Edit: Hà Phương
"Cậu nói mình có nên tìm một ngôi miếu linh thiêng, sau đó đi thắp hương bái Phật không?" Thu Tử Thiện nhìn một đoạn tay áo mình bị cắt bỏ, lạnh nhạt nói.
Bạch Phú Mỹ vội chân loạn tay giúp cô cầm đơn thuốc mà bác sĩ kê, đợi cô nàng sắp xếp túi xách của Thu Tử Thiện với bịch thuốc trên tay xong mới thành khẩn gật đầu: "Mình cũng vậy cảm thấy."
Nếu không phải bởi vì hai tay cô nàng đang cầm bao lớn bao nhỏ, có lẽ cô nàng sẽ đưa đầu ngón tay ra bắt đầu đếm đếm rồi, "Lúc trước cậu và Lạc Ngạn đi chơi thì bị rơi xuống dưới vách núi, tiếp đo cậu chẳng qua chỉ đi ăn bữa cơm lại gặp phải bọn bắt cóc, rồi vụ hôm nay nữa. Lúc đầu hiện trường cũng có ai bị thương đâu, sau đó cậu tới thì lại bị người ta chém cho một phát, xui quá mà."
Bạch Phú Mỹ thương hại nhìn cánh tay cô, nhỏ giọng hỏi: "Cũng không biết có thể lưu lại sẹo hay không nữa?"
Thu Tử Thiện bị dọa cho phát hoảng, cô lập tức bụm mặt, thật vất vả nhịn được thét chói tai hỏi: "Không thể nào, bác sĩ đã nói sẽ không lưu sẹo mà, đúng không?"
"Thôi đi, mấy lời này bác sĩ nói mà cậu cũng tin được hả?" Bạch Phú Mỹ bật thốt lên xong thì nhìn thấy mặt Thu Tử Thiện lập tức tiu nghỉu xuống.
Cô nàng thầm nghĩ không tốt, vội vàng muốn tìm cơ hội đền bù lại, nhưng cô nàng chưa kịp nói chuyện thì thấy Thu Tử Thiện ôm cánh tay bị thương của mình, kêu lên một tiếng: "Tay của tôi a."
Bạch Phú Mỹ kinh ngạc nhìn Thu Tử Thiện, sau đó quay đầu nhìn người xung quanh rồi mới nhỏ giọng nhắc nhở: "Thiện Thiện, tay của cậu chỉ bị thương ngoài da thôi, nó còn mà."
"Không phải cậu nói sẽ lưu sẹo sao? Cậu biết vết sẹo đối với một cô gái mà nói là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào không, cậu có biết hàng năm mình phải hao phí bao nhiêu tiền của và thời gian để bảo dưỡng da của mình không?" Nói xong, cô còn không ngại thiếu chút nữa hô lớn lên với Bạch Phú Mỹ.
Bạch Phú Mỹ trấn định nhìn cô, sau đó hỏi một câu: "Hay là tôi gọi điện thoại bảo Lạc tiên sinh tới đây đưa cậu về nhà nha."
Được rồi, loại thời điểm này mang Lạc Ngạn ra liền lập tức có hiệu quả. Thu Tử Thiện lập tức thu lại biểu tình bi thương của mình, cô không dám nói với Lạc Ngạn đâu.
Lúc trước cô còn lớn tiếng bảo đảm với Lạc Ngạn rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ thôi, mình tuyệt đối sẽ không bị thương hơn nữa có thể tự giải quyết. Bây giờ vấn đề không chỉ không được giải quyết, bản thân mình còn phải vào bệnh viện.
Sau khi hai người ngồi vào trong xe, Thu Tử Thiện nhìn ra ngoài xe, có chút tịch mịch hỏi: "Bạch Phú Mỹ, dường như mình phát hiện ra hình như mình chả xử lý tốt được vấn đề nào cả?"
"Không phải đâu, chút việc nhỏ này đã đả kích tới cậu sao?" Bạch Phú Mỹ khó hiểu nhìn Thu Tử Thiện.
Nhưng tầm mắt Thu Tử Thiện vẫn nhìn chằm chằm phong cảnh không ngừng xẹt qua ngoài cửa sổ, cô không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể không thừa nhận, trên đời này có rất nhiều chuyện cô cũng không có quyền lực nắm giữ, thậm chí cô không có cách nào giải quyết vấn đề dễ dàng giống như kiểu trước đây.
Cô không thể không thừa nhận, rất nhiều chuyện không đơn giản giống như cô nghĩ.
"Đi mua bộ đồ với mình đi," Thu Tử Thiện nói xong liền bảo tài xế đưa bọn họ đi Cao ốc Vân Đô. Cao ốc Vân Đô tọa lạc ở khu phồn hoa của Vân Đô, các cửa hàng bên trong đều chuyên doanh các nhãn hàng nổi tiếng quốc tế.
Bạch Phú Mỹ có chút không theo kịp suy nghĩ của vị này, 1 giây trước còn xuân buồn thu đau, một giây sau đã nhanh chóng đầu nhập vào nghiệp lớn đổ máu của con gái, chẳng lẽ đây chính là tính cách chung của phụ nữ?
Thu Tử Thiện liếc mắt nhìn tay áo bị bác sĩ cắt bỏ, cùng với cả kiện áo khoác bị bắn vết máu loang lỗ, khó chịu nói: "Rốt cuộc thì mình cũng không thể mặc quần áo như vậy về nhà đi?"
"Mệt cái là mùa đông mà còn bị thương trên cánh tay," Thu Tử Thiện liếc mắt nhìn mình vết thương đã được băng bó xong rồi tự nhủ. Cô không muốn để Thang Kiều nhìn thấy vết thương của mình rồi kinh hãi đến chuyện bé xé ra to, cô tình nguyện che giấu cũng không muốn để cho bà phát hiện, sau đó khóc lóc ồn ào.
Sau khi vào cao ốc, Thu Tử Thiện liền dẫn Bạch Phú Mỹ chạy thẳng tới của hàng mà bình thường mình hay đi, nhân viên phục vụ mới vừa cung kính chào hỏi cô, Thu Tử Thiện đã đi thẳng tới chỗ treo trang phục, rút ra một bộ đồ xong lập tức kêu Bạch Phú Mỹ tới đây giúp cô thay quần áo.
5 phút sau, trong tay Bạch Phú Mỹ cầm một cái túi màu đen, bên trong đựng bộ đồ dính máu của Thu Tử Thiện.
"Cậu muốn vất bộ đồ này thật à?" Bạch Phú Mỹ liếc mắt nhìn thì cảm thấy một hồi nhức nhối, cô nàng biết Thu Tử Thiện luôn kiểu không phải nhãn hiệu nổi tiếng không mặc. Đặc biệt là loại y phục mùa đông, giá cơ bản đều năm con số trở lên, loại y phục hơn vạn này mặc một lần liền bị vứt bỏ, thực là khiến cô nàng đau lòng vô biên.
Thu Tử Thiện không quay đầu lại, chỉ thử thử chuyển động cánh tay mình, sau đó ấn nút thang máy, không để ý nói: "Chứ không thì làm sao, nó bị cắt một đoạn tay áo rồi, lại dính vào nhiều máu như vậy. Vất thôi."
Hai người đi vào giữa thang máy thì đột nhiên có người vọt vào, người đó còn đụng phải Thu Tử Thiện nữa, mà không may mắn là cô ta đụng trúng ngay cánh tay bị thương của Thu Tử Thiện.
"A," Thu Tử Thiện ôm lấy tay mình kêu lên, bên cạnh Bạch Phú Mỹ không kịp trách cứ người đụng vào, chỉ nhanh chóng bước lên kiểm tra vết thương của cô.
"Bà mẹ nó chứ, năm nay chắc chắn là năm xui tháng hạn của mình rồi," Thu Tử Thiện gần như là cắn răng gằn từng chữ nói. Cô cắn cắn môi dưới, mắt chỉ nhìn chằm chằm cánh tay mình.
Người phụ nữ đụng cô lúc nãy vốn tính xin lỗi chợt nghe những lời này lầm bầm không tính là hòa khí, sắc mặt cũng trầm xuống. Lúc hai bên cùng ngẩng đầu nhìn đối phương, trong lòng hai người đồng thời đều mắng một câu oan gia ngõ hẹp.
"Thật xin lỗi, cô Thu," Hòa Hà nhìn Thu Tử Thiện ôm cánh tay nét mặt vô cùng khổ sở, mặc dù trong lòng mắng cô kiểu cách, nhưng do chế độ dáo dục tốt vẫn khiến cô ta trước tiên mở miệng xin lỗi Thu Tử Thiện.
Vốn trên cánh tay đã bôi thuốc tuy còn đau nhưng tối thiểu máu cũng đã dừng lại, giờ bị Hòa Hà va chạm một cái, Thu Tử Thiện cảm thấy vết thương lại muốn chảy máu.
Cô không phải người hào phóng, vốn đã không có hảo cảm với người phụ nữ luôn mơ ước bạn trai của mình này, hôm nay chị ta lại đụng vào chỗ bị thương khiến nó lại chảy máu thì trong lòng càng thêm tức giận.
Nhưng Thu Tử Thiện cũng không phải là người không nói lý, nếu người khác đã nói lời xin lỗi, cô cũng không muốn tiếp tục truy cứu nữa.
"Anh về khi nào thế? Sao không nói với em một tiếng vậy?" Giọng Hòa Hà nghe vừa mừng vừa sợ, ngay cả âm thanh cũng không khỏi lớn mấy phần.
Thu Tử Thiện lui về sau một bước, chỉ sợ chị ta kích động phất tay một cái lại đụng đến tay mình.
"Diệp Thanh, chúng tôi cũng là bạn của anh mà, muốn nói lên, chúng tôi vẫn là biết anh trước. Huống chi, em đã sớm không còn liên lạc với người kia nữa."
Không biết người đối diện nói gì mà thấy Hòa Hà hừ lạnh một tiếng, sau đó khinh thường nói: "Em không biết, dù sao em thật sự không còn liên lạc với người kia nữa, về phần đám đàn ông thối Lạc Ngạn, em cũng không biết, ai biết bọn họ đang làm cái gì."
Ngay khi nghe tên Lạc Ngạn từ trong miệng Hòa Hà, Thu Tử Thiện có thể cảm giác được một cách rõ ràng Bạch Phú Mỹ tỏ ra kinh ngạc chuyển đầu liếc mắt nhìn Hòa Hà, sau đó lại thuận thế quay đầu liếc mắt nhìn Thu Tử Thiện.
Thu Tử Thiện thầm than trong lòng, đồ không có mắt nhìn.
Lại nghe Hòa Hà đột nhiên nói nói: "Em gọi lại cho anh sau nha, bây giờ nói chuyện cũng không tiện lắm."
Khi cửa thang máy mở ra, Thu Tử Thiện nhanh chóng đi một mạch ra ngoài. Lúc Bạch Phú Mỹ đi theo cô ra ngoài còn quay đầu liếc mắt nhìn Hòa Hà.
Bạch Phú Mỹ không thể không nói đây cũng là một mỹ nhân khó gặp đấy, da thịt trắng noãn và nhẵn nhụi, cho dù là thoáng nhìn cũng có thể sinh ra cảm giác kinh ngạc.
"Người đó là Lạc Ngạn..." Ngay cả nhanh miệng như Bạch Phú Mỹ cũng không thể không suy nghĩ để tìm từ: "Bạn gái trước hả?"
Thu Tử Thiện đạp giày cao gót lên nền đá cẩm thạch soi rõ bóng người, vốn là đang bước chân thẳng tắp nghe vậy cô liền quay ngoắt đầu đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Bạch Phú Mỹ: "Không phải bạn gái trước, cậu ăn nói cẩn thận chút."
"Vậy chứ là sao," ngay lúc Thu Tử Thiện quay đầu lúc rời đi, Bạch Phú Mỹ mới nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu.
Thu Tử Thiện nhướng mày, lại quay đầu nhìn chằm chằm cô nàng nói: "Nếu như nhất định phải định nghĩa mối quan hệ giữa hai người bọn họ, vậy thì là dây dưa và bị dây dưa. Dĩ nhiên, Lạc Ngạn là người bị dây dưa."
--- --------
Ở một gian khách sạn xem ra vừa bẩn thỉu vừa hẹp, đối diện có một chiếc xe MiniBus chậm rãi ngừng lại. Tài xế bật đèn trong xe lên thì nhìn thấy có hai người đang ngồi ở ghế sau, chia ra ôm lấy máy quay phim và máy chụp hình giơ lên.
Người đàn ông nhỏ tuổi hơn nhìn người bên cạnh, hỏi: "Lão Vương, anh cảm thấy Ảnh đế thực sự sẽ bụng đói ăn quàng đến mức đi chơi gái sao?"
Người đàn ông bên cạnh được gọi là lão Vương cẩn thận điều chỉnh thử máy quay phim trong tay, sau đó không mặn không nhạt nói: "Mấy Thiên Vương siêu sao này ai nhìn cũng quang vinh chói lọi, sau lưng thì đi làm việc mấy việc này, hừ hừ."
Lão Vương cười lạnh hai tiếng rồi im lặng.
Nhưng Paparazi nhỏ tuổi hơn kia vẫn không quá yên lòng hỏi: "Trước đây tại sao không có ai vạch trần ra vậy?"
Lão Vương cười cười, vừa điều chỉnh camera trong tay vừa tùy ý nói: "Trước kia là bởi vì sau lưng anh ta có núi lớn Trung Vực để dựa vào."
"Bây giờ anh ta vẫn là người Trung Vực mà, hơn nữa bộ phim trọng tâm mà gần đây của Trung Vực là 《 Kịch chiến 》anh ta cũng vào vai nam chính đấy," paparazi nhỏ hơn khó hiểu hỏi.
Ngay lúc này chỗ khúc quanh đối diện đột nhiên có một chiếc xe chạy tới, lão Vương vừa nhìn thấy chiếc xe kia ánh mắt liền sáng lên. Hắn lập tức vỗ vỗ tài xế trước mặt, nói: "Lặng lẽ theo sau xem một chút."
Người lái xe cũng không xuống làn xe riêng mà trực tiếp băng qua, từ từ đi theo sau chiếc xe kia. Ba người trong buồng xe gần như là muốn nín thở, dù sao thân phận người trước mặt cũng không phải là minh tinh bình thường.
Phương Giác, diễn viên duy nhất trong nước đạt được danh hiệu Ảnh đế điện ảnh ba lần liên tiếp, đã đạt tới cấp bậc siêu sao Thiên vương. Trong vòng mười lăm năm chưa bao giờ dính tin đồn với nữ nghệ sĩ khác, là hình tượng diễn viên chưa từng có scandal.
Nhưng chính là một người đàn ông có tác phong tốt, giữ mình trong sạch đó lại biết đi chơi gái, hơn nữa còn không phải loại gái cao cấp gì.
Tài xế không dám đi quá gần vì sợ bị người trước mặt phát hiện, nhưng bọn họ không bị thất vọng vì Phương Giác ngồi trong xe đó giống như tin tức nói, anh ta đang đi đến khách sạn nhỏ trước mắt.
Từ lúc người đàn ông đội mũ bước xuống xe, lão Vương và tên paparazi còn lại đã bắt đầu điên cuồng quay chụp.
"Sao rồi, sao rồi, chụp được mặt không? Chụp được không?"
"Không được, anh chụp được không?"
"Tôi cũng không chụp được," lão Vương vừa vội vừa không biết làm thế nào nhìn vào hình trong máy ảnh, người này bao biện vô cùng cẩn thận, hoàn toàn không chụp được khuôn mặt.
"Nếu không, chúng ta đi xuống chụp đi?" Paparazi trẻ nghĩ tới 50 vạn, không cam lòng nói.
Đều nói người chết vì tài chim chết vì ăn, một khi có một khoản tiền lớn đặt ngay trước mặt, chỉ sợ bất luận kẻ nào cũng sẽ không buông tha.
Chẳng qua là khi bọn họ quyết định lúc xuống xe lại đột nhiên nghe thấy trên lầu khách sạn truyền tới âm thanh la hét ầm ĩ.
"Xảy ra chuyện gì rồi," khi nghe được một tiếng thét chói tai của phụ nữ thì mấy người mới bước xuống xe vội vàng đảo tầm mắt về phía trên lầu.
"A," giọng nam trên lầu và giọng nữ trên lầu cùng vang lên một lần.
Lão Vương nhìn thấy một người phụ nữ bị ngã xuống mặt đất cứng rắn, lại ngẩng đầu nhìn về gian phòng phía lầu bốn, có một người đàn ông xuất hiện trên cửa sổ.
Là Ảnh đế Phương Giác.