Trong một gian phòng không tính là lớn, bốn phía vách tường bóng loáng, trên đỉnh đầu là một chiếc đèn, ngọn đèn leo lét chỉ có thể chiếu sáng một khoảnh nhỏ, càng khiến xung quanh thêm âm trầm, ở giữa đặt một cái bàn cũ kỹ.
Thu Tử Thiện ngồi bên kia bàn, đầu khẽ nâng lên, thấy ở góc tường lóe ra ánh đỏ của Camera. Sau đó cô lại nhìn chằm chằm vách tường đối diện.
Cô hứng thú nhìn vách tường kia, theo như trong phim ảnh, đây là một bức tường bằng kính hai mặt. Từ chỗ cô nhìn sang chỉ là một mặt vách tường, nhưng từ bên đối diện thì đang thời khắc theo dõi cô.
Vì vậy cô sửa sang lại mái tóc một chút rồi ưu nhã nở nụ cười với phía đối diện, ánh mắt cô nhìn chằm chằm khiến người đang ẩn sau vách tường thầm giật mình.
"Đội trưởng Tiền, xem ra cô bé này cũng không đơn giản," người đứng sau lưng nhìn người đàn ông đang khoanh tay nói.
Tiền Nhất Phàm mắt lạnh nhìn thiếu nữ mặt mày tỉnh táo, trong lòng trồi lên một tia ý lạnh, trên tay hắn không có xương nào mà không gặm được cả.
Hắn lớn tiếng phân phó: "Đại Tráng, Tiểu Mạn, hai người đi thẩm vấn cô ta đi. Chúng ta không có nhiều thời gian, các cậu cần phải làm cho cô ta mở miệng."
Hai người đứng sau bị điểm tên liếc nhau một liền xoay người đi ra cửa vào gian phòng bên cạnh. Mà Tiền Nhất Phàm từ đầu tới đuôi vẫn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt Thu Tử Thiện, từ lúc cô quay đầu nhìn vào cảnh sát, đến khi đôi tay cô nắm lại đặt trên bàn.
Đều nói cảnh sát lão luyện đều có thuật đọc tâm, nhưng thật ra không phải bọn họ có Thuật Đọc Tâm mà là bọn họ có thể thông qua những động tác rất nhỏ của nghi phạm mà khám phá ra được điều gì đó.
Tiền Nhất Phàm là Đội trưởng trẻ tuổi nhất của đội điều tra hình sự, sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát thì được nhận vào sở cảnh sát Vân Đô, sau đó được cử đi Mĩ học tập hai năm, học ngành Tâm Lý Học phạm. Sau khi về nước, bởi vì tỉ lệ phá án của hắn cực kì cao nên rất nhanh đã được điều vào cục cảnh sát.
Lần này hắn phụ trách điều tra một vụ án buôn lậu xuyên quốc gia. Bọn hắn truy tung phần tử phạm tội phụ trách buôn lậu đồ cổ từ nước ngoài vào trong nước, các vụ giao dịch ở chợ đen, thậm chí là đồ cổ được thông qua những buổi đấu giá công khai.
Càng vào điều tra sâu thì tiền nhất phàm càng phát hiện những tên tội phạm này không chỉ buôn lậu đồ cổ mà còn buôn lậu Phỉ Thúy từ Miến Điện vào trong nước. Hiện tại chất lượng của Phỉ Thúy được bán đấu giá công khai ở Miến Điện lại không cao bằng loại Phỉ Thúy được lưu thông trong chợ đen, một phần nguyên nhân rất lớn chính là vì các thế lực vũ trang ở Miến Điện vì có được vũ khí mà lấy Phỉ Thúy ra trao đổi.
Lúc ấy Tiền Nhất Phàm cũng không nghĩ tới vốn chỉ là một vụ án buôn lậu, nhưng sau lại dính dấp ra một vụ đại án, mà vụ án này mơ hồ có liên qua đến Hoàng đế ngầm Bách Thất Gia của Vân Đô.
Nơi nào có người thì nơi đó có tội ác, nơi có tiền tài thì tất có tội ác, bất kể loại xã hội nào cũng sẽ tồn tại thế lực hắc ám, vì trên thế giới này không chỉ có trắng không.
Tiền Nhất Phàm rũ bàn tay đã nắm thành quả đấm xuống, đối với hắn mà nói, phần công tác này chính là vì để cho tội ác biến mất. Tuy hắn biết tội ác không thể nào vĩnh viễn tiêu tán nhưng chỉ cần hắn truy cứu thì nhất định phải làm cho tất cả đều nhận lấy sự trừng phạt công chính.
Mà lúc này trong một gian phòng khác cũng đã bắt đầu thẩm vấn.
--- ------ ---
Đi vào là hai cảnh sát một nam một nữ, nam hơn 30 tuổi, còn nữ nhìn có vẻ trẻ tuổi, nhưng cỡ tuổi chắc hai mươi lăm tuổi trở lên.
Nam cảnh sát sau khi đại mã kim đao (*) ngồi xuống, vẻ mặt sát khí nhìn chằm chằm Thu Tử Thiện, còn nữ cảnh sát lại nhìn có vẻ nhu hòa.
*Đại mã kim đao: có nghĩa hào phóng, phong cách lớn.
"Tên họ?" Nam cảnh sát hỏi bằng ngữ điệu không kiên nhẫn, ngay cả động tác ghi lập hồ sơ cũng mang theo mấy phần thô lỗ.
Thu Tử Thiện lúc này vẫn tỉnh táo trả lời: "Thu Tử Thiện."
"Nghề nghiệp," hắn lại hỏi tiếp.
Tiền Nhất Phàm thông qua bức tường kính nhìn Thu Tử Thiện nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, bàn tay cô đang nắm chặt cũng buông lỏng, đây rõ là một tư thái thả lỏng.
Chỉ nghe cô khẽ nói: "Sinh viên, tôi là sinh viên trường đại học Vân Đô."
"Cô và Lạc Thiên Tề có quan hệ thế nào?"
Thu Tử Thiện dừng một chút, lại khẽ nói: "Tôi và Lạc Ngạn là bạn trai bạn gái, Lạc tiên sinh là ba của bạn trai tôi, ông ấy là trưởng bối mà tôi hết sức tôn kính."
Sau đó nam cảnh sát không kiên nhẫn hỏi mấy vấn đề thường quy, Thu Tử Thiện trả lời cả giọt nước cũng không lọt khiến hắn vốn đã không kiên nhẫn lập tức hạ đến điểm âm.
Tập tài liệu trong tay bị hắn quăng mạnh lên bàn, một cánh tay chỉ vào lỗ mũi cô hung ác nói: "Thu Tử Thiện, cô và Lạc Thiên Tề quan hệ mật thiết, ông ta thậm chí chỉ đưa một mình cô đến tham dự buổi đấu giá ở chợ đen. Bây giờ ông ta là kẻ tình nghi buôn lậu phi pháp nên tốt nhất là cô nên nói hết những chuyện mà mình đã biết ra, nếu không đến lúc một khi tìm được chứng cớ, chúng tôi sẽ lập tức khởi tố cô."
Thu Tử Thiện khẽ cúi thấp đầu, mái tóc chắn trước tầm mắt khiến người đối diện nhìn không rõ ánh mắt cô. Từ đầu đến cuối đều mang một loại tư thế thoải mái.
Nhưng cô không tự chủ đưa tay sờ soạng đôi môi mình một cái, Tiền Nhất Phàm cười nhạt, hướng vào Microphone nhắn nhủ chỉ thị với hai người bên trong: "Đại Tráng, hỏi cô ta về chuyện Lạc Thiên Tề, đặc biệt hỏi cô ta có biết Lạc Thiên Tề là kẻ tình nghi buôn lậu hay không."
Mặc dù Thu Tử Thiện giữ vững tư thái bình tĩnh nhưng động tác vô thức vẫn bán đứng sự lo lắng của cô. Lạc Thiên Tề là kẻ khả nghi buôn lậu, đây quả thực là mở ra một chuyện đáng kinh ngạc không buồn cười chút nào.
"Tôi nói thật cho cô biết, vụ án này chúng ta đã theo dõi nửa năm rồi. Đêm hôm đó có hai nhóm người trên biển tiến hành giao dịch buôn lậu, địa điểm giao dịch là trên du thuyền của Lạc Thiên Tề. Nhưng sau đó vì hàng hóa không đúng nên hai nhóm người liền phát sinh tranh cãi. Buổi đấu giá lúc trước cô tham gia là do người này mở, cô mau nói cho tôi biết ngày đó cô đã gặp những ai, nói những gì." Tên cảnh sát Đại Tráng vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Thu Tử Thiện.
Nhưng mà lần này Thu Tử Thiện không tiếp tục che giấu, bởi vì từ đầu chí cuối cô đều mang một bộ vẻ mặt kinh ngạc khác thường. Sau đôi môi run rẩy nói: "Tôi không biết."
Đại Tráng thấy vẻ mặt cô dãn ra liền đè ép bàn tay xuống bàn uy hiếp: "Hiện giờ đối phương làm mất một món hàng hóa trị giá 7 tỷ, nghe nói đã có một nhóm người đánh tiếng, chỉ cần tìm được kiện hàng này thì sẽ được gấp đôi giá trị của nó."
14 tỷ, trong lòng Thu Tử Thiện thoáng động, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt nói: "Tôi chưa bao giờ nghe thấy những việc như lời ông nói."
"Cô đừng có tỏ vẻ con vịt chết còn mạnh miệng, cô nên biết bọn tội phạm buôn lậu đều không có nhân tính, một khi bọn họ đã cho rằng nhóm hàng này ở trong tay cô thì e rằng mạng sống của cô sẽ bị uy hiếp, vì vậy tôi khuyên cô nên hợp tác với cảnh sát chúng tôi để điều tra."
Thu Tử Thiện nhìn người cảnh sát nói hăng hái mà không khỏi cảm thấy buồn cười.
Dù tuổi của cô còn nhỏ nhưng nhìn cô ngu ngốc như vậy sao? Nói Lạc Thiên Tề buôn lậu cô hoàn toàn không tin, còn nói có kiện hàng trị gái 7 tỷ kia, nhưng cô ngay cả cạnh góc cũng chưa từng nhìn thấy, đừng nói món hàng đó đang ở trong tay cô.
Bọn họ thật sự nghĩ mình đang quay phim xã hội đen Hongkong chắc, dù muốn lừa cô cũng phải tìm một đáng lí do đáng tin chút chứ.
"Tôi không biết."
Lúc này, nữ cảnh sát vẫn im lặng ở bên đột nhiên dịu dàng mở miệng nói: "Thiện Thiện, chúng tôi là đội hình sự của cục cảnh sát, cũng là tổ điều tra chuyên án buôn lậu lần này. Tôi đã xem qua hồ sơ của cô, cô có xuất thân tốt, nhận được nền giáo dục tốt nhất, cũng không thiếu tiền, nhưng trong này cũng không thiếu người cố ý lừa gạt cô. Coi như vì trong sạch của bản thân, cô cũng nên phối hợp với chúng tôi. Chỉ cần nói cho chúng tôi biết những người đã liên hệ với Lạc Thiên Tề hoặc chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó, chúng tôi nhất định sẽ bảo đảm sự an toàn của cô."
Âm thanh của nữ cảnh sát cực kỳ dễ nghe, giống như một hồi gió mát khẽ vuốt dịu sự đa nghi trong phòng. Thu Tử Thiện giống như thật sự nghe vào lời chị ta nói, ngẩng đầu hỏi: "Chỉ cần tôi nói cho các người biết, các người có thể bảo đảm tôi an toàn sao?"
"Dĩ nhiên có thể," nữ cảnh sát vui vẻ, âm thanh càng thêm nhu hòa.
Thu Tử Thiện rõ ràng thả lỏng hơn khiến hai người trong phòng thở phào nhẹ nhõm. E rằng trong lòng hai cảnh sát lúc này chỉ có một câu, quả nhiên vẫn là cô gái nhỏ tuổi dễ gạt a.
Thu Tử Thiện khoanh hai tay, thân thể hơi nghiêng về phía trước: "Mới vừa nãy vị cảnh sát tiên sinh này nói, mạng sống của tôi sẽ bị uy hiếp. Làm công dân hợp pháp của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, Thu gia chúng tôi hàng năm đóng thuế cho chính phủ nhiều như vậy, chẳng lẽ chỉ khi tôi đón nhận cái gọi là điều kiện của các người thì mới được hưởng thụ sự bảo vệ của cảnh sát nhân dân các người hay sao."
Dưới ánh đèn ảm đạm, sống lưng gầy gò có vẻ cực kỳ cao lớn, có thể thấy rõ trên gương mặt mỹ lệ mang theo ý trào phúng không hề che giấu.
"Vẫn là câu nói kia, tôi không biết," lúc này Thu Tử Thiện dựa hẳn vào ghế, đôi tay cô đan chéo vào nhau, nhưng ở nơi người khác không nhìn thấy, đầu ngón tay lại khẽ run rẩy.
Lúc này cô mặc một chiếc váy màu đen, gương mặt lộ ra chút tái nhợt nhưng vẫn tinh xảo cao quý như ngọc, dung nhan mỹ lệ quá mức sinh động chỉ làm cho người ta cảm thấy kiêu căng.
Nhưng sự kiêu căng bộc phát từ bên trong này lại biến thành sự bảo vệ tốt nhất với cô lúc này.
Mọi người ở đây đều biết rõ thân phận cô nên tự nhiên không thể áp dụng những nguyên tắc thẩm vấn kẻ tinh nghi bình thường lên người cô, vì thế Thu Tử Thiện liền mang theo vài phần không sợ hãi.
Nhưng vì để phòng ngừa ngộ nhỡ, cô vẫn kéo nhẹ khóe miệng, kiêu căng nói: "Đúng rồi, tôi nghĩ trong hồ sơ của các người có thể nhìn thấy ngày tháng năm sinh của tôi. Nếu trẻ vị thành niên tiếp nhận điều tra thì phải cần có người giám hộ đi cùng đúng không?"
Trẻ vị thành niên?
Đại Tráng nhìn nữ cảnh sát bên cạnh một cái, hắn chỉ biết cô gái đối diện này mười tám tuổi, nhưng tại sao không có ai nói cho hắn biết, cô ta còn chưa trưởng thành?
Nữ cảnh sát mang trên mặt mấy phần hốt hoảng vì bị vạch trần, tất nhiên chị ta có nhìn thấy ngày sinh của Thu Tử Thiện. Nhưng chị ta không để ý thôi, huống chi chị ta lại không tính tới việc Thu Tử Thiện lại giỏi dùng thủ đoạn như vậy nên chị ta mới cố ý bỏ quên điểm này.
Thật ra ở trong nước, có những thủ đoạn thẩm tra không tính là quang minh lỗi lạc, một vài hình thức thẩm vấn nghi phạm dù là trưởng thành cũng không được pháp luật cho phép. Nhưng có vài cảnh sát gấp gáp muốn lập công, vì cạy miệng phạm nhân mà sẽ sử dụng những thủ đoạn đặc biệt đó.
Lúc này ở một chỗ khác Lạc Ngạn cũng đang tiếp nhận điều tra, phải nói trừ ông cụ thì mọi người bên trong Lạc gia đều phải tiếp nhận điều tra.
Luật sư của anh đã đến rất nhanh, hơn nữa cảnh sát cũng không dám gây khó khăn cho anh quá nhiều. Úc Tán đã sớm chờ anh ở bên ngoài, Lạc Ngạn nhìn thấy hắn liền hỏi: "Tình huống Tử Thiện bên kia thế nào rồi?"
Úc Tán lắc đầu một cái, khó khăn nói: "Tình huống của anh và cô ấy không giống nhau, cô ấy bị người ta chỉ chứng, nói bác trai đã từng tự mình đưa cô ấy đến buổi đấu giá ở chợ đen."
"Ba tôi?" trong miệng Lạc Ngạn lẩm nhẩm một câu chết tiệt, trên mặt cũng là biểu tình hối tiếc, nhưng anh vẫn nghi ngờ: "Bọn họ lại còn nói ba tôi là kẻ tình nghi buôn lậu, ha ha, Lạc gia chúng tôi còn cần buôn lậu để kiếm tiền sao?"
Dĩ nhiên không cần, nhưng cảnh sát lại bắt được một điểm đó chính là Lạc Thiên Tề vô cùng hứng thú đối với đồ cổ.
Huống chi, hiện giờ chứng cớ cảnh sát nắm giữ đúng là đêm đó trên du thuyền Lạc gia quả thật xảy ra chuyện, nhưng bởi vì lúc ấy du thuyền đã bị chìm, ngay cả trên thuyền có mấy cổ thi thể cảnh sát cũng không biết.
Bây giờ phía cảnh sát đang gia tăng trục vớt, vì ngoại trừ muốn tìm thấy thi thể của Lạc Thiên Tề thì còn muốn tìm được tang vật nữa. Bởi vì sau đêm hôm đó, bất kể là tang vật hay những người may mắn còn sống giống như biến mất khỏi thế gian.
"Tôi đã gọi điện thoại cho Hòa Hà, tôi nghĩ cô ấy có thể giúp một tay," Úc Tán cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt Lạc Ngạn.
Hòa Hà, con gái độc nhất của Bí thư thị ủy Vân Đô, cũng là bạn của họ, ban đầu bọn họ cùng nhau đi du học ở nước Anh. Lúc ấy còn cho rằng hai người này là một đôi, nhưng khi trở về nước thì hai người lại không phát triển thêm một bước nào.
Trước kia Hòa Hà cũng đi Hongkong nửa năm, gần đây mới trở về nước. Nếu không phải là tối nay xảy ra chuyện như vậy thì Úc Tán cũng không muốn làm phiền đến Hòa Hà.
"A Ngạn, cậu yên tâm, tôi cũng tin tưởng chú Lạc không phải người như thế."
Lại nói đến Thu Vĩ Toàn, kể từ lúc bị đuổi ra khỏi Thu gia, ông ta vẫn luôn sa sút tinh thần ở trong nhà. Nhưng Trương Tuyết Vân vẫn không quan tâm lắm, tuy Thu Vĩ Toàn không có quyền thế như trước kia nhưng tối thiểu ông ta vẫn còn có tiền.
Về phần công ty, có tiền thì tạo dựng lại mấy hồi, huống chi gần đây Hà Minh Châu còn quen biết không ít người có bản lĩnh đâu.
Trương Tuyết Vân lại không biết, người mà Hà Minh Châu quen biết cũng không phải là loại người sạch sẽ gì.
Gần tối, khi Trương Tuyết Vân gọi cho Hà Minh Châu mấy cuộc điện thoại nhưng không được, còn Hà Minh Châu lại đang bước ra từ một toilet của một quán bar.
Điện thoại trong túi xách rung lên một hồi lâu mà cô ta không nghe thấy.
Cô ta mặc áo choàng tắm đi tới bên giường, trên giường có một người nằm nghiêng, mái tóc đen phủ trước trán phập phồng theo hơi thở từ cánh mũi cao thẳng tuấn tú, chăn chỉ kéo đến hông, phía sau lưng gã có một vết sẹo dữ tợn từ bả vai chạy dài xuống lưng.
Hà Minh Châu từ phía sau dán lên, đôi môi ở trên vết sẹo cẩn thận liếm mút, bàn tay mảnh khảnh mềm mại tinh tế từ eo gã dần dần đưa vào trong chăn.
Khi bàn tay mềm mại kia sờ tới thứ to lớn, gã đàn ông vốn đang nằm nghiêng bất động đột nhiên lật người thuận thế áp Hà Minh Châu xuống dưới người mình. Gã khàn giọng nói: "Gấp gáp muốn được đàn ông chơi đến vậy sao, hử?"
Hà Minh Châu nét mặt yêu thương ngửa đầu hôn lên cằm gã, giọng điệu vừa nũng nịu vừa lẳng lơ nói: "Em chỉ muốn chơi với anh thôi."
Gã đàn ông vừa nghe vậy cũng không khách khí, cúi đầu ngậm lấy đỉnh núi tuyết trắng mà mút hút. Không thể không nói, Hà Minh Châu được chân truyền của Trương Tuyết Vân, cô ta bảo dưỡng phần phía trên vừa trắng vừa mịn mà lại mềm mại, thứ trước ngực tựa như hai con thỏ ngọc, chỉ nhẹ nhàng khép lại liền có thể xuất hiện một cái rãnh thật sâu.
Trong phòng vang lên tiếng rên rỉ không dứt, ánh đèn từ ngoài cửa sổ len lén chiếu vào cũng nhiễm lên một tầng dục, đẹp lạ thường.
Khi mây mưa qua đi, gã đàn ông nằm gục trên người phụ nữ bình ổn lại hơi thở.
"Bách Hạo, anh thật quá lợi hại," Vẻ mặt Hà Minh Châu vừa thỏa mãn lại sảng khoái, nhưng lúc này cả ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
Gã đàn ông dần dần khôi phục lại bình tĩnh, đột nhiên đưa tay từ đầu giường lấy ra một vật. Gã tiện tay ném lên người Hà Minh Châu, chỉ thấy cái hộp thiên nga bằng nhung màu xanh dương đậm nằm trên bộ ngực trắng sữa của người phụ nữ.
Hà Minh Châu vô ý kéo kéo tóc, rồi cầm lấy hộp mở ra, chỉ nhìn thoáng qua cô ta liền kinh ngạc há hốc miệng. Vòng cổ bằng kim cương lóe lên làm cho người ta hoa mắt, chung quanh mấy viên kim cương này còn có cành lá, cô ta không nhịn được đưa tay vuốt ve thứ xinh đẹp lóng lánh này.
Cho dù có người tâng bốc Phỉ Thúy nhẵn nhụi, có người thích trân châu mượt mà, lại có người thích bạch ngọc ôn mảnh, nhưng không thể phủ nhận chỉ có kim cương mới có thể mang theo ánh sáng hoa mỹ mà xinh đẹp khác thường.
"Em thật sự rất rất thích, Bách Hạo," Hà Minh Châu một tay che miệng, bộ dáng làm ra vẻ có chút không biết làm sao.
Gã đàn ông chỉ tỉnh táo bước xuống giường, sau đó cầm lấy áo choàng tắm treo bên giường, cài lại đai lưng rồi thản nhiên ngồi trên ghế sofa, sau đó rót một li rượu uống một hớp.
"Minh Châu, chúng ta quen biết lâu như vậy, tôi đối với em có tốt không?" Giọng nói của Bách Hạo khàn khàn lạo xạo giống như cát, thế nhưng kiểu giọng nói này lại làm người khác chú ý.
Trong đầu Hà Minh Châu lóe lên một tia không hiểu, nhưng vẫn cười trả lời: "Đương nhiên là tốt rồi."
Nói xong, cô ta lại ngọt ngào nhìn thoáng qua dây chuyền kim cương trong tay.
"Vậy giờ tôi nói chuyện này, em lắng nghe cho kĩ," Gã đưa li rượu lên môi uống một hớp, lại nói: "Tôi muốn em làm bà Tư của ba tôi."
Rào rào, dây chuyền kim cương trong tay Hà Minh Châu rơi xuống chăn mỏng, phát ra tiếng va chạm nhỏ.