Một ngày mùa thu tươi đẹp, ngoài cửa sổ ngọn gió mát mẻ thổi phần phật vào cành lá, nắng ấm chiếu vào người mang theo cảm giác khoan khoái và ấm áp của mùa thu nhẹ nhàng.
Thu Tử Hàn có chút bất đắc dĩ nhìn cô gái đang bị treo ngược đùi phải trước mặt, nhìn cô chả có chút ý tứ cầm quả táo còn nhỏ nước gặm gặm thì rốt cuộc không nhịn được nói: "Chị có thể sống có ý tứ một chút được không hả?"
Người đang gặm quả táo ngẩng đầu lên, chớp mắt một hồi lâu mới phản ứng được, cô giận dữ hỏi: "Chị vô ý tứ hồi nào hả? Chẳng lẽ ở đây mà chị còn phải cắt táo thành từng miếng nhỏ để ăn sao?"
Thu Tử Thiện nói vậy nhưng vẫn chột dạ nắm quả táo trong tay, tuy cô không soi gương nhưng không cần nhìn cũng biết tình trạng mình lúc này nhất định không chút dính dáng nào với mấy chữ xinh đẹp như hoa.
Sự cố trên núi kia tuy đã đi qua hai tuần lễ nhưng Thu Tử Hàn nghĩ lại vẫn thấy nhũn chân. Lúc cậu nhận được điện thoại, bên kia bệnh viện thông báo tình trạng mơ hồ không rõ.
Khi cậu chạy đến thì bên trong đã cấp cứu được hai giờ, hai lần bác sĩ ra thông báo bệnh nhân nguy kịch, Thu Tử Hàn vẫn còn nhớ rõ lúc Lạc Ngạn ký tên, nước mắt như mưa dính ướt cả tờ cam kết.
Nhưng Lạc Ngạn lại không có lo lắng hãi hùng bao lâu, bởi vì anh kiên trì đến lúc Thu Tử Hàn đến thì cũng ngất đi. Cho đến khi Thu Tử Thiện tỉnh lại thì nửa ngày sau anh mới tỉnh.
Lúc ấy cậu tuổi gần mười tám đời này chưa từng trải qua đại sự, nhất thời tá hỏa chạy qua chạy lại chăm sóc hai cái mạng người.
"Lúc chị quay về công ty nhớ tăng lương cho Bạch Phú Mỹ, lần này cũng nhờ có cô ấy, một mình em chắc không giải quyết được nhiều chuyện như vậy," Thu Tử Hàn nghĩ lại tình huống lúc đó mà kinh.
Sau khi Lạc Ngạn cũng bị đưa đi cấp cứu, cả đầu óc cậu lập tức trống rỗng. Trong tay cậu còn cầm tờ thông báo Thu Tử Thiện bệnh tình nguy kịch, người có thể ở cạnh bên mình lúc này cũng đã gục ngã. Lúc ấy cậu nói không sợ chính là giả, Thu Tử Hàn có thể cảm giác cả người mình từ đầu tới đuôi run rẩy, thậm chí cậu không dám tưởng tượng ngộ nhỡ......
Cũng may lúc đầu cậu bảo Bạch Phú Mỹ cùng đến đây với mình, có người có thể ở trường hợp này làm bạn bên cạnh luôn luôn tốt hơn chỉ có một mình.
Thu Tử Hàn nhớ lúc ấy Bạch Phú Mỹ ngồi sững sờ bên cạnh cậu, cô đưa tay ôm lấy Thu Tử Hàn, giọng điệu kiên định quả quyết nói, Thiện Thiện nhất định không có việc gì, tất cả đều sẽ tốt.
Tất cả đều sẽ tốt, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ rơi vào, cậu như được tắm rửa trong ánh sáng vàng chói, giữa hai lông mày mang theo ý cười nhẹ nhàng, đúng, tất cả đều sẽ tốt.
"Thu tiểu thư, em có thể hỏi tại sao lúc đó mưa to vật vã như vậy chị lại nhất quyết đòi xuống núi không?" Lúc này vật đổi sao dời, Thu Tử Hàn cuối cùng có khả năng bình thản thảo luận lại sự kiện kia.
Thu Tử Thiện vẫn đang híp mắt nhìn cậu đột nhiên trầm mặt xuống, sau đó giơ quả táo trong tay lên, răng rắc cắn một cái, chờ dùng sức nhai nuốt xuống xong cô mới mơ hồ nói: "Em coi như lúc ấy chị bị điên đi."
Đại nạn không chết, Thu Tử Thiện cảm thấy bốn chữ này quả thật thích hợp dùng trên người mình, huống chi sau khi tỉnh lại, nghe được tình huống lúc ấy, Thu Tử Thiện không thể không thừa nhận hành động cương quyết đòi xuống núi của mình chỉ có thể dùng hai chữ -- thiếu não.
Ngay từ giây phút cô tỉnh lại đã nghĩ, lúc ấy mình rốt cuộc bị sao vậy? Coi như kiếp trước Lạc Ngạn và Ninh Vãn Thu ở bên nhau, nhưng đó cũng là chuyện kếp trước, hiện giờ người đàn ông này đã thuộc về cô. Cô không phải ăn trộm gì đó cũng không phải Tiểu Tam gì đó, cô và Lạc Ngạn gặp đúng người yêu đúng lúc.
Nhưng khi đó suy nghĩ này bị những ý nghĩ khác áp chế, chỉ có những ý tưởng tiêu cực không ngừng lên men, sau đó sai khiến cô làm ra quyết định sai lầm, thiếu chút nữa trở thành một tổn thương không cách nào đền bù.
Thu Tử Thiện mệt mỏi dùng tay che lại đôi mắt, nhàn nhạt hỏi: "Tử Hàn, em có bao giờ bị như thế này chưa, rõ ràng biết suy nghĩ đó không đúng nhưng trong đầu em cứ nghĩ đến nó, em không có cách nào bỏ qua được nó. Sau đó suy nghĩ từ từ đi vào ngõ cụt, làm thế nào đều đi không ra được."
"Có," âm thanh tỉnh táo dễ nghe truyền đến, con ngươi Thu Tử Thiện trong chớp nhoáng này phóng đại lên.
Cô lấy tay che mắt xuống, sau đó quay đầu nhìn Thu Tử Hàn ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, cô nói như vậy chẳng qua là muốn tìm một người bày tỏ thôi. Chỉ là không ngờ, Thu Tử Hàn sẽ thoải mái trả lời như vậy.
Thu Tử Hàn ngồi dựa vào ghế, tư thái nhàn nhã mặt mày anh tuấn, cực kỳ giống hoàng tử trong truyện Manga đi ra từ ánh mặt trời, ngay cả lọn tóc cảu cậu cũng dính vào một tầng màu vàng kim chói mắt.
Ánh mắt cậu mang theo thiếu niên sáng ngời trong suốt, cậu nhìn Thu Tử Thiện nhàn nhạt nói: "Lúc ấy ông nội bảo để lại Trung Vực cho chị, trong lòng em đúng là có ý nghĩ như vậy. Em không thể lý giải cách làm của ông nội, cảm thấy chị dù sao cũng chỉ là một cô gái, còn em mới chính là người thừa kế chính thống của Thu gia. Tại sao ông nội lựa chọn chị mà không phải em...em biết cái ý nghĩ này quá mức ích kỷ, nhưng lúc đó em không có biện pháp nào để cho mình giải thoát khỏi ý nghĩ này mà ra ngoài."
Thu Tử Thiện không tự chủ mở trừng hai mắt, cô nói không kinh ngạc là nói láo, nhưng cô thật sự không ngạc nhiên. Dù sao vô luận là người nào cũng sẽ đối với quyết định lúc ấy của ông nội mà nảy sinh cảm giác không cam lòng.
Nhưng không ngờ Thu Tử Hàn lại lựa chọn nói thật, cô hơi khô khan giải thích: "Tử Hàn, nếu chị mạnh mẽ khiến cho em có cảm giác khó chịu, như vậy chị rất xin lỗi. Em biết chị không phải có ý như vậy, chị chỉ muốn bảo vệ hai người."
Vẻ mặt bình thản của Thu Tử Hàn đã nhiễm lên một tầng ngượng ngùng, rất dễ nhận thấy cậu cũng không có thói quen móc tim móc phổi nói chuyện, phân tích mình như vậy khiến cậu cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Nhưng sau khi đã trải qua nhiều chuyện, cậu đương nhiên biết Thu Tử Thiện vì cái nhà này mà bỏ ra, tựa như lời cô nói, tất cả chuyện xấu đều là do cô gánh chịu, tất cả bất lợi cũng đều rơi xuống trên người cô.
"Lúc đó em cũng không thể hiểu cách làm của chị và ông nội, sau đó giống như lời chị nói, suy nghĩ tựa như đi vào ngõ cụt. Nếu như không phải xảy ra chuyện Hà Minh Châu, em nghĩ em sẽ còn tiếp tục đợi trong cái ngõ cụt đó, hoặc là đã gây ra đại họa."
"Sau này em biết chuyện chị đã làm cho Trung Vực, em mới hiểu được lúc ấy mình có bao nhiêu ích kỷ và không biết điều. Em không biết tại sao chị hoang mang, nhưng em tin chị nhất định sẽ tìm được lối thoát. Bởi vì chị chính là nữ vương đại nhân của Trung Vực."
Đôi mắt Thu Tử Thiện từ khô khốc trở nên ướt át, cả cái mũi cũng cay cay đến đáng sợ, đáng chết, từ lúc nào thằng nhóc này lại trở nên hiểu chuyện như vậy chứ.
Sau đó cô mang theo giọng mũi xem thường nói: "Ai muốn làm nữ vương chứ, khổ cực như vậy. Sau này chị muốn làm công chúa, chỉ một mực chờ hoàng tử kiếm tiền nuôi chị."
Xem ra mủi lòng thực không thích hợp hai người, Thu Tử Hàn cũng lập tức cau mày, khinh thường nói: "Ai muốn kiếm tiền nuôi chị chứ."
Thu Tử Thiện không khách khí trừng lại cậu, nếu không phải hiện giờ cả người không thể làm ra động tác quá lớn thì chắc cô đã hất cằm lên trời rồi. Cô lên mặt kiêu ngạo nói: "Ai cần em nuôi, em nghĩ em nuôi nổi chị sao, sau này sẽ do Lạc Ngạn nhà chị phụ trách nuôi chị."
Lần này Thu Tử Hàn thật sự giật mình, âm thanh cậu có chút run run, nghi ngờ hỏi "Đừng nói là giờ chị đang tính kết hôn đấy nhé?"
"Tại sao không được, sau này lúc chị chụp ảnh tốt nghiệp, một tay dắt chồng một tay ôm cháu em, thật là phong cách đấy," Thu Tử Thiện lúc này chỉ mới tưởng tượng ra cảnh đó thôi mà sự ngọt ngào trên mặt cũng đủ chết chìm người bên cạnh.
Thu Tử Hàn không thể nhìn bộ dạng xuân tâm nhộn nhạo cộng thêm bộ dáng hận không thể gả ngay tắp lự của chị mình, vô cùng đau đớn nói: "Thu Tử Thiện, hùng tâm tráng chí của chị đi đâu cả rồi? Một người đàn ông đã khiến chị trở thành ngực to não phẳng rồi sao, chị rõ là... Rõ là..."
Thu công tử ấp úng mấy lần cũng không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung cô, bởi vì trong lòng cậu cũng vì chị mình mà vui mừng.
Thu Tử Thiện hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của Thu tiểu công tử, cô đã ngựa thần lướt gió tung mây bắt đầu tưởng tượng cuộc sống gia đình về sau của mình, cô muốn mua một căn nhà gần trường học cho Lạc Ngạn và mình, sau đó cô sẽ ghi danh một lớp học nấu ăn, Lạc Ngạn thích ăn món ăn của Vân Đô, cô có thể mỗi ngày nấu cơm cho anh ăn.
Dĩ nhiên phải nuôi thêm một con chó nhỏ, không cần to lớn vì cô ghét giống chó lớn, có thể là loại quý hiếm hay loại bình thường cũng được, đến gần tối Lạc Ngạn và cô có thể dắt chó đi dạo dưới khu nhà. Còn nếu như anh có đi xã giao, cô cũng có thể ở nhà vừa xem ti vi vừa chong đèn bàn chờ anh về.
Như vậy lúc Lạc Ngạn trở về, từ dưới lầu đã có thể nhìn thấy ánh đèn trong nhà mình vẫn sáng.
Thu Tử Thiện thích bé trai hơn, dĩ nhiên cô cũng muốn có cô con gái. Nhưng cô hi vọng đứa con đầu lòng của mình là một bé trai, sau đó sẽ có thêm một tiểu công chúa. Thật ra thì cô vẫn luôn muốn có một anh trai, có con trai cô sẽ nuôi dưỡng nó thành một anh trai tốt biết bảo về em gái.
Cuộc sống Tốt đẹp dường nào a, nghĩ như vậy xong Thu Tử Thiện từ từ ngủ thật say.
Thu Tử Hàn nhẹ nhàng đóng cửa rời đi, lúc ra ngoài liền gặp phải Lạc Ngạn vội vã đi đến. Chiếc áo màu xanh dương làm anh trở nên vừa nhẹ nhàng khoan khoái vừa anh tuấn, ngay cả sợi tóc cẩn thận tinh xảo cũng tăng thêm hơi thở Quý tộc trên người anh.
Đều là đàn ông, Thu Tử Hàn không thể không thừa nhận một điều anh rể tương lai của cậu quả thực quá xuất sắc.
"Tử Hàn, cậu phải về sao?" Lạc Ngạn thái độ ôn hòa cùng em vợ tương lai chào hỏi.
Thu Tử Hàn đối đãi với Lạc Ngạn có chút khách khí xa cách, thật ra đáy lòng cậu rất ưa thích người anh rể tương lai này nhưng mà cậu vừa nghĩ tới người đàn ông trước mặt này rất nhanh sẽ lừa gạt nữ vương nhà cậu đi mất, trong lòng Thu tiểu công tử bỗng dâng lên một hồi bi thương cùng tức giận.
Nhưng cậu lại không dám biểu hiện ra chút tức giận này ra, chỉ có thể khách khí nói: "Đúng vậy, chốc nữa em còn phải đến công ty. Mấy ngày nay chị em không đến, công ty có rất nhiều chuyện chưa được xử lý."
Thu Tử Hàn lời ngầm ý là anh nhìn xem chuyện tốt mà anh làm đi, hiện công ty nhà chúng tôi không có người xử lý, anh tốt nhất xem rồi làm đi.
Ai ngờ Lạc Ngạn lại cười tươi hơn, anh nghiêm túc nói: "Tử Hàn, cậu đã là một người đàn ông, tương lai Trung Vực sẽ gánh vác trên vai cậu. Tuy anh hơn cậu không bao nhiêu tuổi nhưng kinh nghiệm vận hành chắc chắn sẽ phong phú hơn cậu một chút, sau này nếu cậu có vấn đề gì thắc mắc, lúc nào cũng có thể tới hỏi anh."
Nói xong Lạc Ngạn vỗ vỗ bả vai Thu Tử Hàn, nhấn mạnh nói: "Thiện Thiện sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, lúc này cậu cũng nên gánh lấy Trung Vực. Anh rể tin tưởng, cậu nhất định có thể làm tốt."
Thu Tử Hàn còn chưa kịp làm ra biểu tình gì thì người đối diện đã mang theo khuôn mặt hạnh phúc đẩy cửa tiến vào trong.
Sau đó cậu mang theo nét mặt khóc không ra nước mắt, đáy lòng điên cuồng hét lên, ai là anh rể của anh, không đúng, anh là anh rể của ai, không biết xấu hổ, bộ hai người đi lĩnh chứng rồi sao hả?
Thu Tử Hàn Vịt chết còn cứng mỏ trong lòng cự tuyệt không thừa nhận người anh rể không có danh phận đã nghĩ muốn lên trời.