Edit & beta: Hà Phương
“Tôi sẽ vì chuyện hôm nay làm mà trả giá lớn,“ Thu Tử Thiện cầm tay lái, đối mắt gắt gao nhìn chằm chằm đối diện, chỗ đó chỉ là một bức tường trống rỗng, trong màn đêm lại càng thêm trống trải.
Sắc mặt Bạch Phú Mỹ hơi khó coi nhưng cũng cảm thấy không nên có ý khuyên giải an ủi, kỳ thực hai người các cô đều biết, dù Hà Minh Châu có đáng giận thế nào đi chăng nữa, cô cũng không nên làm chuyện giống như đêm nay.
Nhưng vì Thu Tử Hàn, vì toàn bộ nhà họ Thu, điều duy nhất Thu Tử Thiện có thể làm chính là hoàn toàn mai táng hết thảy dưới một góc âm u không ai biết đến.
Nhưng Thu Tử Thiện rất nhanh liền hiểu được, sự đồng tình nhất thời đó với Hà Minh Châu là cỡ nào buồn cười. Thế giới này vĩnh viễn sẽ không dựa theo sự tưởng tượng của bạn mà phát triển, bạn đã có dũng khí vào cuộc, như vậy bạn phải thời khắc làm tốt chuẩn bị thua cuộc. Nhờ lần đó, khiến Thu Tử Thiện hoàn toàn hiểu được, cái gọi là đồng tình quả thật rất buồn cười.
Bạch Phú Mỹ lại nhắc lại, cô nàng có thể tự mình về nhà, nhưng Thu Tử Thiện vẫn dành thời gian trằn trọc tìm được nhà cô nàng, hoặc là nói nơi ở thạm thời.
Đây là một chỗ vô cùng hỗn độn lại dơ bẩn, Thu Tử Thiện từ nhỏ cẩm y ngọc thực mà lớn lên, cho tới bây giờ những nơi đi qua đều là đá cẩm thạch soi rõ bóng người, trên chân cô thậm chí còn không giẫm quá nhiều bụi đất.
Đương nhiên ba năm cuộc sống gần như là lưu vong kia, cô cũng từng sinh hoạt ở một nơi ngư long hỗn tạp như này.
Cô yên lặng quan sát xung quanh, tuy thấy không rõ bộ dáng nhưng tùy ý nhìn xuống đất là có thể thấy được rác vứt lung tung, chắc là do rác tiểu thương nơi này lưu lại, cách đó không xa vẫn còn có mấy quán nhỏ buôn bán đêm.
Bạch Phú Mỹ bảo cô ngừng xe rồi nói: “Đường bên trong rất hẹp, tôi sợ sẽ cọ trầy xe cô.”
Ngay lúc Bạch Phú Mỹ muốn xuống xe, Thu Tử Thiện mới xa xôi mở miệng hỏi: “Aizz, Bạch Phú Mỹ, cô sẽ khinh bỉ tôi sao?”
Đây là lần đầu tiên sau khi rời khỏi bệnh viện, Bạch Phú Mỹ cùng cô đối diện, hai má mượt mà lộ ra vẻ tươi cười: “Sẽ không, cô chỉ muốn bảo vệ thứ mà cô muốn bảo vệ mà thôi.”
“Nhưng có lẽ tôi vĩnh viễn sẽ không có cách nào hiểu được cô.”
Thế giới này thật ra có rất nhiều nơi trắng đen lẫn lộn, nhưng phần lớn đều là người bình thường, bọn họ chấp nhất chân thành tin tưởng trắng đen rõ ràng. Dù sao trong cuộc sống của họ, phần lớn thứ tồn tại quanh họ luôn quang minh lỗi lạc. Có lẽ trong cuộc đời của bọn họ, có thể gặp được chuyện lớn nhất chính là trong tiệm cơm ăn cơm bị một tên say rượu kế bên khiêu khích rồi ra tay quá nặng mà thôi.
Sau lưng tiền tài luôn dính đầy máu tươi cùng tội ác, tuy Thu Tử Thiện không va chạm vào máu tươi nhưng cô đã trông thấy bộ dáng của tội ác, nó chỉ cách một tầng lụa mỏng mỉm cười mê người, nhìn cô quan sát cô.
Bạch Phú Mỹ đã đi hồi lâu nhưng cô vẫn im lặng nắm chặt tay lái.
Không ai trời sinh ra đã là ác nhân, nhưng lại vĩnh viễn có người lựa chọn trở thành ác nhân. Có lẽ là vì tham lam, có lẽ là bởi vì bọn họ có chết cũng không thể buông tha cho cái gì đó đáng được bảo vệ, mà cô hiểu được, cô có chết cũng không thể buông tha cho thứ đang chậm rãi bức bách cô đi từng bước về phía trước.
Đúng lúc này, di động cô vất ở trong xe vang lên âm thanh. Đó là một bài hát cô thích nhất, cô từng dựa vào việc nghe bào hát này, vượt qua những đêm dài dằng đẵng không ngủ được ở Las Vegas.
Giờ đây cô cái đặt bài hát này thành âm thanh báo tin nhắn của Lạc Ngạn.
Trong mắt cô dường như xuất hiện khuôn mặt tinh xảo mang theo tươi cười ấm ấp, tay anh dường như lúc nào cũng mang theo một nhiệt độ, mỗi lần khi anh gần sát mình, cô liền cảm thấy rõ ràng được sự sống trên thế giới này, bồng bột mà lại trông rất sống động.
Giống như hồi nhỏ cô thích xem Harry Porter, hiệu trưởng một lần lại một lần không hề thấy phiền khi nhắc đến từ yêu, khi đó còn nhỏ non nớt cô cũng không biết từ ngữ đơn giản này.
Nhưng đợi khi cô lớn lên, đã có thể lí giải chữ yêu này, cô lại tự cho là đúng trao lầm tình yêu đầu tiên cho một người, tạo thành hậu quả không thể đo lường.
Như vậy, hiện tại, anh là người cô yêu sao?
“Đột nhiên có chút nhớ em, ngủ ngon.” Thu Tử Thiện nắm tay, mở tin nhắn ra liền trông thấy một câu đơn giản như vậy, cô vuốt ve màn hình di động, trong lòng lại dâng lên từng trận sóng lớn.
Rốt cục, cô vẫn thuận theo trái tim mình, nhấn một cái tên, gần như là nháy mắt bên kia liền tiếp điện thoại, giọng nói ấm áp mà trầm thấp của anh xuyên thấu qua sóng điện chậm rãi truyền đến, giống như điện lưu lại sự tê dại trong lòng cô, anh nói: “Thiện Thiện, em còn chưa ngủ sao?”
Cô gần như muốn khóc khi nghe thấy những lời này, cô chưa ngủ, bởi vì cô còn phải vội vàng đi uy hiếp một người phụ nữ suýt chút nữa đã bị cưỡng bức, tuy cô hận không thể khiến người phụ nữ đó đi tìm chết, nhưng nội tâm của cô vẫn còn không hạ độc thủ được, lương tri của cô vẫn giày vò cô.
Lúc đó Bạch Phú Mỹ nói rằng không thể hiểu được cô nhưng vẫn kiên định đứng bên người cô, nói với cô, đây có lẽ là sự khác nhau giữa cô và Hà Minh Châu, cô vẫn mang theo lòng thương người mà mềm mỏng, còn Hà Minh Châu đã bị tiền tài, quyền thế hoàn toàn chiếm cứ nội tâm.
“Chưa, em rất không vui,“ giọng nói Thu Tử Thiện mang theo nồng đậm giọng mũi, ngay cả giọng điệu đều mang theo làm nũng trước nay chưa có, tại giờ khắc này cô biết có một người đàn ông nguyện ý nghe cô oán giận, bao dung tính tình trẻ con của cô, sau đó lại dùng giọng nói trầm thấp mê người nhẹ giọng an ủi cô.
Trong chiếc xe nhỏ hẹp này, giọng nói của anh quanh quẩn tại mỗi khắp ngõ ngách, cô dường như có thể nghe thấy anh thản nhiên cười khẽ, mê người như vậy.
Đây chính là tình yêu sao?
“Em ở đâu, giờ anh đến chỗ em,“ Có lẽ do tiếng sáo ven đường ngẫu nhiên truyền vào tai anh, Lạc Ngạn mơ hồ có thể đoán ra lúc này cô không có ở nhà.
Thu Tử Thiện lúc này biểu tình ung dung, khóe miệng hơi hơi nhếch lên lộ ra ý cười nhợt nhạt, cô chậm rãi thả lỏng tích tụ trong lòng, làm cho chính mình đắm chìm trong cảm giác vui sướng hạnh phúc này.
“Không cần, em muốn đến tìm anh.”
Thu Tử Thiện gần như là lái xe hết tốc độ, cô nghĩ những người lái xe ban đêm có phải đều có tâm tình như vậy không, bởi vì biết ở nơi nào đó có người đang chờ mình, cho nên mới mong mau được về nhà như vậy.
Lúc cô đến, ngoài ý muốn nhìn thấy anh đứng bên đường cái, một tay cắm trong túi quần, thân thể thoáng nghiêng mang theo sơ đạm lười nhác.
Lúc Thu Tử Thiện hăng hái chạy như bay xe rồi ngừng trước mặt anh, quán tính cực lớn làm cho lốp xe ma sát mặt đất phát ra âm thanh chói tai, Thu Tử Thiện ngẩng đầu vừa vặn trông thấy anh đang cau mày.
Đợi Thu Tử Thiện mở cửa xuống xe đi đến trước mặt anh, chợt nghe anh bất mãn hỏi: “Em bình thường đều lái xe như vậy sao? Dùng tốc độ như vậy?”
Thu Tử Thiện chỉ ngây ngốc nở nụ cười, cũng không nói gì. Lạc Ngạn mẫn cảm lại nghe thấy được trong không khí thản nhiên phiêu đãng mùi rượu, anh đưa tay kéo Thu Tử Thiện lại gần mình, khiến hai người gần như dính cùng một chỗ: “Em lại dám uống rượu lái xe?”
Khi Lạc Ngạn nói một câu này, gần như là mang theo biểu tình nghiến răng nghiến lợi, được rồi, kỳ thực anh như vậy cũng không tốt, phẫn nộ dễ dàng làm cho người ta già cả.
Lúc này, Thu Tử Thiện vẫn cười ngây ngô, ngốc hồ hồ còn mang theo vô tâm vô phế.
Sau đó, cô đưa tay ôm lấy cổ lấy Lạc Ngạn, đến gần sát môi anh, nói: “Xấu, không được giáo huấn em, thân thân với em, đêm khổ ngắn.”
Lạc Ngạn gần như là bị đình chỉ động tác, rồi lộ ra biểu tình dở khóc dở cười, hiện tại anh đang đang bị con nhóc này đùa giỡn ven đường?
Cô gần như là mạnh mẽ đánh thẳng vào đôi môi anh, vừa gấp gáp tìm kiếm đầu lưỡi ướt át của anh, Lạc Ngạn cũng đã rút tay ra khỏi túi quần, hai tay thong thả dùng sức ôm chặt cô trong lòng. Sau đó, dùng môi mình, cẩn thận trấn an xao động vội vàng của cô.
Đêm khuya gió đêm thổi phật qua thân thể hai người, ven đường thỉnh thoảng có chiếc xe chạy qua. Nhưng lúc này, bọn họ đều đắm chìm thật sâu trong cái hôn ướt át, anh ngậm môi cô, tay anh chậm rãi mơn trớn sau lưng cô, khiến lưng cô càng ngày càng mềm mại, cuối cùng tay phải của anh chế trụ đôi tay cô, dần dần biến thành tư thế sít chặt.
Khi cái hôn môi say mêquấn quýt kết thúc, trên gương mặt Thu Tử Thiện mang theo ửng hồng, huyết dịch dưới làn da trắng nõn đều không an phận, kêu gào suy nghĩ muốn càng nhiều hơn.
“Có lẽ về sau nhớ tới một ngày này, anh sẽ hận mình đêm nay không xuống tay với em,“ Lạc Ngạn bám vào bên tai cô, nhẹ nhàng nói.
Ngôn ngữ mang theo trêu đùa làm cho không khí lưu động chung quanh càng thêm đọng lại, có điều Lạc Ngạn vẫn nghiêm mặt nói: “Cùng anh đi đến một nơi đón người, nếu em mệt mỏi quá, có thể ở trên xe ngủ một lát.”
Thu Tử Thiện tự nhiên cũng chú ý tới anh mặc quần áo chỉnh tề, nhưng cũng không dị nghị anh đưa cô lên ghế lái phụ.
Lần này Lạc Ngạn lái xe, âm thanh động cơ vang động trong không gian yên tĩnh.
Thu Tử Thiện muốn nói chuyện với anh, nhưng mí mắt rất nặng. Đêm nay cô tao ngộ nhiều chuyện lắm rồi, mà việc này đủ để cho bất luận ai cũng là lao lực quá độ.
Cô không muốn biểu hiện mình rất buồn ngủ, nhưng lúc chờ đèn đỏ, Lạc Ngạn quay đầu nhìn cô nói: “Anh bật điều hòa lên độ ấm cao nhất rồi, em ngủ một lát đi, lúc tới anh sẽ gọi em.”
Thu Tử Thiện đưa tay cầm lấy tay anh đang phủ trên tóc mình, yếu ớt lại bướng bỉnh nói: “Nhưng em muốn nói chuyện với anh.”
“Ngoan, anh không sao, em cứ ngủ một lát đi.”
Cuối cùng, Thu Tử Thiện vẫn không có thể chống cự được cơn buồn ngủ, liền nặng nề ngủ mất. Lạc Ngạn không quá thuần thục giúp cô điều chỉnh chỗ ngồi, lại từ phía sau lấy ra cái chăn đắp lên người cô.
Khi anh quay đầu tìm chăn, liền có thể thấy được tiểu vật phẩm trang sức thì không khỏi cười khẽ một chút, quả thực vẫn là một cô nhóc, thích mấy đồ chơi như vậy.
Nghĩ đến đây, Lạc Ngạn lại nhịn không được u buồn. ( Editor: Anh ấy tự ti vì mình già đó=))))
Xe vững vàng nhanh chóng chạy trên đường, nếu lúc này Thu Tử Thiện tỉnh lại, sẽ kinh ngạc phát hiện hướng này là hướng chạy ra biển.
Được một lúc, Lạc Ngạn nhìn nhìn đồng hồ trên tay, thấy thời gian còn sớm liền nhẹ nhàng ngồi ở chỗ điều khiển. Anh quay đầu nhìn Thu Tử Thiện, lúc này cô im lặng giống một tiểu thiên sứ, không có nhanh mồm nhanh miệng, dung nhan ngọt ngào khi ngủ làm cho anh không khỏi cong khóe miệng.
Đến tận lúc này, anh vẫn khó có thể tin được, anh thích con nhóc này, là gần đến trình độ yêu rồi sao?
Như vậy thì chuyện phát triển từ lúc nào nhỉ, là theo cuộc sống gia đình mưa dầm thấm đất nên sau mới bắt đầu một loại khát vọng, hay là từ lúc nhìn thấy cô ngu ngốc lại bướng bỉnh liền bắt đầu.
Đúng vào lúc này, điện thoại trong túi quần anh lại rung mấy cái.
Anh không lấy di động ra mà chỉ nhẹ nhàng cúi người qua, đưa tay chế trụ cằm cô, môi tới gần sau liền vọt vào cánh môi cô, sau đó hấp thu không khí trong miệng cô, Lạc Ngạn nghe cô vì khó thở mà khẽ phát ra âm thanh, thân thể thế nhưng trở nên cứng rắn.
Có điều trước khi mọi thứ xảy ra không thể vãn hồi, mỹ nhân ngủ say rốt cục vẫn là do hít thở không thông xa xôi tỉnh lại.
Lạc Ngạn nhìn đôi mắt đen bóng gần trong gang tấc, trong lúc nhất thời mê luyến hôn lên khóe mắt cô. Động tác như vậy quá mức thân mật cùng ái muội, làm cho cả người Thu Tử Thiện đều run lên.
“Chúng ta đến rồi sao?” Thu Tử Thiện mơ hồ hỏi.
Lạc Ngạn gật gật đầu, đưa tay lấy tấm thảm trên người cô xuống: “Chúng ta nên đi xuống, người anh đón tới rồi.”
Thu Tử Thiện xuống xe trông thấy đối diện chính là biển lớn trong đêm ánh lên ánh trăng bàng bạc, đầu tiên là chấn động, nhưng nghĩ nghĩ lại mang chút nghi hoặc hỏi: “Anh còn làm buôn lậu sao?”
Câu này đầu tiên là làm cho Lạc Ngạn sửng sốt, sau đó buồn cười hỏi: “Em cảm thấy anh là người làm loại chuyện này sao?”
Thu Tử Thiện có lẽ vẫn còn hơi buồn ngủ, không đầu không đuôi nói như vậy một phen xong, đại khái cũng hiểu được buồn cười, liền cười ha ha hỏi: “Anh hơn nửa đêm đưa em tới bờ biển đón người, em còn cho rằng anh đang làm chuyện xấu đấy.”
“Nếu anh thật sự làm chuyện xấu, em sẽ tố cáo anh sao?” Bởi vì Lạc Ngạn không có đi vội vả, hai người dựa vào vào cạnh xe câu được câu không nói chuyện phiếm.
Ai ngờ Thu Tử Thiện thật sự nghiêng đầu suy tư một phen, sau đó cô thật sự nói: “Sẽ không, em sẽ giúp anh giấu diếm.”
Lạc Ngạn trong lòng chấn động, tại nơi rộng lớn đen tối này, đôi môi mỏng của anh hơi giơ lên, trên mặt không thể ngăn cản nhiễm lên một tầng ý cười.
Lúc này di động trong túi anh rung mạnh một hồi, lúc này đây không hề là chỉ chấn động vài cái liền ngừng, mà là một trận lại một trận. Bên bờ biển yên tĩnh như vậy, âm thannh chấn động này triệt để thu vào tai hai người.
Thu Tử Thiện đưa tay chỉ chỉ vào túi anh nói: “Người kết nối đã đến, sao chúng ta còn không ra đón?”
Lạc Ngạn nghe được từ người kết nối trong miệng cô, lại thản nhiên ôm cô nói: “Giờ đi, chúng ta đi tìm người kết nối của anh thôi.”
Lạc Ngạn mang theo Thu Tử Thiện đi ra phía bờ biển, thật cẩn thận đi lên phía trước, Lạc Ngạn cầm di động ở phía trước chiếu sáng, đi từng bước liền quay đầu một cái, sợ cô giẫm hụt chân trong bóng đêm.
Cuối cùng Thu Tử Thiện vì làm cho anh yên tâm, liền đơn giản cời giày cao gót ra xách trên tay.
Lúc này bờ biển chỉ có sóng biển đập bên bờ, một lần lại một lần, liên miên không dứt tựa hồ vĩnh viễn không dừng lại. Cô nắm lấy bàn tay dày rộng của Lạc Ngạn dày rộng, đôi tay hữu lực làm cho người ta an tâm.
Lúc hai người người tới gần bờ biển, đột nhiên Thu Tử Thiện trông thấy cách đó không xa có người. Cô nhanh chóng kéo Lạc Ngạn lại, sau đó hai người đứng tại chỗ.
Bọn họ nhìn cũng không rõ lắm, nhưng lại ánh trăng mông lung có thể thấy rõ đó hẳn là hai người.
Thu Tử Thiện lén lút hỏi đó có phải là người anh đến đón không, chỉ thấy hai người kia vốn đang dựa vào nhau đột nhiên tách ra.
Sau đó làm cho Thu Tử Thiện khiếp sợ chứng kiến một màn xảy ra, chỉ thấy trong đó có một người cao cao giơ lên cánh tay, mà một người khác chuyển động vài cái.
Tuy rằng đêm rất tối, nhưng ngay cả ánh trăng đều vì bọn họ chiếu sáng, trên bờ cát đêm yên tĩnh như vậy, bọn họ lại đang khiêu vũ.
Khiêu vũ dưới ánh trăng? Thu Tử Thiện ngơ ngác nhìn, cô chỉ có thể nhìn thấy được bóng dáng, nhưng tựa hồ có thể theo vũ điệu thấy được sự khoái hoạt của họ.
Chắc chắn sẽ có người ngây ngốc hỏi, hạnh phúc là gì? Đương nhiên nhất định sẽ có người bí hiểm nói, một ngàn người thì sẽ có một ngàn loại hạnh phúc. Hạnh phúc là gì giống như người uống nước, ấm lạnh tự biết.
Nhưng lúc này Thu Tử Thiện thầm nghĩ, hình ảnh hai người tận tình khiêu vũ dưới ánh trăng thật sự là hạnh phúc.
Lúc cô đang đắm chìm trong ý nghĩ phong hoa tuyết nguyệt, chỉ thấy Lạc Ngạn dùng sức kéo cánh tay cô, đến gần hai người.
Sau đó đứng ở cách bọn họ không xa, Lạc Ngạn dùng thanh âm lạnh nhạt mấy người đều có thể nghe thấy nói: “Bố mẹ, hai người thật sự là hăng hái.”