Edit: Hà Phương
Đối với học sinh phổ thông thì nghỉ đông có nghĩa là được ngủ nướng, đi dạo phố, hẹn hò thậm chí là du lịch. Nhưng với hai chị em Thu gia hay Bạch Khải Kỳ thì nghỉ đông chỉ mang ý nghĩa bọn họ sẽ phải xuất hiện ở công ty mỗi ngày.
Nhưng có một việc khiến Thu Tử Thiện thấy may mắn đó là không biết vì nguyên nhân gì, Hà Minh Châu cũng không thỉnh thoảng tới công ty ghê tởm cô.
Thu Tử Hàn đang phải toàn lực ứng phó trong đoàn phim "Một Đường Thuận Điên", Thu Tử Thiện nói rằng bộ phim này chính là cơ hội để cậu xoay người trong công ty, nhất định phải cẩn thận nghiêm túc mà làm. Cũng may Thu Tử Hàn cuối cùng cũng nghe cô nói, cả ngày cùng đạo diễn, chuyên viên cắt nối biên tập cùng nhau thảo luận làm hậu kỳ.
Bộ phim "Một Đường Thuận Điên" này đã sớm đóng máy, trước mắt đang trong quá trình làm hậu kỳ. Đối với một bộ phim mà nói, một chuyên viên cắt nối biên tập tốt vô cùng quan trọng. Tác phong quay phim của mỗi đạo diễn đều không giống nhau, nhưng ít nhất phải cho người xem khi vào rap chiếu thấy được một câu chuyện xưa đầy đủ hoàn chỉnh.
Bạch Khải Kỳ mấy ngày nay ở Thu gia, hơn nữa lúc đi làm toàn là Thu Tử Thiện chở cô. Ngay cả Thu Tử Hàn cũng trêu chọc cô nàng, được hưởng thụ chế độ đãi ngộ của Vip chí tôn.
Bạch Khải Kỳ lại không vì vậy mà cảm thấy mừng rỡ, số lượng công việc khủng đã ép cô tới không thở nổi. Kì thật công việc hai chị em Thu gia cũng không có nhiều chuyện gì rườm rà khó khăn, tương phản bọn họ chỉ cần quyết định một bộ phim điện ảnh đã được duyệt hoặc là một đại diện phát ngôn nào đó. Nhưng thông thường những quyết định như vậy lại có thể ảnh hưởng đến tư cách vận hành thị trường của công ty trong tương lai.
Kể từ sau sự kiện Phương Giác, ước chừng Trung Vực phải tốn hai tháng mới có thể từ trong trận tai nạn kia hòa hoãn lại. Thậm chí ngay cả Thu Tử Hàn cũng bị Hội Đồng Quản Trị công ty chỉ trích vì không nhận thức rõ ràng vấn đề đạo đức cá nhân của Phương Giác.
Giờ đây không chỉ một mình Thu Tử Hàn mà bao gồm cả Thu Tử Thiện cũng muốn dùng tất cả phương pháp muốn giúp cậu khôi phục lại địa vị và danh dự trong công ty, vốn dĩ tuổi tác và lịch duyệt của bọn họ đã khiến một nhóm lớn nguyên lão và nhân viên lên án, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy. Không thể không nói, áp lực mà hai người bọn họ phải chịu lớn gấp nhiều lần so với Bạch Khải Kỳ.
"Cậu xem thử cậu mới tiếp nhận với tiểu..." Thu Tử Thiện thừa dịp kẹt xe liền xem qua vài hồ sơ, không tìm được hình dung từ thích hợp, cô quay đầu hỏi: "Cô ta có thể được xem là Tiểu Minh Tinh không?"
"Thôi đi, Thu Tử Thiện, thu hồi sự cay nghiệt của cậu lại chút, đây chính là nghệ sĩ trong công ty cậu đấy, tương lai còn kiếm tiền cho cậu," Bạch Khải Kỳ thấy Thu Tử Thiện không tìm được từ ngữ để dùng hình dung chính xác người trong hồ sơ thì lườm cô một cái. Được rồi, cô nàng không thể không thừa nhận, Thu Tử Thiện tuy miệng lưỡi có độc một chút nhưng phần lớn đều nói đúng trọng tâm.
Thu Tử Thiện bĩu môi: "Nếu tương lai muốn trông cậy vào cô ta kiếm tiền cho mình thì e rằng lúc nào mình cũng nơm nớp lo sợ mình sẽ có ngày phá sản."
"Vậy sao cậu còn muốn ký hợp đồng với cô ta, chẳng lẽ bây giờ cửa chính Trung Vực dễ vào như vậy à?" Bạch Khải Kỳ khép tư liệu lại hỏi.
Bạch An An, nữ, dân tộc Hán, sinh năm 1993, đã từng từng thu được những giải thưởng lớn trong các cuộc thi người mẫu Trung Quốc, được rất nhiều đạo diễn coi là ngôi sao tương lai của Làng Giải Trí.
Mấy thứ này là gì, Bạch Khải Kỳ chỉ đơn giản nghĩ cũng biết đây là đám người ở phòng quản lý nghệ sĩ kia gây khó khăn cho mình.
"Nói tới đây mình thật sự không hiểu, cái này," Bạch Khải Kỳ giờ tài liệu trong tay lên khinh thường nói: "Mình ở bên ngoài tùy tiện tìm một diễn viên đóng vai phụ số 18 còn đẹp gấp mấy lần cô này, không biết công ty đến tột cùng tại sao lại kí hợp đống với cô ta?"
Lúc này vựa vặn đi ngang qua một đèn đỏ, Thu Tử Thiện hơi phẫn hận vỗ lên vô lăng một cái, sau đó cô quay đầu giả cười nói: "Nguyên nhân chính là mấy cô người mẫu 18 tuyến đó không có một ông bố có thể tùy tiện rót số tiền đầu tư 30 triệu vào công ty."
"Quả nhiên dạo này có một ông bố liều mạng là có tất cả, tuy rằng cô ta không có gì cả," Bạch Khải Kỳ chua xót nói.
Thu Tử Thiện nghe vậy cười khanh khách, sau đó chợt trầm giọng nói: "Tiểu Bạch, mình thực sự không biết cậu đang oán trách điều gì, nên biết cậu mới từng tuổi này đã vào làm việc ở phòng quản lý nghệ sĩ Trung Vực, hơn nữa trở thành người đại diện nhỏ tuổi nhất ở đó, cũng là dựa vào quan hệ chứ sao nữa."
Bạch Khải Kỳ trắng mặt, nhưng lại không có cách nào phản bác, cô nàng tức giận quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Thu Tử Thiện lại tiếp tục nói: "Eiii, nghe nè, dựa vào quan hệ cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ. Tối thiểu điều này nói lên ở phương diện giao tiếp cậu mạnh hơn người bình thường nhiều lắm, hơn nữa coi như dựa vào quan hệ cũng không đại biểu cậu không đủ thực lực."
Bạch Khải Kỳ quay đầu nhìn cô, cười gượng hói: "Giống như cậu sao?"
"Bảo bối, mình vô cùng vui mừng khi thấy cậu có được năng lực lý giải thấu đáo như vậy," sau đó Thu Tử Thiện cười khẽ một tiếng: "Chẳng qua mình cảm thấy nhân viên bên phòng quản lý nghệ sĩ thật có ý tứ, cậu xem bọn họ tìm cho cậu một nghệ sĩ có bao nhiêu thích hợp. Ít nhất lúc cô ta nói bố mình đầu tư 30 triệu vào công ty để lòe cậu, cậu có thể hào hùng phản bác nói mình chính là dựa vào mối quan hệ với Phó Chủ tịch vào đây làm đấy."
"Mình không thấy chuyện này buốn cười chút nào," Bạch Khải Kỳ lườm nguýt nói.
"Cậu sẽ phát hiện chuyện mình nói không phải là câu chuyện cười."
Sau đó Thu Tử Thiện không khách khí bảo Bạch Khải Kỳ lăn xuống xe, còn cô chạy đến một nơi khác.
--- ------ ---
Lúc Thu Tử Thiện bước vào quán cà phê không tự chủ liếc ra sau lưng. Sau khi không phát hiện bất cứ khác thường nào thì buồn cười nghiêng đầu, có lẽ là làm trong công ty giải trí một thời gian dài, cô cũng bắt đầu tở nên nghi thần nghi quỷ giống mấy nghệ sĩ đó.
Nhưng khi nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế cô vẫn không nhịn được lộ ra vẻ mặt nghi ngờ. Nói thật, chuyện này có chút ngoài dự liệu của cô.
"Sao anh lại ở đây?" Thu Tử Thiện bước đến ghế ngồi xuống, nhìn người đàn ông anh tuấn ngũ quan thâm thúy hỗn huyết ngồi đối diện.
Thời gian đã qua đi không biết bao lâu, thậm chí cô cho rằng mình sẽ vĩnh viễn không gặp lại Hàn Miễn nữa thì lại một lần nữa gặp lại hắn trong quán cà phê này.
"Tôi tính đến một nhà ăn hạng sang, nhưng tôi phát hiện so sánh với món điểm tâm ngọt ở khách sạn cấp năm sao, tôi lại thích cà phê ở đây hơn," Hàn Miễn đặt tách cà phê xuống, Thu Tử Thiện kinh ngạc nhìn cái tách đó.
Cô dám thề chỉ cần cái tách này, hoặc là nói chính xác bao gồm hết bộ tách này đã đủ tiền để người bình thường uống một năm cà phê.
"Tôi nghĩ rằng người đối diện mình lúc này, hẳn là người đầu tư đang suy tính hợp tác hạng mục điện ảnh với công ty tôi," Thu Tử Thiện nói giọng cứng nhắc giống như chưa bao giờ biết hắn.
Hàn Miễn nghe vậy cũng không để ý, thời gian hắn và Thu Tử Thiện tiếp xúc cũng không nhiều, do đó cũng làm trở ngại hắn hiểu biết về cô bé này.
"Thiện Thiện, tôi nghĩ dù người đó là tôi cũng không đến nỗi khiến em lộ ra biểu tình thất vọng như vậy chứ, nên biết tôi đẹp trai hơn anh ta nhiều," Hàn Miễn cười cực kỳ phong lưu, cánh mũi cao thẳng khẽ run trong tiếng cười, con ngươi màu sáng khiến đôi mắt hắn càng thêm mê người.
Có lẽ trong mắt người phương Tây thì tròng mắt màu đen của người phương Đông tràn đầy sắc thái thần bí cùng hấp dẫn nào đó. Nhưng trong mắt người phương Đông, tròng mắt màu xanh biển của Tây Phương mới anh tuấn mê người cỡ nào. Được rồi, tất cả mọi chuyện đều là không chiếm được mới tốt.
"Tôi nhớ được gia tộc của các anh cũng không phải làm bên ngành điện ảnh mà?" Thu Tử Thiện nghi ngờ hỏi. Tuy mẹ của Hàn Miễn và Thang Kiều có mấy chục năm quen biết nhưng Thu Tử Thiện lại biết khá mơ hồ về sản nghiệp của gia tộc Hàn gia, mà mấy điều mơ hồ này vẫn do có lần nào đó Hàn Miễn vô ý tiết lộ.
Hàn Miễn cười khẽ: "Dĩ nhiên, gia tộc chúng tôi phần lớn đều theo nghiệp IT, sản nghiệp gia tộc tôi cũng như em đã biết, khác khá xa nghành đầu tư điện ảnh."
"Cho nên bây giờ anh chợt nảy sinh hứng thú nhất thời muốn đầu tư điện ảnh sao?" giọng nói Thu Tử Thiện gần như mang theo giễu cợt, tựa như phần lớn mọi người biết, các ông chủ lớn ở Trung Quốc cũng rất thích đầu tư điện ảnh, nhưng cái mà bọn họ để ý đến chính là những minh tinh xinh đẹp kia thôi.
"Dĩ nhiên không phải vì hứng thú nhất thời," Hàn Miễn không hề có chút cợt nhã nào mà hoàn toàn nghiêm túc, hắn chớp chớp cặp mắt mê người nói: "Thiện Thiện, tôi là vì em."
Luôn luôn cho rằng mình ý chí kiên định, tuyệt đối sẽ không sắc đẹp của tên đàn ông đáng chết trước mặt này làm cho mê hoặc, giờ khắc này đáy lòng Thu Tử Thiện cũng kêu gào một tiếng. Cô không thể không thừa nhận Hàn Miễn thật sự đẹp trai quá thể.
"Hàn Miễn, tôi nghĩ vấn đề này của chúng ta trước khi anh mất tích cũng đã thảo luận vô số lần, tôi cho rằng anh biến mất cũng bởi vì bản thân mình tự động lựa chọn buông tha, không phải sao?" Vì Hàn Miễn đã từng vì cô mà đã gặp phải tai bay vạ gió nên Thu Tử Thiện luôn luôn khoan thiện đối đãi hắn.
Lúc trước đối với những người buông lời không đứng đắn với mình, cô tuyệt đối sẽ làm cho người kia đẹp mắt.
"Thiện Thiện, em năm nay mới mười chín tuổi, cuộc đời em sẽ có vô số ngã ba đường, đừng định nghĩa cuộc đời mình sớm như vậy có được không? Còn nữa, tôi biết mất một khoảng thời gian là vì ở nước Mĩ xảy ra chút việc, tôi không thể không trở về." Hàn Miễn lúc này vừa hấp dẫn lại vừa dịu dàng, tựa như một loại ma chú hấp dẫn Thu Tử Thiện, dĩ nhiên nếu như đề tài hắn nói đến không phải đề tài nhạy cảm với Thu Tử Thiện thì có khi hắn sẽ thành công.
"Tôi đã lựa chọn được con đường chính xác để đi, sẽ không ai hiểu rằng tôi cần gì hơn chính tôi." Thu Tử Thiện bình tĩnh nói.
"Xem ra chúng ta lại đi lên con đường cũ rồi, cự tuyệt đối phương cùng thuyết phục đối phương," Hàn Miễn không hề bất ngờ với câu trả lời của cô.
"Có điều, tôi nghĩ em sẽ không cự tuyệt cành ô liu tôi đưa tới chứ?"
Thu Tử Thiện tới đây mới bỏ sự đề phòng xuống: "Dĩ nhiên, busi¬ness is busi-ness."
Hai người lại nói chuyện với nhau một lát thì điện thoại Hàn Miễn để trên bàn rung lên. Thu Tử Thiện thấy hắn nhìn lên điện thoại một cái liền ấn từ chối cuộc gọi.
"Vậy xem ra chúng ta đã đã đạt thành bước đầu hiệp nghị, tôi nghĩ em cần biết thời gian sửa sang lại ra một phương án," Hàn Miễn ngẩng đầu nói với Thu Tử Thiện.
Thu Tử Thiện chẳng nói đúng sai gật đầu một cái.
"Trước tiên cứ như vậy đi, tôi còn có chút việc, cần đi trước," nói xong, Hàn Miễn liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
"Chuyện đó," Thu Tử Thiện chỉ do dự một giây cuối cùng vẫn quyết định nói: "Hàn Miễn, tôi có thể biết anh gặp phải phiền toái gì không? Anh biết, tôi có thể..."
Thu Tử Thiện ngồi trên ghế sofa mềm mại, hơi ngưỡng đầu ngó lên trên, Hàn Miễn quá mức cao lớn. Lúc cô ngửa đầu nhìn hắn thậm chí còn nhìn không rõ gương mặt hắn, khuôn mặt hắn hình như đang tắm trong ánh mặt trời.
Nhưng chỉ hoảng thần trong nháy mắt, Thu Tử Thiện chợt cảm thấy có một cái bóng râm đánh úp lại. Sau đó môi cô bị một mảnh mềm mại ép xuống, chóp mũi cô thậm chí có thể ngửi thấy mùi cà phê ngọt đắng quanh quẩn trên môi hắn.
Đây là một nụ hôn hoàn toàn xa lạ.
Lúc Hàn Miễn rời khỏi môi mình, Thu Tử Thiện còn duy trì tư thế hơi ngưỡng đầu nhìn hắn lúc nãy.
Hàn Miễn thân mật xoa xoa đỉnh đầu cô một cái, sau đó khẽ cười: "Đừng lo lắng cho tôi...tôi sẽ xử lý tốt."
Sau khi Hàn Miễn rời khỏi, Thu Tử Thiện mới hồi thần, cô nhìn về nơi đã sớm không có bóng người nổi giận mắng: "Mẹ nó ai lo lắng cho anh, tôi coi đây là bị chó cắn rồi."
--- ------ -----
#"Thái nữ Trung Vực hôn mãnh liệt người đàn ông lạ ngay giữa phố chợ, tình cảm hư hư thực thực"#
#"Thu Tử Thiện bí mật hẹn hò cùng người đàn ông lạ mặt, Thái tử Hoàn Á gầy yếu tham gia hoạt động"#
Đặc biệt còn có một trang web nhằm vào chuyện này làm hẳn một chuyên đề, đây cũng là lần đầu tiên Thu Tử Thiện biết được nhóm bạn gái cũ của Lạc Ngạn.
Lúc này Thu Tử Hàn đang đen mặt nhìn tờ báo, trên báo chí là một bức ảnh Thu Tử Thiện bị hôn, hơn nữa nếu chỉ nhìn trong hình thì thấy Thu Tử Thiện không hề bị động. Thậm chí thoạt nhìn cử động hơi ngẩng đầu của cô giống như cô đang chờ đợi nụ hôn này vậy.
"Các anh chị nói nghe một chút, tại sao mấy bài báo này không bị chận lại?" Thu Tử Hàn hoắc mắt ném tờ báo lên trên bàn, sau đó ngẩng đầu cười lạnh: "Tôi cho rằng kể từ sau chuyện của Phương Giác, tối thiểu các người sẽ rút được kinh nghiệm, nhưng giờ xem ra là tôi coi trọng các người quá rồi."
Lấy Hạ Bá Hiền cầm đầu cả đám chỉ dám cúi thấp đầu không dám nói chuyện. Trước là Phương Giác, lần này cố tình là Thu Tử Thiện, địa vị của vị đại tiểu thư này công ty không người nào không biết.
Thu Tử Thiện đưa tay kéo một cuốn tuần san để trên mặt bàn qua, bìa mặt chính là cái ảnh to đùng cô và Hàn Miễn, mẹ nó, cô thật sự không muốn thừa nhận đây là tấm ảnh chụp hai người hôn môi.
Cô vẫn im lặng nãy giờ lúc này đột nhiên đứng lên, mắt lạnh nhìn bọn họ: "Rốt cuộc đã xảy ra với các anh? Hạ Bá Hiền anh nói trước đi, công việc của phòng ban các anh là làm gì hả, là duy trì danh dự của nghệ sĩ thuộc Trung Vực quản lý, dĩ nhiên cũng bao gồm cả tầng lớp lãnh đạo, nhưng cái này là cái gì đây? Trang bìa cũng lên rồi, giờ anh mới biết?"
"Anh giải thích thế nào với tôi đây?" Thu Tử Thiện cố nén xuống kích động muốn hỏi hắn có phải không muốn làm nữa không.
Sau khi toàn bộ người của bộ phận PR đi ra ngoài, Thu Tử Thiện mới thở dài một cái. Sáng sớm hôm nay cô mới nhìn thấy bài báo này, cũng may đúng lúc Lạc Ngạn đi vùng khác công tác, giờ này đại khái còn trên máy bay.
"Chị nghĩ sẽ giải thích với Lạc Ngạn thế nào chưa?" Thu Tử Hàn sớm mất đi sự căm tức vừa rồi, cậu cười như không cười nhìn hai người trong hình.
Cái này cũng không thể bảo cậu là hai mặt được, về công cậu đương nhiên cực kỳ tức giận, ban lãnh đạo công ty xảy ra chuyện như vậy nhưng bộ phận PR lại không kịp thời xử lý, đó là bộ phận PR thất trách. Nhưng về tư, cậu cũng không cảm thấy chuyện Hàn Miễn làm anh rể với Lạc Ngạn làm anh rể mình có gì khác biệt.
Dĩ nhiên cậu vẫn thiên hướng về Lạc Ngạn hơn, bởi vì vị này tới trước chứ sao. Nhưng cố tình Hàn Miễn lại đi qua nhà cậu rất nhiều lần, nói thật cậu cũng rất thích Hàn Miễn.
Khó lựa chọn quá hả?
"Chắc khoảng 11h là anh ấy xuống máy bay, ảnh nói xuống máy bay sẽ gọi điện thoại cho chị."
"Cho nên anh ấy vừa xuống máy bay liền phải nghe đến tin tức tốt đẹp này sao?" Thu Tử Hàn cười xấu xa nhìn chằm chằm cô hỏi.
"Cút đi, em không cười nhạo chị thì sẽ chết à?"
Lúc này Lạc Ngạn đã đến sân bay Bắc Kinh, trong tay cầm tạp chí nhìn chằm chằm bức hình trong đó hồi lâu, dù anh còn đang đeo kính râm nhưng thực tế lại nói cho anh biết, cô gái bị hôn trong hình chính là Thu Tử Thiện của anh.
Thu Tử Thiện của anh bị người khác hôn?