Bụi trần lắng đọng, bốn chữ này nói ra khỏi miệng có phải ý nghĩa là tất cả đều kết thúc hay không. Nếu như có thể, tôi không muốn dùng bốn chữ này trên người mình.
Trần Quy Trần, Thổ Quy Thổ, tất cả chuyện cũ trước kia đều tan thành mây khói, vui mừng, hạnh phúc, khổ sở, hành hạ, tất cả mọi thứ đều kết thúc.
Mấy chuyện li hôn này hai bên đương sự đều có thể giao hết cho luật sư, nhưng lĩnh chứng nhận li hôn thì không ai đi lấy thay được.
Ông nội xuất viện cũng không về nhà ngay mà đi đến một huyện thành nhỏ ở Vân Đô tĩnh dưỡng. Đó là nơi nghĩ ngơi của các bô lão Thu gia, không khí trong sạch hoàn cảnh u nhã, là một nơi thích hợp để ông lão nghỉ ngơi tốt.
Ngày Thang Kiều đi lấy giấy chứng nhận li hôn, Thu Tử Thiện và Thu Tử Hàn cũng không đến công ty. Hai người bọn họ muốn đi cùng với bà nhưng Thang Kiều không muốn ai đi theo mình cả, thậm chí ngay cả tài xế muốn lái xe đưa đi cũng bị bà cự tuyệt.
Thu Tử Thiện đứng ở cửa nhìn Thang Kiều tự mình lái xe đi, mấy ngày qua biểu hiện của Thang Kiều cũng phá lệ yên tĩnh, hình như bà đã sớm đón nhận kết quả như vậy.
"Hai chúng ta lần này rốt cuộc thành trẻ em của gia đình đơn thân rồi," Thu Tử Hàn ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt ấm ức nói.
Thu Tử Thiện không nói gì, thật ra chuyện này cũng không phải là ông nội định đoạt. Nếu như mẹ của cô thật sự không muốn li hôn thì ông nội cũng sẽ không làm ra quyết định như vậy, dù sao đứng trên lập trường của ông nội thì ông nội vẫn hi vọng người một nhà có thể ở cùng nhau.
Nhưng chuyện Thu Vĩ Toàn gây ra khiến cho ông nội quá đau lòng, khiến ông nội luôn luôn khoan dung với ông ta cũng không nhịn được phải thất vọng.
Thu Tử Thiện mặc quần đùi, hai chân ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, trong tay cầm một quyển tạp chí, trên hình bìa là Hàn Nhã Hinh và Đỗ Minh Túc,《 Một đêm thành danh 》 lấy được thành tích một trăm mười triệu tiền bán vé, trở thành vô địch phòng bán vé tuần này.
Thành tích phòng bán vé như này đối với một bộ phim điện ảnh mà nói thì không thể không gọi là một kỳ tích, thế nên nhân khí của hai vị nam nữ chính cũng tăng lên, các loại thông báo, phỏng vấn ào ào tiến đến.
"Sau này em và Hàn Nhã Hinh bớt tiếp xúc thôi," Thu Tử Thiện vừa lật tạp chí vừa nói.
Thu Tử Hàn đang chơi trò chơi trên điện thoại di động nghe nói như thế, đầu tiên là hừ lạnh một tiếng, sau đó mang theo mơ hồ khinh thường nói: "Ban đầu là người nào nhét khối kẹo mè xửng này cho em đấy, nhưng em phát hiện cô ta đúng là đồ da mặt dày. Đêm hôm đó làm thành như vậy, ngày hôm sau cô ta còn có thể gửi tin nhắn giả bộ đáng thương với em."
Thu Tử Hàn bĩu môi, phải nói rằng nhờ Hà Minh Châu mới khiến cậu có một nhận thức mới, biết được loại hàng Bạch Liên Hoa này lúc nào cũng giả bộ yếu đuối nhu nhược tinh khiết, nhưng đáy lòng con đen tối hơn bất kì ai đấy.
"Em học đại học định ở túc xá sao?" Thu Tử Thiện lật một hồi liền ném quyển tạp chí lên, ngẩng đầu nhìn cậu hỏi.
Còn có hai tuần lễ nữa thôi bọn họ phải đi báo danh rồi. Bọn họ hồi cấp ba đều ở trong nhà, mỗi ngày có tài xế đặc biệt đi đón bọn họ.
Thế nhưng giờ cũng đã lên đại học, tự nhiên không thể nào giống như thời học trung học cấp ba nữa. Thu Tử Thiện hỏi vậy là bởi vì cô muốn ở ký túc xá trường học. Cô từ nhỏ đến lớn đều chưa từng sinh hoạt tập thể, nói không tò mò chính là giả.
Huống chi trong môi trường đại học, nếu như không ở trong trường hẳn là rất khó khăn dung nhập với những bạn học khác. Thế nên Thu Tử Thiện đã sớm tính toán đến chuyện này.
"Còn chưa nghĩ tới nữa, hồi học cấp ba em có đến ký túc xa nam sinh một lần, mùi vị ở đó thật là kinh khủng." Thu Tử Hàn ghét bỏ nói.
Sau đó Thu Tử Hàn hứng thú hỏi cô: "Sẽ không muốn đi ở ký túc xá đấy chứ?"
--- ------ -----
Thu Tử Thiện thật không nghĩ tới mình còn có thể quay lại cuộc sống đại học một lần nữa, đến khi lái xe đến cửa trường học, cô mới có một loại cảm giác càng ngày càng chân thật.
Lạc Ngạn vừa lái xe vừa cùng cô trò chuyện, chờ qua thật lâu cũng không nghe thấy cô đáp lại thì quay đầu nhìn cô, ai ngờ lại thấy được vẻ khẩn trương trên mặt cô.
Lạc Ngạn chợt thấy buồn cười, sau đó đưa tay sờ sờ bên má cô, cẩn thận hỏi: "Không lẽ là đang sợ ở trường?"
Vốn chỉ là một câu nói đùa nhưng mặt Thu Tử Thiện lập tức liền xụ xuống, giọng nói vừa mềm mại vừa nức nở: "Em không muốn ở trường nữa, em muốn về nhà."
Có lẽ là do kinh nghiệm ở nước ngoài kiếp trước khiến Thu Tử Thiện vô cùng ỷ lại với nhà mình, trước giờ ở trong nhà vẫn không cảm giác được, giờ thật sự xách hành lý muốn tới trường học ở, tự nhiên ô ccảm thấy không còn sức lực.
Lạc Ngạn lúc này mới tìm được chỗ đậu xe, bởi vì hôm nay xe tới trường quá đông nên chỉ có thể đậu xe ở phía ngoài trường học. Lạc Ngạn đưa tay ôm người vào lòng, vừa dụ dỗ vừa đau lòng, hỏi thẳng nếu không chúng ta quay về nhé?
Thu Tử Thiện đối với đề nghị của Lạc Ngạn có vài phần động lòng, nhưng cô vừa nghĩ tới mình thật vất vả quyết định được giờ tự nhiên lại không công mà lui như vậy cũng không được. Sau hai người vẫn bước xuống xe, cô đi theo Lạc Ngạn đến cốp xe lấy hành lí ra.
Hôm nay chủ yếu là mang theo đồ chăn màn gối các kiểu, còn quần áo chỉ có một túi mà thôi, chỉ có như vậy nhưng cũng đã ba cái vali.
Lạc Ngạn vốn là muốn để trợ lý tới đây hoặc là dùng công ty chuyển nhà nhưng Thu Tử Thiện không muốn, tuy Đại học Vân Đô là trường học đứng đầu cả nước nhưng học sinh bên trong phần lớn đều xuất thân từ gia đình bình thường, cô không muốn vừa khai giảng đã khiến người khác có ấn tượng không tốt với cô.
Hái người kéo hành lý đến dưới lầu kí túc xá, Thu Tử Thiện nhìn Lạc Ngạn một tay kéo hành lý lớn, một tay đeo túi hành lý nhỏ, cảm giác mình như xuyên qua.
Cũng may Thu Tử Thiện ở lầu ba, hai người nâng đồ lên đó cũng đỡ mệt. Đến nơi cô vừa đẩy cửa phòng ngủ đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc.
Cô hơi ngượng ngùng nhìn một nữ sinh cầm khăn giấy lau nước mắt cho một nữ sinh khác, nói: "Thật xin lỗi, quấy rầy rồi, mình cũng ở phòng này."
Hai tên ngu ngốc việc nhà thì có thể làm gì, Thu Tử Thiện từ nhỏ được người hầu hạ lớn lên, còn Lạc Ngạn từ nhỏ được chăm sóc trình độ cũng không ít hơn cô đâu.
Trường học sớm đặt sẵn chăn đệm được cấp trên giường của mỗi người, Lạc Ngạn bỏ cái bọc màu xanh lá cây kia xuống đất, Thu Tử Thiện liền lôi đồ trong vali ra.
Lúc Lạc Ngạn đang muốn trải đệm lên trên, nữ sinh bên cạnh rốt cuộc không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Hai người không trải chiếu sao?"
Thu Tử Thiện nhìn Lạc Ngạn, Lạc Ngạn cũng quay đầu nhìn Thu Tử Thiện, hai người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, sau vẫn là Lạc Ngạn hỏi trước: "Bác gái không chuẩn bị cho em à?"
Thu Tử Thiện lục trong vali ba lần, sau đó không thể không thừa nhận lần đầu tiên chuẩn bị hành lí cho con gái đi xa, hiển nhiên nữ sĩ Thang Kiều cũng không phải người thuần thục. Mẹ không nhét vào cho cô rồi.
"Hay là để em gọi điện thoại hỏi một chút?" Thu Tử Thiện vẻ mặt có chút 囧 nói.
Lúc này trong phòng có hai nữ sinh, vốn là cô gái kia đang khóc, thấy bọn họ đi vào thì không khóc nữa. Nhưng Thu Tử Thiện cảm thấy lần này phải đến phiên cô khóc rồi, cô đâu phải tới trường ở, căn bản là tới mất mặt.
Cô gái vừa mở miệng thực sự không nhìn nổi nữa, đứng bên cạnh chỉ huy Lạc Ngạn treo màn lên giường, trải chăn. Lạc tiên sinh trên phương diện quản lý công ty là một nhân vật lợi hại, nhưng mà đối với cái chủng loại trải chiếu gấp chăn hàng ngày nhỏ nhặt này thì anh quả thực là luống cuống tay chân. Màn là trường học thống nhất màu trắng bạc, Lạc Ngạn đã từng bắc lều trại nhưng chưa từng có tiếp xúc với việc giăng màn này. Sau khi anh đánh vật treo bên này bên kia một hồi xong thì đã là sau nửa giờ rồi.
Thu Tử Thiện đứng phía dưới nhìn Lạc Ngạn đạp ván giường treo màn cho mình, cô thường thấy bộ dáng Lạc Ngạn không dính khói bụi nhân gian, nhưng cố tình hình ảnh có hơi thở cuộc sống như vậy của anh khiến cô rất cảm động. Anh không còn là người thừa kế khối tài sản trăm tỷ kia nữa, cũng không phải là người khắp nơi lộ ra quý khí công tử, anh chỉ là Lạc Ngạn của cô, Lạc Ngạn vui lòng treo màn cho cô, vui lòng trải giường chiếu cho cô.
Nếu giờ trước mặt có cái gương, Thu Tử Thiện nhất dịnh sẽ biết miệng cô đang mở to cỡ nào. Cô hì hà hì hục bò lên giường, lúc này Lạc Ngạn đang trải chăn, bởi vì Thu Tử Thiện chỉ mang theo tấm chăn ở nhà của mình nên anh chỉ có thể trải tấm chăn mà trường học phát lên làm cái chiếu đỡ.
"Giờ em cùng anh về đi, ngày mai trở lại ký túc xá, cái giường trước cứ phủ tạm như vậy đã, đợi ngày mai anh bảo thư ký Diệp mua chăn chiếu cho em, cái trường học phát anh cảm thấy không yên tâm," Lạc Ngạn lúc này giống như một ông bố đưa con gái đi học, bộ dáng không yên lòng cái này không ưa cái kia có bao nhiêu khó chịu.
Thu Tử Thiện ngồi xuống giường, đưa tay kéo quần áo anh quay ra sau, lúc này Lạc Ngạn vừa quay đầu khiến cái hôn của Thu Tử Thiện rơi trên môi anh.
"Chú Lạc, sau này việc nhà chúng ta em có thể yên tâm giao cho chú rồi," Thu Tử Thiện nói lời này xong, ánh mắt phát sáng còn lộ ra giảo hoạt.
Lạc Ngạn không ngờ cô lại làm thế ngay trước mặt bạn học, nhất thời cũng rất vui mừng, nhưng mà vẫn miễn cưỡng nghiêm giọng nói: "Bác gái chuẩn bị cho em không ít đồ ăn, em lấy ra ít đồ ăn vặt cùng ăn với các bạn đi, đợi anh làm xong sẽ dẫn mọi người ra ngoài ăn một bữa ngon được không?"
Nếu không phải băn khoăn ở bên cạnh có người, Lạc Ngạn tuyệt đối muốn sẽ đụng ngã cô trên chiếc giường này. Nói thật, đây là lần đầu tiên anh cách giường đệm và Thu Tử Thiện gần như vậy, khuê phòng ở Thu gia của cô đến nay anh còn chưa có bái phỏng qua đấy.
Hai bạn cùng phòng với Thu Tử Thiện đều là đứa bé đàng hoàng, liều sống liều chết từ thi tốt nghiệp trung học rồi một đường bon chen đến trường đại học này, trước kia đừng nói cùng nam sinh hôn môi mà ngay cả nắm tay còn chưa có đấy. Vốn còn tưởng rằng hai người là quan hệ anh em, nhưng thấy cô gái này lại hôn anh trai kia, kẻ ngu cũng biết đây là một đôi tình nhân.
Nhất thời hai người kia cảm thấy rất lúng túng.
Trước đây Lạc Ngạn nói Thu Tử Thiện là người mặt dầy, trình độ trên nhất định là nói không sai. Cô từ trên giường tuột xuống, chẳng những không cảm thấy ngượng ngùng, còn lấy đồ ăn ngon phân cho hai người kia.
Không bao lâu, cô đã điều tra được lai lịch của hai người kia. Cô gái đang khóc mà cô nhìn thấy khi vừa vào cửa kia tên là Trương Phương, là người Tứ Xuyên, cô gái còn lại tên là Đoàn Giai, là người Vân Nam. Hai người đều là lấy thành tích cao mà vào trường này, coi như không phải là thủ khoa ở đây nhưng cũng là thủ khoa tỉnh.
Thu Tử Thiện cảm thấy áp lực khá lớn. Cũng may hai người này đều là đứa bé ngoan một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, đối với danh tự của cô chưa từng nghe qua, đây cũng là điều khiến Thu Tử Thiện vui mừng không dứt.
Lúc Lạc Ngạn đi ra ngoài nghe điện thoại, hai cô gái nín thật lâu rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi: "Thiện Thiện, đó là bạn trai cậu à?"
Thu Tử Thiện đang sửa sang lại đống mỹ phẩm dưỡng da, không quan tâm ừ một tiếng.
Đoàn Giai hoạt bát hơn, lập tức nói khoa trương nói: "Trời ơi, lớn lên đẹp trai quá, anh ấy vừa vào cửa mình đã cảm giác muốn bị chớp mù rồi."
Thu Tử Thiện lập tức cười lên, quay đầu nhìn chằm chằm cô bạn đó rồi xấu xa hỏi: "Còn phải nói, mắt nhìn người của mình rất tốt."
Lời này vừa lên mặt vừa kiêu ngạo, nhưng lại kéo gần quan hệ với hai người kia. Khi Lạc Ngạn bước vào lại, liền nhìn thấy ba cô gái đang cười lăn cười bò.
Lạc Ngạn đi tới bên cạnh Thu Tử Thiện, một tay đặt trên vai cô, hơi áy náy nói: "Công ty xảy ra chút việc, anh phải đi về trước. Sau khi em mời cơm bạn học xong thì tự đón xe trở về có được không?"
Thu Tử Thiện thấy sắc mặt anh không được tốt, liền hiểu có chuyện trong miệng anh cũng không đơn giản, vì vậy lập tức đứng dậy bận tâm hỏi: "Là chuyện gì? Rất quan trọng sao?"
"Là công ty em họ anh xảy ra chút việc, không sao đâu," tuy nói vậy nhưng Thu Tử Thiện cảm cảm giác bàn tay Lạc Ngạn nắm bả vai mình rất căng thẳng, ngay cả khóe miệng anh đều mang như có như không mỉm cười.
Cô không biết, lúc này trong lòng Lạc Ngạn rất hưng phấn.