Edit: Hà Phương
Tính ra trò khôi hài lúc nãy nhiều lắm cũng chỉ là chuyện giữa Hà Minh Châu và Thu gia, ông ta không nói lời nào chẳng qua là cảm thấy không cần thiết nói chuyện mà thôi. Nhưng bây giờ lời nói của Thu Tử Thiện lại động chạm đến ông ta, thứ người như Hà Minh Châu? Người gả cho ông ta là loại người như thế nào?
Bảo vệ vẫn đứng bên cạnh đột nhiên có động tác, Lạc Ngạn vẫn đứng một bên cũng lập tức muốn tiến lên nhưng lại bị Bách Thần kéo, hắn hạ thấp giọng hỏi: "Không phải các người nói chỉ hướng về phía Hà Minh Châu tới thôi sao?"
"Hà Minh Châu hiện giờ không phải đã là người của ba cậu hay sao?" Lạc Ngạn không do dự hất bàn tay của Bách Thần ra, đi thẳng tới chỗ Thu Tử Thiện.
"Ngài Bách, ngài là trưởng bối cũng là tiền bối, tôi tự nhiên không dám bất kính với ngài. Nhưng bây giờ có người muốn mượn danh nghĩa Thu gia ra lừa bịp, tôi thân làm gia chủ Thu gia tự nhiên không thể dung nhẫn loại chuyện như vậy, cho nên tôi hi vọng những người ở đây giúp tôi làm chứng mà thôi, ngài Hà Thuận Minh đây mới đúng là ba ruột của Hà Minh Châu, về phần ba tôi, chẳng qua là ông ấy coi tiền như rác giúp đỡ người khác nuôi con gái hai mươi năm thôi."
"Cô nói láo, Thu Tử Thiện cô cho rằng cô như vậy là có thể đổi trắng thay đen chắc, ba sẽ không bỏ qua cho cô," Hà Minh Châu xông lên vẫy tay muốn cho Thu Tử Thiện một cái tát.
Nhưng Lạc Ngạn vừa vặn đi tới lập tức tóm lấy cổ tay cô ta, cười lạnh hất tay cô ta ra khiến cả người Hà Minh Châu lảo đảo về phía sau mấy bước.
"Thất gia, loại hành vi này của Tứ di thái thái( Cách gọi vợ bé ngày xưa, mình để vậy cho đúng sát với bản gốc nha vì ý của Lạc Ngạn mang vẻ châm biếm) sợ rằng không tốt lắm đâu, Tử Thiện là vị hôn thê của tôi, cũng không phải là người mà ai cũng có thể tùy tiện đánh."
Tứ di thái thái? Thu Tử Thiện nghe bốn chữ này xong lập tức muốn bật cười, người khác đều gọi tên Hà Minh Châu, hoăc là chính đáng hợp tình gọi cô ta một tiếng Bách phu nhân. Cho dù có người xem thường cô ta thì cũng phải khách khí gọi một tiếng bà Tư.
Về phần trực tiếp gọi cô ta là Tứ di thái quá giống như Lạc Ngạn như vậy, không thể nghi ngờ là hung hăng cho Hà Minh Châu một cái tát.
"Vậy còn hành vi của cô Thu đây thì tính là gì," Bách Thất Gia lạnh lùng nhìn Thu Tử Thiện một cái rồi chỉ buông một câu nói, sau đó ông ta nhẹ vẫy vẫy tay.
Bảo vệ sau lưng đã sớm chờ định đoạt lập tức vọt lên, bọn họ cung kính đứng bên cạnh Bách Thất gia, tùy thời đợi lệnh chuẩn bị ném hai người khách không mời mà đến này ra ngoài.
Bách Thần cũng chỉ đứng bên cạnh nhìn, thầm thở dài một cái, hắn vẫn cho rằng Lạc Ngạn là một người bình tĩnh nhưng hôm nay xem ra cậu ta cũng chỉ có vậy thôi.
"Đưa hai vị này đi ra ngoài, tôi không muốn gặp lại bọn họ," Bách Thất Gia lạnh nhạt nói với người đàn ông đứng bên cạnh mình.
Đã điều tra tư liệu về Bách gia, Thu Tử Thiện cũng đã nhận thức người đàn ông đó, người này chính là cánh tay đắc lực mà Bách Thất Gia rất tin tưởng, không ngờ trường hợp này hắn cũng sẽ lộ diện.
Thu Tử Thiện cười nhạt một tiếng, chỉ kéo cánh tay Lạc Ngạn rồi hướng về phía Bách Thất Gia nói: "Ngài Bách, mạng của mọi người trong Thu gia chúng tôi cũng cầm trong tay ngài rồi."
Người chung quanh đầu tiên là sững sờ, nhưng sau đó trên mặt đều xuất hiện vẻ ngạc nhiên.
Thu Tử Thiện lần này tới đây tính đại náo một cuộc, một mặt là bởi vì không muốn để danh tiếng Thu gia bị Hà Minh Châu dẫm nát, một mặt khác cũng là bởi vì nếu cô đã lựa chọn cùng Lạc Ngạn cùng tiến lùi, như vậy với tình huống trước mắt mà nói, mỗi người Thu gia cũng coi như ở trong vòng nguy hiểm.
Nhưng cũng may hiện giờ là xã hội pháp chế, cho dù được xưng là Hoàng đế ngầm Vân Đô thì ông ta cũng không dám thật sự liều mạng giết người phóng hỏa.
Như vậy, Thu Tử Thiện liền quyết định để cho mình quang minh chính đại đứng đối đầu với Bách Nhậm Tân, coi như về sau bọn họ có ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn thì Bách gia cũng sẽ chạy không khỏi sự truy xét của cảnh sát. Huống chi, hiện giờ công an tỉnh bởi vì vụ án nổ du thuyền trên biển lần trước mà cho thành tập tổ chuyên án đặc biệt. Bách gia đã sớm lọt vào tầm mắt của cảnh sát, bọn họ không đắc ý được bao lâu nữa đâu.
Thu Tử Thiện không ngại lấy chuyện này để mình trở thành cái bia, mặc dù Lạc Ngạn hết sức không đồng ý cách làm lỗ mãng lại kích động này của cô. Nhưng để đối phó với người như vậy, có lúc liều mạng không sợ chết so với đối thủ lại trở thành một tấm bùa hộ mạng.
"Lần trước lệnh công tử mời tôi làm khách, tôi ghi nhớ trong lòng, lần này tôi tự mình đưa mạng đến tay Thất gia ngài, ngài cần phải giúp tôi trong giữ cho thật kỹ, nếu tôi có chuyện bất trắc, chỉ sợ đến lúc đó..." Thu Tử Thiện nói chưa dứt câu nhưng ý tứ trong đó quả thực vừa xem hiểu ngay.
Trước con trai của ông bắt cóc tôi...tôi đã sớm ghi nhớ trong lòng, lần này tôi ở trên bữa tiệc của ông cãi lộn không nể mặt mũi, nếu sau đó tôi có xảy ra chuyện gì, đến lúc đó chắc chắn không thoát khỏi quan hệ với ông, ông cứ chờ xem. Được rồi, lời nói của Thu Tử Thiện lúc nãy có thể dùng một loại giọng nói khác, có thể phiên dịch ra ý tứ này.
Kết quả là Bách Thất Gia đặt chân mấy chục năm trong giang hồ, thanh danh hiển hách khắp Vân Đô, hôm nay trên bữa tiệc vui của mình lại bị một đứa con nít làm nhục như thế, rất dễ nhận thấy Bách Thất Gia rất không vui mừng, vô cùng mất hứng.
Nhưng Thu Tử Thiện lại ra kiểu chẳng ngó ngàng gì tới, sau khi cô nói xong câu đó thì khinh miệt liếc mắt nhìn Hà Minh Châu, sau đó lôi kéo Lạc Ngạn tránh ra.
Lúc bọn họ bước ra khỏi phòng tiệc xa hoa vàng xanh rực rỡ, Thu Tử Thiện có thể tinh tường cảm thấy bàn tay Lạc Ngạn buộc chặt lại buộc chặt, khiến bàn tay cô đau nhói.
Nhưng cô cũng không quay đầu nhìn Lạc Ngạn, chỉ nhẹ giọng nói một câu: "A Ngạn, nếu chúng ta đã bắt đầu, thì đừng quay đầu lại."
Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống thành phố, âm thanh vui mừng của lễ Giáng Sinh cũng bắt đầu vang vọng ở khắp các phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố. Bất kể là các cửa hàng sang trọng sáng sủa hay là các quán nhỏ ven đường đều dán những bức hình ông già Noel. Thậm chí có những cửa hàng còn trưng bày một cây thông Noel lớn ngay chính giữa tầng trệt, ông già Noel ngây thơ ngốc nghếch mỗi ngày đều xách theo chiếc túi màu đỏ đi phát quà tặng cho các bạn nhỏ.
Lúc này tập đoàn Trung Vực cũng tràn đầy không khí của của Lễ Giáng Sinh, bởi vì người điều hành hiện tại của tập đoàn là người Hongkong.
Nhưng mà đối với nội bộ nhân viên Trung Vực mà nói, cái quan trọng không phải Lễ Giáng Sinh mà là trong không khí chộn rộn vui mừng đó, Thu tiểu thư đã trở về sau ba tháng rời khỏi công ty.
Lúc trước Thu tiểu thư lấy lý do việc học bận rộn không đảm nhận bất cứ chức vị nào trong công ty, nhưng lúc đó trong lòng mọi người chỉ cảm thấy chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy. Nhưng khổ nổi không có tin tức nguồn gốc chính xác nên trong công ty chỉ loạn truyền e rằng Thu công tử mới chính là người thắng cuối cùng trong cuộc chiến tranh đoạt gia sản này.
Nhưng lúc đó có người không tin, vị Thu tiểu thư này sẽ đơn giản nhận thua như vậy sao. Quả nhiên, ba tháng sau Thu Tử Thiện đã trở lại công ty, cao giọng tuyên bố với cả Làng Giải Trí rằng cô đã trở lại.
Lần đầu tiên cô lộ diện sau ba tháng là ở buổi họp báo của bộ phim điện ảnh《 Người giám thị 》 do Trung Vực sản xuất, đây là một bộ phim nói về cuộc đấu trí đấu dũng giữa cảnh sát nằm vùng và tội phạm, các chuyên gia dưới thân phận nằm vùng cùng tội phạm mỗi lần bị truy tung rồi lại có thể may mắn chạy trốn.
Bộ phim này bất kể là vai diễn cảnh sát nằm vùng hay là tên tội phạm vô cùng thông minh quỷ quyệt đều do hai diễn viên cấp bậc ảnh đế thủ diễn, song hùng tỷ thí là con át chủ bài của bộ phim, hơn nữa còn có tiểu sinh cùng Hoa Đán danh tiếng đang lên rừng rực góp mặt, bộ phim này có thể nói là ngôi sao sáng chói.
Thu Tử Thiện được MC mời lên sân khấu, vấn đề của phần lớn ký giả đầu tiên vẫn là vất cho cô. Có người hỏi cô vì sao lúc trước lại từ chức rời khỏi Trung Vực, bây giờ vì cái gì quay lại?
Những điều này đều chẳng phải là vấn đề trực tiếp, có một ít ký giả cực kỳ không khách khí trực tiếp hỏi, chị gái ngoài giá thú của cô giờ sống như thế nào?
Ngay khi câu hỏi này được đặt ra, cả hội trường lớn đang huyên náo ôn ào trong chớp nhoáng yên lặng như tờ, sau đó ánh đèn flash lại bắt đầu liên tiếp vang lên, mỗi người đều ước gì có thể bắt được chút xíu biểu tình không đúng nào đó trên mặt Thu Tử Thiện.
Nhưng lúc ấy sắc mặt Thu Tử Thiện cũng không thay đổi chút nào, có điều sau khi buổi họp báo chấm dứt, người ký giả nêu lên vấn đề này thật bất hạnh mất đi công việc của mình.
Sau đó lại lần nữa Thu Tử Thiện xuất hiện là trong một buổi tiệc từ thiện ở Vân Đô, tiểu thư Thu Tử Thiện hào phóng ném ba trăm vạn quyên góp, ngày hôm sau lập tức xuất hiện trên trang đầu các báo.
Đến ngày chủ nhật, có mấy bức ảnh hơi mờ bị người chụp lén nhưng vẫn có thể nhận ra khuôn mặt được đăng trên các trang web lớn, tiêu đề cũng cực kỳ làm rung động ‘Lộ chuyện tình cảm của Thái tử Hoàn Á và công chúa Trung Vực’, ‘Công chúa Trung Vực và chuyện tình hào môn hoàn mỹ’.
Trên hình là hai người mặc áo khoác tình nhân đang từ cửa hội sở bước ra ngoài, chàng trai nắm tay cô gái, mặc dù lúc ấy là buổi tối nhưng trong vài tấm hình vẫn nhìn rõ khuôn mặt hai người.
Trong văn phòng. Bạch Phú Mỹ đã trở thành trợ lý đặc biệt của Thu Tử Thiện, lúc này trở thành đối tượng bị mọi người vây quét. Được rồi, thật ra thì cô cũng không quen hành động cao điều như vậy của Thu Tử Thiện. Bởi vì cái dạng này thật sự gây cho cô không ít chuyện rắc rối, giống như bây giờ cô đứng trong phòng uống nước, bị tất cả nữ đồng nghiệp đều lấy một loại ánh mắt nhìn thấy con mồi nhìn chằm chằm cô. Được rồi, cô vô tội mà.
"Bạch Bạch, cô nói Thu tiểu thư gần đây lên báo nhiều như vậy, cô ấy có mất hứng hay không?" Nữ nhiều chuyện số một trong tay đang cầm một cái ly khắc hình con ngựa, ngồi trên ghế trong phòng uống nước nhìn chằm chằm Bạch Phú Mỹ hỏi.
Không đợi Bạch Phú Mỹ trả lời, nữ nhiều chuyện số hai liền lập tức chê cười: "Mất hứng gì, thật ra tôi cảm thấy cô ấy đang rất vui mừng thì có, bạn trai vừa có tiền vừa đẹp trai như vậy không phải lập tức muốn khoe khoang ra liền đi, kiểu bài báo như vậy nếu không có cô ấy đồng ý, người khác dám cho đăng sao?"
Nữ nhiều chuyện số ba vốn đã tôn sùng Thu Tử Thiện lên làm thần tượng lập tức lên tiếng bất bình dùm nữ thần trong lòng: "Thiện Thiện của chúng tôi cần gì phải giống như mấy nữ minh tinh kia, vì trói chặt bạn trai Hào Môn mà chuyện gì cũng làm được chắc, bản thân Thiện Thiện của chúng tôi đã là hào môn rồi nhé."
Nữ nhiều chuyện số bố buồn cười nhìn số ba nói: "Thiện Thiện của các cô? Thu tiểu thư người ta biết cô sao?"
Trong lúc ba người ồn ào đến hăng say, Bạch Phú Mỹ cũng nhân cơ hội chuồn ra khỏi phòng uống nước. Khi cô trở lại phòng làm việc thì nhìn thấy Thu Tử Thiện đã mặc xong áo khoác chuẩn bị ra cửa. Cô nàng lập tức hỏi có cần mình cùng đi hay không.
Thu Tử Thiện chỉ đơn giản dặn dò cô nàng mấy câu, sau đó vào thang máy xuống lầu dưới.
Còn chưa xuống đến tằng trệt liền nghe điện thoại di động vang lên, bắt máy thì nghe giọng Lạc Ngạn trong điện thoại truyền ra: "Thiện Thiện, bây giờ em có thể tới Vân Uyển một chút được không?"
"Sao vậy?" Thu Tử Thiện nghe giọng Lạc Ngạn có chút yếu yếu, nhưng cô chưa kịp hỏi nhiều thì thấy bên kia lại bắt đầu nói.
"Em nhanh tới đây." Nói xong, điện thoại liền bị cúp.
Thu Tử Thiện căng thẳng, một ý nghĩ đáng sợ lập tức dâng lên trong lòng cô, chẳng lẽ là Bách gia ra tay với Lạc Ngạn?