Hắn nhìn nàng xắn tay áo lên, dùng sức lau chùi nơi Thiên Minh đã động đến, chán ghét không chút nào che giấu, làn da mềm mỏng bị ma sát liên tục đã dần rỉ máu đỏ.
“Đừng lau nữa.” Đợi đến khi sực tỉnh thì hắn đã cầm tay nàng, giật lấy miếng vải.
Ca Dạ không phản kháng, sững sờ không nhúc nhích.
Ngẩn người rất lâu, tới tận khi sắc trời tối đi thì nàng mới đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm, gạt tóc ra, dùng lược cẩn thận chải chuốt, một lần nữa điều chỉnh vẻ mặt không rối loạn.
Mặt rất trắng, nàng lấy hộp phấn chưa từng dùng đến bao giờ, song hít thở mấy lần vẫn chẳng thể chạm tay tới, phiền loạn ném nó vào góc phòng. Bột phấn diễm lệ vương vãi đầy sàn, mùi thơm thoang thoảng khiến trong phòng thêm mấy phần dịu êm.
“Đừng đi.”
Hắn nắm lấy bờ vai mỏng manh, gương mặt trong kính trắng như sương tuyết, gần như trong suốt yếu ớt, “Nàng sẽ hối hận.”
Ngay trước mặt mọi người Thiên Minh yêu cầu thực hiện hứa hẹn, không phải vì ép Ca Dạ tỏ thái độ, mà là dưới tình huống Tử Túc và Cửu Vi liên minh, nàng quả thật quá lạnh lùng, trừ thời điểm bày tỏ quan điểm lên tiếng ủng hộ ra, thì đa phần chỉ khoanh tay đứng nhìn, khó tránh khỏi làm Thiên Minh hiểu lầm.
“Có thể giết chết giáo vương, ta đã không còn quan tâm thân thể này ra sao nữa rồi.” Hàng mi khẽ rung, giọng Ca Dạ trong trẻo lảnh lót, như băng chém tuyết, “Hắn ta có thể nhẫn nại đến lúc này, không thể nào lại nhân nhượng nữa.”
“Hoặc là rời đi, không cuốn vào cuộc thị phi này.” Biết nàng chưa bao giờ thay đổi ý chí kiên quyết, hắn thấp giọng khẩn cầu, ngũ tạng như thiêu đốt, “Nàng ghét nhất là bị người khác chạm vào mình kia mà, cần gì phải tự làm khó.”
“Ta đã đồng ý…” Nàng không nói tiếp nữa, chỉ nắm chặt lòng bàn tay.
Dẫu cho sát phạt không chút kiêng dè, Ca Dạ lại là người biết thủ tín không thất hứa, nếu không phải thế, Thiên Minh cũng sẽ không yên tâm đợi đến khi chuyện thành công mới chấm mút.
“Nàng đã có được điều mình muốn, không bằng rời đi đi.” Bí mật Bí ẩn che giấu chưa từng nghĩ đến bỗng ngờ bật thốt, hắn nhất thời nín thở, “Hay là từ bỏ quyền vị, cùng ta rời khỏi Thiên Sơn?”
Cúi đầu lúc lâu, Ca Dạ ngẩng đầu lên.
Con ngươi sâu như đầm đen láy khó dò, bỗng hiện lên tia châm chọc, “Đi cùng ngươi ư, ngươi tưởng mình là ai.”
Câu nói sắc bén như đao đâm vào lồng ngực, lập tức rỉ máu, lạnh tới nỗi làm đông cứng cảm tình.
“Quyết định của ta có liên quan gì tới ngươi.” Nàng chẳng liếc mắt nhiều, xoay người đi ra khỏi phòng, lúc đến cửa thì bước chân có hơi khựng lại, bóng người nhỏ bé có dáng vẻ quật cường nhu hòa.
“Ngươi chạy về ta rất vui, nhưng, điều đó không thay đổi được gì cả.”
Ra khỏi Thủy điện, dưới bóng đêm, lối đi lát đá trắng kéo dài tới tận phương xa.
Nàng dừng chân, dán mắt nhìn chăm chú bụi cây xanh um cao lớn, đã qua mùa hoa, những phiến lá xanh đong đưa theo gió, chim đêm dừng chân, vạn vật chìm trong yên tĩnh, dưới tàng cây có bóng mờ nặng nề, tựa như ẩn chưa một thế giới không nhìn thấy.
Hoài Y, nếu ngươi còn sống, nhìn thấy ta của hôm nay, liệu có thất vọng không.
Nếu năm đó ta không bất lực như thế, thì có lẽ…
Thiếu nữ đứng đấy rất lâu, rồi lặng lẽ cúi đầu.
Trong phòng đen kịt.
Tư thế chưa hề thay đổi, lần đầu tiên có nỗi tuyệt vọng đến rùng mình.
Đêm, từng phần sâu lắng, từng phần như nước và lửa giao hòa.
Hắn không muốn nghĩ đến tình cảnh của Ca Dạ lúc này, nhưng lại không thể nào không nghĩ tới.
Nghĩ đến làn da lành lạnh cùng mùi thơm cơ thể thanh mát của nàng, nghĩ đến cảnh nàng ở dưới thân người khác mặc chà đạp, nhất định lại cắn chặt môi, nghĩ đến lời nói tuyệt tình, ánh mắt châm chọc cùng một khắc khinh thường xẹt qua của nàng.
Cảnh tú sắc cô đơn tuyệt tình ấy, đâm vào người máu chảy đầm đìa.
Thân là kẻ hèn mọn đến đây, hắn không có cách nào rời đi, lại chẳng tìm được bất cứ ý nghĩa nào để tiếp tục gắng gượng, hắn chỉ hận không thể đánh bản thân một trận.
Ngoài cửa sổ mưa gió lại nổi lên.
Đêm dài như không có điểm cuối, tựa như một trăm năm đã trôi qua, rốt cuộc truyền đến tiếng bước chân cực khẽ.
Cửa nhẹ đẩy ra, Ca Dạ bước vào, trên áo dính đầy bùn đất, đôi giày bẩn thỉu không còn hình thù ban đầu, trong tay cầm một thứ đồ, máu tươi vẫn đang nhỏ xuống từ cổ tay, trên đất còn in dấu bùn ướt nhẹp. Không có áo khoác, trung y ướt đẫm dính sát vào cơ thể mềm mại, tóc đen bết lên gò má, giọt nước lăn dọc theo cằm, gương mặt trắng bệch vì lạnh khẽ run lên.
“Ngươi, vẫn còn ở…” Nàng nở nụ cười, song cả cơ thể lại lạnh như băng.
Hắn siết chặt tay nàng, đầu ngón tay nhỏ bé trắng trẻo đầy vết rạch nát, có bùn bẩn hòa vào. Lại vén tay áo lên, trên cổ tay ngổn ngang vết thương đầy đáng sợ, từ từ rỉ máu tươi.
Sát khí không kiềm chế bùng lên, hắn xoay người muốn đi nhưng lại bị nàng kéo lại.
“Ngươi đi đâu.”
“Ta đi giết hắn!” Hắn vung tay giằng ra.
Đi không được mấy bước thì đã bị nàng chụp lấy từ sau lưng, cánh tay ướt đẫm vòng lấy bên hông, “Không liên quan đến hắn.”
Giọng nàng rất khẽ, hắn cúi đầu nhìn cánh tay bé nhỏ đang ôm chặt mình, lớp áo cũng dần thấm ướt, nhưng chẳng thấy lạnh mà chỉ thấy nóng. Thấy hắn không lên tiếng, nàng vén ống tay áo lên, thủ cung sa đỏ tươi vẫn còn đó, “Vết thương là do ta tự rạch.”
Cơ thể cứng ngắc quay lại, ánh mắt đầy kinh ngạc mê man, nàng cũng không giải thích gì thêm, đặt thứ xách trong tay xuống, “Y phục bẩn rồi, ta đi tắm trước đã.”
Đợi khi Ca Dạ bước ra khỏi phòng tắm, hắn vẫn đang nheo mắt nhìn thứ trên bàn.
Áo khoác của nàng xé thành hai mảnh, cùng bọc một đống hài cốt. Một đống là của nữ, có thể thấy thời gian đã khá lâu, một đống khác hẳn là di cốt nam tử vị thành niên.
Ca Dạ im lặng lôi hai vò ngọc ra, cẩn thận lau sạch từng hài cốt rồi bỏ vào.
“Hai bộ hài cốt này, một là mẹ ta, một là Hoài Y.” Không chê dơ bẩn mà chỉnh từng cái một, suối tóc đen của Ca Dạ che đi vẻ mặt bình tĩnh, cũng không có vẻ bi thương, “Ta đi đào trong đêm, năm đó mẹ chỉ được mai táng qua loa, tìm được lại không chắc chắn lắm, nên mới nhỏ máu nghiệm cốt, mất chút thời gian.”
“Nàng…” Thôi thắc mắc về vết thương, một nỗi thấp thỏm khác lại kéo đến.
“Ta không để hắn đụng vào mình.” Đã quen với việc để mặc hắn bôi thuốc, nhận ra vẻ mê mẩn, Ca Dạ khẽ cười một tiếng tựa như đóa hoa băng, “Dùng lợi ích làm mồi câu, đổi lại hắn đồng ý đợi thêm mấy ngày.”
Mưa ngoài khung cửa đã ngớt, mở cửa sổ ra là cả một vùng trời đầy sao, luồng khí mát mẻ phả vào mặt.
Nàng cầm vò ngọc rồi bảo hắn đi theo, yên lặng nhẹ bước ra khỏi Thủy điện, băng qua đường đá vẫn còn vương nước, xuyên qua căn nhà tối om, đi tới Ti Tứ giám ở cửa sơn đạo.
Trong Ti Tứ giám rất yên tĩnh, một ngọn đèn treo trên chuồng ngựa vắng vẻ, tản ra ánh sáng tù mù. Đẩy cửa ra, một thớt tuấn mã trang bị hàm thiếc dây cương đầy đủ đứng nơi đó, trên lưng còn có hành lý, đang lười biếng nhai rơm cỏ.
“Thời gian gấp gáp, ta chỉ kịp chuẩn bị một con ngựa, có thể…” Nàng mất tự nhiên quay đầu đi.
Người đứng bên chẳng nói chẳng rằng, nàng đang tính mở lời tiếp thì đột nhiên nam tử xoay người lên ngựa, rồi lại kéo nàng ngồi trước người, cánh tay đầy lực vòng quanh, “Ngồi cho vững.”
Giọng nam trầm thấp vang bên tai, giật cương phóng ngựa đi, vó tung như mưa, nhanh chóng chạy ra khỏi sơn đạo tĩnh mịch.
Khi bóng núi trầm trầm cách xa, hắn mới dần dần thả lỏng giây cương.
Vầng trăng sáng ẩn hiện giữa tầng tầng núi nhọn tại Thiên Sơn, biển mây mênh mông trôi nổi dập dìu, ngay đến sao Mai cũng mất đi vẻ chói lọi. Gió lướt qua vạn dặm chẳng ngừng, như phất qua kỹ viện Giang Nam, như thổi qua trăng lạnh biên ải, cuồn cuộn không dứt, như lụa trắng sáng rực rải khắp đất trời, tạo nên một phong cảnh hùng tráng làm người đắm say.
Tuy đã quen được nuông chiều, người trong lòng vẫn bất giác khen ngợi, hắn ép chặt hai cánh tay, lồng ngực như có thứ gì đó đầy ắp, rồi đột nhiên tâm tình dâng trào, tiếng huýt sáo chợt vang lên.
Từ xưa bao kẻ chinh phu, đã ra đất chiến về ru mấy người?
Gió đâu muôn dặm chạy dài, thổi đưa trăng sáng ra ngoài Ngọc Môn.*
(*Hai câu thơ trích trong bài Quan San Nguyệt của Lý Bạch, bản dịch của Tản Đà.)
Trải qua bao lần sát hại, bảy năm binh biến, rồi cũng có ngày tung vó hồi hương, thoát khỏi ngục tù giam cầm bấy lâu.
Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng, một nỗi xúc động khó kiềm chế đang lan tràn.
“Chúng ta, về thôi.”