Người kia bước đi vội vàng, va vào tiểu yêu quái rồi ngay lập tức rời đi. Tiểu yêu quái muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ hơi mấp máy môi, một lời cũng không nói ra.
Nó không chỉ không muốn tiếp xúc với người khác mà còn không biết tiếp xúc như thế nào.
Tiểu yêu quái nhìn theo người kia nhưng chỉ một lát sau là lập tức cụp mắt, cũng không liếc nhìn thêm một lần nào nữa.
Cuối cùng cũng đi hết bậc thang, tiểu yêu quái nhìn trái nhìn phải, có vẻ như bắt gặp điều gì đó thú vị, ánh mắt có chút mong đợi.
Động tác của nó hơi vội vã, thậm chí còn định đưa tay ra lấy, thế nhưng vừa thấy có người tiến đến thì đột nhiên rụt tay lại.
Tiểu yêu quái giấu tay sau lưng, cố nhịn không nhìn vật kia nữa, vẻ mặt hơi miễn cưỡng giả vờ bình tĩnh, song đáy mắt lại đầy ưu tư: có rối rắm, có do dự, lại cả bất an và bàng hoàng.
Màn diễn kết thúc.
Ngắn ngủn chỉ hai phút đồng hồ, Nghiêm Cái diễn nhìn qua cũng vô cùng ổn định, thế nhưng chỉ chính anh mới biết bản thân căng thẳng như thế nào.
Thật sự đã rất lâu rồi anh không bước lên sân khấu, lòng bàn tay đã bắt đầu rịn mồ hôi.
Trợ lý đạo diễn đưa anh ra ngoài, nói tối nay sẽ thông báo kết quả.
Trong WC, Nghiêm Cái vừa mới đưa tay xuống vòi nước thì chợt nghe tiếng người huýt sáo.
Lại còn rất vui vẻ, âm điệu thong dong trầm bổng.
Ánh mắt anh không tự chủ nhìn về phía phát ra âm thanh.
Là một người đàn ông.
Tiếng huýt sáo êm ái đột nhiên ngừng, hai ánh mắt giao nhau.
Người đàn ông mang cặp mắt sắc nét, lấp lánh có thần lại tràn đầy ý cười. Hắn chăm chú nhìn Nghiêm Cái, khóe miệng khẽ nhếch, đuôi mắt cũng hơi cong cong.
Gương mặt lại lộ vẻ kín kẽ, thâm sâu khó dò, cho người ta cảm khác không nên đến gần.
Là người Nghiêm Cái biết mặt.
Chỉ là anh cũng chẳng muốn chào hỏi, lập tức quay đầu tiếp tục rửa tay.
Nước chảy qua lòng bàn tay rửa sạch đi vệt mồ hôi, mang đến cảm giác mát lạnh.
Rõ ràng là đang nhìn thẳng nhưng khóe mắt lại không tự chủ liếc đi chỗ khác, cuối cùng dừng trên người đàn ông, nhìn hành động của hắn.
Người kia khẽ cười, âm thanh nghe thật êm tai. Hắn không nhìn Nghiêm Cái nữa, chỉ là vừa đi vừa nói với người bên cạnh:
"Tiểu Ngô này, nói cho cậu biết, WC thật là một nơi không tồi."
Giọng nói lười biếng nhưng lại có chút quyến luyến khó hiểu, tựa như cơn gió tháng ba nhẹ lướt trong lòng, như lá liễu rủ, có chút ngứa ngáy.
"Có thể xả, có thể hút thuốc, có thể 419, lại cũng có thể bắt gặp nhân duyên."
Hắn vừa nói vừa dừng trước cửa WC, liếc mắt nhìn Nghiêm Cái.
Ý cười trên môi không dứt, người cũng đã đi mất.
Nghiêm Cái rửa tay xong nhìn theo hướng hắn rời đi, thấy hơi khó hiểu.
Không lâu sau, điện thoại lại rung lên, Nghiêm Cái mở máy, nghe thấy tiếng trợ lý đạo diễn khi nãy.
"Chào Nghiêm tiên sinh, sau khi thảo luận, tổ đạo diễn và nhà sản xuất phim cho rằng anh không phù hợp với nhân vật này..."
"Tôi biết rồi. Đã làm phiền anh, cảm ơn."
Cúp máy xong, Nghiêm Cái bình tĩnh thả điện thoại vào lại trong túi áo.
Hết chương 1.