Edit: Hà Phương
Thế giới thay đổi từng ngày nhưng có vài người có suy nghĩ lạc hậu cổ hũ đã in tận trong xương, nếu muốn để cho người đó thay đổi còn không bằng để cho hắn đi tìm chết.
Đối với người suy nghĩ cổ hũ thì con trai tượng trưng cho việc nối dõi tông đường, nếu có một ngày có người cắt đi sinh mạng của con trai hắn thì đó chính là sống sờ sờ cắt đứt hậu nhân của hắn, khiến hắn không có hương khói.
Lúc ông Triệu đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ thì chân lảo đảo một chút, thiếu chút nữa không đứng vững, may nhờ có người phía sau đỡ hắn một phen, bằng không thực sự té rồi.
"Chú ba, chú đừng gấp gáp, nhất định là do bác sĩ ở đây không giỏi, mình chuyển tới bệnh viện tư đi, mời bác sĩ giỏi nhất đến chữa trị, cháu tin nhất định có thể chữa khỏi cho Khiên thiếu," người đi theo phía sau vội vàng khuyên nhủ.
Triệu Tam gia là người một đường lăn lộn cũng đã sớm thành tinh nên cũng có năng lực chịu đựng. Mới vừa rồi đúng là lập tức bị dọa nhưng lúc này tỉnh táo lại thì chỉ hận đến cắn răng nghiến lợi.
"Đây là muốn để cho Triệu gia ta đoạn tử tuyệt tôn mà" Triệu Tam gia cắn răng hằn học nói, hắn mang tư tưởng lạc hậu, ban đầu vì sinh đứa con trai này đã mất bao nhiêu sức lực. Tuy hắn cũng biết này đứa con trai bị chiều hư nhưng trừ có lúc mắng mấy câu, ngay cả động một đầu ngón tay cũng không nỡ.
Ấy vậy mà lần này đứa con trai đó lại bị người ta đánh bị thương mệnh căn, chuyện này quả thực so với lấy mạng của hắn còn nghiêm trọng hơn. Vì vậy Triệu Kỳ Trung chỉ ước gì có thể lập tức tìm ra kẻ dám tập kích con trai mình, sau đó nhất định phải thiên đao vạn quả đám người đó.
"Các người phái người đi xuống, nhất định phải tìm được bọn người tập kích con tôi, dù là đào ba thước đất ở Vân Đô cũng phải tìm bằng được cho tôi" Triệu Kỳ Trung đỏ cả đôi mắt lên, hung tợn nói.
"Tam gia, ngài yên tâm, dù các huynh đệ phải đào ba thước đất cũng nhất định sẽ tìm bằng được thằng nhóc đó cho ngài," đi theo phía sau là trợ thủ đắc lực của Triệu Kỳ Trung, ở trong bang không sợ trời không sợ đất, người này cũng chỉ phục mỗi một mình Triệu Kỳ Trung, ngay cả Bách Thất Gia có lúc cũng không được hắn để vào mắt.
Không đến một ngày sau các nhân vật có máu mặt ở Vân Đô đều nhận được tin tức con trai của Triệu Tam gia bị người ta đả thương mệnh căn, ngay cả mấy đàn em phía dưới cũng bàn tán rôm rả về chuyện này. Tuy nói Bách Thất Gia nắm giữ phần lớn thế lực ngầm ở Vân Đô nhưng cũng không thiếu người không phục hắn. Huống chi Triệu Kỳ Trung là lão nhân đã đi theo Bách Thất Gia nhiều năm, trong nhiều năm đó cũng đắc tội người không ít.
Vì vậy người hả hê cũng không phải số ít.
Triệu Kỳ Trung chỉ có một đứa con trai duy nhất, hôm nay lại gặp phải chuyện vô cùng nhục nhã này nên hận không được lập tức tìm ra ngay hung thủ. Vì nhất thời thế lực hắc đạo Vân Đô cũng thần hồn nát thần tính, phàm là người từng có quan hệ với Triệu Khiêm đều trở thành người hiềm nghi.
Triệu Khiêm tuy mới từ nước ngoài trở lại không bao lâu nhưng hắn vốn cũng không phải là một người hiền lành gì, đắc tội với người nhiều như rau hẹ gốc rạ vậy, một lượt tiếp một lượt. Hơn nữa hắn là người háo sắc nam nữ không kị, thật ra nếu là phụ nữ thì còn đỡ, vì nhìn hắn có quyền thế lại lớn lên đẹp trai nên hắn đẩy thì cũng có người leo lên hắn.
Nhưng cố tình Triệu Khiêm còn thích thịt cả đàn ông, có vài người rõ ràng là thẳng nam còn bị hắn cứng rắn muốn đè, vì chuyện này hắn cũng không ít cùng người khác có bẩn thỉu. Những hộ vệ hắn mang theo cũng là bởi vì tiện làm mấy chuyện bẩn thỉu này.
Vì vậy khi nghe tin Triệu Khiêm xảy ra chuyện, những người nghe được bí văn này còn trầm trồ khen ngợi cũng không ít.
Tìm chừng mấy ngày, mắt thấy 30 Tết sắp đến mà trong tay đám thuộc hạ của Triệu Kỳ Trung vẫn không có được chút manh mối nào.
Lúc ấy chỉ nghe mấy người đi theo Triệu Khiêm nói có một chiếc xe tải Honda màu trắng, xe vừa dừng thì có bốn gã đàn ông lập tức nhảy xuống chạy thẳng tới bọn họ đánh tới tấp. Mấy người kia lúc ấy đều dùng miếng vải đen bịt đầu, trừ hai mắt ra thì không lộ chỗ nào cả.
Cho nên ai cũng không nhìn thấy bộ dáng của đám người đó, về phần chiếc xe tải kia nghe nói bị cảnh sát tìm được ở vùng ngoại ô.
Đám người kia chính là nhắm vào Triệu Khiêm mà tới, nghe nói tên dẫn đầu còn rất có bản lĩnh, trực tiếp quật ngã hai người ngăn ở trước mặt Triệu Khiêm, sau đó nhanh chóng ra tay phế đi mệnh căn của hắn.
Dù sao mặc kệ là cảnh sát hay là thủ hạ của Triệu Kỳ Trung đang ráo riết tìm kiếm nhưng cố tình đám người kia giống như xuất quỷ nhập thần, một chút đầu mối cũng không có. Hơn nữa đám thuộc hạ này vì muốn lấy lòng Triệu Trung Kỳ còn tìm không ít người ban đầu có thù oán với Triệu Khiêm, trong lúc nhất thời khiến cho giới hắc đạo Vân Đô được một phen than trời ơi đất hỡi.
Cuối cùng vẫn là Bách Thất Gia mời Triệu Kỳ Trung đến nói chuyện, tuy Triệu Kỳ Trung và Bách Thất Gia đã từng có giao tình, nhưng Bách Thất Gia ban đầu tranh đấu giành thiên hạ cũng không phải chỉ dựa vào một mình Triệu Trung Kỳ. Mà trong bang tự nhiên cũng có người không ưa hắn, Kỳ Ma Chu chính là một người trong đó.
Ban đầu thằng nhãi Triệu Khiêm đó vì tranh một đứa con gái đã đánh con trai của Kỳ Ma Chu vào viện nằm một tháng, nếu không phải Bách Thất Gia ngăn lại thì e rằng ông ta đã sớm làm thịt thằng nhãi nhép đó rồi. Hôm nay Triệu Khiêm nghe xảy ra chuyện này, Kỳ Ma Chu cũng không biết vui mừng gấp bao nhiêu lần người khác đấy.
"Tam ca, hôm này anh ở Vân Đô làm ra trận thế lớn như vậy là muốn làm gì vậy, hiện tại khiến cho cảnh sát cũng chú ý chúng ta, anh có thể để cho các anh em yên ổn qua cái năm mới không?" Kỳ Ma Chu chả thèm để lại chút thể diện nào cho Triệu Kỳ Trung khiến Triệu Kỳ Trung tức giận đến mức mặt đỏ tới mang tai.
Bách Thất Gia chỉ ngồi ở trên ghế uống trà, những người này ở trong bang cũng là nhân vật số một số hai, đều cấp bậc cao cả, trong ngày thường cũng hay cự nự nhau nhưng vấn đề cũng không lớn. Huống chi, Bách Thất Gia càng thêm mừng rỡ việc hai người này không hợp, dù sao nếu bọn họ liên hiệp lại thì phiền phức hơn việc họ không hợp nhiều.
Không ngoài dự liệu, hai vị này tuổi cộng lại cũng sắp 100 tuổi cứ gặp nhau là xúm lại bấm nhau không ngừng. Ầm ĩ náo loạn một hồi nhưng đến cuối cùng cũng không biết nguyên nhân vì sao gây sự.
Vì vậy cuối cùng Bách Thất Gia cũng mở miệng khuyên trụ hai người, Bách Thất Gia nói chuyện không đắc tội một ai cả.
Lúc Triệu Kỳ Trung bước ra cửa chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy Bách Hạo từ bên ngoài về. Triệu Kỳ Trung luôn luôn có mối tư giao với Bách Thần rất tốt, cho nên xưa này Bách Hạo đối với hắn đều không lạnh không nhạt, ngay cả chào hỏi cũng chỉ kêu một tiếng Chú Ba, sau đó không hề ngập ngừng bước thẳng vào trong.
Sau khu Bách Hạo đi vào nhà, đột nhiên một thuộc hạ đi theo sau Triệu Kỳ Trung khẽ gọi hắn một tiếng, Triệu Kỳ Trung quay đầu liền nghe người kia nói: "Tam gia, em đột nhiên nghĩ ra một chuyện, không biết có nên nói hay không."
"Nhớ tới cái gì thì nói mau đi, ông đây không có kiên nhẫn nghe chú mày lấp lửng đâu," Triệu Kỳ Trung đá người nọ một cước, người nọ vội vàng lấy lòng cười cười.
"Thật ra thì Tam gia, mấy ngày trước khi thiếu gia xảy ra chuyện, cậu ấy vẫn còn ở trong sân của Bách đại thiếu quậy," người nọ nhìn hai bên một chút mới dám nói chuyện.
Triệu Kỳ Trung cả kinh, không nói gì, chỉ vội vã đi về phía trước. Chờ sau khi ngồi lên xe hắn mới hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao tôi không nghe Khiêm nhi đề cập tới?"
"Khiêm thiếu còn không phải là sợ anh trách cứ cậu ấy sao, vậy nên mới không dám đề cập tới với anh, chỉ là không ngờ mấy ngày sau Khiêm thiếu lại xảy ra chuyện," nghe cấp dưới nói vậy lại chọc cho Triệu Kỳ Trung cảm thấy cực kỳ bi ai.
Mấy ngày trước đây con trai hắn còn đang yên lành, bây giờ lại thành người nửa tàn phế, Triệu Kỳ Trung nghĩ tới lại hận.
"Tình huống lúc ấy là như thế nào?" Triệu Kỳ Trung bức thiết muốn biết tường tận sự việc trong đó.
Tên đàn em chỉ đành phải tiếp tục nói: "Nghe nói là Khiêm thiếu nhìn trúng một nhân viên chia bài trong sòng bạc của Bạch Đại thiếu, nhưng nhân viên chia bài đó cũng không thức thời chọc giận Khiêm thiếu, vì vậy lúc đó hai phe đã xảy ra xung đột. Sau đó Bách Đại thiếu tới đánh Khiêm thiếu"
"Cái gì, Bách Hạo dám đánh Khiêm nhi," Triệu Kỳ Trung vừa nghe vậy liền giận, vốn hắn đã không thích Bách Hạo, thứ người gì cả ngày bày ra một bộ lão đại tương lai, nghĩ cưỡi lên đầu lên cổ mấy người trưởng bối hắn đây, cũng không nhìn lại xem lông mình đã mọc dài chưa.
Vì vậy Triệu Kỳ Trung mới vừa ý Bách Thần, tối thiểu Bách Thần không mắt mọc trên đỉnh đầu giống vị Đại thiếu gia đó, huống chi Bách Thần muốn thừa kế Thất gia thì còn phải nhờ nhóm trưởng bối bọn hắn giúp đỡ đấy.
"Tam gia, ngài nói có phải do Bách đại thiếu ghi hận việc Khiêm thiếu quậy trong địa bạn của cậu ta nên mới...?" Đàn em không dám nói hết ý nhưng Triệu Kỳ Trung vẫn nghe ra ý tứ trong đó.
Hắn ngờ vực hỏi: "Không thể nào, dù Khiêm nhi có không hợp với cậu ta thì đó chẳng qua mấy việc vặt mà thôi, phải dùng tới thủ đoạn ngoan độc như vậy sao?"
"Nhưng Đại thiếu vẫn luôn không phục ngài không phải sao? Cậu ta luôn cảm thấy Tam gia ngài đứng bên phía Bách nhị thiếu, nên cậu ta muốn hạ mã uy của Tam gia ngài chăng?"
"Cậu ta dám," Triệu Kỳ Trung dùng sức vỗ lên vô lăng, trong nội tâm càng nghĩ càng hoảng sợ. Nếu nói chỉ là vài chuyện xô xát vặt vãnh thì không đến nỗi đến tình trạng này, nhưng nếu quả thật là vì vị trí kia của Bách Thất Gia thì sao?
Triệu Kỳ Trung lúc này thật vẫn có chút nửa tin nửa ngờ.
Cứ như vậy, hắn bắt đầu phái người đi thăm dò Bách Hạo.
--- ------ -----
Lạc Ngạn đưa Thu Tử Thiện về đến cửa nhà, Thu Tử Thiện hôn lên môi anh một cái, hai người vốn chỉ tính đùa giỡn một cái nhưng hôn hôn một hồi lại có điểm lau súng cướp cò.
Tới khi Thu Tử Thiện nghiêng đầu thở hổn hển, Lạc Ngạn chỉ ôm lấy cô, nhỏ giọng hỏi bên tai cô: "Tiểu thư, tối nay có muốn đến nhà tiểu sinh ngồi một chút không?"
"Cái gì a," Thu Tử Thiện đẩy đẩy anh ra, kiểu đẩy đẩy dán dán, nhưng vẫn thân mật hôn lên chóp mũi anh một cái: "Không được, sẽ lập tức bước sang năm mới rồi, em phải biểu hiện tốt một chút. Như vậy sáng mai năm mới đến bái phỏng mẹ chồng tương lai mới dễ nhìn chứ."
Lạc Ngạn nghe thấy bốn chữ mẹ chồng tương lai xong thì mặt mày hớn hở, nhưng trong lòng anh càng muốn bỏ luôn hai chữ tương lai đằng sau kia đi. Anh cũng thuận tay nắm vành tai Thu Tử Thiện, nhỏ giọng hỏi: "Em phải phục vụ tốt con trai của bà ấy, như vậy chắc chắn mẹ chồng tương lai cũng sẽ thích em thôi."
"Cút đi," Thu Tử Thiện đẩy anh ra, nói chuyện với người đàn ông này không có ngôn ngữ trong sáng gì cả.
Lúc này điện thoại của Lạc Ngạn đột nhiên vang lên mấy tiếng, hình như báo tin nhắn, anh thuận tay lấy di động ra nhìn, xem xong trên mặt chợt sửng sốt. Chỉ là sau đó hình như anh có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Thu Tử Thiện nhìn vẻ mặt anh biến hóa có chút kỳ quái bèn cẩn thận từng li từng tí hỏi: "A Ngạn, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Thiện Thiện, em biết nửa năm qua anh đang làm gì không?" Lạc Ngạn đưa tay vuốt gương mặt Thu Tử Thiện, ánh mắt lộ ra kiên định chấp nhất, nhưng cố tình ánh mắt như vậy lại khiến Thu Tử Thiện không thích.
Quá mức kiên định cố chấp, giống như bất chấp tất cả để đạt được vậy.
"Chuyện anh luôn mong đợi rốt cuộc xảy ra rồi, em biết nửa năm qua bất kể là đối với em hay anh đều phát sinh quá nhiều chuyện, phải không?" Lạc Ngạn chỉ nói hàm hồ như vậy khiến Thu Tử Thiện như rơi vào trong sương mù. Cô chưa từng thấy anh nói chuyện mơ hồ như vậy, nhưng cố tình cô lại cảm thấy trong lòng anh đang rung động.
"Thì sao vậy, anh thoạt nhìn thật kích động," Thu Tử Thiện quan sát vẻ mặt của anh, vẻ mặt anh không phải là vui mừng mà lại lộ ra sự kích động.
Nếu như nói nửa năm qua này có chuyện gì đè ở trong lòng Lạc Ngạn thì chỉ có một việc thôi. Chỉ sợ toàn bộ người Vân Đô đều biết, chuyện ba anh chết thảm ở vụ án nổ du thuyện đó, anh nhất định rất muốn tìm được hung thủ.
"A Ngạn," Thu Tử Thiện ôm anh không biết phải nói gì, nhưng cả người lại có chút run rẩy, cô có hơi sợ: "Anh phải nghĩ tới em. Bất kể có chuyện gì thì anh phải nghĩ đến em trước."
Lạc Ngạn thấy cô bị dọa sợ thành ra như vậy liền nở nụ cười dịu dàng, hai tay nâng mặt của cô cười nói: "Nghĩ bậy nghĩ bạ gì đó, anh chỉ phải đi xử lý một ít chuyện thôi. Anh đã chờ lâu như vậy, em cho rằng anh muốn đi chịu chết sao?"
Giống như đồ sứ sẽ không va chạm với lọ sành, Lạc Ngạn cũng sẽ không giống mấy người trong hắc đạo kia, hở một tí là một viên đạn đòi một mạng, bất kể là đầu của anh hay là mạng anh đều đáng giá tiền lắm.
Lạc Ngạn đến nơi đã nhìn thấy dưới đèn đường mờ mờ có hai người đang đứng. Trong tay hai người đều đang cầm một điếu thuốc, lửa khói lúc sáng lúc tối chợt lóe chớp tắt trong đêm đen.
Lạc Ngạn mới vừa xuống xe, hai người kia cùng đi lên. Một người trong đó người lập tức nói: "Lạc tiên sinh, Bách nhị thiếu đã đi qua rồi."
"Sao các cậu tìm được người này?"
"Vốn là đám người này cũng đã chạy trốn, nhưng tiểu tử này bị người ta phát hiện có một người tình vẫn còn ở Vân Đô, vì vậy chúng tôi canh giữ ba tháng ở đây. Quả nhiên bắt được tên tiểu tử này," nói xong người này toét miệng cười lên, bộ dáng rất hả hê.
Phải biết người theo nghiệp này đều là dân liều mạng, làm xong một cuộc điểu thương hoán pháo sẽ đổi chỗ khác, nhưng cố tình lần này tiểu tử đó ở Vân Đô gặp được một người phụ nữ. Hắn đã cam kết với người phụ nữ này, nhất định sẽ trở lại tìm cô ta.
Lạc Ngạn nghe xong chỉ im lặng, sau đó anh khoát tay ý bảo bọn họ dẫn đường. Mà trên tay vẫn mang theo bao tay da màu đen không cởi ra.
Khi bọn họ đến khu chung cư, đèn ngoài hiên đã sớm hư, người phía trước lấy điện thoại di động ra dựa theo cầu thang, còn cẩn thận nói: "Lạc tiên sinh, ngài chậm một chút."
Lạc Ngạn đi theo phía sau bọn họ, từng bước từng bước giẫm lên cầu thang, mỗi một bước đều vô cùng nặng nề, tiếng bước chân trầm muộn tại đầu bậc thang vang lên.
Kể từ bọn họ chộp được gã buôn bán súng ống đạn dược kia xong, liền tìm hiểu được nguồn gốc của nhóm cướp đó. Nhưng đám người kia lại là một nhóm cướp lão luyện, sau khi làm xong giao dịch đã sớm chạy ra nước ngoài.
Lạc Ngạn dĩ nhiên sẽ không chết tâm, anh không thể để cho cha mình chết không nhắm mắt được. Dù đám người này có chạy trốn tới chân trời góc biển, anh cũng sẽ tìm bằng được. Chỉ cần một khi bọn họ bước lên lãnh thổ Trung Quốc, anh nhất định sẽ không để cho đám người này có cơ hội chạy trốn.
Tự bản thân anh giải quyết cũng tốt, hay giao cho cảnh sát cũng được, anh sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào.
Mà người đến gặp tối hôm nay, chính là người thứ nhất.
So với sự cũ kỹ bên ngoài chung cư thì gian phòng bao gồm hai phòng ngủ một phòng khác này rõ ràng rất ấm áp, ngay cả thảm trải sàn cũng rất có phong cách.
Người phụ nữ kia là một nữ giáo sư, sớm đã bị trói vào trong phòng, còn người đàn ông kia lúc này tay chân bị trói nằm trên mặt đất. Lúc Lạc Ngạn tiến vào, nhìn thẳng thấy Bách Thần đang dùng dao nhỏ mài móng tay của mình.
"Cậu đến rồi," Bách Thần bình thản lên tiếng chào hỏi, giọng như bọn họ chỉ đang ở trong một cuộc tụ hội bình thường chứ không phải ngồi ở một nơi sắp trở thành hiện trường giết người.
"Cậu tìm hai vị huynh đệ này quả thật lợi hại, người của tôi đã sớm đi nhưng bọn họ vẫn còn có thể thủ ở chỗ này thời gian dài như vậy," nói xong Bách Thần nhíu mày hỏi hai người đàn ông sau lưng Lạc Ngạn: "Người anh em, chờ giao dịch này kết thúc có nguyện ý đi theo tôi không?"
"Thật xin lỗi, Bách tiên sinh, chúng tôi chỉ là lính đánh thuê," một người đàn ông trong đó lên tiếng trả lời.
Bách Thần nghe lời của hắn xong cũng không phản ứng nhiều, đám người này đều xuất thân từ lính đặc chủng đã giải ngũ, muốn cho bọn họ đi theo mình đúng là không có khả năng. Dù sao lính và tặc cũng không phải một nhà.
"Đến đây, giật miếng vải trong miệng gã ra," Bách Thần kêu người phía sau. Sau đó người phía sau liền lên trước kéo miếng vải bố trong miệng gã kia ra.
Gã đàn ông đó vốn đang đứng, nhưng người tóc húi cua sau lưng Lạc Ngạn bước lên đá một cước vào đầu gối gã khiến gã quỳ xuống, đầu gối dập đầu chạm đất trên phát ra âm thanh trầm muộn nặng nề.
Lạc Ngạn ngồi ở trên ghế không hề muốn nói nhảm, trực tiếp hỏi: "Mày chính là Chồn Đen?"
Gã đàn ông bị đánh đến cả người bầm dập ngẩng đầu liếc nhìn Lạc Ngạn, hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn mở miệng nói: "Tao chính là Chồn Đen."
Bách Thần vẫn còn đang thản nhiên dùng dao nhỏ dũa móng tay, hắn đối với Chồn Đen chịu hợp tác ngược lại cười khẽ một tiếng, hắn nhàn nhã nói: "Vậy là đúng rồi, đã rơi vào trong tay của bọn tao, mày nên ngoan ngoãn phối hợp. Nếu không tiểu mỹ nhân trong gian phòng kia, chậc chậc, tao không dám cam đoan cô ta sẽ tiện nghi cho người nào đâu?"
"Con mẹ nó mày nếu dám động vào cô ấy," nửa đoạn lời nói còn lại bị một quả đấm ngăn chặn, người đàn ông còn lại thúc đánh vào bụng của gã.
Lạc Ngạn không nói gì, chỉ khẽ cau mày. Anh không phải người bại hoại cũng không phải là người máu lạnh, tự nhiên không thể nào hạ độc thủ với một người phụ nữ, đối tượng anh muốn tìm chính là Chồn Đen, người muốn báo thù cũng chỉ có những người đã sát hại cha anh thôi. Ở đây anh không muốn liên lụy bất kỳ người vô tội nào, trong đó dĩ nhiên cũng bao gồm cả những người phụ nữ vô tội kia.
"Bách Thần, tôi không muốn biết phong cách làm việc của cậu, nhưng nếu gã này là do người của tôi tìm được thì nơi này nhất định phải nghe tôi, cậu tốt nhất không nên động vào người phụ nữ kia," Lạc Ngạn nói với Bách Thần.
Bách Thần vô tình cười cười, sau đó lại quay đầu lại nói với người đàn ông đang quỳ dưới đất: "Mày nhìn xem, Lạc thiếu của bọn tao hiểu được thương hương tiếc ngọc, cho nên mày đừng sợ. Chỉ cần mày chịu hợp tác với bọn tao, nói hết những gì nên nói, tao bảo đảm đến lúc đó sẽ cho mày một quả sảng khoái."
Bách Thần cũng không chơi vòng vo với gã, người này dám giành hàng Bách gia bọn họ, bây giờ rơi vào trong tay Bách Thần hắn thì gã cũng đừng nghĩ sẽ còn sống. Dĩ nhiên cái chết này sảng khoái hay khổ sở còn tùy thuộc vào lựa chọn của gã.
Chồn Đen ngẩng đầu liếc nhìn Lạc Ngạn, qua một hồi lâu mới lên tiếng: "Tao biết mày...mày là con trai của phú thương đó."
Lạc Ngạn nghe gã nhắc tới cha mình thì bỗng chốc con mắt đầy tơ máu trở nên đỏ bừng, trong đôi mắt mang theo sát khí khiến Bách Thần bên cạnh cũng giật mình. Hắn và Lạc Ngạn biết lâu như vậy nhưng người đàn ông này xưa nay đều luôn ưu nhã tự phụ, khắp nơi đều lộ ra khí chất quý tộc. Nhưng lúc này đây người đàn ông đó lại tản ra lang tính, hình như hận không được lập tức giết chết người đối diện.
"Là bọn mày giết chết ba tao sao?"
Chồn Đen ngửa đầu lên, cũng không có phủ nhận, ngược lại trực tiếp nói: "Làm nghề của chúng tao xưa nay chính là không lưu người sống. Chỉ trách ba mày xui xẻo thôi."
"Bọn mày sao dám," Lạc Ngạn lập tức vượt qua khay trà, nắm cổ áo gã đàn ông kéo lên, hung hăng vung một quả đấm qua.
Chồn Đen hình như từ lâu đã quen với việc bị đánh như vậy, sau khi gã bị đánh ngã xuống đất vẫn không để ý, gã liếm liếm vệt máu nơi khóe miệng, sau đó cười giỡn hỏi: "Đại thiếu gia như bọn mày chỉ có chút khí lực như vậy thôi sao? Thật đúng là không bằng con nít bú sữa, là tao giết ba mày đó. Là bọn tao đoạt lô hàng kia thì sao, bây giờ tao rơi vào tay bọn mày cũng không nghĩ còn sống đi ra ngoài."
"Được, mày muốn chết thì tao sẽ thành toàn cho mày," Lạc Ngạn thấy đến nước này mà gã còn cứng đầu như thế thì tất cả lý trí đều ở một khắc này cháy hết. Anh dường như nhìn thấy ba mình ban đầu đứng ở trên boong du thuyền, cầu khẩn đám người này bỏ qua cho ông, thế nhưng bọn người mất trí này lại không chút lưu tình cầm súng bắn chết ông.
Đến cuối cùng thi thể của ba anh cũng không tìm về được, bởi vì anh căn bản cũng không biết, thi cốt của ba mình đến tột cùng là bị nổ tung trong vụ nổ đó hay là vĩnh viễn vùi thân trong biển rộng.
Mỗi lần nghĩ tới đây, anh liền hận không được giết người.
Đột nhiên có một thanh súng lục màu đen được đặt vào tay Lạc Ngạn, Lạc Ngạn không chút do dự túm chặt lấy. Nạp đạn lên nòng, chỉ kém bóp cò súng thôi là anh có thể cho báo thù cho ba mình, tâm ma vẫn khốn nhiễu anh cũng sẽ biến mất.
Anh phải nghĩ tới em. Bât kể chuyện gì, anh phải suy nghĩ đến em trước.
Đột nhiên giọng nói của Thiện Thiện xuất hiện ở trong đầu Lạc Ngạn, rõ ràng là chuyện mới ban nãy nhưng Lạc Ngạn cảm thấy giống như là cô đã nói từ thế kỷ trước.
Ngón tay Lạc Ngạn đã đặt lên trên cò súng, chỉ cần nhẹ nhàng nhấn một cái là anh hoàn toàn có thể giải quyết tâm nguyện của mình.
Anh phải nghĩ cho em một chút
Anh phải nghĩ đến em.